Người đăng: thanhsontv2009
Lạc Hàn Thảo là một người dân bình thường sống tại Không Vũ Vương Triều, từ
khi Giáo Đình xuất hiện, cô ấy nhanh chóng trở thành một Thánh Sứ phụ trách
các mảng công việc về tín ngưỡng, thời gian rảnh thì chuyên tâm tu luyện pháp
thuật, từng ở rất lâu bên trong Huyễn Linh Chiến Trường cho nên thực lực cũng
rất mạnh mẽ.
Bên cạnh Lạc Hàn Thảo, còn có nhiều Thánh Sứ, Thánh Đồ khác đang giữ nhiệm vụ
quản lý Thánh Đường tại khắp nơi trong Tu Chân Giới này, sự tồn tại của họ
giúp Giáo Đình tăng cao Tín Đồ, gia tăng nhiều điểm tín ngưỡng, một công lao
không thể bị coi nhẹ.
Nếu như không có bọn họ thì chưa chắc Giáo Đình lại có nhiều Tín Đồ, Tín Sứ
giống như ngày hôm nay.
Phần lớn thành viên của Giáo Đình không có thể chất, thiên phú đặc biệt, tu
luyện nhờ vào sự tăng nhanh thời gian chảy bên trong Huyễn Linh Chiến Trường
và tinh thể tiến hóa, đạt được dị năng từ tinh thể biến dị, họ đại diện cho
những con người tầm thường đang bước dần đến gần vinh quang chân chính.
Cảnh giới trung bình của các Thánh Đồ là nửa bước Tứ Dương cho đến Tứ Dương sơ
kỳ.
Còn của Thánh Sứ là Tứ Dương sơ kỳ cho đến Ngũ Dương sơ kỳ, đứng đầu là hai cô
gái thường hay đi cùng với Ngọc Trang, không ai khác chính là Tiêu Mị và Dương
Khả, cảnh giới của họ tăng lên được như vậy là nhờ vào Ngũ Dương Thánh Quả.
Thanh Vũ ở lại chờ đợi Lạc Hàn Thảo vượt qua thử thách đánh bại Thủ Hộ Giả bên
trong Thần Niệm Trần Ai Giới, thế giới kia rất thần kỳ, có nhiều vật phẩm cực
kỳ tốt, mỗi một cấp bậc sức mạnh lớn ngang bằng với một tầng bên trong thế
giới kỳ huyễn đó.
Cảnh giới hiện tại của Lạc Hàn Thảo là Tứ Dương hậu kỳ, chưa hấp thụ tinh thể
biến dị nên không có dị năng đặc biệt, nhưng với tài năng hay khả năng sử dụng
pháp thuật tuyệt vời, Lạc Hàn Thảo có thể đánh bại tu sĩ Tứ Dương đỉnh phong,
thậm chí là nửa bước Ngũ Dương kỳ một cách khá nhẹ nhõm.
Có lẽ sau khi thành công vượt qua khảo nghiệm lần này, cảnh giới của cô ấy sẽ
gia tăng lên một bậc nhỏ là Tứ Dương đỉnh phong, lại còn có thể nhận được một
thứ tốt nào đó nữa.
Thời gian trôi qua, không ai dám bước vào vùng đất đang bị trận pháp bảo vệ,
Thanh Vũ thì vẫn thong dong không vội vàng, khoảng chừng mười phút sau, Lạc
Hản Thảo bỗng nhiên mở đôi mắt xinh đẹp ra, ẩn trong hai con ngươi màu đen
tuyền kia là một sự rung động lớn không thể nào che dấu.
“Thế nào rồi?” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng rồi hỏi.
Tiếng nói từ Thanh Vũ đánh thức Lạc Hàn Thảo sau những gì cô trải qua bên
trong Thần Niệm Trần Ái Giới cực kỳ đặc biệt kia, quá nhiều thứ khiến cô không
thể thích ứng kịp lúc.
Lạc Hàn Thảo hít sâu một hơi, cô đưa đôi mắt nhìn vào Thanh Vũ trong khi vươn
người đứng lên, một mùi hương cơ thể nhàn nhạt tỏa ra trong không khí, giọng
nói nhỏ nhẹ như thể một tiếng hát trong trẻo:
“Cảm ơn ngài đã ban cho tôi một cơ hội để thu lấy cơ duyên.” Lạc Hàn Thảo hơi
cúi đầu, âm thanh thể hiện cảm xúc kính trọng, chân thành từ tận đáy lòng.
“Không phải ta đã nói rồi ư? Chúng ta giống như những người trong một gia đình
lớn, không nên dùng những từ ngữ kính cẩn như vậy.” Thanh Vũ mỉm cười nói.
“Vâng.” Lạc Hàn Thảo gật đầu nhẹ, sau đó cô tiếp tục nói.
“Tôi đánh bại một Thủ Hộ Giả bên trong thế giới linh hồn kia và thu lấy được
một thể chất kỳ lạ gọi là Pháp Vương Thần Hồn, nó giúp tôi tìm hiểu pháp thuật
nhanh hơn gấp năm lần, lại còn có thể gia tăng uy lực của pháp thuật hay tốc
độ niệm phép.”
“Nhờ vào Pháp Vương Thần Hồn, tôi có thể chiến đấu với kẻ địch mạnh hơn mình
khoảng chừng ba cảnh giới nhỏ, nghĩa là, bây giờ thì tu sĩ Ngũ Dương trung kỳ
không phải là đối thủ của tôi nữa.” Lạc Hàn Hảo nói đến đây, gương mặt xinh
đẹp sắc nét trở nên vui vẻ.
Từ một người bình thường không có điểm gì nổi bật, bỗng dưng biến thành thiên
tài sở hữu thể chất ngang với đẳng cấp Đạo Thể, ai mà không cảm thấy vui vẻ
chứ?
Có lẽ ngày này chính là một trong những ngày mà Lạc Hàn Thảo luôn mơ đến!
Và người giúp Lạc Hàn Thảo biến giấc mơ trở thành sự thật chính là Trần Thanh
Vũ, Giáo Hoàng vĩ đại của Quang Minh Giáo Đình, người mà cô luôn kính trọng vẻ
cả nhân cách lẫn năng lực trên cả tuyệt vời.
“Chúc mừng Hàn Thảo Thánh Sứ, thể chất Pháp Vương Thần Hồn kia sánh ngang với
cả Đạo Thể, tương lai đang mở rộng đối với cô.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng
rồi mở lời chúc mừng.
“Cảm ơn ngài.” Lạc Hàn Thảo hơi khom người trong khi đáp.
“Hãy tiếp tục cố gắng, nói không chừng sau này thể chất của cô sẽ đạt tới độ
cao của Tiên Thể, Thánh Thể.” Thanh Vũ điềm tĩnh nói, tạo cho Lạc Hàn Thảo
thêm nhiều động lực hơn nữa.
“Vâng, dù cho không nhận được bất kỳ thứ gì nữa thì tôi vẫn sẽ cố gắng làm
việc gì Giáo Đình, vì những gì mà ngài đã mang đến cho tôi cùng những người
thân của tôi.” Lạc Hàn Thảo nhẹ nhàng cười nói.
“À, tôi xuất thân ở một ngôi làng nhỏ, ít lâu trước tôi từng trở về thăm người
thân, những người bên trong ngôi làng muốn tôi gửi một lời cảm ơn cho ngài vì
đã giúp bọn họ thật sự được ước mơ là trở thành tu sĩ, lại còn giúp nhiều
người thoát khỏi bệnh tật đeo bám đã lâu.” Lạc Hàn Thảo khẽ nói tiếp.
“Thật vậy ư? Đúng là một lời cảm ơn làm ta cảm thấy vui vẻ, được giúp đỡ mọi
người chính là một trong những niềm vui của ta!” Thanh Vũ từ tốn nói.
Thanh Vũ cảm thấy vui mừng cho Lạc Hàn Thảo với vì Giáo Đình lại có thêm một
trụ cột vững vàng ở tuyến đầu, sức chiến đấu lẫn nhân cách của Lạc Hàn Thảo
đều vượt qua tiêu chuẩn của Giáo Đình rất nhiều, một người đáng tin cậy, đáng
để gửi gắm nhiều thứ, tính ra, Lạc Hàn Thảo không yếu hơn Thanh Vũ là bao
nhiêu, tất nhiên đó là khi Thanh Vũ không sử dụng quyền năng tối thượng của
Danh Hiệu.
Cảnh giới của Thanh Vũ là Tứ Dương đỉnh phong, sức chiến đấu khá vượt trội dư
sức đánh bại tu sĩ Ngũ Dương trung kỳ.
“Thôi được rồi, cô cứ ở đây để tìm hiểu thêm về Pháp Vương Thần Hồn, còn việc
của Hắc Viên tộc và Thiết Thạch Nghĩ tộc cứ để ta lo liệu.” Thanh Vũ chậm rãi
nói ra.
“Vâng!” Hàn Thảo liền đáp lại, vừa nhận được thể chất đặc biệt, cô cần phải ra
sức hơn nữa để có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất của Pháp Vương Thần Hồn.
…
Hôm sau, biên giới lãnh thổ của Thiết Thạch Nghĩ tộc.
Nơi này là bên ngoài một dãy đồi núi hùng vĩ kéo dài mấy trăm km, điều kiện
môi trường, hoàn cảnh cực kỳ thích hợp cho Thiết Thạch Nghĩ sinh sống.
Lúc này, khung cảnh bình lặng vốn có của nơi đây đã bị phá vỡ hoàn toàn bởi
một tin tức về trận chiến tổng lực giữa Hắc Viên tộc và Thiết Thạch Nghĩ tộc
sẽ xảy ra vào ngày hôm nay.
Rất nhiều tu sĩ, yêu tộc đang tập trung bên ngoài vùng đất này, có đứng trên
bầu trời, có tu sĩ xây dựng đình đài lâu vũ để quan sát cho tiện, mọi cuộc
tranh chấp, ân oán đều bị hoãn lại để nhường cho những nhân vật chính.
“Hắc Viên tộc đã nhổ trại để lên đường tiến tới nơi này!” Một tu sĩ ngưng
trọng nói.
“Không biết kết quả trận chiến sẽ ra sao đây! Nghe nói rằng Thiết Thạch Nghĩ
tộc rút quân khỏi Vực Sâu Vong Sương để ứng chiến.” Có tu sĩ nói khẽ.
“Chờ xem!” Có người ôm thái độ hờ hững, không quan tâm cho lắm, trận chiến của
yêu tộc mà thôi, bọn họ chỉ cần đứng bên ngoài xem trò vui là đủ rồi, nói
không chừng còn nhặt được ít chỗ tốt, nâng cao tu vi.
“Đây rồi… Tộc Trưởng của Thiết Thạch Nghĩ tộc, Thiết Ma Hạo!” Có yêu tộc nói
với gương mặt cuồng nhiệt.
Thiết Ma Hạo, Tộc Trưởng của Thiết Thạch Nghĩ tộc, ông ta vừa mới dẫn theo rất
nhiều tộc nhân đi ra khỏi vùng đồi núi, bước vào khu đất bằng phẳng, nơi sẽ
trở thành vùng chiến khốc liệt giữa hai chủng tộc.
Tướng tá oai hùng, thân cao hơn năm mét, đôi mắt trầm lạnh nhìn xung quanh,
khi cái nhìn của ông ta chiếu tới, chẳng kẻ nào dám ngẩng đầu, ai nấy đều cảm
thấy ngột ngạt khó thở vì uy áp do Thiết Ma Hạo phát ra.
Một Yêu Vương cảnh giới cực hạn, cũng là nửa bước Hóa Thần kỳ!
Còn chưa kể đến chiến lực của Thiết Ma Hạo cũng không phải dạng bình thường,
thực lực của ông ta có thể đối kháng luôn cả Đại Yêu Vương sơ kỳ trong một
khoảng thời gian dài, nếu không Thiết Ma Hạo nào có đủ tư cách giữ chức vị đèo
gánh cả một bộ tộc chứ?
Đi theo sau Thiết Ma Hạo là hơn mười Yêu Vương từ sơ kỳ cho đến hậu kỳ, trong
đó phần lớn là tộc nhân tuổi cao vừa mới đi ra khỏi Thiết Thạch Tổ Địa để
chiến đấu vì bộ tộc, còn có cả ngàn tộc nhân cảnh giới từ Trúc Cơ cho đến Kết
Đan, ai nấy đều hùng hổ, ánh mắt dữ dằn.
“Khuynh tộc mà chiến nha!” Có tu sĩ không khỏi cảm khái khi nhìn thấy cảnh
tượng của Thiết Thạch Nghĩ tộc.
“Chứ sao? Hắc Viên tộc rất mạnh, một đường nghiền ép tới, không ai dám cản
bước chân của bọn họ!” Có tu sĩ cười nhạt.
“Xem ra hôm nay chúng ta sẽ được mở mang tầm mắt rồi!”
“Không phải Đại Yêu Vương nhưng lại sánh ngang Đại Yêu Vương, Thiết Ma Hạo,
nghe nói ông ta sở hữu lực lượng rất kinh người, một đôi quyền sắt thép đánh
cho tu sĩ Hóa Thần bại lui!”
“Haha, đúng là nhân loại ngu xuẩn, không hiểu biết gì cả!” Có yêu tộc cười
gằn.
“Thiết Ma Hạo Yêu Vương từng đánh bại luôn cả Đại Thú Vương trong Minh Hàng
Sâm Lâm, các ngươi không nghe tin tức đó sao?”
“Cái gì cơ? Đại Thú Vương bị đánh bại bởi Thiết Ma Hạo?” Các tu sĩ giật nảy cả
mình.
Trong đó có một tu sĩ sở hữu kiến thức uyên bác lên tiếng giải thích:
“Đó là chuyện của năm năm trước, nghe đồn rằng Đại Thú Vương kia cũng bị
thương nặng nên Thiết Ma Hạo mới đánh bại được nó, nếu ở trạng thái toàn
thịnh, ta nghĩ rằng Thiết Ma Hạo sẽ phải lùi bước, không dám quyết đấu sinh
tử.”
“Đúng vậy, Đại Thú Vương, những bá chủ của rừng sâu, bọn chúng nổi tiếng với
sức chiến đấu cường đại, phòng thủ cứng rắn, sức lực lại còn nhiều, muốn đánh
bại chúng thì cần phải có hai tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn trở lên.”
“Ồ!” Đó là Mộng Hương Điệp và Đại Lực Xích Hùng?” Có người nhìn thấy chuyện
mới xảy ra, hắn ta liền thốt ra một cách kinh ngạc.
“Tại sao Mộng Hương Điệp và Đại Lực Xích Hùng lại đi ra từ lãnh địa của Thiết
Thạch Nghĩ chứ?” Những tu sĩ, yêu tộc đang đứng quan sát từ xa không khỏi khó
hiểu.
Gần với vùng chiến, Thiết Ma Hạo đang đứng song song với hai yêu tộc khác, bọn
họ đều tản mát ra uy áp tầm cỡ như nhau làm cho không gian xung quanh trở nên
ngưng trọng lại, rõ ràng, hai yêu tộc kia cũng là nhân vật lớn của Mộng Hương
Điệp và Đại Lực Xích Hùng.
“Tôi biết rồi, đó là Điệp Uyển, Tộc Trưởng của Mộng Hương Điệp!”
“Còn kia là Hùng Bá, Tộc Trưởng của Đại Lực Xích Hùng!”
“Không ngờ chúng ta lại nhìn thấy ba Tộc Trưởng nổi tiếng kia đi cùng nhau!”
Có yêu tộc hào hứng hét lên.
Ba yêu tộc mạnh nhất Minh Hàng Sâm Lâm đang đứng cùng nhau, chờ đợi Hắc Viên
tộc tới tiếp chiến!