Người đăng: thanhsontv2009
Thế Giới Tu Chân, Thiên Quy Đảo, vùng đất phía đông nam, gần với Bảo Trụ Vương
Triều.
Minh Hàng Sâm Lâm, một khu rừng rộng lớn được chiếm giữ bởi những yêu tộc hay
hung thú cường đại, điển hình là ba chủng tộc Mộng Hương Điệp, Đại Lực Xích
Hùng và Thiết Thạch Nghĩ cùng với những Thú Vương đang tiềm ẩn sâu bên trong
vùng núi hẻo lánh.
Vài ngày qua, một trận chiến tranh lớn đã diễn ra tại Minh Hàng Sâm Lâm làm
nhiều yêu tộc, tu sĩ nhân loại chú ý và cử rất nhiều thám tử đi thám thính
tình hình chiến sự.
Một bên là Hắc Viên tộc, một bên là Thiết Thạch Nghĩ tộc.
Sau sự kiện Thiết Xa tộc lão của Thiết Thạch Nghĩ dẫn theo nhiều tộc nhân đạt
tới Yêu Tướng, cũng là cảnh giới Kết Đan kỳ tấn công vào Hắc Viên Sâm Lâm,
không ngờ kết quả lại thay đổi một cách hoàn toàn khác so với những gì yêu
tộc, tu sĩ nhân loại suy đoán.
Thiết Xa tộc lão cùng toàn bộ tộc nhân của Thiết Thạch Nghĩ bị Hắc Viên tộc
dẫn đầu là Hắc Tinh, Hắc Ni, cùng nhiều tộc nhân khác đánh bại chóng vánh,
không thể phản kháng hay tạo ra mưa gió gì quá lớn.
Bên Thiết Thạch Nghĩ hoàn toàn yếu ớt trước sức mạnh của Hắc Viên tộc.
Kể từ đó Hắc Viên tộc tuyên bố tấn công Thiết Thạch Nghĩ đòi lại sự công bằng,
và còn thu nhận nhiều Hắc Viên bên ngoài gia nhập bộ tộc, rõ ràng Hắc Viên tộc
muốn phân chia Minh Hàng Sâm Lâm lại một lần nữa bằng cách thể hiện sức mạnh
khi đánh vào Thiết Thạch Nghĩ.
Thiết Thạch Nghĩ tộc cũng không phải dạng đối thủ mềm yếu, bọn họ phản kháng
kịch liệt, triệu tập đội quân hùng mạnh tấn công đội quân của Hắc Viên tộc,
đáng tiếc, một mình Hắc Tinh ra tay liền trấn áp hết Thiết Thạch Nghĩ, liên
tiếp bắt giữ năm vị Yêu Vương làm Thiết Thạch Nghĩ tộc không thể không rút lui
để bảo toàn lực lượng.
Chỉ trong mấy ngày, chiến tích của Hắc Viên tộc làm tất cả những đôi mắt đang
dò xét đều phải ngạc nhiên, một lần nữa, bọn họ cần phải đánh giá lại sức mạnh
tổng thể của chủng tộc vốn được xem là yếu ớt này.
Bắt mắt nhất là Hắc Tinh, Hắc Ni, Hắc Tiều Đại Trưởng Lão, Hắc Diên Sương, Hắc
Hòa Phó Tộc Trưởng, cùng với rất nhiều Hắc Viên khác có chiến lực cực mạnh,
thậm chí còn nghiền áp luôn cả Yêu Vương sơ kỳ, cũng là Nguyên Anh sơ kỳ.
Tuy đội quân đi theo Hắc Tinh tấn công vào lãnh thổ của Thiết Thạch Nghĩ khá
ít ỏi, chỉ khoảng hơn năm ngàn cá thể nhưng từ khi đánh trận cho đến bây giờ,
bọn họ chỉ đứng ở sau lưng trợ uy hò hét chứ chưa thực sự tham chiến.
Như lời của Hắc Tinh nói, thân là một tộc nhân mong muốn chủng tộc phát triển,
lại còn là Thánh Sứ của Quang Minh Giáo Đình, Hắc Tinh không muốn giết chóc vô
nghĩa, cũng chẳng muốn các tộc nhân khác rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Cho nên một mình Hắc Tinh cùng những tộc nhân cấp cao khác lo liệu mọi chuyện,
từ đánh bại, bắt giữ rồi dẫn quân chiếm đóng Minh Hàng Sâm Lâm, còn chiêu mộ
thêm được rất nhiều Hắc Viên đến từ bên ngoài bộ tộc.
“Không ngờ Hắc Viên tộc kia lại dũng mãnh phi thường, một đường đánh bại mấy
đội quân của Thiết Thạch Nghĩ, bắt giữ ba ngàn Thiết Thạch Nghĩ cùng năm Yêu
Vương, trong đó không thiếu Yêu Vương hậu kỳ!”
“Ngươi nói thiếu rồi, tính luôn cả Thiết Xa tộc lão thì tổng cộng là sáu Yêu
Vương, tất cả đều bị một mình Hắc Viên tên Hắc Tinh đánh bại, nghe nói, ngay
cả Yêu Vương hậu kỳ cũng không thể làm Hắc Tinh bị thương!”
“Cái gì? Yêu Vương hậu kỳ cũng vô lực ư?”
“Đúng là một chuyện lớn mà không ai ngờ tới, Hắc Viên tộc nhỏ bé, sinh sống ở
phía đông Không Vũ Vương Triều lại là một chủng tộc cường hoành đến thế!”
“Nghe nói Hắc Tinh kia có quan hệ mật thiết với Quang Minh Giáo Đình, từng đi
theo các thành viên của Giáo Đình tiến vào bên trong Trúc Cơ Cốc và đạt được
thu hoạch cực kỳ khổng lồ cho nên thực lực mới mạnh mẽ tới vậy!” Có người biết
khá nhiều tin tức lên tiếng giải thích.
“Quang Minh Giáo Đình? Lại là việc liên quan tổ chức đó!”
“Nghe nói Quang Minh Giáo Đình chuẩn bị công khai tử hình Lý Thừa Ngân, bộ bọn
họ không sợ Đà La Môn nổi điên hay sao?”
“Đà La Môn thất bại nặng nề, hai vị Hóa Thần Đại Tôn còn bị nhốt bởi Quang
Minh Giáo Đình, xem ra quan hệ giữa Giáo Đình và Đà La Môn đang rất căng
thẳng, nhưng có một điều mà tôi nghĩ mãi không ra là tại sao Đà La Môn vẫn giữ
im lặng mặc dù tin tức về buổi tử hình kia đang lan rộng ra khắp nơi?”
Có người cảm thấy khó hiểu với hành động của Đà La Môn là trầm mặc, không phản
ứng gì nhiều, lại còn mở Hội Thưởng Rượu chiêu đãi tu sĩ bốn phương tám hướng
nữa chứ.
Đây là những cuộc trò chuyện phiếm trong những quán trọ dành cho tu sĩ, không
một tu sĩ nào không ngóng trông về chuyện sắp xảy ra tiếp theo giữa Giáo Đình
và Đà La Môn hay giữa Hắc Viên tộc và Thiết Thạch Nghĩ tộc.
“Đội quân của Hắc Viên tộc đã tăng lên tới mười ngàn!”
“Đội quân của Hắc Viên tộc đang tiến gần tới tổ địa của Thiết Thạch Nghĩ, xem
ra trận chiến lớn nhất chuẩn bị mở màn!”
“Chúng ta nên đi đến xem trận chiến một chút nhỉ? Không dễ dàng nhìn thấy trận
chiến lớn như vậy đâu!” Có tu sĩ cười nói, vẻ mặt hào hứng, chuyện của yêu tộc
làm bọn họ vui lòng nhìn từ bên ngoài, không tham gia chiến đấu làm gì.
“Rất nguy hiểm đấy, nơi đó nằm khá sâu trong Minh Hàng Sâm Lâm, có rất nhiều
yêu tộc, hung thú ở đó, mà bọn chúng thì không thích tiếp đãi con người đâu!”
“Mặc kệ, chúng ta cùng kết bạn đi thì có thể chiếu cố lẫn nhau, nói không
chừng còn nhặt nhạnh được một ít chỗ tốt thì sao?”
“Phải nha, trận chiến tầm cỡ này thì sẽ tạo ra nhiều cơ hội cho chúng ta kiếm
thêm một vốn lớn!” Có tu sĩ nói với vẻ mặt tham lam.
Thế là rất nhiều tu sĩ kéo bè, kéo bạn tạo thành từng đội ngũ tạm thời tiến
vào bên trong Minh Hàng Sâm Lâm, từ sau khi động phủ của Sơn Đồng mở ra đến
nay, Minh Hàng Sâm Lâm lại đón nhận một thịnh hội náo nhiệt nữa, yêu tộc, tu
sĩ nhân loại tập trung đông đúc, bùng phát ra những trận chiến ác liệt, thậm
chí có khá nhiều người, yêu tộc tử vong.
“Hắc Tinh, chúng ta đang đối mặt với một cơ hội đi cùng nguy hiểm lớn, cậu có
nắm chắc không?” Hắc Ni Tộc Trưởng trầm giọng hỏi Hắc Tinh, bọn họ đang ở
trong một căn lều lớn làm bằng vải màu vàng nhạt, nơi dùng để nói chuyện, bàn
bạc kế hoạch của Hắc Viên tộc.
Hắc Tinh nghe vậy, cậu ta cười nhạt một tiếng rồi nói một cách tự tin:
“Tất nhiên, Thiết Thạch Nghĩ tộc không phải là đối thủ của Hắc Viên tộc chúng
ta, nhưng chúng ta cần phải đề phòng liên minh do ba chủng tộc lập ra, nếu như
bọn họ tham chiến thì chúng ta sẽ gặp phải khó khăn lớn.”
“Vậy thì tại sao anh không đợi tiếp viện từ Quang Minh Giáo Đình? Theo tôi
thấy thì Quang Minh Giáo Đình luôn sẵn sàng giúp đỡ chúng ta!” Hắc Diên Sương
hỏi bằng nét mặt khó hiểu.
Liên minh của Minh Hàng Sâm Lâm tập hợp khá nhiều yêu tộc, trong đó lấy ba tộc
Thiết Thạch Nghĩ, Mộng Hương Điệp, Đại Lực Xích Hùng làm dẫn đầu.
Đó là ba chủng tộc đã cắm rễ ở Minh Hàng Sâm Lâm nửa thiên niên kỷ hoặc có thể
là lâu hơn nữa, không thể khinh thường các chủng tộc lâu đời kia.
“Đúng vậy, chúng ta có thể yêu cầu Giáo Đình giúp đỡ trong một mức độ vừa
phải, không ảnh hưởng tới mục đích, lý tưởng của Quang Minh Giáo Đình!”
“Chúng ta chỉ cần Quang Minh Giáo Đình bảo vệ chúng ta khỏi những chủng tộc
khác, để lại chiến trường cho Hắc Viên tộc và Thiết Thạch Nghĩ tộc là đủ rồi!”
Hắc Hòa khẽ nói tiếp.
Nghe những đề nghị của mọi người, Hắc Tinh thản nhiên lên tiếng nói ra:
“Mọi người nghĩ rằng Giáo Đình bỏ mặc chúng ta tự tung tự tác mở chiến tranh
ư? Đây là một chuyện quan trọng ảnh hưởng nghiêm trọng tới Giáo Đình, nếu làm
không tốt thì Giáo Đình có thể bị toàn thể yêu tộc xa lánh!”
“Ý của cậu là?” Hắc Ni kinh ngạc nói.
“Đúng thế, Giáo Đình đã cử tiếp viện tiếp ứng chúng ta, đó chính là ngài Giáo
Hoàng vĩ đại!” Hắc Tinh cười khẽ.
“Giáo Hoàng!!” Mọi người kinh ngạc thốt ra thành tiếng.
Bọn họ từng gặp gỡ Giáo Hoàng một ít lần, mỗi một lần họ đều cảm thấy Giáo
Hoàng càng lúc càng sâu không thể lường được, mọi điều quanh Giáo Hoàng là
những sự thần bí không có người dám tìm hiểu rõ.
Một Thánh Sứ, Lạc Hàn Thảo đủ để chống lại luôn cả những thành viên cấp cao
của Hắc Viên tộc, điều này càng chứng minh sức mạnh của Giáo Đình không đơn
giản nằm ở vẻ bề ngoài, rất nhiều nguồn lực mạnh mẽ đang ẩn sau tổ chức bí ẩn
này.
Hắc Viên tộc chỉ là một đồng minh có cũng được, không có cũng được của Giáo
Đình mà thôi.
Nếu như Hắc Tinh không phải là Thánh Sứ hay có mối quan hệ tốt với những người
bên trong Giáo Đình thì bọn họ làm sao dám mở ra một trận chiến tranh can hệ
đến nhiều thứ giống như hiện tại?
Vì để cho chúng tộc phát triển, vì để có thêm nhiều mảnh đất sinh tồn, không
còn bị yêu tộc khác coi thường hay lấn át, Hắc Tinh, Hắc Ni và những Hắc Viên
khác đành phải liều một lần.
“Ngài ấy đang ở đây!” Hắc Tinh nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi!” Mọi người mừng rỡ.
Không còn nỗi lo nào nữa bởi vì sự tồn tại của Giáo Hoàng Trần Thanh Vũ chính
là một cây cột có thể chống đỡ luôn cả vùng đất nhỏ bé tại phía đông nam Thiên
Quy Đảo này.
Không nhìn thấy ngay cả Hóa Thần Đại Tôn của Đà La Môn cũng phải bị trấn áp
bởi Giáo Đình hay sao?
Không nhìn thấy ngay cả những ma tu dữ tợn nhất cũng bị quét sạch khỏi địa
phận của Giáo Đình như Bảo Trụ Vương Triều, Không Vũ Vương Triều, Kinh Hồng
Vương Triều cùng rất nhiều thế lực một sao khác đang ở trong vùng đất tín
ngưỡng hay sao?
Tin tức về Giáo Đình rất hấp dẫn, đặc biệt là khi Công Hội Mạo Hiểm Giả mở ra
nhiều chiến dịch vây quét ma tu ác độc trong những vùng đất xa xăm, hẻo lánh
và đạt được chiến quả kinh người, bầy lũ ma tu tức tốc bỏ chạy khỏi vùng đất
tín ngưỡng vì sợ bị Nguyễn Vu Hội Trưởng chém thành muôn mảnh.
Giáo Đình hoạt động cực mạnh ở trong lãnh thổ dưới quyền Đà La Môn nhưng Đà La
Môn lại trầm mặc, không làm ra động tác gì ngoài những người đệ tử của Đà La
Môn lâu lâu lại đến vùng đất tín ngưỡng để gây sự, tất nhiên, những tên đệ tử
đó lập tức bị bắt giữ rồi tống vào ngục giam chờ ngày bị Hội Đồng Thẩm Phán
định tội.
“Cứ buông tay mà làm thôi! Có Giáo Hoàng ở đây, chúng ta đứng ở thế bất bại!”
Hắc Ni cao giọng nói.
“Vâng!” Những Hắc Viên khác liền gật đầu áp, không khí căng thẳng biến mất,
chỉ còn lại một sự nhiệt huyết trong dòng máu nóng đang chảy trong người của
bọn họ, ngày huy hoàng của Hắc Viên tộc đã không còn xa.
Từ một chủng tộc cư ngụ tại vùng đất nghèo nàn cho đến một bá chủ của Minh
Hàng Sâm Lâm, sự thay đổi này chỉ mới bắt đầu mà thôi!
Sau khi đạt chung nhận thức và có một quyết tâm vững mạnh, các tộc nhân giữ
địa vị cao cả trong Hắc Viên tộc bắt đầu chấn chỉnh lòng quân, mài sẵn vũ khí,
mặc giáp trụ cứng cáp.
Đây là lần đầu tiên Hắc Viên tộc tham dự một trận chiến tranh ở tầm cỡ lớn,
rất nhiều Hắc Viên cảm thấy lo lắng, không an tâm một chút nào, hay nói đúng
hơn là họ không đủ dũng khí, khi nhìn thấy Hắc Tinh, Hắc Ni và những Hắc Viên
khác thể hiện sự tự tin thì tâm trạng của đội quân Hắc Viên mới khá hơn nhiều.
Bên trong một khu rừng cạnh trại đóng quân của Hắc Viên tộc, nơi này được bảo
vệ bởi một màn sương mù dày đặc làm mê ảo thần trí của sinh vật nào dám bước
vào bên trong, ngăn cản mọi thần thức dưới cảnh giới Ngũ Dương kỳ tiến vào đây
để dò xét, đó là trận pháp cấp năm.
Thanh Vũ đang ngồi giữa một vùng đất đá trống trải, đôi mắt của hắn đang nhắm
chặt, tay hắn cầm lấy một viên đá màu lam, đó là Thủy Tinh Thần Thạch, nó là
viên khác so với viên nằm trong tay Mặc Hàn, Rinka tại Tòa Thành Hi Vọng nằm ở
quốc gia Penohal.
Thanh Vũ mua thêm một viên nữa bởi vì hắn đang cảm thấy hiếu kỳ, lần đầu đặt
tay chạm lên viên Thủy Tinh Thần Thạch này thì cơ thể hắn truyền ra một cảm
giác ham muốn, nhất là linh lực có thuộc tính phong ấn càng phát ham muốn kia
mãnh liệt.
Dường như hắn cảm thấy hắn có thể hấp thụ viên Thủy Tinh Thần Thạch này!
Một cảm giác hết sức đặc biệt nhưng nó thật sự tồn tại!
Một vật phẩm có đẳng cấp cao sẽ mang đến cho Thanh Vũ nguồn sức mạnh khổng lồ!
Thế nhưng thật quá mạo hiểm nếu cứ làm theo cảm tính mà không suy nghĩ những
điều liên quan, nếu nhưng nó mang lại kết quả xấu thì đó đúng là một thảm họa!
Sự tồn tại của Thanh Vũ giúp Giáo Đình ổn định, giúp cho các thành viên trong
Giáo Đình nhận được nhiều sự trợ giúp, nếu như hắn bị mệnh hệ gì thì không lâu
sau, Giáo Đình sẽ sụp đổ tựa như hàng tá thế lực khác trong thế giới của tu
sĩ.
Vì vậy, hắn mới giao Thủy Tinh Thần Thạch cho Mặc Hàn, Rinka tìm hiểu, còn hắn
cũng bắt đầu tìm hiểu riêng, hi vọng sẽ tìm ra thứ gì đó giúp ích cho Thanh
Vũ.
Để đạt được viên Thủy Tinh Thần Thạch, Thanh Vũ phải đánh bại một sinh vật cấp
bốn nhưng sức chiến đấu lại vượt qua cả Ngũ Dương trung kỳ, một trận chiến cực
kỳ thảm khốc, gian nan, Thanh Vũ gần như kiệt sức sau trận chiến mệt mỏi đó.
“Mình có nên thử một lần?” Sau một khoảng thời gian tìm hiểu ảo diệu Thủy Tinh
Thần Thần Thạch, Thanh Vũ mở mắt ra rồi nhẹ giọng thở dài.
“Thủy Tinh Thần Thạch, nó có thể ngưng tụ pháp tắc hệ thủy bằng cách hấp thụ
những vật xung quanh, một vật rất thần kỳ!” Thanh Vũ than thở một câu.
Thủy Tinh Thần Thạch mang theo sức mạnh lớn lao, nó có thể tạo ra những pháp
tắc bằng cách hấp thụ vật bên ngoài, nó chiết xuất những thứ nhỏ nhất để cấu
thành pháp tắc hệ thủy, giúp cho tu sĩ có thể quan sát, tìm hiểu pháp tắc đó.
Tuy nhiên, thật khó để tu sĩ cấp thấp tìm hiểu thành công pháp tắc hệ thủy
trong khoảng thời gian ngắn, một ký hiệu đơn giản thôi đã đủ làm tu sĩ Tam
Dương, Tứ Dương kỳ mệt nhoài người, tinh thần ngu muội.
Trong lúc Thanh Vũ đang còn suy nghĩ đôi điều, một vài tiếng bước chân vang
lên từ xa, kèm theo đó là một giọng nói của nữ giới.
“Giáo Hoàng!” Lạc Hàn Thảo hơi cúi đầu trong khi chào hỏi.
Cô theo sau đội quân của Hắc Viên tộc để tránh cho Hắc Viên tộc làm những
chuyện trái với lý tưởng của Giáo Đình, một người quan sát và không nhúng tay
vào việc làm của Hắc Viên tộc khi không cần thiết.
“Hàn Thảo Thánh Sứ.” Thanh Vũ đứng lên, hắn khẽ gật đầu.
“Dạo gần đây cô đã rất vất vả rồi!” Thanh Vũ khẽ nói tiếp.
“Đó là việc mà tôi nên làm vì Giáo Đình, tôi không thể làm một Thánh Sứ luôn
tĩnh tu mà không để ý đến xung quanh được!” Lạc Hàn Thảo cười khẽ trong khi
lắc đầu, được Giáo Hoàng nói như vậy đủ làm cô cảm thấy những gì cô bỏ ra cho
Giáo Đình đều xứng đáng.
“Giáo Đình không thể bỏ qua công lao của Hàn Thảo Thánh Sứ.” Thanh Vũ nghiêm
nghị nói.
“Hiện tại cũng là lúc thích hợp, Hàn Thảo Thánh Sứ, ta có một cơ hội muốn tặng
cho cô!”
“Hãy nhắm mắt lại và cố gắng giành lấy những tạo hóa thích hợp với cô nhất!”
Tiếng nói của Thanh Vũ giống như chứa đựng ma lực làm Lạc Hàn Thảo nhanh chóng
ngồi xuống rồi ngưng thần tĩnh khí, tập trung cao độ, và rồi một luồng sức
mạnh khổng lồ phủ xuống, mang linh hồn của Lạc Hàn Thảo tiến vào Thần Niệm
Trần Ai Giới.
Đó là một pháp thuật hệ hắc ám của Ảnh Bộ, giọng nói ẩn chứa ma âm làm sinh
vật khác làm theo, Thanh Vũ không cần thiết giải thích quá nhiều cho Lạc Hàn
Thảo, vào lúc này Lạc Hàn Thảo nên tự trải nghiệm cơ hội đột phá thần kỳ, có
nói bằng lời cũng vô ích.
Có thể tìm thấy cơ duyên, tạo hóa gì đều nhờ vào tự thân Lạc Hàn Thảo có cố
gắng hay không!