Khi Loài Chim Tung Cánh Khỏi Chiếc Lồng Giam


Người đăng: thanhsontv2009

Không Thiên Hà lệ rơi đầy mặt vì nhìn thấy hung thủ giết cha của mình đã chết,
không những thế, còn chết một cách thê thảm, không toàn thây.

Nghĩ lại tất cả những sự việc đã xảy, Không Thiên Hà cho rằng bởi vì hắn quá
yếu cho nên mới không có sức mạnh bảo vệ người thân của mình.

Ngày thường, hắn là một vương tử cao cao tại thượng, ngay cả thành chủ tu vi
cao hơn hắn cũng phải cung kính gọi hắn, bây giờ, trải qua nhiều việc, hắn mới
biết rằng, tất cả những thứ đó chỉ là hư vô, muốn được người kính trọng thật
sự thì phải có sức mạnh.

Giống như người thanh niên đang tỏa sáng trên bầu trời kia, cuộc sống khi
trước của Không Thiên Hà chẳng ra gì một con chim bị nhốt vào cái lồng nhỏ bé,
giờ phút này, suy nghĩ của hắn đã thông, cái cửa lồng đã hé ra một khe hở như
đang gọi mời con chim ấy bay ra khỏi đây.

Ánh mắt của Không Thiên Hà tỏ ra vẻ cảm kích khi nhìn vào Thanh Vũ, nếu không
có người thanh niên này thì đại thù của hắn không biết năm nào mới báo được.

Trải qua nhiều sóng gió, thăng trầm của cuộc đời, người bình tĩnh nhất hiện
giờ là Kinh Nhân Đức và người mặc áo đen cùng Nguyễn Vu.

Đại trận hộ thành vừa tản đi, Kinh Nhân Đức lập tức quát lên: ‘’Mau rời khỏi
đây!!”

Tiếng quá giống như sấm chớp giữa trời đêm yên tĩnh, nó làm cho tất cả mọi
người đang bị ảnh hưởng bởi khí tức của Thanh Vũ giật mình tỉnh ngộ.

Người thanh niên này giết hết Tà Đồ và cả Hoàng Tinh Long, nói không chừng hắn
cũng làm thịt họ thì sao?

Không một ai muốn chết ở đây cả!

Họ phải mau chóng rời khỏi nơi này, sau đó rời khỏi vương quốc, dù sao tu vi
của họ vẫn còn ở đó, đi đến đâu cũng sẽ được trọng dụng, nếu làm tốt thì thăng
lên cảnh giới cao hơn cũng không phải không thể!

Toàn bộ người ở đây có bao nhiêu? Trong thần thức của Thanh Vũ phát hiện ở đây
có đến vài trăm người, khí tức ở Trúc Cơ kỳ trở lên hơn một trăm.

Thời hạn kích hoạt danh hiệu của Thanh Vũ chỉ còn có một phút, tất nhiên hắn
sẽ không có đủ thời gian để bắt giữ tất cả bọn họ, nhưng Thanh Vũ còn có một
vật đang hỗ trợ hắn.

Sở hữu số lượng linh lực cao hơn gấp chục lần Thanh Vũ, cảnh giới cũng không
kém hắn, đây là chuyện kinh người cỡ nào?

Thánh Hoàn xuất hiện trên hư không, đôi mắt của nó nhìn chằm chằm bọn người
như là có linh tính.

Ngoại trừ những người không đạt cảnh giới Trúc Cơ đang bị khí tức mạnh mẽ của
Kết Đan trấn áp, thân thể giống như đang bị lún sâu trong bùn lầy thì tất cả
ai chạy được đều phi thân hình của mình lên không, lấy tốc độ tuyệt luân vô bì
chạy ra khỏi vương thành.

Lúc trước, nếu họ làm như vậy, tất nhiên sẽ bị đại trận hộ thành cản trở,
không cho ai rời khỏi đây, bây giờ họ có thể dễ dàng rời đi, trong lòng họ
nghĩ, dù sao Thanh Vũ chỉ có một mình thì làm sao có thể giết hết bọn họ?

Ở họ xem ra, chỉ có kẻ xui xẻo mới bị chọn làm mục tiêu, trong đầu họ cầu khẩn
mình không phải là kẻ xui xẻo đó.

Thật đáng tiếc, trong tưởng tượng thì cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, thực
tại nó phũ phàng như đang trêu đùa số mạng của con người.

Trong lúc di chuyển, thân thức của bọn họ không quên tản ra, quan sát xung
quanh mình, họ chỉ thấy được một chuyện kỳ lạ, người thanh niên kia đứng trên
hư không, đưa mắt nhìn họ với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Nhất thời, họ không biết phải làm sao, thì đã nhìn thấy trên không trung của
vương thành, xuất hiện một con chim có bộ lông màu hoàng kim, hai mắt nhìn họ.

Chợt! Con chim kia há mồm của mình ra, từ trong miệng nó bắn ra hàng trăm cái
tia sáng tới bọn họ, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, bọn họ ngay cả phản ứng cũng
không kịp thì đã bị tia sáng kia bắn trúng thân thể.

Tia sáng được cấu tạo bằng những kí hiệu kỳ ảo, lít nha lít nhít, nó kết hợp
với nhau phát ra những lực lượng phong ấn, ai bị bắn trúng thì tu vi của họ
đều bị đình chỉ, không thể vận chuyển được.

Trên bầu trời, hàng trăm đạo thân ảnh rơi xuống, như một cơn mưa người, cũng
may mắn là không có ai bị chết khi rơi từ cao, nếu chuyện này mà diễn ra, thì
dưới suối vàng, họ cũng sẽ chui lên tìm Thanh Vũ để tính sổ.

Thân thể của Trúc Cơ kỳ mạnh hơn ngươi phàm quá nhiều, rơi từ độ cao đó xuống
chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Bọn họ nhìn thấy nhiều người rơi xuống như vậy, không khỏi thất thần, hoảng sợ
nhìn về phía con chim hoàng kim kia, cái này cũng quá mạnh đi?

Hàng trăm cường giả Trúc Cơ bị mất đi sức chiến đấu bởi vị một đòn của con
chim kia!

Đây là thần thú gì?

Bỏi vì Thánh Hoàn có linh tính, cho nên bọn người nghĩ nó là một sinh vật, mà
còn là một loại thần thú mới có thể mạnh như vậy.

Đưa đôi mắt của mình nhìn xung quanh, đám người nhìn nhau với ánh mắt cảm
thông, ít nhất thì họ chỉ bị bắt mà thôi, còn có một tia hi vọng sống sót.

Không phải ai cũng bị một đòn này đánh rớt xuống, trên bầu trời còn có ba thân
ảnh là Kinh Nhân Đức và người mặc áo đen, cùng với Nguyễn Vu.

Nguyễn Vu sử dụng pháp bảo của mình là một cây chiến phủ sắc nhọn, trầm trọng
và tản ra những tia sát khí.

Cầm lấy pháp bảo của mình, tựa hồ Nguyễn Vu đã thay đổi thành một người khác,
hắn giống như trở nên thiết huyết, như một đại tướng quân đứng nhìn chiến
trường đang chém giết, máu chảy thành sông, thây chất thành núi.

Đây là khung cảnh mà hắn đã từng chứng kiến, thân là một đại tướng quân, tất
nhiên số lần ra chiến trường của Nguyễn Vu rất nhiều, nó giúp Nguyễn Vu rèn
luyện thành một cỗ khí thế độc nhất vô nhị.

Ngày thường Nguyễn Vu không có để nó phát ra mà thôi, bây giờ ở trạng thái
chiến đấu, hai mắt Nguyễn Vu lạnh lùng, một phủ bổ xuống, chuẩn xác đánh trúng
tia sáng kia, cho dù nó nhanh đến nổi mắt của Nguyễn Vu không nhìn thấy thì
thế nào?

Thân là một đại tướng quân, đương nhiên tốc độ phản ứng và khả năng phán đoán
của hắn vượt xa người thường nhiều.

Tia sáng bị bổ trúng, những ký hiệu kia bị luồng sức mạnh từ chiến phủ làm phá
vỡ kết cấu rồi từ từ sụp đổ, nhưng cũng có những kí hiệu hòa tan vào chiến phủ
muốn phong ấn nó lại.

Khí tức của Nguyễn Vu bộc phát chấn những tia phong ấn biến mất.

Thanh Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi gật đầu, quả thật là một nhân
tài, dù cho bị tham lam làm mờ đi thần trí, nhưng thực lực của hắn không giảm
đi một chút nào.

Nể tình Nguyễn Vu đã chần chờ khi quyết định tham gia với Tà Đồ và Nguyễn Vu
có cảnh giới khá cao, cho nên Thanh Vũ sẽ không giết Nguyễn Vu.

Thanh Dức chớp lóe một cái, đã xuất hiện trên đầu của Nguyễn Vu, cái mồm nó
lại há ra một lần nữa.

Nguyễn Vu cảm nhận được nguy hiểm, thân hình vội vàng tránh đi, nhưng rất
tiếc, hắn đã bị bao vây bởi một cái lưới lớn bắn ra từ miệng của Thánh Dức,
hàng trăm tia sáng kết hợp với nhau.

Cái này làm sao Nguyễn Vu có thể đỡ lấy?

Biết rằng mình không thể nào chống trả, Nguyễn Vu vẫn chém ra một phát, niềm
kiêu hãnh của một đại tướng quân không cho phép hắn đầu hàng kẻ địch, cho dù
biết mình không thể làm gì, hắn vẫn chém ra một phát, bằng tất cả sức mạnh của
mình.

Cái lưới chấn động nhẹ một cái khi bị chiến phủ đánh tới, nhưng những tia ký
hiệu mang theo lực lượng phong ấn nhanh chóng thẩm thấu vào chiến phủ, sau đó
bao quanh toàn bộ Nguyễn Vu, tu vi của hắn đã bị phong ấn hoàn toàn.

Từ trên trời cao rơi xuống, Nguyễn Vu nhìn bầu trời trong xanh trên đầu của
mình, hắn không khỏi thất thần một lát, bởi vì hắn cảm nhận được một cảm giác
yên bình làm sao.

‘’Thì ra đây là cảm giác khi trút bỏ tất cả gánh nặng hay sao?’’ Nguyễn Vu lẩm
bẩm, đôi mắt hắn từ từ khép lại cho đến khi chìm vào bóng tối.

Nguyễn Vu nghĩ rằng, cuộc đời mình đến đây là chấm dứt, cho nên hắn đã từ bỏ
tất cả tham vọng, dục vọng đã ăn sâu vào trong người hắn, như tất cả xiềng
xích bất lâu nay từng cái từ từ rơi ra, Nguyễn Vu cảm nhận được thân thể của
mình thật là nhẹ bổng.

‘’Thật lâu rồi, ta không có cảm nhận được cảm giác như thế này.’’ Nguyễn Vu
cười tự giễu một tiếng.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #71