Chân Núi Wong, Thủ Lĩnh Tề Tụ


Người đăng: thanhsontv2009

Tinh luyện ra năng lượng bổn nguyên từ một con Tê Giác cần tập trung tuyệt
đối, không thể bị người khác làm phiền giữa quá trình bởi vì điều đó sẽ gây ra
hậu quả xấu đối với Ngọc Trang.

Với lại, Ngọc Trang là người sở hữu Quang Minh Thần Thể, một thể chất cho phép
Ngọc Trang làm được nhiều thứ mà ngay cả cô cũng chưa từng tưởng tượng ra.

Nhờ vào sự chỉ dẫn của Thiên Hoàng Tử Tinh Quỷ, Ngọc Trang bắt đầu tinh luyện
bổn nguyên, các ký hiệu ảo diệu là Quang pháp tắc, Kim pháp tắc, Mộc pháp tắc,
Thủy pháp tắc, Hỏa pháp tắc, Thổ pháp tắc hòa vào nhau, chúng bao phủ thân thể
của con Tê Giác màu vàng kim.

“Muốn thu lấy bổn nguyên cần một điều kiện là tìm hiểu ra pháp tắc của Thiên
Địa!” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy vừa đứng trên mặt đá vừa cất tiếng nói.

“Quang Minh Giáo Đình rất thần kỳ, có cả một bộ Quang Minh Thánh Điển mà ngay
cả ta cũng không thể tìm hiểu được huyền diệu của nó, pháp tắc ngộ ra từ Quang
Minh Thánh Điển sẽ giúp ích rất nhiều trong việc thu thập bổn nguyên!”

Thời gian trôi qua chậm rãi, thân thể con Tê Giác to lớn bắt đầu có dấu hiệu
khô quắt xuống, năng lượng kỳ dị chảy ngược ra từ bên trong thi thể đang ngưng
tụ ở trên cao, đó là năng lượng thuần khiết của bổn nguyên.

“Rất nhiều bổn nguyên, xem ra nơi này còn ẩn chứa rất nhiều bí mật!” Thiên
Hoàng Tử Tinh Quy nói với khuôn mặt chấn động, đôi mắt giương lên cao nhìn
chằm chằm vào một quả cầu năng lượng tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt.

Đó là bổn nguyên, năng lượng tinh thuần của Thiên Địa!

Thậm chí ngay cả Đại Đạo Chi Khí cũng không bằng một góc của bổn nguyên!

Tuy bổn nguyên thu lấy từ con Tê Giác màu vàng kim khá ít ỏi và rất yếu so với
sức mạnh chân chính mà nó nên thể hiện, nhưng dù vậy, vẫn đủ cho Tiêu Mị thay
đổi nhiều thứ, khai phá Thiên Sinh Mị Thể, một thể chất luôn mang đến cho Tiêu
Mị nhiều phiền phức, khó khăn, nguy hiểm, giờ đây, nó sẽ không còn vô dụng như
trước nữa.

“Chị Ngọc Trang!” Tiêu Mị khẽ hô lên, cô nhìn thấy Ngọc Trang có vẻ mệt mỏi.

“Không sao, chỉ là tiêu hao nhiều năng lượng thôi, nghỉ ngơi một hồi sẽ hồi
phục trở lại.” Ngọc Trang nhẹ giọng nói, sau đó cô nhìn vào quả cầu bổn nguyên
màu vàng đang tỏa ra ánh sáng chói lóa, nó còn phát ra một lực hấp dẫn lớn lao
đối với Ngọc Trang.

“Nó có thể giúp tu sĩ bước vào cảnh giới cao hơn bình thường!” Ngọc Trang bình
tĩnh nói.

“Đúng vậy, tác dụng đó chỉ là một phần nhỏ của bổn nguyên mà thôi!” Thiên
Hoàng Tử Tinh Quy cười nhạt.

“Nào, Tiêu Mị, cô hãy hấp thụ nó đi!” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nói trong khi
nghiêng đầu nhìn vào Tiêu Mị.

“Tôi cũng cảm thấy tò mò về thứ năng lượng cao cấp gọi là bổn nguyên, tôi muốn
nhìn xem nó sẽ có hiệu quả gì!” Dương Khả háo hức.

”Cứ tự nhiên đi, không phải chúng ta bắt Tê Giác đầu đàn về đây là vì tinh
luyện bổn nguyên cho em dùng sao?” Ngọc Trang cười khẽ khuyên bảo Tiêu Mị vì
Tiêu Mị tỏa ra rất khó sử.

Tiêu Mị cho rằng bản thân đã nhận quá nhiều sự tốt đẹp từ Ngọc Trang, Dương
Khả hay là Thiên Hoàng Tử Tinh Quy luôn ở bên cạnh cô để uốn nắn, dạy cho cô
cách để làm sao sử dụng pháp thuật, hay cách thức chiến đấu có hiệu quả nhất.

Cho nên Tiêu Mị chần chờ khi quyết định có nên nhận bổn nguyên quý giá này nữa
hay không?

“Cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ em hết lần này tới lần khác!” Tiêu Mị nói với
âm thanh chân thành.

“Chúng ta là một gia đình, không phải sao?” Dương Khả cười híp mắt.

“Đúng vậy, chúng ta chính là những người thân trong một gia đình!” Ngọc Trang
bình tĩnh nói ra.

“Vậy thì em sẽ không để mọi người chờ lâu nữa!” Tiêu Mị nhẹ nhàng cất tiếng
nói, sau đó cô bước nhẹ đến gần quả cầu ánh sáng năng lượng màu vàng kim rực
rỡ, một tay Tiêu Mị khẽ chạm vào quả cầu.

Ngay lập tức, quả cầu liền biến mất, nó bị hấp thụ bởi Tiêu Mị, một luồng sáng
phát ra từ làn da như ngọc của Tiêu Mị khiến căn phòng sáng hẳn lên, Tiêu Mị
vội vàng ngồi xếp bằng, tập trung vận chuyển linh lực luyện hóa bổn nguyên,
một cảm giác thoải mái lan tỏa toàn thân thể của cô trong quá trình này.

“Chúng ta hãy chờ đợi.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nhàn nhạt nói, sau đó liền
nhắm chặt đôi mắt nhỏ rồi ngủ một giấc no say.

Dương Khả, Ngọc Trang thì ngồi xuống, vừa bảo vệ cho Tiêu Mị, vừa hồi phục hay
tu luyện, cả cung điện rộng lớn dần dần rơi vào sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn
trùng kêu bên ngoài những đám cỏ xanh dưới cơn mưa tuyết màu trắng tinh khôi.

Bão tuyết kéo dài hơn hai ngày trời, chúng bị trận pháp của Tòa Thành Fluchter
ngăn cản bên ngoài, không cho chúng rơi vào bên trong thành trì, nhiệt độ bên
trong rất ôn hòa làm con người sinh sống một cách thoải mái, vui vẻ.

Sự rung động, chấn kinh vì Thần Tích hiển lộ, con người bắt đầu trở về với
nhịp sống bận rộn cũ, nhưng giờ đây họ có thêm sức mạnh từ pháp thuật, Thánh
Kỵ Sĩ, có thể bay lượn trên bầu trời, có thể tấn công từ xa mà không cần đến
sự giúp đỡ của dị năng mạnh mẽ, lại có vũ khí sắc bén đâm thủng da dày của
quái vật…

Tin tức ở nơi đây nhanh chóng lan rộng ra một vùng đất lớn, không người nào
không muốn đến đây để tìm hiểu pháp thuật kỳ lạ, chiêm ngưỡng tòa thành hùng
vĩ, tráng lệ kéo dài như thể không có điểm cuối.

Sven Fluchter thì bận rộn với công việc của một vị thủ lĩnh, Thánh Đường được
nhanh chóng xây dựng, tạo điều kiện cho người dân đưa ra những yêu cầu mà họ
mong muốn Giáo Đình giúp đỡ, số lượng Tín Đồ, Tín Sứ tăng lên một cách chóng
mặt.

Mọi thứ đang ổn định, không có quá nhiều chuyện xảy ra trong Tòa Thành
Fluchter ngoại trừ các đợt tấn công dữ dội từ các con quái vật nguy hiểm hay
một số bầy Venger nhỏ đang tìm kiếm thức ăn giữa vùng đất bị đóng băng.

Ba ngày sau, cũng là thời điểm một người tiến hóa mạnh mẽ gọi là Souza
Volterra hẹn năm người thủ lĩnh của các căn cứ lớn, tính luôn cả Sven Fluchter
thì tổng số thủ lĩnh là sáu người, mỗi một thủ lĩnh đều là người tiến hóa cấp
bốn trung kỳ, hậu kỳ trở lên, lại có dị năng cho nên chiến lực rất mạnh.

“Marco, hành động tiêu diệt Venger Thức Tỉnh lần này cực kỳ nguy hiểm, nếu như
tôi xảy ra chuyện không may thì cậu hãy lên làm thủ lĩnh kế tiếp.” Sven
Fluchter ngưng trọng nói với một người đàn ông tuổi tầm ba mươi, đó là một
thành viên trong đội của Sven Fluchter, vừa đạt đến người tiến hóa cấp bốn sơ
kỳ.

“Thủ lĩnh đừng nói vậy, ông sẽ không gặp chuyện gì đâu!” Marco vừa lắc đầu vừa
nói.

“Chuyện đời khó đoán, ai biết được rằng họ sẽ chết khi nào?” Sven nhẹ nhàng
nói với đôi mắt nhìn xa xăm lên bầu trời trong xanh, tuyết vẫn đang rơi, nhiệt
độ dưới âm hơn mười độ làm cho mọi thứ, mọi vật dường như đều chậm lại gấp
nhiều lần.

“Chúc thủ lĩnh chiến thắng trở về!” Marco không biết nói gì hơn ngoài một lời
chúc may mắn tặng cho Sven Fluchter.

“Nhanh thì một ngày, chậm thì một tuần, đến khi nó, nếu vẫn chưa thấy tôi trở
lại thì hãy tiếp tục phát triển tòa thành này, đừng làm cho tôi thất vọng!”
Sven nói trong khi đặt một cánh tay lên vai của Marco.

“Nhất định thủ lĩnh sẽ trở về!” Marco nghiêm giọng nói.

“Tạm biệt!” Sven cười nhạt một tiếng rồi quay đầu bước đi, ông ta để lại cho
Marco một bóng lưng thẳng tắp, hiên ngang dù cho Sven sắp phải đối mặt với
nguy hiểm là Venger Thức Tỉnh.

“Ông không dẫn người theo để phát huy dị năng đặc biệt của ông sao?” Ngọc
Trang đang đứng bên trên tường thành, cô không quay đầu, tiếng nói nhè nhẹ
vang lên.

“Không cần, hành động này quá nguy hiểm, huống chi có ngài Giáo Chủ đi cùng,
có đi thì họ cũng không giúp ích được quá nhiều, chỉ mất công gặp phải điềm
dữ!” Sven trả lời với gương mặt bình tĩnh, ông dành cho Ngọc Trang một niềm
tin lớn lao.

“Chúng ta lên đường thôi!” Ngọc Trang thản nhiên nói ra.

Vào lúc quyết định mua một tòa thành trì lớn đặt ở đây thì Ngọc Trang cũng
chuyển tin nhắn nhờ hỗ trợ về cho tổng bộ Giáo Đình ở Thập Linh Hỏa thành, có
lẽ cả một nhóm người giữ nhiệm vụ tiếp viện Tòa Thành Fluchter đã lên đường
tới nơi đây.

Đó có thể là những thành viên nổi bật, một cơ hội trở thành người đứng đầu của
một bộ phận tại một tòa thành trì lớn, tương lai sáng lạng.

Dương Khả, Tiêu Mị, Thiên Hoàng Tử Tinh Quy không thể đi cùng vì Tiêu Mị đang
hấp thụ bổn nguyên, cần có nhiều thời gian, và cần luôn cả người bảo vệ là
Dương Khả.

Với tu vi Ngũ Dương sơ kỳ, Ngọc Trang tin rằng chẳng có một mối nguy hại nào
có thể tổn thương đến Tiêu Mị trong bán kính mấy trăm km quanh đây.

Ngọn núi Wong nằm ở phương bắc Bali, cách các căn cứ có quy mô lớn không xa
lắm, chỉ khoảng từ một trăm cho đến hơn hai trăm km.

Người tiến hóa cấp bốn trở lên có thể di chuyển qua khoảng cách đó dễ dàng,
không sợ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nếu đụng độ quái vật nguy hiểm mà
đánh không lại thì có thể bỏ chạy, chẳng ai lại cảm thấy mất mặt mũi vì bảo
toàn mạng sống cả.

Thủ lũnh Taha Juma là một người đứng đầu một căn cứ lớn, số lượng con người
đang sống tại đó lên đến hơn năm mươi ngàn, cho nên Taha Juma là một người
tiến hóa cực kỳ mạnh mẽ so với những thủ lĩnh khác, đặc biệt, Taha Juma còn là
một người phụ nữ trẻ trung.

Taha Juma, cái tên làm nổi bật lên phong cách của người dân tộc thiểu số trong
quốc gia Bali.

Với dáng đi thong dong nhưng lại chuẩn xác từ chi tiết, Taja Juma có thể vào
thế tấn công đáp trả lại các cuộc đột kích bất ngờ từ kẻ địch chỉ trong vòng
chưa đến nửa giây đồng hồ.

Một nữ chiến binh thiện chiến, tinh anh đến khiến cho phái mạnh cảm thấy tự
tin, thua kém về mọi mặt.

Taha Juma có một mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp, cô ấy
cao đến gần một mét tám với đôi chân thon thả nhưng lại ẩn chứa nhiều sức
mạnh, một cú vung chân của cô ấy đủ để đánh chết cả quái vật cao hơn mười mét.

“Thủ lĩnh, phía trước là ngọn núi Wong!” Một người vừa chỉ tay về phía xa vừa
báo cáo với Taha Juma.

Đó là người đồng hành cùng vị thủ lĩnh vĩ đại, các chiến binh cấp bốn trung
kỳ, hậu kỳ, mỗi một chiến binh đều chiến đấu bên cạnh Taha Juma trong ít nhất
mười trận chiến lớn với quái vật hay các lũ cướp tàn bạo.

“Chúng ta sắp đến nơi rồi, không biết tên Souma là kẻ như thế nào!” Một người
nhẹ giọng nói.

Có khoảng năm người đi cùng Taha Juma, còn những người khác thì đang bảo vệ
căn cứ, không thể cử quá nhiều lực lượng tham dự hành động vây giết Venger
Thức Tỉnh, nếu không những kẻ xấu sẽ lợi dụng cơ hội làm những chuyện như cướp
bóc, bắt người…

“Chúng ta nhanh chân lên, ta rất nóng lòng gặp gỡ những vị thủ lĩnh khác!”
Taha Juma nhàn nhạt nói ra.

“Vâng!” Năm người tiến hóa cấp bốn gật đầu đáp.

Cả nhóm Taha Juma băng qua cánh đồng tuyết trắng, đánh bại hàng tá mối nguy
hiểm chờ chực trong những khu rừng không lá, một đường xông tới, không bị cản
lại một giây hay một phút nào chứng tỏ Taha Juma cùng năm người đó cực kỳ mạnh
mẽ.

“Đây là ngọn núi Wong ư? Nó rất khác so với trí nhớ của ta!” Taha Juma ngạc
nhiên nói trong khi quan sát một ngọn núi cao chót vót từ đằng xa, tuyết phủ
lên núi Wong một chiếc áo trắng lạnh lẽo, không có sự hiện diện của con người,
chỉ toàn là các dấu chân của sinh vật khổng lồ.

“Thủ lĩnh, chúng ta cần cẩn thận hơn nữa, nói không chừng đây là một cái bẫy!”
Một người nói với khuôn mặt ngưng trọng.

“Yên tâm đi, dù cho có bẫy ở phía trước thì ta cũng không sợ!” Taha Juma nói
với tư thái tự tin, thoải mái, hình như cô ta không cảm nhận được áp lực gì.

Souma Volterra hoàn toàn là một người lạ mặt, Taha Juma chưa từng gặp Souma
một lần, không biết đối phương rốt cuộc là ai, có thân phận hay sức mạnh ở
trình độ nào, thế nhưng Taha Juma vẫn tự tin hơn người khác, một niềm tin được
tích lũy qua các trận chiến thảm thiết nhưng lại toàn thắng của cô.

Bỗng nhiên, một người bước ra từ sau một cây bị tuyết phủ kín, giọng nói chào
đón phát ra từ người lạ đó.

“Xin chào, đây chẳng phải là thủ lĩnh Taha Juma của căn cứ lớn nằm ở phía tây
hay sao?”

“Ngươi là ai?” Một người đi cùng Taha Juma lạnh lùng hỏi, cả năm người đều
chuyển sang trạng thái đề phòng, nếu như có một hành động bất thường từ người
lạ mặt thì bọn họ lập tức ra tay khống chế trước rồi tính sao.

“Tôi là một người hầu cận của ngài Souza Volterra, tên của tôi không đáng kể!”
Người kia vừa nói vừa khom người, thực hiện một lễ nghi chào hỏi cao quý thuộc
về tầng lớp quý tộc của quốc gia Bali.

“Souma Volterra đang ở đây?” Taha Juma bình tĩnh hỏi.

“Thưa thủ lĩnh Taha Juma vĩ đại, chính xác thì ngài Souza đang ở chân ngọn núi
Wong hùng vĩ để chờ đợi sáu vị thủ lĩnh khác cùng tới tham dự chiến dịch vây
giết con Venger kỳ lạ.” Người hầu cận của Souza khẽ gật đầu.

“Xin mời các ngài theo tôi!”

Vừa nói xong, người hầu cậu liền cúi chào rồi quay đầu bước đi về phía ngọn
núi Wong.

Taha Juma cảm thấy kỳ lạ, một người hầu cận lại là người tiến hóa cấp bốn hậu
kỳ, điều này khiến cô cảm thấy ngạc nhiên và càng cẩn thận hơn nữa.

Một người tiến hóa mạnh mẽ cỡ đó lại cam nguyện trở thành người hầu cho kẻ
khác sao?

Dù cho sức mạnh của Taha Juma đủ để áp đảo mấy chục người tiến hóa cấp bốn
trung kỳ, hậu kỳ có dị năng nhưng cô cũng không thể bắt những người đi cùng
trở thành tùy tùng hết lòng phục vụ cho cô.

Mỗi người tiến hóa cấp bốn trở lên đều đã đặt chân vào hàng ngũ người mạnh mẽ
nhất của thời đại tiến hóa, ai mà không có sự kiêu hãnh của riêng mình?

Xuyên suốt con đường khá dài trên tuyết trắng, người hầu cận không hề nói
chuyện, hắn ta bước đi một cách nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, còn nhóm
của thủ lĩnh Taha Juma không nhanh không chậm theo sau.

”Xin mời, ngài Souza đang chờ ở phía trước!” Người hầu cận cúi đầu trong khi
nói, hắn ta đưa một cánh tay ra, chỉ đường một cách lễ phép không chê vào đâu
được.

Taha Juma liếc nhìn về phía người hầu cận của Souza, cô không để ý quá lâu, cô
dẫn theo năm người đồng hành bước lên chân núi Wong, cô nhìn thấy một cái túp
lều lớn đã được dựng sẵn ở đó, có lẽ đây chính là nơi để những thủ lĩnh tập
trung, bàn bạc kế hoạch tiêu diệt mối nguy hiểm.

Người hầu cận dõi theo nhóm Taha Juma với một nụ cười nhạt trên môi, ngay sau
đó, hắn ta biến mất tại chỗ, không biết đã đi về đâu.

Taha Juma vén lên tấm màn che phủ khu bên trong túp lều lớn, cô nhìn thấy vài
người đang ngồi bên trong, họ trò chuyện khá vui vẻ, thoải mái.

“Xin chào, vị thủ lĩnh mới đến!” Một người nhanh chóng bắt chuyện với Taha
Juma.

“Tôi là thủ lĩnh Austin Avila, rất hân hạnh được gặp gỡ!”

“Ta là Taha Juma!” Taha Juma bình tĩnh giới thiệu.

Một lời nói làm cho mấy người tiến hóa cấp bốn trở lên đều quay đầu, quan sát
Taha Juma tỉ mỉ bởi vì danh tiếng của vị thủ lĩnh này rất vang dội, ở vùng đất
phía bắc Bali, không ai không biết Taha Juma.

“Thì ra là Taha Juma, một vị thủ lĩnh nổi tiếng ở phía đông!” Austin Avila nói
bằng nét mặt kinh ngạc.

“Cô cũng được mời tới đây sao?”

“Souza là kẻ đã gửi lời mời!” Taha Juma nhàn nhạt nói

“Hắn đâu rồi?” Cô nói trong khi nhìn xung quanh để tìm kiếm người tên Souza,
kẻ đã thiết lập nên cuộc gặp gỡ của những người đứng đầu vùng đất phía bắc
quốc gia Bali, đây có thể coi là cuộc gặp gỡ lớn nhất từng được diễn ra.

“Hiện tại Souza chưa xuất hiện, chỉ khi nào các vị thủ lĩnh tập trung đầy đủ
thì hắn ta mới lộ mặt!” Một người khác lên tiếng nói.

“Băng Thú Kassi, ngươi cũng tới đây rồi à?” Taha Juma hờ hững liếc nhìn vào
người mới nói chuyện.

“Taha Juma Bất Khả Chiến Bại, rất vui khi được nhìn thấy cô vẫn còn sống tốt!”
Băng Thú Kassi lạnh nhạt nói.

Biệt danh nói lên dị năng của thủ lĩnh Kassi, một người có thể biến hình thành
quái vật khổng lồ băng tuyết, nhất là trong môi trường tuyết rơi thì sức mạnh
của Kassi tăng lên đáng kể.

“Dù ngươi có chết đi rồi sống lại một ngàn lần thì ta vẫn không thể nào bị làm
sao được!” Taha Juma nhàn nhạt cất tiếng nói trong khi ngồi ngay ngắn vào một
cái ghế gỗ được bày biện sẵn ở đó, còn năm người đi cùng cô đứng sau lưng,
bình tĩnh, lạnh nhạt, không hề lên tiếng nói chuyện.

Mỗi một thủ lĩnh của căn cứ lớn đều mang theo nhiều người tiến hóa mạnh mẽ mà
họ tin tưởng, nhiều thì mười mấy người, ít thì hai ba người.

Taha Juma trò truyện ngắn cùng những thủ lĩnh tới sớm, trong lúc đó, các thủ
lĩnh đã xuất hiện đầy đủ.

Huyết Giới - Mounir Mayar, thủ lĩnh của một căn cứ hơn bốn mươi ngàn người.

Đại Thạch Sơn - Brandon Lebel, thủ lĩnh của một căn cứ hơn ba mươi lăm ngàn
người.

Cự Thiết Thủ - Austin Avila, thủ lĩnh của một khu tập trung hơn bốn mươi ngàn
người.

Băng Thú Kassi, thủ lĩnh của một nơi sinh sống của hơn bốn mươi ngàn người.

Bất Khả Chiến Bại, Taha Juma, và cũng là người thủ lĩnh được những người khác
công nhận là người mạnh nhất.

Cuối cùng là Sven Fluchter, biệt hiệu Chỉ Huy Cường Hóa, thủ lĩnh yếu nhất
trong sáu người, chỉ quản lý một khu sinh sống có hơn mười lăm ngàn người mà
thôi.

“Xin chào mọi người, có vẻ như tôi là người trễ nhất nhỉ?” Sven mở lời bằng nụ
cười thân thiện.

“Chỉ Huy Cường Hóa của chúng ta đến rồi kia, à à, đúng là không ra sao hết!”
Huyết Giới – Mounir Mayar cười lạnh trong khi liếc xéo vào Sven Fluchter.

Hắn ta nhìn thấy Sven đang đi cùng một cô gái trẻ tuổi và cho rằng Sven không
có người giúp đỡ mạnh mẽ giống như những thủ lĩnh khác, một người yếu nhất, dễ
bị bắt nạt nhất.

“Đừng mang theo những người vô tích sự!” Băng Thú Kassi trầm giọng nói, hắn ta
cố ý nhìn lướt qua Ngọc Trang một cái để biểu thị thái độ không hài lòng với
Chỉ Huy Cường Hóa – Sven Fluchter.

“Cẩn thận cái miệng của ngươi, Kassi!” Taha Juma lạnh nhạt nói ra, cô là một
người phụ nữ cho nên phải đứng về phía Ngọc Trang trong lúc khó khăn.

“Ta nói sai sao?” Băng Thú Kassi cười lạnh.

“Người vô dụng nên cút khỏi đây!” Huyết Giới – Mounir Mayar lạnh lùng nói ra.

Nghe thấy lời nói khinh thường từ Kassi và Mounir, dù cho Sven muốn thân thiết
với bọn họ cũng không khỏi cảm thấy phẫn nộ.

“Các ngươi nói đủ chưa?” Sven nhàn nhạt lên tiếng.

“Chỉ Huy Cường Hóa, ngươi không biết vị trí của ngươi đang nằm ở đâu sao?”
Kassi cười lạnh, một đôi mắt âm hiểm nhìn thẳng vào Sven, người sở hữu dị năng
cường hóa nhiều người mà thôi, sức chiến đấu không bằng hắn.

Giữa bầu không khí có phần căng thẳng, ngưng trệ, một tiếng vỗ tay mạnh đã làm
dịu đi tình cảnh nơi đây.

Tiếng vỗ tay phát ra từ một người thanh niên tuổi chừng hai mươi lăm, một đôi
mắt màu đen thâm sâu, một đầu tóc ngắn chững chạc làm toát lên một vẻ thần
thái tự tin, thong dong dù cho bị hàng chục người nhìn vào.

“Mọi người không nên hủy đi chiến dịch tiêu diệt do chính tôi khởi xướng chứ!”

“Xin được tự giới thiệu, tôi là Souza Volterra, một người thuộc phe Khải Huyền
của Hành Tinh Gaia, bộ phận Tây Châu!” Souza Volterra cất tiếng nói, giọng
điệu vững chắc khiến cho người khác cảm thấy hắn là một người đáng tin cậy.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #700