Người đăng: thanhsontv2009
Bị mấy chục vết thương nặng, con Tê Giác màu vàng lập tức tắt thở, cơ thể
khổng lồ ầm ầm ngã sang một bên, máu tươi màu vàng chảy ra bên ngoài từ chỗ bị
thương, trông hết sức thê thảm, dù nó đã chết nhưng nó vẫn tản ra một luồng
hung uy đáng sợ, khủng khiếp đủ trấn trụ tu sĩ Tứ Dương kỳ trở xuống.
Tuy vậy, khi so với Ngọc Trang thì con Tê Giác đầu đàn này chẳng ở cùng một
đẳng cấp, Ngọc Trang có thể tiêu diệt luôn cả Venger sở hữu chiến lực ngang tu
sĩ Ngũ Dương trung kỳ một cách đơn giản, không đổ một giọt mồ hôi.
“Con quái vật khốn kiếp đã chết?” Người đàn ông đang đứng sau lưng Ngọc Trang
nói với khuôn mặt sửng sốt, ông ta không tin vào mắt mình nữa.
“Đó là con quái vật từng phá hủy luôn cả một khu dân cư hơn hai ngàn người,
thế mà nó đã chết chỉ trong nháy mắt?” Những người tiến hóa khác bần thần, vẻ
mặt hoảng hốt xen lẫn vui mừng.
“Cô ta là người tiêu diệt con quái vật!” Người đàn ông thủ lĩnh liền dời tầm
mắt về phía Ngọc Trang, dù chỉ nhìn một bóng lưng mảnh mai nhưng người đàn ông
lại cảm thấy bản thân ông bé nhỏ so với Ngọc Trang, một cô gái đắm chìm trong
vầng hào quang che lấp cả Mặt Trời.
“GÀO!” Vào lúc này, mấy chục con Tê Giác khác liền rít gào trong sự phẫn nộ,
con đầu đàn vốn dĩ sẽ đưa bầy đàn bọn chúng tiến lên một cấp độ cao hơn nữa,
nhưng chuyện đó đã không thể xảy ra, con đầu đàn vừa bị giết chết bởi một con
mồi bé nhỏ.
Ầm! Ầm!
Bọn Tê Giác điên cuồng, chúng nhắm vào những người sống sót để tông mạnh, bốn
chân khổng lồ giẫm lên mặt đất tạo nên những tiếng động trầm trọng, bọn chúng
dùng cơ thể to lớn hút tới, không quan tâm đến việc dùng quá nhiều sức mạnh sẽ
khiến thân thể chúng bị thương.
“Không tốt!!” Người đàn ông liền hét lên, ra hiệu cho những người tiến hóa
khác.
“Cường hóa sức mạnh!!”
Ông ta chẳng hề do dự trong việc tiếp tục sử dụng dị năng có thể khiến cho lực
chiến của một nhóm người tăng mạnh, đạt tới Tứ Dương kỳ trở lên.
Dị năng “Cường Hóa Sức Mạnh”, nhưng đổi lại, cơ thể ông ta phải nhận lấy một
luồng áp lực kinh khủng, cơ quan nội tạng nhộn nhạo, đầu óc bắt đầu có cảm
giác mê muội, không đủ tỉnh táo nữa.
Dù vậy, người đàn ông vẫn quay đầu, ông ta dùng một đôi bàn tay cứng rắn như
thép để tiếp ứng những người tiến hóa khác đang bị tấn công bởi lũ quái vật
hung tợn.
“Giết!” Mọi người không phải là kẻ yếu hèn, ai ai cũng từng trải qua nhiều
trận chiến đấu đẫm máu, làm sao sợ hãi lũ quái vật chứ, bằng ánh mắt mãnh
liệt, không sợ hãi, mọi người cầm lấy lũ khí là những khúc xương nhọn hay các
khúc gỗ tiến hóa cứng cáp để chiến đấu.
Tuy nhiên, bọn họ đã không có cơ hội đối đầu với lũ Tê Giác đang điên dại kia.
Bởi vì, hai tiếng nói nữ tính đồng thời vang lên cùng một lúc, tiếng nói phát
ra từ Dương Khả và Tiêu Mị.
“Ngũ Hành Thánh Thuật – Kim Quang Hỏa Cầu Thuật!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Hơn ba mươi mấy vệt ánh sáng màu vàng pha trộn một ít màu đỏ nóng bỏng lao
xuống từ vùng trời, mỗi một vệt sáng đều nhắm vào một con Tê Giác để tấn công,
chúng nổ tung ngay khi chạm vào lớp da dày của bọn quái vật, năng lượng cuồng
bạo từ vụ nổ lập tức xé nát cơ thể bọn Tê Giác, giết chết bọn chúng ngay tại
chỗ.
“Cái gì?” Những người tiến hóa bao gồm cả người đàn ông là thủ lĩnh đều ngây
người.
Bọn họ còn định liều mạng một phen, sao mọi thứ trở nên dễ dàng đến vậy?
Cả một bầy Tê Giác nguy hiểm, từng phá hủy nhiều nơi tập trung của con người
lại bị tiêu diệt như thể đây là một giấc mơ mỹ hảo vậy. Phải biết rằng, con Tê
Giác đầu đàn sở hữu sức mạnh năng lực tiến hóa, cực kỳ khó chơi, bọn còn lại
cũng không phải dạng tầm thường, chúng đều là quái vật khát máu.
Thế nhưng, người đàn ông nhìn vào hai cô gái trẻ vừa mới xuất hiện, hai cô gái
kia đang đứng bên cạnh một cô gái đặc biệt – người luôn toát ra một khí chất,
thần thái, hào quang làm người khác kính phục.
Đứng trước những cái xác quái vật khổng lồ rất đáng sợ, cô gái đó nhẹ nhàng
quay đầu nhìn vào người đàn ông cùng những người tiến hóa khác.
“Mọi người vẫn ổn chứ?” Ngọc Trang cười khẽ trong khi hỏi với âm thanh dịu
nhẹ.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Ngọc Trang, hầu như mọi người, bao gồm cả những cô
gái trong nhóm người tiến hóa đều ngây ngốc trong giây lát.
Bọn họ nhìn thấy, không chỉ là Ngọc Trang, mà còn là một vầng Mặt Trời giữa
ban ngày, một vầng Mặt Trời tỏa sáng còn rực rỡ hơn cả Mặt Trời đang treo trên
cao kia, một vầng Mặt Trời ấm áp, gần gũi làm nội tâm mọi người yên tĩnh, bình
ổn lại.
“Chúng… chúng tôi không có gì, chỉ là bị thương nhẹ một chút.” Người đàn ông
thủ lĩnh cố gắng trấn tĩnh bản thân, ông lên tiếng trả lời Ngọc Trang.
“Vậy thì tốt.” Ngọc Trang khẽ gật đầu.
“Chúng tôi sẽ thu lấy thi thể của con Tê Giác đầu đàn, còn những con Tê Giác
còn lại thuộc về mọi người, bao gồm cả các viên tinh thể của bọn chúng.”
“Điều này có thể sao? Chúng tôi không phải là người đánh giết bọn chúng…”
Người đàn ông thủ lĩnh kinh ngạc hỏi lại.
“Tất nhiên, chúng tôi làm sao có thể để ý mấy viên tinh thể kia chứ?” Dương
Khả nhanh nhẹn đáp.
“Đúng vậy, hãy lấy hết đi, chúng tôi chỉ cần Tê Giác đầu đàn này là đủ rồi.”
Tiêu Mị nhẹ giọng nói ra.
“Vậy thì cảm ơn các vị.” Người đàn ông thở dài một hơi, nói thật, ông ta tất
nhiên ham muốn thân thể bọn quái vật, tinh thể tiến hóa, trong đó có một vài
viên tinh thể biến dị có thể làm cho người bình thường đạt được sức mạnh không
tưởng là dị năng.
Có thêm vài người dùng dị năng thì cơ hội sinh tồn của khu con người tập trung
sẽ nâng cao lên rất nhiều, còn tinh thể tiến hóa bình thường giúp bọn chúng đề
cao sức mạnh, thậm chí là tiến hóa thêm một cấp độ nữa.
“Tôi là Sven Fluchter, nhờ vào những người khác tin tưởng đề bạt tôi làm thủ
lĩnh một khu tập trung của hơn mười lăm ngàn người dân của quốc gia Bali.”
Sven Fluchter khẽ giới thiệu, vẻ mặt kính trọng và cảm kích khi nhìn vào nhóm
Ngọc Trang.
“Xin hỏi các vị tên là gì?” Sven Fluchter hỏi xong, ông liền trưng ra một vẻ
mặt chờ đợi, những người khác cũng không có hành động như thu hoạch chiến lợi
phẩm, bọn họ đều tập trung vào nhóm Ngọc Trang, những con người lạ nhưng lại
mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng, quan trọng hơn là nhóm Ngọc Trang đã cứu bọn
họ, còn cứu luôn cả những người dân khác khỏi sự đe dọa từ bầy Tê Giác khổng
lồ.
“Xin chào, tôi là Nguyễn Ngọc Trang, cũng là một Hồng Y Giáo Chủ của Quang
Minh Giáo Đình ở quốc gia Niyensa cạnh bên.” Ngọc Trang từ tốn nói.
“Còn tôi là Dương Khả.” Dương Khả mỉm cười trong khi nói.
“Tôi là Tiêu Mị, rất vui khi được gặp gỡ mọi người.” Tiêu Mị nhẹ nhàng lên
tiếng.
“Ồ! Các vị đến từ tận nơi xa xôi là Niyensa ở phương bắc sao? Đó là một cuộc
hành trình rất dài đấy!” Sven Fluchter ngạc nhiên nói ra.
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ mất khoảng ba giờ là có thể đến được đây, khi đó,
chúng tôi phát hiện các bạn đang chiến đấu ác liệt chống lại quái vật nên
chúng tôi liền giúp đỡ.” Dương Khả khẽ nói.
“Ba giờ đồng hồ?” Sven Fluchter kinh ngạc.
“Khoảng cách từ nơi này đến Niyensa là rất xa đấy… còn có nhiều quái vật nguy
hiểm, mạnh mẽ nữa!” Những người khác kinh hô.
Đó là một hành trình không thể đến điểm đích nếu như người khởi hành là bọn
họ, thử nghĩ xem, giữa vùng đất hoang du, hoang dã ngập tràn quái vật, Venger
đáng sợ, trong đó không thiếu sinh vật tiến hóa cấp năm, bọn họ lấy gì để vượt
qua được chứ?
Cho nên việc di chuyển một đoạn đường băng qua một quốc gia là một cuộc hành
trình không tưởng!
Tuy vậy, ba cô gái trẻ đang đứng đối diện bọn họ đã làm được điều đó, quần áo,
đầu tóc vẫn gọn gàng chứng minh ba cô gái không gặp quá nhiều khó khăn.
Mà quan trọng nhất, điên cuồng nhất là khoảng thời gian, chỉ cần ba tiếng đồng
hồ!
“Thời gian không còn sớm nữa, Mặt Trời chuẩn bị lặn rồi, tôi nghĩ các bạn nên
thu dọn chiến lợi phẩm rồi trở về đi.” Ngọc Trang điềm đạm nói, cô hơi ngước
nhìn về phía vùng trời cao, Mặt Trời đang rơi xuống đường chân trời, thời gian
cho đến khi trời tối hẳn là mấy chục phút nữa thôi.
Nếu như còn ở lại bên ngoài hoang dã giữa trời tối, giữa khu rừng băng tuyết
thì rất nguy hiểm, đó là giờ sinh học của một số sinh vật khủng bố đi săn.
“Mặt Trời đang lặn xuống, mọi người hãy bắt tay vào làm việc, chúng ta sẽ khởi
hành trở về căn cứ trong vòng năm phút nữa.” Sven Fluchter liền quay người ra
phía sau, ông ta đề cao giọng nói với hơn một trăm người khác.
“Vâng!” Cả đám người cất tiếng đáp lại rồi tản đi, mặc dù bọn họ vẫn dành sự
quan tâm lớn cho nhóm Ngọc Trang, các đôi mắt hiếu kỳ, tò mò vẫn chú ý vào ba
cô gái đặc biệt, bọn họ cho rằng ba cô gái này đều là người tiến hóa dùng được
dị năng mạnh.
“Tôi thay mặt cho mọi người cảm ơn các vị vì đã cứu chúng tôi!” Sven Fluchter
tiến đến gần Ngọc Trang, ông ta khom người trong khi nói bằng âm thanh chân
thành.
“Không có gì, thời buổi này, con người cần phải biết bảo bọc lẫn nhau, bảo vệ
nhau khỏi đám quái vật, nếu không con người sẽ bị đá ra khỏi Hành Tinh Gaia.”
Ngọc Trang bình tĩnh nói.
“Đúng vậy, nhưng có một số người vẫn không hiểu điều đó.” Sven Fluchter thở
dài, vẻ mặt hơi buồn bã.
“Thôi không nhắc đến chuyện buồn nữa, tôi muốn mời các vị đi đến căn cứ, nơi
những người sống sóng giống như chúng tôi tụ tập lại với nhau để chiến đấu với
lũ quái vật.”
“Căn cứ cách nơi đây khoảng hai mươi phút đi đường.”
“Được tôi, chúng tôi mới tới đây, còn chưa quen tình hình cho lắm, cho nên
chúng tôi sẽ ở lại nơi căn cứ kia một thời gian ngắn.” Ngọc Trang nhẹ nhàng
trả lời.
“Tốt quá, tôi chắc chắn rằng những người dân của Bali sẽ hoan nghênh các vị.”
Sven nói với vẻ mặt mừng rỡ.
“Các vị biết không? Bọn Tê Giác này chính là ác mộng của một số căn cứ nhỏ,
chúng từng tấn công mấy căn cứ và phá hủy, giết hại người dân của Bali, thân
là một thủ lĩnh của căn cứ lớn, tôi dẫn theo nhiều đồng đội tìm kiếm bọn Tê
Giác hơn một tuần lễ mới thấy bọn chúng rồi tiến hành vây quét.”
“Không ngờ, bọn chúng lại tiến hóa thêm một bước nữa, cho nên chúng tôi gặp
phải nguy hiểm, nếu như không có các vị giúp đỡ thì chúng tôi đã trở thành bữa
ăn tối của bọn chúng, ngày sau, chắc chắn rất nhiều người dân sẽ bị chúng giết
hại.”
“Thì ra đây là lý do khiến các bạn liều mình chém giết với bọn Tê Giác này
sao?” Dương Khả nói với nét mặt cảm động.
“Thật là một cử chỉ cao cả!” Tiêu Mị khẽ nói.
“Chúng tôi không phải cao cả gì, chúng tôi chỉ muốn giải quyết nguy cơ bên
cạnh nơi sinh sống mà thôi.” Sven Fluchter khẽ nói, ông ta cười khổ vì lời
khen ngợi của Tiêu Mị.
Dương Khả, Tiêu Mị đi theo sau Ngọc Trang, trở thành người thân quan trọng của
Ngọc Trang, vì vậy, ngay khi có được phần thưởng Ngũ Dương Thánh Quả thì Ngọc
Trang liền giao cho Dương Khả và Tiêu Mị.
Ngọc Trang không thiếu Tứ Dương, Ngũ Dương Thánh Quả vì trong chuyến đi thám
hiểm lúc trước, cô ấy tiêu diệt khá nhiều Venger Thức Tỉnh, mỗi một tồn tại
khủng bố như vậy đều có chiến lực đạt Tứ Dương kỳ trở lên.
Ngọc Trang không giữ nhiều Thánh Quả, cô chỉ lấy hai Ngũ Dương Thánh Quả, số
còn lại giao cho Quang Minh Giáo Đình cất giữ, dùng để lấy làm phần thưởng
thúc đẩy sự cố gắng của các thành viên khác, tác dụng khá lớn, rất nhiều thành
viên đang nỗ lực vì muốn đạt được một Thánh Quả.
Điều này giải thích cho việc tại sao Dương Khả, Tiêu Mị có thể giết chết toàn
bộ Tê Giác cảnh giới Tam Dương, Tứ Dương sơ kỳ bằng một đòn pháp thuật Ngũ
Hành Thánh Thuật – Kim Quang Hỏa Cầu Thuật, một pháp thuật trộn lẫn ba loại
linh lực khác nhau, bộc phát ra uy lực cực mạnh nhưng không ổn định.
Pháp thuật này từng được Ngọc Trang tìm hiểu rồi cải tiến một lần, cho nên mới
có sức tấn công lớn, pháp thuật thích hợp sử dụng đánh với kẻ địch có số lượng
đông đảo.
Ngũ Hành Thánh Thuật của Quang Minh Thánh Điển không gò bó cách sử dụng của tu
sĩ, mỗi một người đều có thể tìm ra cách chiến đấu riêng của họ, không lệ
thuộc vào khuôn mẫu được định sẵn giống như các loại pháp thuật cấp thấp của
Tu Chân Giới, các pháp thuật cấp cao của tu sĩ thì đã giải quyết hạn chế đó,
cho nên hệ thống phân đẳng cấp pháp thuật hình thành.
Dọc đường đi xa, Ngọc Trang ít khi tham gia vào các trận chiến nhỏ với quái
vật cấp bốn trở xuống, cô muốn cho Dương Khả, Tiêu Mị làm quen với sức mạnh
mới, để bọn họ có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, kỹ năng sinh tồn nếu như Ngọc
Trang không ở bên cạnh.
Lúc đầu, hai người có hơi vất vả, khó thích ứng vì bỗng nhiên có sức mạnh lớn
lao, giống như một đứa trẻ lại đột nhiên nhận được thể chất của một lực sĩ đô
vật vô địch thế giới vậy, cầm một cái ly thủy tinh cũng không xong, ngó lơ một
chút thì cái ly thủy tinh đó sẽ vỡ nát.
Sau năm phút, mọi người thu dọn xong hết, một vài người tiến hóa biến dị dùng
dị năng như tạo ra một kim loại hình vuông, hay đất cứng để vận chuyển các
thân thể bọn Tê Giác khổng lồ trở về.
Thịt Tê Giác giúp con người tăng cao sức mạnh, không thể bỏ lại được dù chúng
rất cồng kềnh khó vận chuyển, cần bỏ ra vài người dùng dị năng, nghĩa là bọn
họ sẽ không còn sức lực tham gia chiến đấu nếu như gặp phải quái vật trên
đường về.
Mỗi một Tê Giác nặng mấy tấn cho đến mấy chục tấn, trọng lượng khủng khiếp của
chúng có thể làm tổn hao sức lực của một người tiến hóa cấp bốn.
Mấy chục người hợp lực giơ cao mấy tấm kim loại hình dẹp ngang, bọn họ cực kỳ
vất vả, nhưng bọn họ lại cảm thấy bị tổn thương khi…
“Con Tê Giác đầu đàn đâu rồi? Hãy để chúng tôi giúp các vị vận chuyển nó.”
Sven Fluchter hỏi bằng âm thanh nhiệt tình, con đầu đàn thì nặng nhất, chất
lượng khá cao cho nên khối lượng có thể lên tới hơn hai mươi, ba mươi tấn.
“Không cần đâu, nó đang nằm ở đây.” Tiêu Mị nói khẽ, cô chỉ tay vào cái Nhẫn
Chứa Đồ có không gian mấy trăm mét vuông.
“Ở đó?” Sven nghi hoặc, những người khác cũng vậy, bọn họ không hiểu tại sao
một con quái vật to lớn lại ở trong một chiếc nhẫn đẹp đẽ, trông rất quý giá?
“Vậy này gọi là Nhẫn Chứa Đồ, một vật phẩm đặc biệt của Quang Minh Giáo Đình.”
Ngọc Trang cười khẽ.
“Tiêu Mị, em hãy để mọi người nhìn xem một chút đi.”
Tiêu Mị gật đầu một cái, cô vận chuyển linh lực kích hoạt Nhẫn Chứa Đồ, một
tia sáng bắn ra từ chiếc nhẫn nhỏ bé, nó nhanh chóng biến thành một con quái
vật to lớn trước những đôi mắt ngây ngốc của mọi người.
“Thật thần kỳ!” Sven cảm khái.
“Đúng thế, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một vật như thế lại tồn tại!” Mọi người
kinh ngạc thốt lên.
“Để tôi mang giúp mọi người.” Dương Khả cười hì hì, cô bước lại gần các cơ thể
Tê Giác khổng lồ rồi đặt tất cả chúng vào bên trong Nhẫn Chứa Đồ.
“Cảm ơn…” Sven Fluchter nói với vẻ mặt cứng đờ vì ngạc nhiên không còn lời nào
diễn tả được nữa.
Và rồi cả nhóm người lẫn nhóm Ngọc Trang bắt đầu rảo bước, dưới ánh sáng đang
dần ngã thành màu tối, cả nhóm người bước đi trên nền đất băng tuyết lạnh lẽo,
các cơn gió mạnh cứ thổi ngang tạo ra các tiếng xé gió.
“Sven, dị năng của ông rất đặc biệt nhỉ!” Dương Khả bỗng dưng bắt chuyện với
Sven.
“Đúng đó, dị năng có thể tăng cường sức mạnh của nhiều đồng đội, một dị năng
rất tuyệt vời!” Tiêu Mị than thở trong khi nói.
“Tôi rất may mắn khi là người sở hữu loại năng lực đó.” Sven nhẹ nhàng gật
đầu.
“Nó đã từng cứu mạng tôi nhất nhiều lần!”
“Nếu như dị năng này có thể tiến hóa hơn nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Dương
Khả nghĩ ngợi trong khi nói.
Cảnh giới của Sven Fluchter là Tứ Dương trung kỳ, khi dùng dị năng, ông ta cho
phép hơn hai mươi người đạt tới cảnh giới ngang bằng với ông ấy, một dị năng
rất hiệu quả trong chiến đấu.
“Tôi chỉ hấp thụ được một viên dị năng đó thôi.” Sven cười khổ.
Ông biết tin tức về dị năng rằng khi hấp thụ hơn hai viên tinh thể biến dị thì
dị năng sẽ tăng cấp, gia tăng sức mạnh đáng kể.
Đáng tiếc là Sven lại không tìm thấy viên tinh thể biến dị cùng loại thứ hai,
nếu không ông có thể cho phép mấy chục người đạt sức mạnh đấu Tứ Dương hậu kỳ
mặc dù cảnh giới chỉ là Tứ Dương trung kỳ.
“Tôi luôn nghe các vị nhắc tới cái tên Quang Minh Giáo Đình, đó là một tổ chức
ở Niyensa sao?” Sven hiếu kỳ.
Ngay cả một vật phẩm thần kỳ như Nhẫn Chứa Đồ cũng bắt nguồn từ Quang Minh
Giáo Đình, cho nên Sven mong muốn tìm hiểu về tổ chức mà ông chưa bao giờ nghe
đến cái tên.
“Tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình ở Niyensa là Thập Linh Hỏa thành, một tòa
thành trì hùng vĩ có thể chứa gần hai trăm ngàn người cùng sinh sống, đó cũng
là vùng đất yên lành nhất của Niyensa.” Tiêu Mị bình thản nói.
“Hơn hai trăm ngàn người cùng sinh sống ư?” Sven kinh ngạc đến mở to đôi mắt
ra.
“Trời ạ, với số lượng con người đó còn sợ gì bọn quái vật nữa?” Những người
khác không khỏi thốt ra thành tiếng.
“…”
Trong lúc di chuyển, Dương Khả, Tiêu Mị tích cực tuyên truyền thông tin về
Giáo Đình cho nhóm Sven Fluchter, càng hiểu rõ thì bọn họ càng ước ao có thể
đến Thập Linh Hỏa thành một lần để tham quan hay là định cư ở nơi an toàn đó
luôn.
Quá tuyệt vời!
Ba chữ diễn đạt đúng Thập Linh Hỏa thành ở Niyensa!
Thông qua cuộc trò chuyện, Dương Khả, Tiêu Mị cũng tìm hiểu về vùng đất phía
bắc của Bali.
Sven kể rằng, có rất nhiều nơi tập trung của con người, trong đó các căn cứ
lớn hoạt động mạnh mẽ nhất, đánh giết Venger, các căn cứ nhỏ thì khá nguy hiểm
vì luôn sợ bị bọn quái vật, bầy Venger lớn tấn công.
Tổng thể, con người không tới mức tuyệt vọng, vẫn có nhiều căn cứ đủ sức dọn
dẹp luôn cả bầy Venger trong các thị trấn lớn.
Đó chỉ là thời buổi đầu của thời đại tiến hóa, mọi thứ đang trở nên khó khăn
hơn dành cho con người nơi đây vì sự xuất hiện không có điềm báo trước của
Venger Thức Tỉnh, lại còn có những sinh vật, bầy đàn khủng khiếp, cường đại.
Số người chết đang tăng lên, còn số người ra đời thì rất ít, lại cần thời gian
phát triển, trưởng thành cho nên cả quốc gia Bali đang bị đẩy vào bờ vực hủy
diệt.
Bây giờ, các căn cứ nhỏ đều sát nhập vào căn cứ lớn.
Giống như Sven Fluchter đang dẫn theo đội ngũ của ông, một số thành viên từng
là nhân vật thủ lĩnh của căn cứ nhỏ.
“Ngoại trừ bầy Tê Giác này, chúng tôi còn nhận được một tin nhắn yêu cầu hợp
tác vây quét một con Venger đặc biệt từ một người tiến hóa cấp bốn tên là
Souza Volterra, theo như lời nói của Souza thì đó là một Venger hết sức nguy
hiểm, nó có một đôi mắt màu bạc rất kỳ lạ!” Sven nghiêm mặt nói.
“Souza gửi lời yêu cầu hợp tác cho năm thủ lĩnh giống như tôi, ba ngày nữa,
chúng tôi sẽ tập trung ở dưới chân ngọn núi Wong.”
“Theo như ông kể thì tôi có thể nói cho ông biết lai lịch chính xác của Venger
kỳ lạ đó.”
“Loại Venger có đôi mắt màu bạc rất đặc biệt, Quang Minh Giáo Đình đặt cho
chúng một cái tên.”
“Venger Thức Tỉnh!” Ngọc Trang chăm chú nói, đôi mắt toát ra một sự ngưng
trọng.