Người đăng: thanhsontv2009
Răng rắc!
Ầm ầm!!
Mặt đất bên dưới sụp lún sâu, đổ nát, cảnh tượng rất kinh hoàng giống như trời
long đất lở, cả một vùng đất rộng lớn run rẩy điên cuồng khiến cho các yêu tộc
đứng từ xa cũng phải lắc lư theo.
Hồ Ly Mắt Bạc vội vàng duy trì thăng bằng, hắn giương ánh mắt kinh hãi nhìn
vào Thiết Xa tộc lão, một Yêu Vương cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ vừa nhận một
đòn trời giáng từ Hắc Tinh, cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, một đòn thôi đã đánh cho
Thiết Xa bại liệt, không còn sức để đứng lên, ánh mắt trắng dã, rơi vào hôn
mê.
“Cái này… có thật đây là Thiết Xa tộc lão của Thiết Thạch Nghĩ tộc hay không?”
Hồ Ly Mặt Bạc nghi ngờ hỏi, vẻ mặt rất không tin tưởng đó là Thiết Xa Yêu
Vương, một Yêu Vương rất nổi danh trong Minh Hàng Sâm Lâm.
“Ta cũng có câu hỏi giống như ngươi vậy!” Hỏa Cương Báo trợn trừng mắt lên
nhìn thảm trạng của Thiết Xa tộc lão, hắn cũng không thể tin tưởng được.
Một Yêu Vương bị một Yêu Tướng đánh bại giống như một đứa trẻ con, không còn
lực chống trả!
Chuyện này nếu đồn ra ngoài chắc chắn chín phần mười người sẽ trực tiếp coi đó
là trò đùa ngu ngốc hay tin đồn nhảm.
“Thiết Xa tộc lão?” Huyền Tự Hổ giật nảy cả mình, ánh mắt ngu đần, sau đó hắn
nghĩ đến cảnh gây sự với cả đám yêu tộc khác, toàn thân run lên một cái rồi
nhanh chóng nhấc bốn chân bỏ chạy vào rừng sâu.
Hồ Ly Mắt Bạc, Hỏa Cương Báo, Tứ Tí Linh Hầu, Hắc Mục Ma Tư, cùng mấy chục yêu
tộc khác đều không rảnh để ý Huyền Tự Hổ, một bộ tộc nhỏ yếu sống nhờ bên dưới
Thiết Thạch Nghĩ tộc mà thôi.
“Các ngươi nhìn đủ chưa?” Hắc Tinh liếc mắt về phía các yêu tộc một cách, uy
áp khổng lồ đè xuống, trấn áp hết thảy yêu tộc, làm bọn chúng nằm dính lên mặt
đất, ngay cả cây cỏ cũng vậy.
“Hắc Tinh đại nhân, ngài hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi chỉ ở đây quan sát
chứ không có ý đồ xấu giống như Thiết Thạch Nghĩ tộc!!” Hỏa Cương Báo lập tức
lên tiếng cầu xin, gương mặt tựa như muốn khóc, hai con ngươi hung hăng đã
biến mất, thay vào đó là những hạt ánh sáng lấp lánh khiến người khác thương
tiếc.
“Hắc Tinh đại nhân, Hồ Ly Mắc Bạc chúng tôi không phải là một bọn với đám
người Thiết Xa Yêu Vương.” Hồ Ly Mắt Bạc nuốt một ngụm nước bọt rồi lên tiếng
nói, hắn sợ là Hắc Tinh muốn ra tay xử lý hết Hồ Ly Mắt Bạc, đám yêu tộc khác
chết thì cũng được, không có ảnh hưởng gì đến bọn hắn.
“Hắc Tinh đại nhân, tôi, tôi đang muốn gia nhập Hắc Viên tộc, cống hiến cho
Hắc Tinh đại nhân…” Có yêu tộc nhanh trí nói ra, vẻ mặt toát ra một sự hi vọng
lớn.
“Hắc Tinh, những yêu tộc đó không hề làm hại đến Hắc Viên tộc, đừng tấn công
bọn họ.” Lạc Hàn Thảo từ tốn nói ra.
Các yêu tộc liền đưa mắt nhìn vào Lạc Hàn Thảo, một sự cảm động lên rõ trên
gương mặt của bọn họ, đúng là người tốt, vào lúc nguy cấp nhất còn đứng ra bảo
vệ bọn họ.
Nói thật thì Hắc Tinh có tấn công thì bọn họ cũng đành phải chấp nhận, chẳng
một ai có thể thoát khỏi đây, và cũng không có ai được người khác giúp trả thù
Hắc Tinh.
Đó là một sự thật chắc chắn, không thể thay đổi!
Yêu tộc như Hắc Tinh này đánh bại Thiết Xa Yêu Vương chỉ bằng một đòn duy
nhất, chỉ có thế lực hai sao, yêu tộc mạnh mẽ mới dám đối đầu với Hắc Tinh mà
thôi.
“Tôi có nói là đánh bọn họ bầm dập ư?” Hắc Tinh hỏi với nét mặt nghi hoặc, khó
hiểu, sau đó còn đưa một tay gõ gõ vào đầu rồi nói tiếp.
“Tôi chỉ muốn hỏi bọn họ còn muốn xem đánh nhau nữa không để tôi dẫn bọn họ
tới Thiết Thạch Nghĩ tộc tiếp tục xem cho đã mắt!”
“Đến lãnh địa của Thiết Thạch Nghĩ tộc?” Hỏa Cương Báo kinh ngạc.
“Hắc Tinh đại nhân muốn tấn công Thiết Thạch Nghĩ tộc ư?” Hồ Ly Mắt Bạc cảm
thấy đầu óc không theo kịp tình tình, hắn còn tưởng rằng Hắc Tinh khó chịu vì
có người đứng nhìn trận chiến ở ngoài chứ.
“Tất nhiên, Thiết Thạch Nghĩ tộc vô duyên vô cớ tấn công muốn hủy diệt Hắc
Viên tộc, hôm nay, Hắc Viên tộc tuyên chiến với Thiết Thạch Nghĩ tộc, ta sẽ
dẫn theo các Hắc Viên tiến công lãnh địa Thiết Thạch Nghĩ tộc, giành một phần
rừng bên trong Minh Hàng Sâm Lâm!” Hắc Tinh đề cao giọng nói, vẻ mặt lạnh
lùng, một thần thái khiến cho các yêu tộc không dám nghi ngờ tính chân thật
của Hắc Tinh.
Các yêu tộc toát ra một sự kinh ngạc sau khi nghe xong lời nói từ Hắc Tinh,
bọn họ không ngờ rằng tình huống diễn ra nhanh tới vậy, từ một chủng tộc bị
coi là nhỏ yếu, không có sức chống trả trước Thiết Thạch Nghĩ tộc lại đang
đứng lên, muốn tấn công vào lãnh thổ của Thiết Thạch Nghĩ tộc để trả thù?
“Hắc Tinh, chuyện này liên quan đến chiến tranh, không thể làm bừa!” Lạc Hàn
Hàn bình tĩnh nhắc nhở.
“Tôi biết bản thân đang làm gì!” Hắc Tinh thản nhiên đáp lại.
“Vậy thì tôi sẽ báo lại cho Giáo Hoàng, nơi này đã không có việc của chúng tôi
nữa, tạm biệt!” Lạc Hàn Thảo điềm tĩnh nói rồi quay người bay về phía xa xa,
gần Không Vũ Vương Triều, các thế lực một sao đang cần có mặt Lạc Hàn Thảo và
các Thánh Đồ trấn giữ.
“Tạm biệt!” Hắc Tinh vẫy tay chào một cái.
“Tạm biệt Hàn Thảo Thánh Sứ!” Hắc Ni Tộc Trưởng nhẹ giọng nói.
Vân Thùy Tộc Trưởng, Vân Mộng và chín tộc lão của Thủy Linh Xà tộc nhìn vào
bóng lưng đang khuất tầm mắt, nét mặt rất ngạc nhiên, không ngờ Hắc Tinh, Hắc
Ni Tộc Trưởng hay toàn bộ Hắc Viên tộc đều tôn trọng nhân tộc đến từ Quang
Minh Giáo Đình đến thế.
Rõ ràng, quan hệ giữa đôi bên không phải bình thường!
Trước đó, Lạc Hàn Thảo tưởng rằng Hắc Viên tộc đang bị Quang Minh Giáo Đình
xâm chiếm nhưng thực chất không phải vậy, đó là một mối quan hệ giống như hợp
tác.
Lạc Hàn Thảo cũng dành nhiều sự tôn trọng dành cho Hắc Viên tộc, điển hình là
hành động không ngăn cản Hắc Tinh mở ra chiến tranh chủng tộc với Thiết Thạch
Nghĩ tộc cho thấy Lạc Hàn Thảo không muốn duỗi tay vào việc trong tộc của Hắc
Tinh.
“Hắc Ni Tộc Trưởng, ngài Hắc Tinh, có thật là Hắc Viên tộc muốn chiến tranh
với Thiết Thạch Nghĩ tộc không?” Vân Thùy Tộc Trưởng chăm chú hỏi lại để xác
định kỹ.
“Đương nhiên, lời đã nói ra, không thể rút lại.” Hắc Tinh thản nhiên gật đầu
đáp.
“Hắc Tinh, chiến tranh sẽ đẩy Hắc Viên tộc nào tình thế khó khăn đấy.” Hắc Ni
có vẻ không đồng ý với việc làm của Hắc Tinh.
“Hắc Ni Tộc Trưởng, anh Hắc Tinh làm đúng mà, Thiết Thạch Nghĩ tộc rất quá
đáng, bọn chúng muốn giết hại đồng bào của chúng ta, chúng ta phải trả đủ lại
cho chúng!” Nguyễn Bá Bá, một Hắc Viên phái nữ lên tiếng đứng về Hắc Tinh.
“Đúng thế, chúng ta cần phải thể hiện ra sức mạnh, trấn an lòng của các đồng
bào, còn uy hiếp các yêu tộc, nhân tộc khác nữa!” Trần Bá Lực gật gù nói tiếp.
“Ta vẫn nghĩ quyết định đó không sáng suốt!” Hắc Nị Tộc Trưởng cau mày nói,
Hắc Viên tộc chỉ vừa mới ổn định, âm thầm gia tăng thực lực tổng thể, nếu xảy
ra một trận chiến tranh lớn thì Hắc Viên tộc sẽ bị tổn hại nặng nề.
Hắc Diên Sương, Hắc Hòa, bao gồm Hắc Tiều Đại Trưởng Lão đều im lặng, đây là
quyết định của hai người, một là Hắc Tinh, tộc nhân mạnh nhất Hắc Viên tộc và
Hắc Ni, một Tộc Trưởng có danh vọng cao, được nhiều tộc nhân yêu thích.
“Hắc Ni Tộc Trưởng, hãy tin tưởng vào tôi!” Hắc Tinh bình tĩnh nói.
“Ông biết có bao nhiêu Hắc Viên đang sinh sống một cách khốn khổ ở Minh Hàng
Sâm Lâm hay thậm chí là toàn thể Thiên Quy Đảo, Tu Chân Giới không?”
“Đây là một cơ hội tốt để thay đổi cuộc sống nguy hiểm của những Hắc Viên đó
mặc dù bọn họ không phải thuộc về tộc của ta! Hãy thu nhận họ vào Hắc Viên
tộc, bắt đầu từ Minh Hàng Sâm Lâm, sau đó mở rộng ra một vùng đất lớn hơn nữa,
Hắc Viên tộc sẽ phát triển cấp tốc nếu có nhiều tộc nhân!”
“Thu nhận thêm Hắc Viên không phải trong tộc của chúng ta?” Hắc Ni nghiêm
nghị.
“Ý nghĩ rất tốt, điều đó sẽ giúp chúng ta mạnh mẽ hơn nhiều trong thời gian
ngắn!” Hắc Hòa cảm thấy hưng phấn.
“Nhưng có quá nhiều vấn đề đi kèm nếu như nhận các Hắc Viên bên ngoài tộc.”
Hắc Tiều cau mày nói.
“Mạo hiểm là không thể tránh khỏi! Nếu cứ bảo thủ thì Hắc Viên tộc sẽ không đi
theo kịp bước chân của Quang Minh Giáo Đình.” Hắc Diên Sương trầm tư nói.
Giáo Đình đang phát triển cấp tốc, một Thánh Sứ cùng mười Thánh Đồ vừa mới ở
đây liền đủ đánh bại hết tộc nhân của Hắc Viên tộc ngoại trừ Hắc Tinh.
Nếu như cứ tiếp diễn như vậy thì cuối cùng Hắc Viên tộc sẽ rời khỏi, biến mất
vì Quang Minh Giáo Đình không chờ đợi họ đi theo kịp bước, chắc chắn Quang
Minh Giáo Đình còn nhận thêm, kết đồng minh với nhiều yêu tộc khác nữa.
“Được!” Hắc Ni suy tư một hồi lâu rồi dùng hết sức thốt ra hai chữ, ánh mắt
phát ra tia sáng lạnh lẽo, vẻ mặt kiên định.
“Nhưng chúng ta sẽ làm trái ý muốn của Giáo Đình nếu như tạo ra nhiều sát
nghiệp ở Minh Hàng Sâm Lâm!” Hắc Ni nói với vẻ mặt khó khăn.
“Đừng lo lắng, chúng ta chỉ cần trấn áp một số Yêu Vương của Thiết Thạch Nghĩ
tộc là đủ rồi, sau đó chiếm lấy một phần lãnh thổ, mở rộng danh tiếng, ra
quyết định thu nhận thêm các Hắc Viên ngoài tộc, để bọn họ giữ lãnh thổ ở Minh
Hàng Sâm Lâm!” Hắc Tinh dõng dạc nói ra kế hoạch mà cậu ta mới lập ra chưa đầy
một ngày kể từ khi biết Thiết Thạch Nghĩ tộc hành động.
“Kế hoạch rất tốt! Hãy làm theo ý của cậu đi, Hắc Tinh.” Hắc Ni Tộc Trưởng
trầm giọng nói.
“Vân Thùy Tộc Trưởng, cô có muốn tham dự không?” Hắc Tinh chuyển sự chú ý sáng
Vân Thủy Tộc Trưởng.
“Nếu như cô tham dự thì chúng tôi sẽ dành cho Thủy Linh Xà tộc một lãnh thổ
trong Minh Hàng Sâm Lâm, coi như đó là lời cảm ơn vì đã cứu viện Hắc Viên
tộc!”
Vân Thùy, Vân Mộng hay chín tộc lão nghe Hắc Tinh nói xong, vẻ mặt biến đổi
liên tục, nhất là chín tộc lão thì cảm thấy vui vẻ nồng nhiệt, mong muốn Vân
Thùy Tộc Trưởng đồng ý, còn Vân Mộng, Vân Thùy thì nhíu chặt hàng lông mày
đẹp, suy nghĩ nhiều điều.
Một lúc sau, Vân Thùy Tộc Trưởng nhìn thẳng vào đôi mắt màu hoàng kim cao quý,
uy nghiêm của Hắc Tinh, âm thanh dễ nghe vang lên một cách kiên quyết:
“Chúng tôi không muốn tham gia vào phân tranh giữa các yêu tộc, cảm ơn ý tốt
của ngài Hắc Tinh và Hắc Ni Tộc Trưởng, hiện giờ, nguy cơ của Hắc Viên tộc đã
giải trừ, chúng tôi cũng nên trở về Thủy Linh Xà tộc!”
“Cái gì? Tộc Trưởng!!” Chín tộc lão Thủy Linh Xà tộc liền khẽ hô lên, bọn họ
làm sao có thể chấp nhận câu trả lời của Vân Thùy được chứ?
Chiếm lấy một phần rừng bên trong Minh Hàng Sâm Lâm sẽ giúp Thủy Linh Xà tộc
có thêm nhiều tài nguyên, bồi dưỡng ra nhiều tộc nhân mạnh mẽ, thậm chí là trợ
giúp Vân Thùy đột phá, trở thành một Yêu Vương!
Yêu Vương, một tồn tại mạnh mẽ có thể uy hiếp mấy ngàn dặm, bảo đảm cho Thủy
Linh Xà tộc phát triển mạnh trong vòng hàng trăm năm trời!
Chỉ cần Vân Thủy đồng ý, chắc chắn Hắc Viên tộc sẽ giữ lời hứa vì tất cả yêu
tộc bên ngoài kia đã nghe thấy lời mời chào đó.
“Đây là quyết định của Tộc Trưởng, các vị tộc lão không được phép nghi ngờ,
hãy nhớ cho thật kỹ, chúng ta ở đây là vì tiếp viện Hắc Viên tộc chứ không
phải tham dự vào chiến tranh!” Vân Mộng lạnh nhạt lên tiếng nói với chín tộc
lão, vẻ mặt bọn họ trở nên khó chịu, không cam lòng.
“Vân Thùy Tộc Trưởng xác định chứ?” Hắc Tinh ngạc nhiên hỏi lại.
“Thủy Linh Xà tộc không muốn chiến tranh, hi vọng nếu một ngày nào đó Thủy
Linh Xà tộc gặp nguy hiểm thì Hắc Viên tộc có thể trợ giúp chúng tôi một tay.”
Vân Thùy Tộc Trưởng nhẹ nhàng nói ra, vẻ mặt thản nhiên, không hề hối tiếc vì
đã quyết định như vậy.
“Haha!” Hắc Tinh nghe xong, cậu ta liền cười một cách sảng khoái trước những
ánh mắt khó hiểu.
“Mặc dù giữa chúng ta từng có khúc mắc nhưng cũng chỉ vì nội loạn dẫn đến hành
động không đáng có mà thôi, bây giờ Vân Thủy Tộc Trưởng đã trả lời khiến tôi
hài lòng, tôi sẽ giúp Thủy Linh Xà tộc gia nhập Giáo Đình, liệu Vân Thùy Tộc
Trưởng có đồng ý không?”
“Gia nhập vào Giáo Đình?” Vân Thùy Tộc Trưởng không hiểu hàm ý của Hắc Tinh.
“Chúng tôi không cần gia nhập vào một thế lực của con người, tất cả con người
đều xấu xa!” Vân Mộng trả lời, giọng nói có vẻ rất cọc cằn, khó chịu khi nhắc
tới nhân tộc.
“Ý của tôi không phải như vậy, tôi muốn đề nghị Thủy Linh Xà tộc trở thành
đồng minh của Hắc Viên tộc và Quang Minh Giáo Đình, hãy suy nghĩ cho thật kỹ
càng, Quang Minh Giáo Đình là một thế lực luôn đứng về chính nghĩa, họ sẽ giúp
đỡ Thủy Linh Xà tộc cũng giống như trợ giúp Hắc Viên tộc phát triển như hiện
giờ.” Hắc Tinh nhẹ nhàng nói ra.
“Tôi lấy mạng sống của mình ra bảo đảm, Thủy Linh Xà tộc sẽ không bị một chút
thiệt thòi khi đồng ý lời đề nghị đó!”
Vân Mộng, chín tộc lão đều suy nghĩ vì họ nhận ra Hắc Tinh nói rất chân thật,
không có giả dối.
Khoảng chừng vài giây sau, Vân Thùy Tộc Trưởng cất tiếng nói trong trẻo trả
lời Hắc Tinh:
“Chúng tôi muốn một ít thời gian để quyết định!”
“Tạm biệt ngài Hắc Tinh và Hắc Ti Tộc Trưởng cùng các vị.” Vân Thùy Tộc Trưởng
gật đầu nhẹ một cái rồi dẫn theo Vân Mộng cùng chín tộc lão bay lên bầu trời,
nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Hắc Tinh, Hắc Ni và những người khác.
“Dẫn bọn chúng về tra hỏi thông tin!” Hắc Ni Tộc Trưởng khoát tay ra lệnh cho
Nguyễn Bá Bá, Trần Bá Lực, Lâm Mạnh Cường, Trần Độ cùng mười một Hắc Viên
khác.
“Vâng!” Bọn họ liền lên tiếng đáp lại rồi nhấc bổng các Thiết Thạch Nghĩ, bao
gồm Thiết Xa Yêu Vương trở về Hắc Viên tộc, họ muốn hỏi hết thông tin về Thiết
Thạch Nghĩ tộc như lãnh địa ở đâu, có đồng minh gì không, tài nguyên như thế
nào… sau đó mới áp giải bọn chúng đi tới Quang Minh Giáo Đình để cho Giáo Đình
phán tội.
“Ba ngày sau, Hắc Viên mở ra tộc chiến với Thiết Thạch Nghĩ tộc tại Minh Hàng
Sâm Lâm, mời các yêu tộc đến quan chiến!” Hắc Tinh nhàn nhạt nói với âm thanh
vang rõ khắp vùng đất, rơi vào tai các yêu tộc đang ở ngoài.
“Còn nữa, hãy giúp ta truyền lời lại cho các Hắc Viên hay toàn thể chủng loài
yêu tộc giống thế rằng, bọn họ có thể gia nhập vào Hắc Viên tộc, trở thành một
tộc nhân chính thức!”
“Trở về thôi!” Hắc Tinh vung tay rồi nói.
Cả nhóm Hắc Viên tộc lên đường, quay về lãnh thổ, nơi các Hắc Viên đang reo hò
vì Hắc Tinh và những tộc nhân mạnh mẽ khác đánh bại hết đám Thiết Thạch Nghĩ
tộc ngông cuồng, đánh ra một uy danh to lớn, đánh ra một trái tim dũng cảm,
không sợ hãi của Hắc Viên tộc.
“Hoan hô! Hoan hô!!” Hàng chục ngàn Hắc Viên hò hét, có kẻ vỗ mạnh vào vùng
ngực, có kẻ đập vũ khí xuống đất để tạo ra tiếng vang, có mấy đứa trẻ thì dùng
cây gõ vào các vật dụng kim loại, giờ đây, Hắc Viên tộc không còn hoang sơ như
trước, giờ đây Hắc Viên có thể ngẩng cao đầu, tự hào khi nói chuyện với những
yêu tộc khác.
Hắc Tinh, Hắc Ni, Hắc Diên Sương, Hắc Hòa, Hắc Tiều cùng mười lăm Hắc Viên
tham gia chiến đấu trở thành những anh hùng của toàn tộc!
Bên cạnh sự vui mừng kia, Hắc Viên tộc cũng tập trung nguồn lực, huấn luyện
quân đội, chuẩn bị mở tộc chiến với Thiết Thạch Nghĩ tộc, mặc dù tộc nhân bình
thường không tham dự vì Hắc Tinh dùng phương pháp trấn áp các Yêu Vương, dọa
lui các tộc nhân khác của Thiết Thạch Nghĩ tộc, tránh các trận chiến tổng lực.
…
Hành Tinh Gaia, quốc gia Niyensa.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi chiến dịch Thập Linh Hỏa thành bắt đầu, cũng
trùng với ngày Hắc Viên tộc tiến công Thiết Thạch Nghĩ tộc, một sự kiện quan
trọng ở Minh Hàng Sâm Lâm.
Hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời cao vút, không khí lạnh lẽo, chúng
rơi xuống mặt đất rồi chồng chất thành một lớp tuyết dày, các dấu chân in sâu
lên mặt tuyết trắng xóa đó chứng tỏ có con người đang hoạt động ở đây.
Nơi này là một căn cứ tập trung của những người sống sót trong quốc gia
Niyensa, gần với biên giới, dãy núi Siruan phía tây Thập Linh Hỏa thành.
Karim chà sát đôi bàn tay tê dại lại với nhau để tạo ra một chút hơi ấm mỏng
manh, thân nhiệt của cậu ta giảm xuống rất nghiêm trọng, thời tiết rất khắc
nghiệt, dù Karim có mặc bao nhiêu bộ quần áo làm từ da thú dày cũng không giúp
cậu tránh khỏi sự ảnh hưởng của thời tiết.
Karim đang ở trong một cái lều vải tạm bợ khá nhỏ, tiếng người ồn ào vang vọng
từ bên ngoài lều vải.
“Nghe nói gì không? Một tổ chức gọi là Quang Minh Giáo Đình vừa xây dựng một
trạm nghỉ ngơi gần nơi đây, bọn họ còn phân phát quần áo chống lạnh và thức ăn
miễn phí nữa.”
“Thật sao? Bọn họ đang ở đâu, ông có thể nói cho tôi biết được không?”
“Họ đang ở phía đông, cách nơi này khoảng một trăm mét thôi, hãy tìm đến họ,
rất nhiều người cũng đang ở đó chờ đợi nhận thức ăn, quần áo.”
“Chúng ta đi mau lên, nếu như họ phát hết thì sao?”
“Đừng lo lắng, Quang Minh Giáo Đình này là tổ chức nổi tiếng đã xây dựng một
tòa thành trì tráng lệ gần Thành Phố Nikasa, họ tuyên bố rằng có đủ thức ăn,
quần áo tặng cho mọi người luôn.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn vì tin tức này, bây giờ tôi sẽ đi gọi một ít người
bạn của tôi.”
“Chúc các cô cậu may mắn nhé!”
Karim vốn định không nghe mấy lời nói chuyện phiếm của người ngoài, nhưng cậu
ta đã nghe thấy một cách rõ ràng vì đâu đâu cũng đang nói về Quang Minh Giáo
Đình.
“Quang Minh Giáo Đình ư? Họ đang ở gần đây?” Karim bật người dậy từ trong đống
chăn nệm, cây cỏ khô dày, khí lạnh thổi phả vào mặt Karim nhưng cậu không quan
tâm nữa.
“Mình phải đến đó… nếu không mình sẽ chết mất!” Karim lẩm bẩm, cậu đang đói
bụng, đã một tuần qua, Karim không có ăn một chút đồ ăn gì, điều đó làm cậu
cảm thấy bản thân đang đi thẳng xuống vực sâu của cái chết.
Karim rướn người dậy, thế nhưng, một cách giác vô lực ập tới, bao phủ toàn
thân Karim.
Bịch!
Karim ngã mạnh lên mặt đất, gương mặt tái nhợt, suy yếu đến cùng cực, thế giới
tàn khốc này đã lấy đi nhiều thứ của Karim, bây giờ nó muốn lấy luôn cả thứ
quan trọng nhất của Karim, đó là mạng sống của cậu.
“Thức ăn… mình phải đi đến đó… Quang Minh Giáo Đình…” Karim nhẹ giọng lẩm bẩm
với một đôi mắt đang dần khép lại, Karim cảm thấy buồn ngủ.
“Này!! Hãy tỉnh lại đi!!” Một giọng nói vang lên bên cạnh Karim, cậu nhìn thấy
tấm rèm của túp lều vải bị vén lên bởi một người tầm tuổi cậu.
“Thức ăn…” Karim nói với vẻ mặt suy yếu.
Ivac vội vàng chạy đến bên cạnh Karim rồi nâng đỡ Karim lên, bàn tay Ivac lạnh
lẽo vì tiếp tục làn da của Karim.
“Thức ăn đây hãy ăn nó đi, cố gắng lên…” Ivac vội vã lấy một bát cháo thịt
nóng hổi rồi giúp đỡ Karim ăn từng muỗng một.
“Ấm quá…” Karim mỉm cười, hai hàng lệ chảy dài xuống từ khóe mắt đang khép
lại.
“Cảm ơn…”
Cảm giác ấm áp đó, cứ theo mãi Karim cho đến vĩnh hằng!
Ivac lặng người nhìn Karim, thậm chí Ivac còn không biết rõ tên của Karim, một
cậu thiếu niên giống như Ivac đã không thể tỉnh lại được nữa.
Dù cho bát cháo kia có chứa năng lượng, có nấu bằng Sinh Mệnh Chi Thủy thì
cũng vô ít.
Bảy ngày, bảy đêm đồng hành cùng rét lạnh, cơ thể Karim đã vượt qua ngưỡng
giới hạn.
“Xin lỗi… nếu như tôi có thể đến sớm hơn thì…” Ivac lẳng lặng nói nhỏ, cậu là
một người đi cùng chiến dịch, nhân lúc nghỉ ngơi ở một nơi có con người sinh
sống tụ tập nên Ivac muốn làm một ít việc giúp đỡ người khác.
Không ngờ, Ivac lại tận tay đưa tiễn Karim rời khỏi nhân thế, một nụ cười mãn
nguyện, hạnh phúc vẫn luôn hiện trên gương mặt Karim, điều đó càng khiến trái
tim Ivac đau đớn.
Ivac nhẹ nhàng nâng Karim lên bằng hai tay rồi rời khỏi túp lều, có một khu
vực an nghỉ ở gần đây, Ivac muốn tự mình tiễn đưa người thiếu niên khốn khổ
này.
Ivac bước đi trên con đường đất đá, người xung quanh trầm mặc dõi theo bóng
lưng Ivac.
Đây là một cảnh thường xuyên xảy ra trong những căn cứ nơi Quang Minh Giáo
Đình từng giúp đỡ, Quang Minh Giáo Đình có thể cứu rất nhiều người nhưng cũng
chậm trễ với rất nhiều người.
Thanh Vũ đứng ở một trạm nghỉ ngơi dành cho Quân Đoàn Gaia, một nơi vừa mới
được xây dựng, hắn thu hồi tầm mắt khỏi nơi căn cứ đó, hắn không thể làm cho
mọi việc đều hoàn mỹ.
Tựa như Karim, một cậu bé, sức mạnh ngang với tu sĩ Nhất Dương trung kỳ, có
thể sống sót qua bảy ngày đêm không ăn, lại còn bị khí lạnh bao phủ đã là một
kỳ tích rồi, căn bản không có cách để cứu sống Karim, nếu không Thanh Vũ đã
làm, chẳng cần đứng nhìn Karim lìa đời từ đằng xa.
Với tâm trạng rất mệt mỏi, Thanh Vũ thở dài một hơi rồi không nghĩ nhiều nữa,
Quang Minh Giáo Đình đã làm hết sức, không thể cầu mong nhiều hơn, hãy để lại
điều đó cho các kỳ tích đi.
Bỗng nhiên, ánh mắt Thanh Vũ ngưng tụ, vẻ mặt lạnh lẽo như thời tiết khắc
nghiệt buốt giá, bởi vì hắn vừa nhận được một tin nhắn từ Phó Đoàn Trưởng
Selina của Trinh Sát Đoàn.
“Trinh Sát Đoàn phát hiện nơi trú ẩn của đội quân đã giết hại mấy ngàn người
dân của quốc gia Niyensa!”
“Nơi đó ở bên dãy núi Siruan, lãnh thổ của quốc gia Penohal chừng hai trăm
km.”