Người đăng: thanhsontv2009
Thiết Xa, Thiết Tuy, cùng mười hai tộc nhân của Thiết Thạch Nghĩ tộc đi đường
chậm rãi, không hấp tấp, trong lúc đó, tin tức về trận chiến giữa một chủng
tộc lớn và một chủng tộc nhỏ chuẩn bị diễn ra ở bên ngoài Hắc Viên Sâm Lâm đã
thu hút rất nhiều yêu tộc khác.
Hồ Ly Mắt Bạc, Chồn Ba Đuôi, Băng Linh Tượng, Huyền Tự Hổ, Khỉ Lông Xám, còn
có cả chủng tộc nổi tiếng gần xa, đứng đầu các chủng tộc một sao là Tứ Tí Linh
Hầu, Hắc Mục Ma Sư, … mấy chục yêu tộc nhao nhao cử người đi đến gần Hắc Viên
Sâm Lâm để quan sát trận chiến.
Đây là hành động của một chủng tộc hai sao chiếm giữ phần lớn lãnh thổ trong
Minh Hàng Sâm Lâm, các chủng tộc khác không thể làm ngơ, cần phải chú ý một
cách nghiêm túc nhất.
“Hắc Viên tộc quá xui xẻo, khi không lại chọc giận Thiết Thạch Nghĩ tộc, không
biết những kẻ đứng đầu Hắc Viên tộc suy nghĩ cái gì!”
“Haha! Còn gì nữa chứ? Tất nhiên bọn chúng là mấy kẻ ngu xuẩn rồi!”
“Không biết tự lượng sức mình, dám đối đầu với một trong ba yêu tộc lớn nhất
Minh Hàng Sâm Lâm, bọn khỉ đen ở đất cằn cỗi có khác, ngay cả trí thông minh
cũng giảm đi nhiều!”
“Bọn chúng lại đang chiếm giữ cả một khu rừng khá rộng lớn nữa, phải chi tộc
của chúng ta có thể chiếm được một mảnh lãnh thổ như vậy thì tốt rồi!”
“Hắc Viên tộc quá ngu ngốc, vậy mà nắm giữ Hắc Viên Sâm Lâm, nếu đổi lại là
chúng ta thì chúng ta lập tức nhận lỗi, cầu xin Thiết Thạch Nghĩ tộc ta thứ
rồi gia nhập liên minh, tận hưởng các lợi ích tuyệt vời!”
Rất nhiều yêu tộc bàn tán, có kẻ cười lạnh, có kẻ khinh thường, có kẻ còn ước
ao, ghen tỵ với hiện trạng hiện giờ của Hắc Viên tộc, phải biết muốn chiếm giữ
một khu rừng lớn dài mấy trăm hay ngàn km thì phải có sức mạnh để bảo vệ trước
những mối đe dọa khác.
Hàng tá yêu tộc nhỏ yếu còn không đủ được phân vào yêu tộc một sao đang sinh
sống giữa khe hở của các yêu tộc lớn khác, bọn họ rất mong muốn chiếm hữu một
lãnh thổ riêng, không còn sống dưới ánh mắt, sân nhà của người khác nữa.
Cho nên khi biết Hắc Viên tộc gây sự với Thiết Thạch Nghĩ tộc, tự tay chôn vùi
luôn cả một khu rừng, một chủng tộc, nhiều yêu tộc tức giận, khinh bỉ Hắc Viên
tộc, đổi lại là họ, họ sẽ làm mọi cách để giữ lấy mảnh đất của chủng tộc.
“Không phải đâu, Hắc Viên tộc không phải là bên gây hấn trước, nghe nói một
tộc nhân tên là Thiết Tuy của Thiết Thạch Nghĩ tộc dẫn theo mười mấy tộc nhân
khác tiến đánh Hắc Viên tộc, ý đồ xấu xa, Hắc Viên tộc chỉ phản kháng lại mà
thôi.” Có một số yêu tộc đi riêng lẽ thấp giọng lên tiếng vì cho rằng Hắc Viên
tộc không sai lầm.
Bị người khác đánh tới nhà, còn lấn trên đầu trên cổ, gián tiếp gây hại đến an
nguy của mấy chục ngàn tộc nhân, tại sao hành động tự vệ của Hắc Viên tộc lại
bị coi là gây sự, ngu ngốc?
“Ngươi thì biết cái gì? Thiết Thạch Nghĩ tộc cần suy nghĩ lý do vì sao Hắc
Viên tộc lại bắt giữ mấy chục tộc nhân của họ ư?”
“Trực tiếp giết tới, không cần nghĩ nhiều, ở trước sức mạnh tuyệt đối, Hắc
Viên tộc có lý do chính đáng đi chăng nữa cũng phải bị tiêu diệt mà thôi!”
“Haha! Nói rất đúng, chúng ta hãy cùng nhau chiếm một chút lợi ích khi Hắc
Viên tộc bị diệt nhé!”
“Được, Bạch U Điểu tộc chúng ta cũng muốn tham gia!”
“Nhị Vĩ Linh Cẩu cũng vậy!”
…
Trước Hắc Viên Sâm Lâm, nơi này là một vùng đất bằng phẳng, cây cỏ mọc cao
khoảng chừng nửa mét, linh khí không nhiều cho lắm, chỉ đủ cho tu sĩ Nhất
Dương kỳ tu luyện mà thôi, vùng này rộng hơn hai trăm km này vốn dĩ là nhà của
một yêu tộc gọi là Phong Linh Báo nhưng bây giờ cả tộc Phong Linh Báo đã di
chuyển, bỏ lại cả vùng đất để cho hai chủng tộc mạnh mẽ làm chiến trường.
Nhiêu đó thôi đủ để lấy lực chấn nhiếp của Thiết Thạch Nghĩ tộc đối với các
yêu tộc nhỏ bé lớn lao đến cỡ nào!
Mấy trăm yêu tộc, có kẻ đến từ bộ tộc, có kẻ vì hứng thú với trận chiến nên
đến đây để xem, bọn họ đang chờ đợi thời gian trận chiến bắt đầu.
“Có lẽ bọn Hắc Viên tộc đã sợ đến không dám đưa đầu ra khỏi rừng rồi!” Một
Huyền Tự Hổ cảnh giới Kết Đan sơ kỳ cười khẩy, trên trán Huyền Tự Hổ có một
chữ không nghĩa nhưng lại là cội nguồn cho Huyền Tự Hổ sử dụng yêu lực ngũ
hành, một chủng tộc sở hữu sức chiến đấu đáng gờm, tuy nhiên, số lượng Huyền
Tự Hổ thưa thớt, bộ tộc của hắn chỉ tập trung được hơn năm trăm Huyền Tự Hổ và
đang sống trong Minh Hàng Sâm Lâm.
Nếu không phải có Thiết Thạch Nghĩ tộc, Đại Lực Xích Hùng tộc, Mộng Hương Điệp
tộc cùng nhau đẩy lùi các hung thú ở trong rừng sâu thì ngay cả một mảnh rừng
sinh tồn, Huyền Tự Hổ cũng không có, cho nên hắn đứng về phe của Thiết Thạch
Nghĩ tộc, buông lời nhục mạ Hắc Viên tộc.
“Haha! Còn phải nói nữa sao? Sợ là bọn chúng đang tè ra quần ấy chứ!” Một Hỏa
Cương Báo cười hớn hở, ánh mắt híp lại trông về hướng Hắc Viên Sâm Lâm, hắn là
một yêu tộc độc hành, chờ đợi thời khắc Hắc Viên tộc bị hủy diệt bởi kẻ khác
rồi chạy vào Hắc Viên Sâm Lâm đánh chiếm, cướp đoạt tài nguyên để tu luyện.
Có khá nhiều yêu tộc đi một mình, hay kết bạn thêm mấy chục tên để chuẩn bị
cho một cuộc đi săn tốt đẹp, chắc chắn có rất nhiều tài nguyên chồng chất
thành đống đang chờ đợi bọn chúng trong Hắc Viên Sâm Lâm.
“Ồ! Bọn Hắc Viên tộc đến rồi kia!” Một Băng Linh Tượng đang ở hình dạng con
người giật mình kêu lên một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ mấy trăm yêu
tộc đang đứng đầy quanh vùng chiến.
Nhiều ánh mắt đổ dồn về Hắc Viên Sâm Lâm, bọn chúng nhìn thấy mấy chục Hắc
Viên tộc đang thong dong bước đi ra từ các cây cổ thụ cao to, ánh mắt không
những không sợ hãi mà còn có khí thế cao ngất trời, hoàn toàn không giống như
suy đoán trong đầu của bọn chúng.
“Bọn Hắc Viên tộc kia không biết sợ hãi gì à?” Hỏa Cương Báo nhíu mày, đôi mắt
nhìn đăm đăm vào nhóm Hắc Viên như thể đang muốn nhìn ra Hắc Viên tộc chỉ diễn
trò xiếc cho người đời xem mà thôi.
Ấy vậy mà, dù cho có nhìn đến lồi con mắt ra đi chăng nữa, Hỏa Cương Báo vẫn
không nhìn ra mánh khóe gì, Hắc Viên tộc hoàn toàn không sợ hãi, mà lại đang
đứng nghiêm chờ đợi kẻ địch cường đại xuất hiện.
“Dây thần kinh của bọn chúng bị hỏng rồi à?” Băng Linh Tượng ngây người hỏi.
“Có lẽ là vậy rồi! Bọn chúng hoàn toàn không biết Thiết Thạch Nghĩ tộc sẽ
trừng phạt chúng bằng một trận mưa máu diệt tộc!” Hồ Ly Mắt Bạc vừa chớp đôi
mắt đẹp đẽ vừa nói.
Đứng ở cạnh bìa rừng, Hắc Tinh cùng với Hắc Ni Tộc Trưởng, Hắc Tiều Đại Trưởng
Lão, Hắc Diên Sương và Hắc Tần, hai Phó Tộc Trưởng đương nhiệm vừa mới được đề
bạt, cùng hàng chục Hắc Viên khác đang chờ đợi Thiết Thạch Nghĩ tộc, tư thái
thản nhiên, không chịu đựng một chút áp lực, ngược lại mười mấy Hắc Viên đang
đứng đằng sau còn hăng hái không thôi.
Chuẩn bị đánh nhau với một chủng tộc lớn, trước kia, Hắc Viên tộc hoàn toàn
không dám chuốc thù oán với một chủng tộc hai sao tầm cỡ như thế này, hôm nay,
bọn họ đang chuẩn bị chiến đấu trực diện với chủng tộc đó, một cảm giác tự hào
chạy dọc từ thần thái đôi mắt xuyên suốt sống lưng thẳng tắp của Hắc Viên.
“Hắc Diên Sương, cô hãy chú ý ghi lại từng chi tiết, từng cảnh cho các tộc
nhân ở nhà xem cho rõ ràng, Hắc Viên tộc chúng ta không cần cầu khẩn, khép nép
trước kẻ địch mạnh nữa!” Hắc Tinh bình tĩnh dặn dò Hắc Diên Sương.
Hắc Diên Sương liền gật đầu, tâm trạng thì thấp thỏm, vừa lo lắng vừa hưng
phấn, không hiểu tại sao Hắc Diên Sương lại tin tưởng Hắc Tinh một cách tuyệt
đối, ngay cả Hắc Ni cũng vậy, dù họ là Hắc Viên giữ quyền lực cao nhất Hắc
Viên tộc nhưng sâu trong trái tim họ rõ nhất, Hắc Tinh mới là nhân vật được
các Hắc Viên coi là lãnh tụ!
Cô đang làm công việc dùng một loại pháp thuật truyền hình ảnh ở nơi này về
cho các tộc nhân Hắc Viên coi từ xa, để cho nội tâm bọn họ không còn cảm thấy
sợ hãi trước uy danh của những yêu tộc lớn như Thiết Thạch Nghĩ tộc nữa.
Sức mạnh có thể tăng lên từ từ, nhưng một khi tâm tính luôn nhìn nhận bản thân
Hắc Viên tộc luôn là một chủng tộc bé nhỏ thì điều đó rất đáng sợ, cho nên Hắc
Tinh muốn nói cho các tộc nhân biết rõ thực trạng của Hắc Viên tộc thông qua
trận chiến với một yêu tộc được coi là bá chủ của Minh Hàng Sâm Lâm.
Tính luôn cả Hắc Tinh, Hắc Ni Tộc Trưởng, Hắc Diên Sương, Hắc Hòa, Hắc Tiều
Đại Trưởng Lão thì số có đến hai mươi Hắc Viên đứng ra ứng chiến với Thiết
Thạch Nghĩ tộc.
Mười lăm Hắc Tinh cảnh giới từ Tam Dương đỉnh phong, nửa bước Tứ Dương kỳ là
số Hắc Viên do Hắc Tinh dẫn vào Huyễn Linh Chiến Trường để bồi dưỡng, tất
nhiên Hắc Tinh phải báo cáo lại và nhận được sự đồng ý từ Thanh Vũ.
Coi đó như một sự ưu đãi mà Quang Minh Giáo Đình dành cho Hắc Viên tộc, và
hiển nhiên rằng, chi phí từ tài nguyên, pháp bảo của mười lăm Hắc Viên đều
được Giáo Đình lo liệu hết, không tốn một chút tài nguyên của Hắc Viên tộc.
“Hắc Tinh, Giáo Hoàng đã biết Hắc Viên tộc bị tấn công chưa?” Hắc Ni cau mày
hỏi.
“Có lẽ chưa đâu.” Hắc Tinh bình tĩnh lắc đầu đáp lại.
“Chưa biết?!” Hắc Ni Tộc Trưởng, Hắc Tiều Đại Trưởng Lão và hai Phó Tộc Trưởng
kinh ngạc.
“Giáo Hoàng đang bận rất nhiều việc, còn thời gian đâu lại lo lắng cho Hắc
Viên tộc?” Hắc Tinh thản nhiên nói tiếp.
“Với lại chuyện này chỉ là một việc nhỏ mà thôi!” Hắc Tinh nhàn nhạt lên tiếng
nói.
“Haha! Hắc Ni Tộc Trưởng, và các ngài đừng nên lo lắng, chúng tôi đã luyện tập
rất chăm chỉ, Thiết Thạch Nghĩ tộc không còn là một chủng tộc mà chúng ta cảm
thấy không thể chiến thắng nữa, hôm nay chúng tôi sẽ đánh bại Thiết Thạch Nghĩ
tộc, đúc ra uy danh cho Hắc Viên tộc, từ nay không còn yêu tộc nào dám coi
thường chúng ta nữa!” Một Hắc Viên trong nhóm mười lăm Hắc Viên luyện tập ở
Huyễn Linh Chiến Trường lên tiếng, hai tay vỗ mạnh vào ngực phát ra âm thanh
tùng tùng, nhìn rất uy mãnh, mạnh mẽ và cuồng dã.
“Trần Bá Lực nói đúng đấy.” Các Hắc Viên khác nhao nhao lên tiếng, vẻ mặt rất
tự tin.
“Chúng tôi đã mạnh mẽ hơn xưa kia nhiều rồi, chúng tôi không còn cảm thấy sợ
bọn kiến sắt nữa, bọn chúng còn chẳng bằng mấy con quái vật mà chúng tôi phải
đối đầu…” Hình như, Hắc Viên này cảm thấy bản thân nói ra khá nhiều thông tin
bí mật nên ngậm miệng, không nói tiếp vế sau nữa.
“Các ngươi đánh nhau với quái vật?” Hắc Ni ngạc nhiên hỏi.
“Chính xác, đó là một phần quan trọng trong thời gian huấn luyện của bọn họ.”
Hắc Tinh chậm rãi lên tiếng, sau đó không nói tiếp nữa vì Hắc Ni, Hắc Tiều,
Hắc Diên Sương, Hắc Hòa chưa ký kết một Giấy Khế Ước đảm bảo thông tin trong
Huyễn Linh Chiến Trường hoàn toàn không rơi vào tai người ngoài.
Các Hắc Viên này đều có tâm cảnh đạt cảnh giới thứ nhất là Chiến Tâm cho nên
có thể ẩn dấu thực lực thật sự, ẩn nấp hết mọi luồng linh áp khỏi thần thức
của những yêu tộc chưa lĩnh ngộ ra tâm cảnh, vì vậy không một ai biết thực lực
của Hắc Viên tộc là bao.
“Bọn chúng tới rồi!” Hắc Tiều bỗng nhiên nói với gương mặt ngưng trọng.
Ngay sau đó, tất cả yêu tộc, kể cả Hắc Viên tộc đều đưa mắt nhìn về phía xa,
nơi cuối đường chân trời, mấy chục bóng người cao to bước đến, dáng đi mạnh
bạo, miệng nở một nụ cười gằn như thể đang trấn trụ đối thủ, hoặc cũng có thể
là khinh bỉ Hắc Viên tộc.
“Thiết Thạch Nghĩ tộc xuất hiện, kia là Thiết Xa tộc lão, một Yêu Vương cảnh
giới Nguyên Anh trung kỳ!” Hỏa Cương Báo rung động nói ra.
“Thiết Xa tộc lão dẫn theo mười một tộc nhân trông rất mạnh mẽ đến tiêu diệt
Hắc Viên tộc!” Băng Linh Tượng nói với vẻ mặt trầm trồ.
“Yêu Vương cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, Hắc Viên tộc lấy gì chống lại Yêu
Vương? Trời ạ, còn không mau quỳ xuống nhận tội!” Có yêu tộc hét lớn một
tiếng, hắn ta là Huyền Tự Hổ, một kẻ đang cố gắng nâng cao khí thế của Thiết
Thạch Nghĩ tộc, nói không chừng hắn lọt vào tầm mắt Thiết Xa tộc lão rồi được
tộc lão ban thưởng, đề bạt lên làm Tộc Trưởng của Huyền Tự Hổ tộc rồi sao?
Cơ hội là phải do chính bản thân nắm lấy, không thể “há miệng chờ sung rụng”
được!
“Thiết Xa tộc lão, nghe nói, gần trăm năm trước ông ta cũng là một thiên tài
có tiếng nhưng lại thất bại trong việc thu lấy truyền thừa từ Thiết Thạch
Động, một nơi truyền thừa nổi tiếng của Thiết Thạch Nghĩ tộc!” Hồ Ly Mắt Bạc
khẽ nói, dường như hắn ta biết khá nhiều tin tức.
“Áp lực này, dù là ở trong cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, Thiết Xa tộc lão vẫn
là một Yêu Vương có tiếng nói lớn!” Một Hắc Dực Ma Sư trầm giọng nói ra, cảnh
giới của hắn là Kết Đan đỉnh phong cho nên hơi cảm nhận ra cường độ uy áp của
một Yêu Vương.
“Thiết Thạch Nghĩ tộc không hổ là yêu tộc mạnh ngang thế lực hai sao của nhân
loại, mặc dù phần lớn tộc nhân cường đại đều đang ở Vực Sâu Vong Sương nhưng
vẫn có thể gửi một Yêu Vương tiến đến hủy diệt Hắc Viên tộc!” Khỉ Lông Xám vừa
nuốt nước bọt vừa nói, sau đó hắn dời tầm mắt về phía Hắc Viên tộc, một sự
thương hại hiện rõ trên hai con ngươi nhỏ.
…
“Thiết Xa tộc lão, bọn chúng chính là tộc nhân của Hắc Viên tộc, đó là Hắc Ni
Tộc Trưởng, còn kia là người đã ép tôi phải dùng cách tự bạo cái vảy giáp ngực
do ngài ban tặng!” Thiết Tuy nói với Thiết Xa tộc lão, một tay chỉ thẳng vào
từng Hắc Viên ở đối diện.
“Thật sao? Ngay cả vảy giáp ta gỡ xuống lúc đột phá Nguyên Anh kỳ cũng bị hủy
hoại chỉ vì để ngươi có thể chạy trốn khỏi một con khỉ đen lông lá.” Thiết Xa
tộc lão ồ lên một tiếng, đôi mắt khóa chặt Hắc Tinh rồi bắt đầu đánh giá sức
mạnh tổng thể của Hắc Tinh.
“Đúng vậy đó, hắn nhận lấy vụ tự bạo vảy giáp kia nhưng vẫn không bị thương
chứng tỏ hắn ta rất kỳ lạ, nói không chừng hắn có bí mật nào đó…” Thiết Tuy
vội vàng gật đầu rồi còn thêm vài thông tin làm Thiết Xa tộc lão cảm thấy hiếu
kỳ mạnh.
“Hừ! Bọn khỉ đen này thật không biết điều, còn dám dàn trận chuẩn bị ứng chiến
nữa chứ! Để Thạch Tiền tôi đánh gãy chân tay bọn chúng!” Thạch Tiền nói với
nét mặt hùng hổ, đôi mắt toát ra một sự nguy hiểm, đáng sợ, sát khí tăng dần
lên qua từng câu, từng chữ hắn nói ra.
“Đánh gãy chân tay thì nhẹ cho bọn khỉ đen mọi rợ này quá, hãy để tôi giết
sạch bọn chúng!” Thiết Tuy đề cao âm lượng rồi nói, hai tay xiết chặt lại, hắn
nhìn thẳng vào Hắc Ni và Hắc Tinh, hai kẻ này đều đáng chết trăm ngàn lần, hắn
không thể nào quên được sự nhục nhã gây ra bởi hai kẻ đang đứng cách hắn không
xa.
“Thiết Tuy, Thạch Tiền, hai người quá nhân từ, đầu tiên giết sạch bọn chúng,
sau đó phơi xác bọn chúng ở đây, rồi đồ sát năm chục ngàn tộc nhân Hắc Viên
tộc, và bắt bọn chúng làm chủng tộc nô lệ cho Thiết Thạch Nghĩ tộc ta!” Thạch
Hưng lạnh lùng nói.
“Được rồi!” Thiết Xa nhìn thấy các tộc nhân đang rất phấn khích, ông đưa tay
ra ngăn cản bọn họ nói chuyện tiếp nữa rồi nhìn quay đầu, nhíu mày nhìn về
phía trước.
“Bọn chúng không hề cảm thấy sợ hãi Thiết Thạch Nghĩ tộc ư?”
“Đúng là một lũ khỉ vô tri, không có kiến thức!”
“Hãy để cho bọn chúng biết thế nào là sức mạnh đi!”
“Các ngươi nói xong chưa?” Bỗng nhiên, Hắc Tinh lạnh nhạt lên tiếng.
“Ngươi nghe thấy chúng ta nói chuyện?” Thiết Xa ngạc nhiên hỏi lại, thần thức
của hắn đang bao phủ xung quanh, làm sao Hắc Tinh có thể nghe được cuộc trò
chuyện bên trong phạm vi thần thức của hắn chứ?
“Còn muốn đồ sát năm mươi ngàn tộc nhân của Hắc Viên tộc, các ngươi ngại sống
lâu quá sao?” Hắc Tinh bình tĩnh nói tiếp, không trả lời Thiết Xa.
“Hừ! Một chủng tộc nhỏ nhoi mà thôi, Thiết Thạch Nghĩ tộc ta vẫy tay một cái
là các ngươi biến thành bọt máu!” Thiết Tuy hét lớn.
“Mời Thiết Xa tộc lão ra lệnh, chúng tôi sẽ cho bọn mọi rợ kia thấy thế nào là
uy nghiêm của Thiết Thạch Nghĩ tộc!!” Thạch Tiền, Thạch Hưng cùng những kẻ
khác liền quát to một tiếng.
“Đi thôi, để bọn vô tri kia nhìn thấy, bọn chúng căn bản chẳng lá cái thá gì
trước chủng tộc vĩ đại của chúng ta!” Thiết Xa thản nhiên phất tay một cái ra
hiệu.
“Giết!” Thiết Tuy thét dài.
“Đồ sát bọn chúng, sau đó giết sạch năm mươi ngàn Hắc Viên, bọn chúng có đến
một trăm ngàn, giết phân nửa là đủ để trấn áp bọn chúng không dám phản kháng
rồi!” Thạch Hưng cười gằn.
“Haha!” Thạch Tiền cười to.
Mười một Thiết Thạch Nghĩ cùng xông lên, đôi chân to khỏe giẫm vào mặt đất rồi
tạo ra những dấu chân lún sâu, dường như mặt đất đang rung động nhẹ, mười một
tên này còn mạnh và đáng sợ hơn cả một đội quân trăm ngàn người.
“Ngài Hắc Tinh, Hắc Ni Tộc Trưởng, xin hãy cho chúng tôi tiếp chiến với những
kẻ dám lăng mạ Hắc Viên tộc, bọn tôi sẽ dùng máu của chúng rửa sạch sự sỉ nhục
này!” Trần Bá Lực trầm giọng nói, đôi mắt nhìn thẳng vào Thạch Hưng, Thạch
Tiền, hai tên này to mồm nhất trong đám.
Trần Độ, Lâm Mạnh Cường, Nguyễn Bá Bá, Trần Bá Lực cùng với mười một Hắc Viên
khác đều trông chờ hiệu lệnh từ Hắc Tinh, Hắc Ni Tộc Trưởng.
“Dám sỉ nhục Hắc Viên tộc, lại còn muốn đồ sát tộc nhân của chúng ta, bọn
chúng tội đáng muôn chết!” Hắc Tiều nói với vẻ mặt phẫn nộ.
Hắc Diên Sương, Hắc Hòa cũng không khá hơn là bao nhiêu, bọn họ đều không thể
nuốt trôi cơn giận vì bị sỉ nhục bằng những lời lẽ khó nghe, bị coi là cá nằm
trên thớt, mặc người khác chém giết, chà đạp.
Hắc Tinh, Hắc Ni lạnh lùng nhìn đám Thiết Tuy, Thạch Hưng, Thạch Tiền, họ cùng
giơ tay lên cao chuẩn bị ra lệnh tấn công.
Bỗng nhiên, một ít con người xuất hiện giữa vùng chiến, đó là những người đang
mặc một cái áo khoác màu trắng ngần làm tôn vinh lên thần thái cao quý, một
người dẫn đầu nhẹ nhàng lên tiếng:
“Thiết Thạch Nghĩ tộc, các ngươi cho rằng Quang Minh Giáo Đình là không khí
ư?”
“Lạc Hàn Thảo, Thánh Sứ?” Hắc Tinh ngạc nhiên thốt ra thành tiếng.
“Một Thánh Sứ của Giáo Đình!” Hắc Tinh bất ngờ nói.
“Kia là ai? Tại sao lại dám nói chuyện với Thiết Xa tộc lão, người đại diện
cho Thiết Thạch Nghĩ tộc bằng tư thái như thế chứ?” Hỏa Cương Báo kinh hãi.
“Thật là điên rồ! Họ là tu sĩ con người…!” Băng Linh Tượng choáng váng.
“Họ là người của Quang Minh Giáo Đình, tại sao lại bảo vệ yêu tộc chứ?” Hồ Ly
Mắt Bạc lên tiếng nói, gương mặt suy tư một cách khó hiểu.
“Quang Minh Giáo Đình?” Thiết Xa vừa nghe đến mấy chữ này, hắn liền truyền âm
cho đám Thạch Tiền, Thạch Hưng, Thiết Tuy đứng yên tại chỗ.
“Ngừng lại, khoan đã, đừng nên tấn công!”
Nói giỡn hay sao? Hai Đường Chủ của Quang Minh Giáo Đình vừa bắt giữ hai vị
Hóa Thần Đại Tôn của Đà La Môn, tin tức này đã truyền đi khắp toàn bộ Thiên
Quy Đảo rồi!
“Có phải, giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?” Thiết Xa nở nụ cười thân thiện
để nói với Lạc Hàn Thảo.
“Quang Minh Giáo Đình tuyên bố Hắc Viên tộc là một yêu tộc đồng minh của Không
Vũ Vương Triều, Kinh Hồng Vương Triều, đồng thời cũng là đồng minh của Giáo
Đình, ngươi lại dám tấn công đồng minh của Giáo Đình ư?”
Lạc Hàn Thảo lạnh nhạt nói, vẻ mặt hờ hững nhìn vào Thiết Xa, mười Thánh Đồ đi
theo sau cô điềm tĩnh đứng ở đó, không một kẻ nào dám coi nhẹ sự tồn tại của
họ.