Vương Thành Bốc Cháy, Tiếng Gầm Của Bạch Dực Sư Vương


Người đăng: thanhsontv2009

“Giáo Hoàng, Công Hội Mạo Hiểm Giả có thể giúp đỡ Bảo Trụ Vương Triều bảo vệ
người dân!” Nguyễn Vũ bình tĩnh bước vào Thánh Đường rồi lên tiếng nói ra.

Thanh Vũ không bất ngờ vì sự xuất hiện của Nguyễn Vu Hội Trưởng vì ông ta
chính là người nhắn tin nói về Bảo Trụ Như Kiều, dẫn tới màn tiếp đón do Thanh
Vũ thực hiện cùng những thành viên cấp cao.

Một mặt để cho các thành viên nhận thức được Giáo Đình chuẩn bị có hành động
lớn, một mặt tạo ra một quy tắc chung cho các thế lực một sao muốn sự trợ giúp
của Giáo Đình.

Một khi Giáo Đình cử người cứu viện Bảo Trụ Vương Tộc và thành công rực rỡ,
đẩy lùi tu sĩ Đà La Môn thì chắc chắn rất nhiều thế lực một sao khác cũng nghĩ
đến việc tìm tới Giáo Đình khi thế lực gặp đe dọa.

Còn Giáo Đình cần thù lao gì? Rất đơn giản, Giáo Đình chỉ cần xây dựng các
Thánh Đường để mở rộng tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh mà thôi, tuyệt nhiên
không đưa tay vào quyền lực của Bảo Trụ Vương Tộc.

Có thể nói, Bảo Trụ Vương Triều chính là một sự khởi đầu.

Giáo Đình muốn mở rộng vùng đất tín ngưỡng, thu nạp Tín Đồ thì phải tiếp xúc
với các thế lực một sao.

Nhưng thật khó để thuyết phục các thế lực đó ở trong hoàn cảnh bình thường.

Giống như năm thế lực vừa tấn công Không Vũ Vương Triều thì khác, bọn họ chủ
động gây sự trước, Giáo Đình chẳng ngần ngại lợi dụng điều đó để truyền tín
ngưỡng vào năm thế lực một sao.

Ít ra, khi làm vậy, Giáo Đình đang đứng ở lý lẽ, đáp trả lại cuộc tấn công của
kẻ địch, một hành động hết sức bình thường của Tu Chân Giới.

Còn nếu như Giáo Đình mạnh bạo cưỡng ép các thế lực không thù oán thì chuyện
này sẽ rất lớn, trở thành kẻ địch chung của rất nhiều thế lực cảm thấy e ngại
Giáo Đình.

Bây giờ, Bảo Trụ Như Kiều chủ động đưa ra một cuộc giao dịch, cho phép Giáo
Đình lan truyền tín ngưỡng để đổi lấy sự an toàn của toàn bộ Vương Quốc.

Giáo Đình không còn như xưa, cần phải mở rộng hơn nữa!

Có lẽ, khi thấy Bảo Trụ Vương Đình an toàn trước sự tấn công từ Đà La Môn thì
một ít người đang bị chèn ép sẽ tìm tới Giáo Đình để nhờ cứu viện.

Đây chỉ là một suy nghĩ phiến diện của Thanh Vũ, không có gì đảm bảo điều đó
sẽ đúng ở tương lai.

Tuy nhiên, Thanh Vũ phải làm như vậy, đây là một điều tất yếu, không thể dừng
chân được nữa, với thực lực tổng thể ở hiện giờ, Giáo Đình có thể trở thành
thế lực thay thế cho Đà La Môn.

Đà La Môn là kẻ thù!

Cần phải cẩn thận vì Đà La Môn có ít nhất hai tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn!

Đó là lý do vì sao Thanh Vũ không muốn tấn công trước, hắn phải nhử Đà La Môn
hành động nhờ vào buổi xử tử công khai Lý Thừa Ngân và Lương Phi Nguyên.

Ở Quang Minh Thánh Điện, Giáo Đình chiếm ưu thế tuyệt đối. Ngoài ra, Giáo Đình
còn mời thêm Yêu Nguyệt Tông, Hoàng Cương Đao Tông đến xem buổi hành quyết đó.

Không ngờ, buổi xử tử ở Giáo Đình còn chưa diễn ra thì Bảo Trụ Vương Thành đã
bị tấn công, làm đúng như cách Thanh Vũ đang chuẩn bị làm.

Rõ ràng là Đà La Môn đã biết mối quan hệ giữa Bảo Trụ Vương Đình và một ít
thành viên của Quang Minh Giáo Đình, không những vậy, để chắc chắn cho Giáo
Đình cứu viện thì Đà La Môn còn cao điệu mời Quang Minh Giáo Đình đến quan
sát.

Một tổ chức đang hoạt động vì mục đích cứu giúp người vô tội không thể đứng
nhìn mấy ngàn người dân bình thường bị giết chết bởi Đà La Môn, nếu không, tất
cả danh dự, uy vọng do Quang Minh Giáo Đình cực khổ gầy dựng trong thời gian
qua đều đổ sông đổ bể.

Thanh Vũ trầm giọng nói: “Những vị Đại Tướng Quân biên cương đều đã đưa quân
rời khỏi vị trí mà bọn họ cần trấn thủ, đây là một cơ hội tốt cho đám người
xấu hoành hành, Nguyễn Vu Hội Trưởng, ông hãy lập tức ban bố nhiệm vụ cho Công
Hội Mạo Hiểm Giả, tổ hợp trăm đoàn đội đến Bảo Trụ Vương Đình bảo vệ người
dân!”

“Vâng!” Nguyễn Vu nghiêm giọng đáp lại.

“Như Kiều Công Chúa, cô đã đi một quãng đường dài nên chắc chắn cảm thấy mệt
mỏi, vì vậy cô hãy nghỉ ngơi trong nửa giờ đồng hồ, sau đó ta sẽ dẫn cô trở về
Bảo Trụ Vương Thành đánh bại Đà La Môn cứu người!” Thanh Vũ vừa nói vừa nhìn
vào Bảo Trụ Như Kiều.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đã giang tay giúp đỡ.” Bảo Trụ Như Kiều nhẹ nhàng cúi đầu
trong khi nói.

“Ngoại trừ Nguyệt Linh cũng đi theo ta thì những người còn lại hãy cảnh giác
cao độ, đề phòng kẻ địch tập kích!” Thanh Vũ cao giọng nói ra.

“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp lại.

“Nguyệt Linh Đường Chủ, cô hãy đưa Bảo Trụ Như Kiều đi nghỉ ngơi.”

“Ngài không cần nói thì tôi cũng muốn dẫn cô ấy đi tham quan một chút.”

“Như Kiều, đi theo tôi này, tôi sẽ giới thiệu tổng quan Giáo Đình cho cô
biết.”

“Cảm ơn Nguyệt Linh Đường Chủ.”

“Đừng có xa lạ như thế chứ, gọi Nguyệt Linh là được rồi.”

“Nguyệt Linh.”

“Lâm Phong đã nhận được lời nhắn rồi đây, chắc anh ta sắp trở về rồi.”

“Giáo Hoàng.” Mặc Hàn nhẹ giọng lên tiếng chào Thanh Vũ, ông ta đang đứng
trong Thánh Đường.

“Vấn đề trận pháp đã xong rồi sao?” Thanh Vũ nói khẽ.

“Còn một trận pháp ở Quang Minh Thánh Điện, tôi dự định sẽ bố trí một trận
pháp cấp năm hạ phẩm, uy lực đủ đánh lùi năm tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ!” Mặc Hàn
bình tĩnh trả lời, vẻ mặt tự tin.

“Ồ, chẳng phải số nguyên liệu đó chỉ đủ xây dựng một trận pháp cấp bốn tuyệt
phẩm thôi sao?” Thanh Vũ kinh ngạc hỏi.

Số nguyên liệu nằm trong tay Mặc Hàn vừa đủ cho ông ta thiết lập ba trận pháp
cấp bốn tuyệt phẩm mà thôi, nay Mặc Hàn lại nói về việc bố trí trận pháp cấp
năm hạ phẩm nên Thanh Vũ mới cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Trong quá trình xây dựng trận pháp, tôi nhìn ra nhiều chỗ dư thừa, không cần
thiết và cải tiến trận pháp sao cho tốt hơn, giảm bớt đi rất nhiều nguyên liệu
nên số nguyên liệu còn lại trong tay tôi đủ để bố trí ra một trận pháp cấp năm
hạ phẩm.” Mặc Hàn nói khẽ.

“Xem ra, ta đã giao trọng trách của Trận Pháp Đường cho ông là một việc làm
đúng đắn!” Thanh Vũ từ tốn nói ra.

“Tôi không thể nhận lời khen đó của ngài vì chính ngài là người giúp tư chất
của tôi tăng lên rất nhiều thông qua ban thưởng Thiên Phú Chi Tinh và Trận
Pháp Thánh Nhãn, nếu không có những vật thần kỳ đó thì tôi chỉ là một tu sĩ
bình thường mà thôi.” Mặc Hàn thản nhiên nói ra, nét mặt trầm tĩnh, không vội
vàng, ngày càng ra dáng một người trí giả.

“Thật sự là vậy ư? Nhưng không hiểu tại sao ta lại nhận được một ít phản hồi
về việc tu luyện quá sức của vị Hồng Y Giáo Chủ ở Huyễn Linh Chiến Trường.”
Thanh Vũ cười nhạt.

“Tôi muốn chứng minh cho những người khác thấy ánh mắt dùng người của Giáo
Hoàng là đúng đắn.” Mặc Hàn nhẹ giọng lên tiếng.

“Bằng cách xông vào Huyễn Linh Chiến Trường điên cuồng tìm kiếm vật liệu xây
dựng trận pháp từ trong tay những quái vật khủng bố rồi bắt tay vào bố trí
liên tục hơn một ngàn trận pháp trong vòng một ngàn tám trăm ngày mà không hề
nghỉ ngơi?”

“Ông có biết, số lần chết của ông đã lên tới số mấy chưa?” Thanh Vũ chậm rãi
hỏi, ánh mắt tĩnh lặng như thể đang nhìn thấu tâm trí của Mặc Hàn.

“Những nỗ lực của tôi là đáng giá.” Mặc Hàn nghe lời chất vấn của Thanh Vũ,
ông ta hơi cúi đầu rồi đáp lại.

“Đó không phải là nỗ lực, ông đang tự đẩy bản thân vào con đường chết!” Thanh
Vũ nhàn nhạt nói.

“Từ xưa đến nay, hấp tấp luôn là một trong những lý do dẫn đến thất bại.”

“Sau khi làm xong việc, hãy nghỉ ngơi đi.” Thanh Vũ thở dài một hơi rồi lên
tiếng.

“Vâng.” Mặc Hàn cúi đầu đáp, không nói thêm gì nữa.

Thanh Vũ đưa mắt nhìn Mặc Hàn rời khỏi Thánh Đường, tuổi tác đã không còn là
vấn đề với Mặc Hàn, càng lúc ông ấy càng trẻ ra, nếu tính trên số tuổi tác bị
hao hụt thì Thanh Vũ còn lớn hơn Mặc Hàn gần trăm tuổi nhưng lại không có kiến
thức, trải nghiệm bằng Mặc Hàn.

Thanh Vũ không biết điều gì đã hối thúc Mặc Hàn liều mạng gia tăng sức mạnh
nhưng chắc chắn đó là chuyện xấu đối với Mặc Hàn.

Từ sau khi nắm giữ Thánh Vật, toàn bộ Đường Chủ đều nỗ lực gấp đôi, rất ít khi
dành thời gian nghỉ ngơi.

Thánh Vật, Thiên Phú Chi Tinh quá thần kỳ, chúng giúp mọi người tìm hiểu về
kiến thức một cách nhanh chóng, không gặp phải khó khăn nên càng nghiên cứu,
tìm hiểu thì họ càng bị lún sâu vào vũng bùn lầy bí ẩn.

Nếu như không ngừng lại trước khi quá muộn, họ sẽ chết vì lao lực quá sức.

Có vô số nguyên liệu, vật liệu ảo trong Huyễn Linh Chiến Trường cho phép các
Đường Chủ học tập nghề nghiệp, chẳng khác gì sự hấp dẫn của mật ông với loài
gấu.

Trở lại với vấn đề Giáo Đình đang đối mặt, một kẻ thù Đà La Môn bí ẩn, Thanh
Vũ không biết Đà La Môn ẩn tàng bao nhiêu tu sĩ Ngũ Dương kỳ, nhưng hắn chắc
chắn rằng Đà La Môn không thể hủy diệt được Giáo Đình.

Bởi vì Thanh Vũ rất tự tin vào sức mạnh của Giáo Đình.

Hắn còn không thể tưởng tượng ra một Đường Chủ nắm giữ Thánh Vật khi liều mạng
với kẻ địch cường đại đến mức nào.

Dù Thanh Vũ sử dụng quyền năng của Danh Hiệu cũng không đủ tự tin giành lấy
chiến thắng trước các Đường Chủ.

Hắn dè chừng Đà La Môn vì biết bọn họ rất tàn nhẫn, đang nuôi dưỡng Đà La
Huyết Ma Thụ bằng mạng người nên họ chẳng để tâm đến mạng sống của người dân,
một khi điên cuồng lên thì Giáo Đình không thể bảo đảm an toàn cho người dân
trong Không Vũ Vương Triều.

Chẳng có gì bảo đảm rằng Đà La Môn không tấn công vào người dân vô tội để đả
kích mạnh vào Quang Minh Giáo Đình.

Hai bên là kẻ địch, không còn chỗ trống cho việc hòa giải.

Với lại, Đà La Môn là một thế lực không nên tồn tại, bọn họ đã giết chết hàng
trăm ngàn, thậm chí là hàng triệu người cho việc nuôi dưỡng Đà La Huyết Ma
Thụ.

Thời gian trôi nhanh, Bảo Trụ Như Kiều đã đi một vòng quanh Quang Minh Thánh
Điện, cô nhận được một ít phần quà từ các bộ phận.

Vài viên đan dược cấp ba tuyệt phẩm, một bộ trang phục quý phái tuyệt đẹp, một
thanh kiếm dài màu trắng tinh khôi đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, sau cùng là
mấy lá phù do Nguyệt Linh “tiện tay” chế tạo ra.

Đúng là tiện tay thật, thế nhưng Bảo Trụ Như Kiều lại phản ứng ngây người với
những lá phù đó, mỗi một là đều là phù chú cấp bốn tuyệt phẩm, có phòng thủ,
có tấn công, có cả phù chú gia tăng tốc độ, và một lá phù giúp tu sĩ ẩn thân.

Mọi người đang tập hợp ở ngoài quảng trường Quang Minh Thánh Điện.

Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra: “Chúng ta lên đường thôi.”

Bảo Trụ Như Kiều, Lâm Phong, Nguyệt Linh gật đầu nhẹ biểu thị đồng ý.

Tất nhiên Lâm Phong đồng ý tham gia hành động cứu Bảo Trụ Vương Tộc vì cậu ta
là bạn của Bảo Trụ Như Kiều và Bảo Trụ An Vương.

Ở trong Trúc Cơ Cốc, người Đà La Môn từng bắt giữ Không Yên và Kỷ Lãnh Hoàng,
nếu như Ngọc Trang không đủ mạnh mẽ thì tính mạng hai người kia đã gặp nguy
hiểm rồi.

May mắn vì Lương Phi Nguyên không lập tức đoạt lấy mạng sống của họ vì muốn
dùng họ như một quân cờ giao dịch với nhóm Ngọc Trang.

“Để tôi giúp mọi người triệu hồi một thú cưỡi.” Lý Quỳnh Chi mỉm cười nói.

Cô là Đường Chủ của Tuần Thú Đường, nắm giữ Thánh Khí đầy quyền năng, tại sao
cô lại đưa cho người khác làm việc vốn dĩ thuộc về lĩnh vực mạnh nhất của cô
chứ?

Ngoài tuần thú ra thì cô còn là một triệu hồi sư rất tài giỏi.

“xin mời Quỳnh Chi Đường Chủ.” Thanh Vũ cười khẽ.

Lý Quỳnh Chi cầm lấy một cây roi rất đẹp đẽ, miệng ngâm chú ngữ, tay kết ấn
pháp huyền diệu, linh lực của cô biến hóa thành những ký hiệu lập loe ánh
sáng, chúng rơi lên mặt đất rồi liên kết lại với nhau tạo thành một triệu hồi
trận.

“Ra đây đi, Bạch Dực Sư Vương!” Lý Quỳnh Chi vừa quát lớn vừa trút roi vào
giữa triệu hồi trận, đó là bước cuối cùng trong pháp thuật triệu hồi thú.

Trước nhiều ánh mắt nghi hoặc, hiếu kỳ và chờ mong, một cơn lốc xoáy nhỏ bỗng
nhiên xuất hiện ở giữa triệu hồi trận, và rồi nó to lớn hơn, trở thành một cơn
bão nhỏ chỉ trong ba, bốn giây ngắn ngủi.

“Rừ!!” Một tiếng gầm đầy uy mãnh vọng ra từ giữa cơn bão nhỏ kia, theo đó là
một bóng hình khổng lồ tản mát ra hơi thở hoang dã của hung thú, bộ lông màu
vàng nhạt, đôi cánh hùng dũng màu trắng, đôi con ngươi lạnh lùng nhìn xuống
mọi người.

“Triệu hồi thú?” Bảo Trụ Như Kiều lẩm bẩm nói, nét mặt rung động không thể
diễn tả bằng lời, cô không ngờ lại có một pháp thuật lạ lùng nhưng lại rất tốt
như thế, có thể triệu hồi ra hung thú bằng linh lực ư?

Tại sao cô không nghe gì đến việc này?

Chẳng lẽ ngay cả Tu Chân Giới rộng lớn, bao la cũng không có pháp thuật giống
thế?

Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu Bảo Trụ Như Kiều, cô không tìm thấy lời
giải đáp nào thuyết phục cả.

“Ồn ào, mỗi lần xuất hiện đều gầm lớn một tiếng để thị uy ai đấy?” Lý Quỳnh
Chi nhàn nhạt nói trong khi vung một roi vào cái mông lớn của Bạch Dực Sư
Vương.

“GAAA!!” Bạch Dực Sư Vương liền kêu một tiếng thảm thiết, vẻ mặt u oán nhìn Lý
Quỳnh Chi, thân thể hạ thấp xuống rồi nằm dài trên mặt đất, khí thế oai hùng
thoáng chốc tan biến hết sạch.

Mọi người nhìn thấy cảnh này thì trừng mắt lên, không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Dực Sư Vương này là một hung thú sánh ngang tu sĩ Tứ Dương đỉnh phong
đấy!!

“Thú Vương!” Bảo Trụ Như Kiều hoảng hốt nhìn Bạch Dực Sư Vương, sau đó cô nhìn
sang Lý Quỳnh Chi, dù nhìn thế nào đi chăng nữa, Như Kiều vẫn không thể đưa
hình ảnh một người mạnh bạo huấn luyện Thú Vương và một cô gái thanh thoát này
kết hợp làm một.

Tại sao một cô gái như vậy lại làm Thú Vương sợ run người?

“Thú cưỡi đã có, mời mọi người lên đường.” Lý Quỳnh Chi cười khẽ.

“Cảm ơn Quỳnh Chi Đường Chủ đã hao tâm tổn sức.” Nguyệt Linh nói khẽ rồi bay
lên lưng Bạch Dực Sư Vương.

Kế tiếp là Lâm Phong và Bảo Trụ Như Kiều, lúc đặt chân lên phần lưng rộng của
Thú Vương, Bảo Trụ Như Kiều cảm thấy bản thân đang ở trong một giấc mơ.

Ngay cả Bảo Trụ An Vương còn chưa từng đến gần một Thú Vương, ấy vậy mà cô lại
được Thú Vương đưa đi.

Lâm Phong bình tĩnh, còn Nguyệt Linh thì đang đánh giá Thú Vương, cô ấy ngó
qua ngó lại, thậm chí còn chạm vào đôi tai lớn khiến Bạch Dực Sư Vương không
thể không chuyển động thân thể vì cảm thấy nhột.

“Cô ấy không sợ Thú Vương nổi giận sao?” Một câu hỏi hiện ra trong lòng Bảo
Trụ Như Kiều.

Sau cùng, mọi người nhìn vào Thanh Vũ, chờ đợi vị Giáo Hoàng bước lên.

“Ta không thể đi cùng mọi người.” Thanh Vũ đột nhiên nói ra.

“Kinh Hồng Vương Thành gặp chuyện, Kinh Nhân Đức đang ở trong tình trạng nguy
hiểm, ta cần phải đến đó xem xét.”

“Lý Quỳnh Chi, cô hãy đi cùng Nguyệt Linh, nếu như gặp nguy hiểm không thể
giải quyết được thì nhắn tin cho ta ngay lập tức.” Thanh Vũ bình tĩnh nói
trong khi nhìn vào Lý Quỳnh Chi.

“Tôi sẽ đi thay anh?” Lý Quỳnh Chi giật mình.

“Cô không thể ư?” Thanh Vũ lên tiếng hỏi lại.

“Tất nhiên là được chứ, tôi chưa từng đi xa khỏi Không Vũ Vương Triều nên rất
muốn đi tới thế giới bên ngoài tham quan một lần.” Lý Quỳnh Chì cười nói.

“Anh hãy đi lo chuyện ở Kinh Hồng Vương Triều đi nhé.”

“Như Kiều Công Chúa, xin lỗi vì sự bất tiện này, nhưng tôi tin rằng Lý Quỳnh
Chi, Nguyệt Linh và Lâm Phong đủ thực lực giải quyết những tu sĩ Đà La Môn.”
Thanh Vũ chậm rãi nói.

“Tôi rất tin tưởng vào mọi người.” Bảo Trụ Như Kiều mỉm cười nói.

“Chúng ta đi thôi nào!!” Lý Quỳnh Chi phấn khởi hét lớn, chẳng có hình tượng
của Đường Chủ gì cả.

“Rừ!!” Bạch Dực Sư Vương ngửa mặt lên trời gầm gừ, đôi cánh màu trắng đập mạnh
thổi ra một luồng khí lưu lớn rồi mang theo mọi người bay lên bầu trời, hướng
bắc thẳng tiến.

Kinh Hồng Vương Triều, Vương Thành.

Giống như Không Vũ Vương Triều, Kinh Hồng quốc đang ở trong một thời kỳ phát
triển cực kỳ nhanh chóng, đã không còn là một nơi nghèo nàn như trước kia nữa.

Ở trên vùng trời, lâu lâu lại nhìn thấy một ít vệt sáng xẹt ngang, đó là các
tu sĩ đang đạp phi kiếm hay dùng pháp bảo bay lượn.

Hiện tại, Thanh Vũ cũng là một trong những vệt sáng đó, hắn nhận được tin nhắn
cầu cứu từ Kinh Thần Hạo, vì vậy, hắn không chần chờ một giây phút nào, di
chuyển đến Kinh Hồng Vương Thành.

“Chuyện gì đang xảy ra?” Thanh Vũ nghi ngờ nói, hắn đang nhìn vào tòa thành ở
bên dưới.

Nay tòa thành kia không còn bình tĩnh nữa, một ngọn lửa cháy rực đang nuốt
chửng Kinh Hồng Vương Thành.

Ở cách đây không xa, rất nhiều người đang di chuyển theo một hàng dài, có vẻ
như họ vừa chạy ra khỏi ngọn lửa chết chóc đang thiêu đốt Vương Thành.

“Giáo Hoàng.” Kinh Thần Hạo, Phù Đồ Hiền cảm nhận được sự tồn tại của Thanh Vũ
nên họ bay lại gần hắn.

“Người nào đã tấn công Vương Thành?” Thanh Vũ trầm giọng hỏi.

“Giáo Hoàng, Vương Thành không bị tấn công, ngọn lửa bắt nguồn từ Kinh Nhân
Đức!” Kinh Thần Hạo trả lời, nét mặt lo lắng.

“Nhân Đức nói là muốn tu luyện, chữa trị bệnh tật nhưng không hiểu tại sao lại
bốc cháy, ngọn lửa lây lan rất nhanh, chúng tôi không thể dập tắt được nên ra
lệnh di tản người dân.” Phù Đồ Hiền nhẹ nhàng nói, vẻ mặt lo âu.

“Nhân Đức bỗng nhiên bốc cháy? Cậu ta có bị làm sao không?” Thanh Vũ ngạc
nhiên.

“Chúng tôi không biết, Nhân Đức đang ở mật thất tu luyện bên trong Vương Cung,
chúng tôi không thể đi vào đó kiểm tra vì ngọn lửa này rất mạnh, có thể đốt
cháy cả tu sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ.” Kinh Thần Hạo ngưng trọng trả lời.

“Kính xin Giáo Hoàng hãy cứu lấy Nhân Đức.” Phù Đồ Hiền nhẹ nhàng nói.

“Yên tâm, Nhân Đức là Thánh Sứ của Quang Minh Giáo Đình, dù có xảy ra chuyện
gì thì ta vẫn có trách nhiệm cứu cậu ta ra khỏi nguy hiểm.” Thanh Vũ bình tĩnh
nói ra.

Sau đó Thanh Vũ từ từ bay gần vào Vương Thành, nhiệt độ không khí rất cao,
sóng nhiệt bắn phá lung tung, ngọn lửa bùng cháy đáng sợ.

“Ngọn lửa này rất kỳ lạ?” Thanh Vũ cau mày nói.

“Hệ Thống, chuyện gì đang xảy ra với Kinh Nhân Đức vậy?”

“Kinh Nhân Đức sở hữu thể chất Hồng Liên Nghiệp Hỏa, dùng Hồng Liên dẫn nghiệp
đốt thân, ngọn lửa đó không ảnh hưởng đến vật thể, nó dùng nghiệp chướng của
sinh linh làm nhiên liệu.” Hệ Thống nói một cách vô cảm.

“Kinh Nhân Đức đang bị đốt bởi Hồng Liên Nghiệp Hỏa, thời gian là bốn mươi
chín ngày, nếu như không vượt qua được, nghiệp hỏa diệt thân, hồn phi phách
tán.”

“Ngoài ra, trong quá trình bị thiêu đốt, Hồng Liên Nghiệp Hóa hấp dẫn những đồ
vật ô uế trong đất trời, bọn chúng sẽ lao đầu vào ngọn lửa giúp cho Hồng Liên
Nghiệp Hỏa cháy lớn hơn nữa, độ kiếp càng khó khăn.”

“Ký chủ bị trừ một triệu điểm tín ngưỡng vì thông tin này.” Hệ Thống nói xong
rồi im lặng.

Thanh Vũ chăm chú đánh giá ngọn lửa, chúng cháy rất mạnh nhưng không phá hủy
Vương Thành.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa ngăn cách tất cả sinh linh muốn lại gần Kinh Nhân Đức.

“Gừ!!” Bỗng nhiên, Thanh Vũ nghe thấy hàng loạt âm thanh ghê rợn phát ra từ
nhiều hướng.

“Bọn chúng chính là vật ô uế?” Thanh Vũ ngưng trọng nói.

Hắn thấy rõ mấy bóng hình mờ ảo đang bay lượn, kéo gần khoảng cách với Vương
Thành, chúng tỏa ra một cảm giác xấu xa, bẩn thỉu và lạnh băng, bọn chúng
không có trí thông minh, cứ đâm đầu vào ngọn lửa để cho Hồng Liên Nghiệp Hỏa
thiêu cháy hết nghiệp chướng của chúng.

“Không thể để lửa cháy lớn hơn nữa!” Thanh Vũ quyết định.

“Kinh Thần Hạo, ông nhanh chóng tập hợp các tu sĩ tiêu diệt các sinh vật ô uế
này!”

“Ta cũng sẽ ở đây để giúp đỡ!”

“Vâng!” Kinh Thần Hạo dù bất ngờ với sự xuất hiện không có dự báo trước của đồ
vật ô uế, thế nhưng vì an toàn của Nhân Đức, ông ta sẵn sàng đối mặt với hiểm
nguy.

“Tất cả mọi người nghe lệnh, tấn công sinh vật tà ác đó!” Kinh Thần Hạo quát
lớn.

“Vâng!” Hai trăm mấy tu sĩ mạnh nhất Kinh Hồng Vương Triều cao giọng đáp.

Sáng ngày diễn ra cuộc hành quyết tại Bảo Trụ Vương Đình.

Khá nhiều tu sĩ đang ẩn hiện ở khắp nơi gần Vương Thành, bọn họ là tu sĩ đến
từ nhiều thế lực khác nhau, ở đây vì một mục đích quan sát.

Ở vị trí trung tâm Vương Thành, tu sĩ Đà La Môn đã dựng nên một cái đài cao
chừng năm mươi mét rồi áp giải tất cả người bị xử tử lên đó.

Bên cạnh các đệ tử Đà La Môn đang giữ nhiệm vụ canh phòng thì còn có một ít đệ
tử của thế lực một sao khác.

Hơn năm mươi tu sĩ Kết Đan kỳ đạp phi kiếm dàn trận ở gần đài cao, ánh mắt
lạnh lùng nhìn quanh, nổi bật nhất là bốn cái ghế lớn thuộc về bốn vị Trưởng
Lão Nội Môn, bốn người đang lẳng lặng ngồi tại đó, gương mặt lạnh nhạt, uy áp
khiếp người.

“Kia là Bảo Trụ An Vương? Tu vi của ông ta tinh tiến rất mạnh trong mấy tháng
ngắn ngủi vừa qua.”

“Nghe nói Bảo Trụ An Vương lấy được truyền thừa từ Sơn Đồng Chân Nhân, chuyện
này có phải là thật không?”

“Có vẻ như chuyện đó là thật, không những vậy, Bảo Trụ An Vương còn là hung
thủ giết hại con trai của Nguyễn Thiên Hàn.”

“Chẳng trách tại sao Nguyễn Thiên Hàn lại tỏ vẻ tức giận như thế.”

Các tu sĩ đang quan sát từ xa thấp giọng nói chuyện.

Bảo Trụ An Vương, Bảo Trụ Kim Vương và rất nhiều người thân, người bình thường
đang bị trói ở trên đài cao, chờ đợi thời khắc xử huyết bắt đầu.

“Giờ lành đã đến, khai đao!” Nguyễn Thiên Hàn nhìn sắc trời một cái rồi nhàn
nhạt lên tiếng.

“Khai đao!” Mấy trăm tu sĩ Đà La Môn đồng thanh nói lớn, khí thế lên cao ngất.

Đao thủ đang đứng trên đài cao, vẻ mặt không cảm xúc, bọn họ rút đao ra khỏi
vỏ, ánh mắt hờ hững nhìn những người đang bị trói chặt, không thể cử động.

“Giết!” Sau đó, giọng nói băng lãnh phát ra từ Nguyễn Thiên Hàn.

Mấy chục đao thủ thúc giục cây đao pháp bảo, thanh đao phát ra tiếng kêu keng
keng lạnh lẽo, và rồi bọn họ cùng điều khiển vũ khí phóng thẳng lên trời, khi
đạt đến một độ cao nhất định, bọn chúng rít gào đâm xuống từ trên cao, hóa
thành mấy trăm vệt đao khí nguy hiểm.

Chắc chắn rằng khi đao khí đâm vào đài cao thì tất cả người ở đó sẽ chết hết.

Ngay tại thời điểm nguy cấp này, một bóng đen xuất hiện ở ngoài xa, đồng thời,
tiếng gầm gừ của thú dữ, hung uy ngập trời bao phủ vùng toàn bộ khu vực.

“GRAAA!” Bạch Dực Sư Vương rống giận.

Bành! Bành! Bành!

Mấy chục thanh đao bỗng dưng nổ tung, các đao thủ phun ra một ngụm máu tươi
rồi ngã xuống, bại liệt ngay tại chỗ.

“Quang Minh Giáo Đình ở đây, ai cho phép các ngươi giết người?” Một người phụ
nữ đang cầm cây roi dài dõng dạc nói lớn.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #655