Người đăng: thanhsontv2009
“Giáo Hoàng, tôi đã nghe tin về hành động đối nghịch của Martin Oliver.” Một
người đàn ông tuổi tầm bốn mươi rảo bước vào từ cánh cửa căn phòng.
“Mặc Hàn, ta đang đợi ông đến đây.” Thanh Vũ từ tốn nói trong khi nhìn thoáng
qua người vừa mới vào.
Đó là Hồng Y Giáo Chủ, Mặc Hàn, người nắm giữ tất cả mọi quyền hành của Quang
Minh Giáo Đình tại Thập Linh Hỏa thành.
Có thể nói, vùng đất tín ngưỡng ở đây là do Mặc Hàn quản lý.
Vì vậy, Thanh Vũ biết chắc Mặc Hàn sẽ chạy tới tìm Thanh Vũ để bàn bạc đối
sách với hành động thù địch của Martin Oliver.
“Tôi xin phép.” Behira hơi khom người nói, sau đó cô ấy rời khỏi đây, để lại
không gian yên tĩnh cho Giáo Hoàng và Hồng Y Giáo Chủ nói chuyện.
“Ông nghĩ sao về Martin Oliver, tại sao hắn ta lại muốn hủy diệt chúng ta?”
Thanh Vũ chậm rãi hỏi.
Mặc Hàn nghe vậy, ông ta suy nghĩ trong giây lát mới trả lời:
“Là vì dục vọng.”
“Thứ nhất, Martin Oliver muốn làm Quốc Vương, cho nên Giáo Đình không thể tồn
tại.”
“Thứ hai, hắn ta cần rất nhiều con người để tạo thành một quốc gia, vì vậy,
năm mươi ngàn người dân đang sinh sống trong tòa thành là một việc tất yếu,
không thể không làm.”
“Thứ ba, hắn muốn dùng danh nghĩa bảo vệ chính nghĩa để dẫn đầu, tạo ra một
tiếng vang lớn, hấp dẫn nhiều người gia nhập dưới trướng, có lẽ Quân Đoàn Gaia
cũng là một mục tiêu của hắn, nếu chiếm được Thập Linh Hỏa thành và Quân Đoàn
Gaia, hắn sẽ nắm trong tay toàn bộ một phần ba lãnh thổ của Niyensa.”
“Cuối cùng là thứ tư, hắn đã tấn công căn cứ của Gankil và thu lấy được nhiều
quyển sách pháp thuật và một ít bảo vật có linh khí, hắn sẽ dùng tất cả thủ
đoạn để lấy được số kiến thức về pháp thuật của Quang Minh Giáo Đình.”
“Có thể nói, Giáo Đình chính là một kho tàng đối với Martin Oliver.”
Sau cùng, Mặc Hàn ngưng trọng kết luận.
Nghe thấy Mặc Hàn đưa ra bốn lý do để Martin Oliver tấn công Giáo Đình, Thanh
Vũ không khỏi gật đầu đồng ý, hắn cũng suy nghĩ giống như Mặc Hàn vậy.
Một người có dã tâm lên làm Quốc Vương sẽ không bao giờ dung thứ cho một thế
lực ở sát bên Thủ Đô.
“Ông nói rất chính xác.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Martin Oliver muốn đưa Giáo Đình trở thành một tà giáo hòng lấy được lòng
dân, khi đó, hắn sẽ không cần tìm kiếm một lý do để làm người dẫn đầu nữa.”
“Chính nghĩa là một cái vỏ bọc rất tốt.”
“Nhưng ta có điều không hiểu là, tại sao Công Chúa Fiona lại dính líu vào vụ
này?” Thanh Vũ nhíu mày hỏi.
“Tôi không biết thưa ngài.” Mặc Hàn lắc đầu đáp lại.
Công Chúa Fiona, một người rất được lòng thương yêu của người dân, không ngờ,
tin tức đầu tiên là về cái chết của cô ấy.
Chắc chắn những người dân nghe về cái chết của Công Chúa Fiona đều rất căm hận
Quang Minh Giáo Đình.
“Ngươi có kế hoạch gì không?” Thanh Vũ không suy nghĩ về việc đó nữa, hắn khẽ
hỏi.
Hồng Y Giáo Chủ của vùng đất Thập Linh Hỏa thành nên đứng ra giải quyết công
việc ở đây, Thanh Vũ không muốn duỗi tay vào vùng đất do Mặc Hàn quản lý,
chính hắn là người bổ nhiệm Mặc Hàn giữ vị trí này.
“Tôi nghĩ, Quang Minh Giáo Đình chúng ta không cần lo lắng.” Mặc Hàn cười khẽ.
Thanh Vũ đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Mặc Hàn, thế là ông ta tiếp tục giải thích:
“Quang Minh Giáo Đình là một tổ chức như thế nào, mọi người đang sống ở đây
đều biết rõ, bao gồm cả Quân Đoàn Gaia, họ nhận rất nhiều ơn huệ từ Giáo Đình,
chắc chắn họ sẽ không đứng làm ngơ.”
“Với lại, chúng ta không phải tà giáo, không thể dùng vũ lực trấn áp người dân
đang phẫn nộ được, nếu không, chúng ta sẽ rơi vào bẫy của Martin Oliver, biến
chúng ta thành phe đối nghịch với người dân.”
“Kẻ thù của chúng ta là Martin Oliver và những người kề cận của hắn, không
phải là người dân bình thường.”
“Vì vậy, tôi nghĩ rằng, chúng ta chỉ cần nhắm vào Martin Oliver, để tất cả mọi
chuyện cho Quân Đoàn Gia xử lý, dù sao họ cũng là quân đoàn do rất nhiều người
dân bình thường tạo ra, họ sẽ giúp chúng ta lo liệu sự giận dữ của những người
dân khác.”
“Ồ, đó đúng là một kế hoạch tốt, không cần đổ quá nhiều máu.” Thanh Vũ từ tốn
nói ra.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đã khen ngợi.” Mặc Hàn hơi khom người nói.
“Hãy làm theo kế hoạch của ông đi, và không cần báo cho Quân Đoàn Gaia biết,
hãy để họ tự lựa chọn, đứng ngoài quan sát Giáo Đình bị lửa giận của người dân
tấn công hay là trở thành tấm khiên ngăn cản lửa giận đó, tất cả tùy thuộc vào
sự lựa chọn của họ.” Thanh Vũ bình thản nói.
“Nếu làm vậy thì có thể…” Mặc Hàn kinh ngạc nhìn Thanh Vũ, ông vội vàng lên
tiếng khuyên bảo.
Làm theo lời Thanh Vũ, Quân Đoàn Gaia không biết kế hoạch của Giáo Đình, vào
lúc đứng trước cơn giận của mấy chục ngàn người dân, Quân Đoàn Gaia sẽ bị ép
buộc vào tình thế phải chọn, một là cải danh cho Giáo Đình, hai là đứng ở một
bên để quan sát.
Nếu như Quân Đoàn Gaia lựa chọn cách thứ hai thì Giáo Đình sẽ mất đi một Quân
Đoàn Gaia rất mạnh.
Còn Quân Đoàn Gaia chọn cách thứ nhất, họ sẽ đối mặt với lửa giận ngập trời
với niềm mong muốn báo thù cho cái chết của Công Chúa Fiona, ở trong tâm trí
người dân, Giáo Đình là kẻ sát nhân.
“Không cần phải suy nghĩ nữa, cứ quyết định vậy đi.” Thanh Vũ vừa nói vừa
khoát tay.
“Vâng.” Mặc Hàn đành gật đầu đồng ý.
“Sau này ta muốn ông hãy bố trí một trận pháp bảo vệ Quang Minh Thánh Điện,
Không Vũ Vương Thành, Kinh Hồng Vương Thành, kẻ thù của Giáo Đình đã tăng lên
rất nhiều, Hợp Ma Tông đang trong thời buổi hỗn loạn không có để ý đến chúng
ta, còn Đà La Môn sẽ làm một việc gì đó gây bất lợi cho Giáo Đình.”
“Ta không muốn những người vô tội phải chịu đựng sự trả thù của Đà La Môn hay
Hợp Ma Tông.”
“Hơn nữa, ta đã quyết định công khai buổi xử tử Lý Thừa Ngân, Lương Phi
Nguyên, vào ngày hôm đó, bầu trời sẽ không còn trong xanh như lúc này đâu.”
“Vâng, Mặc Hàn đã luyện hóa hai viên Thiên Phú Chi Tinh, nhờ vào Trận Pháp
Thánh Nhãn, tôi có thể bố trí trận pháp phòng thủ, công kích cấp bốn tuyệt
phẩm một cách đơn giản, không mất quá nhiều thời gian.” Mặc Hàn nói với vẻ mặt
tự tin.
“Nhưng tôi cần rất nhiều nguyên liệu xây dựng trận pháp.” Nói đến đây, Mặc Hàn
nhìn vào Thanh Vũ.
“Bao nhiêu?” Thanh Vũ chậm rãi nói.
“Một trận pháp cấp bốn tuyệt phẩm cần tiêu hao gần năm triệu Linh Thạch hạ
phẩm hoặc sáu mươi lăm triệu điểm cống hiến.” Mặc Hàn nói khẽ.
“Tổng cộng hết tất cả, tôi cần mười lăm triệu Linh Thạch hạ phẩm.”
Nghe tới con số khổng lồ, chi phí cho việc xây dựng, bố trí một trận pháp,
Thanh Vũ liền cau mày, đó là giá trị thấp nhất vì Mặc Hàn là Trận Pháp Sư ba
sao, nếu mua hẳn một trận pháp hoàn chỉnh thì giá trị tăng lên gấp ba, bốn
lần.
Giáo Đình có hơn một triệu Tín Đồ, Tín Sứ, … mỗi ngày Giáo Đình nhận được hơn
hai mươi lăm triệu điểm tín ngưỡng, tỷ lệ tăng hơn lúc trước khá nhiều vì cảnh
giới trung bình của các Tín Đồ, Tín Sư, … tăng lên theo thời gian nên điểm tín
ngưỡng cũng tăng theo tương ứng.
Tổng giá trị để thiết lập ba trận pháp bằng với tổng điểm tín ngưỡng trong gần
ba ngày.
Còn dùng Linh Thạch hạ phẩm đi mua tài nguyên từ các thương hội, công hội thì
giá trị bằng hai ngày.
Tuy nhiên, vì trong quá trình phát triển cấp tốc, kho của Giáo Đình không còn
nhiều Linh Thạch hay điểm tín ngưỡng nữa.
Năm triệu Linh Thạch hạ phẩm bằng một phần sáu kho của Giáo Đình.
Không phải chỉ mình Mặc Hàn muốn sử dụng điểm tín ngưỡng, còn có nhiều việc
khác như trang bị cho đội quân của Vệ Quốc Liên Minh hay Huyết Nhật Thánh
Đoàn, nào là Không Yên, Kinh Thần Hạo muốn xây dựng một bức tường bảo vệ biên
giới kéo dài mấy chục ngàn km, lại còn phải viện trợ cho Hắc Viên tộc phát
triển, chi trả lương cho những Thánh Sứ giữ nhiệm vụ truyền bá tín ngưỡng
trong những vùng đất xa xôi ở Hắc Viên Sâm Lâm …
“Được, sử dụng số tài nguyên trong kho đi, ta cho phép ông dùng chúng.” Thanh
Vũ trầm tư hồi lâu, hắn nhàn nhạt nói.
“Vâng, tôi sẽ bố trí trận pháp trong vòng bảy ngày.” Mặc Hàn nghiêm nghị nói.
Kế tiếp, Mặc Hàn tiếp tục nói về một chủ đề khác: “Giáo Hoàng, ngài đã nghe
tin tức từ Lilith rồi chứ?”
“Ta đã đọc bản báo cáo của Thanok về chuyến đi vừa rồi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng
gật đầu.
“Một căn cứ khá lớn bị đồ sát bởi một nhóm quân nhân ở quốc gia láng giềng,
xem ra có kẻ giống như Martin Oliver nhưng lại tàn ác hơn nhiều.” Mặc Hàn trầm
lặng nói, ánh mắt hiện ra một ít sát khí lạnh lẽo, nhiệt độ ở bên trong căn
phòng có lò sưởi giảm mạnh.
“Đúng là thời buổi khủng khiếp, xiềng xích đang trói chặt nhân lý của con
người không còn ở đó nữa, vì vậy, một số người cam chịu làm nô lệ của quyền
lực, trở thành một thú vật không có nhân tính.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Ngài nghĩ sao về việc này?” Mặc Hàn bình tĩnh hỏi, nội tâm ông đang cảm thấy
căn cứ phía tây chỉ là một sự khởi đầu của đám người mặc đồng phục quân nhân
điên cuồng đó thôi.
Không, bây giờ chẳng thể gọi họ là quân nhân nữa rồi vì bọn họ không xứng đáng
được gọi với hai chữ cao quý đó.
“Bọn chúng có thể kéo tay đến quốc gia Niyensa chứng tỏ chúng cũng không phải
là nhóm người yếu kém, ít nhất thì chúng đã kiểm soát một vùng đất rộng lớn ở
quốc gia láng giềng.” Thanh Vũ thản nhiên suy đoán.
“Tuy nhiên, chúng đã sai lầm khi hành động không bằng loài cầm thú đó.” Thanh
Vũ lạnh lùng nói, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì quá nhiều nhưng Mặc Hàn lại
biết Thanh Vũ đang tức giận.
“Hãy nghiền nát chúng khi có cơ hội!”
“Ngọc Trang Giáo Chủ thì sao?” Mặc Hàn nhẹ nhàng hỏi.
Ngọc Trang, Hồng Y Giáo Chủ đầu tiên của Quang Minh Giáo Đình, thực lực không
dưới Ngũ Dương kỳ, một mình cô ấy đủ để giải quyết hết đám người khủng bố đang
làm chuyện xấu ở quốc gia bên cạnh.
Bọn chúng không còn nhân tính, vậy thì hãy trừng trị bọn chúng bằng thứ sức
mạnh tuyệt đối!
Đưa bọn chúng trở về với nơi chúng vốn dĩ nên được sinh ra, Địa Ngục Vô Tận,
một nơi rất khủng khiếp trong truyền thuyết trên Hành Tinh Gaia!
Mặc Hàn cho rằng, đây là một thời cơ thích hợp với Ngọc Trang Giáo Chủ, để cô
ấy chứng minh uy vọng trước toàn thể Quang Minh Giáo Đình, làm ra một chiến
công to lớn khiến mọi người kính trọng, tin tưởng.
“Ngọc Trang không thích hợp.” Thanh Vũ từ tốn lắc đầu.
“Cô ấy rất nhân từ, rồi Ngọc Trang sẽ bắt lấy tất cả bọn chúng về đây xử án.”
“Ta không muốn làm như vậy, Giáo Đình nên cứng rắn một lần.”
“Hãy đưa người đi bảo vệ biên giới phía tây, chỉ cần cảnh giác với đám người
tàn ác đó, không cho chúng tạo ra nhiều thảm kịch nữa là được.”
"Sau khi giải quyết xong mọi chuyện với Martin Oliver."
“Quang Minh Giáo Đình cũng nên mở rộng rồi!” Nói tới đây, thanh âm của Thanh
Vũ trở nên băng lãnh.
Giáo Đình rất ít khi thể hiện một mặt mãnh liệt với kẻ địch, rất nhiều người
đã quên uy nghiêm của Giáo Đình lớn đến như thế nào, vào thời điểm hiện tại,
đám người tàn ác kia chính là một mục tiêu để Giáo Đình thể hiện sự cường thế
đó.
Giáo Đình là một tổ chức hoạt động với mục đích tốt lành, nhưng điều đó chỉ
dành cho người dân vô tội, dù có tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh hay không thì
khi gặp nguy hiểm, khổ đau, Giáo Đình vẫn vươn tay ra cứu giúp bọn họ.
Còn kẻ địch ư? Hãy chờ đợi sự phán xét hủy diệt từ Giáo Đình đi!!
“Vâng thưa Giáo Hoàng, tôi đã hiểu.” Mặc Hàn nhẹ giọng nói.
Mặc Hàn bỗng nhiên nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt lo lắng.
“Có chuyện gì làm ông biển sắc vậy?” Thanh Vũ nhận ra sự thay đổi của Mặc Hàn,
hắn nghi ngờ hỏi.
“Phó Đoàn Trưởng của Trinh Sát Đoàn, Selina vừa gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy
nói đội ngũ do Oley dẫn đầu đang bị vây ở một nơi bởi bầy Venger lớn.” Mặc Hàn
nhanh chóng trả lời.
“Người do tôi trông nom, Ivac cũng đang đi cùng Oley để rèn luyện.” Mặc Hàn lo
lắng nói tiếp.
“Ivac? Đứa nhỏ sở hữu thể chất Chân Hàn Hồn Thể ư?” Thanh Vũ khẽ nói.
“Đúng vậy, Ivac cùng hơn một trăm người theo đội Oley đang gặp nguy hiểm.” Mặc
Hàn gật đầu xác nhận.
Oley là một người tiến hóa mạnh mẽ, không gia nhập Giáo Đình, cảnh giới ở
khoảng nửa bước Tứ Dương kỳ, sở hữu năng lực tiến hóa biến cơ thể thành một
quái vật cây, sức chiến đấu bằng tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ.
Không ngờ, Oley lại bị vây bởi một đám Venger.
Ivac thì yếu hơn Oley rất nhiều, cậu ta đang gặp nguy hiểm đến mạng sống, làm
sao Mặc Hàn có thể ngồi yên được chứ?
“Hãy đưa vị trí của họ cho ta biết, ta sẽ gửi tin nhắn cho Ngọc Trang, cô ấy
chuẩn bị đi ra bên ngoài Thập Linh Hỏa thành để tìm hiểu Hành Tinh Gaia.”
Thanh Vũ nói với nét mặt bình tĩnh.
Ngọc Trang tất nhiên sẽ đi tới địa điểm đó nhanh hơn Mặc Hàn.
Mặc Hàn không từ chối, ông ta liền lên tiếng nói ra:
“Đó là một khu bệnh viện cũ nằm ở phía tây nam, cách Thập Linh Hỏa thành
khoảng chừng một trăm năm mươi km, Oley đến đó vì tìm kiếm các thiết bị công
nghệ cao hay săn bắn quái vật, Venger.”
“Được rồi, ta đã gửi tin nhắn cho Ngọc Trang, ông không cần lo lắng cho Ivac
nữa.” Thanh Vũ nói khẽ.
“Vâng, cảm ơn Giáo Hoàng giúp đỡ.” Mặc Hàn nhỏ giọng nói.
“Đừng nói những lời khách sáo đó.” Thanh Vũ thản nhiên lên tiếng.
“Bây giờ Thập Linh Hỏa thành không còn đủ rộng để cho nhiều người sinh sống
hơn nữa, ta muốn mở rộng diện tích của tòa thành này sao cho chứa được hai
trăm ngàn người, vì vậy, ta cần một nguồn nhân lực lớn để làm việc đó.”
“Mặc Hàn, ta giao việc này cho ông, hãy lo liệu cho thật tốt.”
“Vâng thưa Giáo Hoàng, tôi nghĩ rằng đây cũng là lúc mở rộng tòa thành, chuẩn
bị chào đón nhiều người đến đây sinh sống.”
…
Kết thúc trò chuyện với Mặc Hàn, Thanh Vũ rảnh rỗi nên hắn đi thăm một người.
Ở bên trong khu vực làm việc thuộc về Trinh Sát Đoàn, Không Thiên Hà, Selina
và mấy trăm người khác đang bận rộn.
Lâu lâu, một giọng nói trong trẻo lại vọng ra, và nhiều người nhanh chóng đáp
lại.
“Ở hướng bắc, trong một khu rừng rậm, rất nhiều người đang di chuyển ở trong
đó, bọn họ đang bị một bầy sư tử khổng lồ tấn công.”
“Vâng, tôi sẽ chuyển tiếp cho Quân Đoàn Gaia.”
“Quân Đoàn Gaia đã nhận được, Phó Đoàn Trưởng Derek dẫn theo năm trăm người đi
tiếp ứng.”
“Ở phía nam, gần một trăm người đang chạy trốn khỏi một bầy Venger.”
“Quân Đoàn Gaia đã nhận được điềm báo, ba Tiểu Đội Trưởng Issac, Chad, Edgar
đã nhận nhiệm vụ bảo vệ gần một trăm người kia về Thập Linh Hỏa thành.”
“…”
Thanh Vũ nhìn vào trong một căn phòng lớn, mấy trăm thiết bị máy móc phục vụ
công việc trinh sát đang hoạt động, mấy trăm nhân viên tất bật không có giây
phút nghỉ ngơi thư giãn.
Một cô bé nhỏ nhắn đứng ở giữa căn phòng, cô bé chính là Nhà Tiên Tri Celena.
Ở cạnh Celena là hai người mặc trọng giáp màu trắng bạc, vũ khí là một thanh
kiếm dài cực tốt, bọn họ chính là người bảo vệ riêng của Celena, thành viên
trong tiểu đội đặc biệt của Quân Đoàn Gaia, những người có thể sử dụng dị
năng.
Celena đang sử dụng năng lực Tiên Tri giúp đỡ Quân Đoàn Gaia làm những công
việc ở gần Thập Linh Hỏa thành, còn những Quân Đoàn Trưởng thì mang theo một
số lượng thành viên rất lớn để viễn chinh, vượt qua con sông Jimith, đến vùng
đất hoang dại hiểm nguy.
Sau mười lời tiên đoán, dường như Celena đã mất rất nhiều sức lực nên cô bé
ngồi xuống một cái ghế đệm mềm mại.
“Celena.” Thanh Vũ thản nhiên gọi tên Celena trong khi đi vào căn phòng.
“Anh Thanh Vũ.” Celena mừng rỡ kêu lên, cô bé bật dậy khỏi chiếc ghế êm ái rồi
chạy đến ôm lấy Thanh Vũ.
“Celena, em lại cao hơn rồi.” Thanh Vũ cười mỉm.
“Giáo Hoàng đại nhân!” Những người khác lập tức chào hỏi.
“Mọi người đừng để ý tới ta, cứ tiếp tục làm việc đi.” Thanh Vũ hơi gật đầu
rồi lên tiếng.