Người đăng: thanhsontv2009
Thanh Vũ, Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị rời khỏi Vạn Vật Thánh Thổ, để lại
Hoa Linh và Ngọn Núi Nhỏ ở đó.
Có lẽ một ngày, Hoa Linh sẽ thức dậy như thể vừa ngủ một giấc ngon lành, cô bé
hoạt bát, đáng yêu, tiếng nói thì dễ thương non nớt sẽ trở lại.
Và khi đó, Thanh Vũ nhất định phải tặng cho Hoa Linh một giỏ kẹo sô cô la để
cô bé ăn thỏa thích.
“Hoa Linh có sở thích giống như Celena vậy.” Thanh Vụ cười khẽ.
Nghe Thanh Vũ lên tiếng, Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị liền quay đầu nhìn
Thanh Vũ trong lúc dạo bước theo một con đường đi tới con đường chính của Thập
Linh Hỏa thành.
Bọn họ muốn đi tham quan tòa thành khổng lồ này để tìm hiểu nó đã thay đổi như
thế nào kể từ khi Thanh Vũ rời khỏi, với lại ba người Ngọc Trang cũng rất hiếu
kỳ về văn hóa của Hành Tinh Gaia, người dân của quốc gia Niyensa đã và đang
sống như thế nào?
“Celena là một cô bé sống cùng Quân Đoàn Trưởng Rinka, cô bé cũng thích ăn kẹo
giống như Hoa Linh vậy, có vẻ như hai đứa sẽ là một đôi bạn thân ở tương lai
đây.” Thanh Vũ khẽ nói với vẻ mặt vui vẻ.
“Đó là cô bé sở hữu năng lực Tiên Tri trong lời giới thiệu của anh phải
không?” Ngọc Trang nhẹ nhàng hỏi lại.
“Đúng vậy, Celena rất kiên cường và dũng cảm, nghe nói Quân Đoàn Gaia được
Celena trợ giúp nên công việc cứu người mới tiến triển nhanh chóng.” Thanh Vũ
thản nhiên trả lời.
“Tiên Tri ư? Trên thế giới này thật sự có một người biết trước tương lai?”
Dương Khả ngạc nhiên hỏi.
“Quả là một năng lực tuyệt vời.” Tiêu Mị nói với vẻ mặt ước ao, nhưng rất
nhanh thì con rùa nhỏ màu tím đang nằm ngủ say xưa trên vai cô bỗng nhiên tỉnh
lại.
“Tuyệt vời cái gì, bổn Soái Quy từng nuốt một chục tên có năng lực tính toán
đó.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy kiêu ngạo nói lớn.
“Ồ, vậy một hồi nữa ta sẽ cho ngươi luyện tập với Celena, để xem ngươi có thể
“đại phát thần uy” hay không?” Thanh Vũ nghiêm nghị nói trong khi nhìn vào hai
con mắt nhỏ của Thiên Hoàng Tử Tinh Quy.
“Khoan đã!” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nghe vậy, vẻ mặt hốt hoảng, hai mắt đảo
liên tục, nó gào khan cả cổ họng.
“Ta dù gì cũng là một Soái Quy, nhưng cũng đã ngoài một trăm ngàn tuổi, không
thể ức hiếp một đứa bé còn chưa đến tuổi đôi mươi, quá mất mặt!”
“Đây chính là sỉ nhục uy danh của bổn Soái Quy, ngươi nói xem, một khi chuyện
đó truyền đi, từ nay về sau ta làm sao dám đưa mặt cho thiên hạ nhìn?”
Thiên Hoàng Tử Tinh Quy kêu gào một tràng không hết hơi, có vẻ như nó đã từng
nói rất nhiều lần rồi nên quen miệng.
Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị liền cười mỉm một tiếng, bọn họ biết rõ Thiên
Hoàng Tử Tinh Quy không có sức mạnh vì thiếu bổn nguyên, một khi có được bổn
nguyên thì thực lực sẽ hồi phục với tốc độ cực nhanh.
Mà lúc không có bổn nguyên, một mình Celena đủ quay con rùa nhỏ mấy trăm vòng,
vậy thì quá mất mặt rồi.
Thanh Vũ biết rõ thông tin của Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nhờ vào Ngọc Trang kể
lại cho nên hắn mới trêu chọc nó một chút.
Dù gì cũng là một tiền bối cao tuổi, không thể quá đáng với người ta được, cho
nên Thanh Vũ không tiếp tục trêu chọc nữa, còn Thiên Hoàng Tử Tinh Quy thì đã
chui vào trong cái mai rùa ngủ.
Không có sức mạnh bên người thì cảm giác khi đưa đầu ra ngoài mai rùa rất khó
chịu.
“Dương Khả, cô đến từ vùng đất nào?” Thanh Vũ vừa đi vừa hỏi.
Hắn chỉ biết Dương Khả, Tiêu Mị là bạn đồng hành của Ngọc Trang chứ không biết
quê quán của hai người, cho nên hắn mới hỏi.
Ngọc Trang cũng thích thú với đề tài này nên cô cũng chăm chú lắng nghe.
Dương Khả bình tĩnh trả lời: “Em đến từ một thành trì của Kỷ Hằng Vương Triều,
là một thành viên của gia tộc họ Dương, gia tộc không lớn lắm, chỉ làm ăn một
chút ở thành phía nam.”
“Xem ra cô xuất thân từ một gia tộc tu luyện.” Thanh Vũ gật đầu nhẹ.
Sau đó Thanh Vũ lại quay đầu nhìn Tiêu Mị rồi hỏi tiếp: “Còn cô thì sao, Tiêu
Mị?”
“Cũng giống như Dương Khả, nhưng em đến từ một gia tộc chuyên trồng trọt linh
dược, chủ trương hòa bình, không thích tranh đấu, gia tộc kia ở Kỷ Hằng Vương
Triều.” Tiêu Mị điềm đạm đáp.
“Vậy để ta đoán nhé, ba người gặp nhau ở Kỷ Hằng Vương Triều phải không?”
Thanh Vũ cười nói.
“Không phải!!” Không ngờ, cả ba cùng nói đồng thanh.
“Em gặp hai người họ ở trong một khu rừng đầy hung thú, hai người đang bị một
đám tu sĩ tán tu tấn công.” Ngọc Trang khẽ nói, ánh mắt như thể đang nhớ lại
một vài ký ức cũ.
“Là chị Ngọc Trang đã đánh bại đám tán tu đó cứu em và Dương Khả.” Tiêu Mị
nhanh nhẹn nói tiếp.
“Đúng vậy đó.” Dương Khả gật đầu.
…
Bốn người vừa đi vừa trò chuyện, bước trên con đường lớn ở trung tâm Thập Linh
Hỏa thành, bây giờ số lượng người sống ở Thập Linh Hỏa thành đã lên đến hơn
bốn mươi tám ngàn, cho nên con đường là nơi mọi người tụ tập.
Có người đi vòng quanh để tìm hiểu nơi ở mới, có người đi dạo với tâm trạng
buồn man mát, có người thì phấn khích cho nên nói chuyện với những người bạn
rất to tiếng.
Đôi khi, nhóm Thanh Vũ, Ngọc Trang còn nhìn thấy một đám người trang bị áo
giáp, vũ khí pháp bảo đầy đủ, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lăng liệt, bọn họ đi
thẳng ra ngoài cổng thành rồi biến mất ở nơi rừng rậm dày đặc.
Đó là những nhóm người tiến về hoang dã để săn bắn, hay thu thập dược liệu,
tìm kiếm người còn sống để mang về Thập Linh Hỏa thành đổi lấy phần thưởng
phong phú, rồi dùng tài nguyên đó để gia tăng sức mạnh, có thêm nhiều thứ để
bảo vệ bản thân trước một thế giới đang dần nguy hiểm hơn.
Nghe nói, rất nhiều Venger, sinh vật tiến hóa đã đạt đến cấp ba đang săn mồi ở
khu vực quanh Thập Linh Hỏa thành vì bọn chúng đã ngửi thấy mùi con người nồng
nặc.
Ở bên ngoài Thập Linh Hỏa thành chừng một trăm km, đó là một nơi nguy hiểm với
đủ loài sinh vật kỳ dị, hay các bầy Venger với số lượng lên đến năm ngàn, mười
ngàn, …
Hơn nữa, số lượng Venger đang tăng lên vì mùa đông lạnh giá làm năng lượng
tích trữ trong người bọn chúng đang giảm đi, ánh nắng Mặt Trời, không khí,
nguồn nước không đủ cung cấp năng lượng cho chúng hoạt động, vì vậy, bọn chúng
đang di tản, đang chia thành nhiều nhóm để tìm kiếm thức ăn vượt qua cái lạnh
sẽ còn kéo dài mấy tháng trời nữa.
Trinh Sát Đoàn đã điều tra và truyền về một tin tức lớn, hơn hai trăm ngàn
Venger ở Thành Phố Nikasa cạnh bên Thập Linh Hỏa thành cũng đang lục tục di
chuyển, không biết mục tiêu của chúng là gì.
Nhưng có vẻ như, chúng sẽ là một mối nguy hiểm lớn đối với con người lẫn sinh
vật tiến hóa.
May mắn là chúng đang gặp khó khăn vì sự chống trả quyết liệt của một số bầy
đàn sinh vật tiến hóa như chim chóc, muông thú hay các loài côn trùng như nhện
độc, châu chấu, bọ ngựa, thậm chí là một bầy chuột khổng lồ đang tập kích
Venger.
Ở hai bên đường lớn là những cửa hàng bán đồ như bán vũ khí, áo giáp, trang
sức đặc biệt, phù chú, đan dược, nguyên liệu, hay thậm chí là những người tự
chế tạo ra quần áo làm từ da thú, vũ khí xương thú, bây giờ bọn họ đều là
người tu luyện cho nên các vật dụng đó cũng có tác dụng giống như pháp bảo
vậy.
Với lại các bộ phận của Quang Minh Giáo Đình đang mở rộng việc tuyển học đồ
cho nên nhiều học đồ luyện tập bằng cách chế tạo rồi bán đi cho người dân.
Thanh Vũ còn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, đó là những hàng quán, nhà hàng
rộng rãi thuộc sở hữu của những người giàu có, người biết nấu ăn giữ lại linh
khí trong nguyên liệu.
Phần lớn hàng quán, nhà hàng thuộc về các đầu bếp đang làm việc cho Quang Minh
Giáo Đình, đây là một công việc ở ngoài giúp bọn họ kiếm thêm rất nhiều linh
thạch, tinh thể tiến hóa.
Việc các thức ăn giúp con người tăng sức mạnh đang trở thành một sở thích nổi
tiếng trong toàn thể Thập Linh Hỏa thành, sau một ngày mệt mỏi đương đầu với
hiểm nguy, khi trở về nơi an toàn, bọn họ sẽ lập tức rủ nhau đến một nhà hàng
để thưởng thức mỹ thực một cách ngon lành, uống thêm một chai rượu ngon, cuộc
sống tuyệt vời cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Ồ, bọn họ là ai vậy? Tại sao họ có thể sử dụng súng ở đây?” Một người hiếu kỳ
hỏi bạn đồng hành vì nhìn thấy một nhóm Vệ Binh Thành Trì đang tuần tra, tay
cầm một khẩu súng liên thanh trông rất dữ dằn, dáng vẻ hiên ngang, ánh mắt sắc
bén nhìn xung quanh.
“Bọn họ là Quân Nhân ở một khu căn cứ cách Thập Linh Hỏa thành không xa lắm,
nghe nói từ hơn hai mươi ngày trước thì họ đã di chuyển đến Thập Linh Hỏa
thành.” Người bạn đồng hành nhìn thoáng qua nhóm Vệ Binh rồi trả lời.
“Tại sao bọn họ lại cam chịu gia nhập một tổ chức của người bình thường như
Quân Đoàn Gaia chứ?” Người kia nghi hoặc.
Đối với những người đang sinh sống ở Thập Linh Hỏa thành, bọn họ biết rõ Quân
Đoàn Gaia đang làm việc cho Quang Minh Giáo Đình, có thể coi là một tổ chức
không thuộc về quốc gia Niyensa, bất hợp pháp, nhưng thời buổi hỗn loạn, bọn
họ không có suy nghĩ gì nhiều, miễn sao Quân Đoàn Gaia không làm ảnh hưởng xấu
đến họ là được.
Thế nhưng, Quân Nhân thì khác, làm việc cho tổ quốc, trung thành tuyệt đối, cớ
sao lại đi gia nhập một tổ chức của người dân bình thường?
“Suỵt, đừng có nói lớn, cậu mới đến đây nên chưa biết, nói thật thì cả thế
giới đang trong thời kỳ loạn lạc, quái vật hoành hành, người có dã tâm cũng
càng lớn hơn.”
“Giống như người Quân Nhân tên Davine, chỉ huy các Quân Nhân ở căn cứ đó, hắn
ta không chừa thủ đoạn để bảo đảm quyền lực sức mạnh, điều đó làm các Quân
Nhân ở đó nỗi dạy, chống trả Davine, sau cùng còn xảy ra một trận chiến lớn.”
“Cuối cùng, Quân Đoàn Trưởng Rinka dẫn theo một ngàn thành viên khác đến căn
cứ quân sự, dập tắt trận chiến vô nghĩa, dùng sức mạnh áp đảo đánh bại Davine,
một mũi tên đánh lùi hai trăm người, cho nên tất cả Quân Nhân lẫn Davine đều
cam nguyện làm việc cho Quân Đoàn Gaia dưới quyền của Quân Đoàn Trưởng Rinka.”
“Thì ra câu chuyện ẩn sau là vậy, chẳng trách họ lại ở Thập Linh Hỏa thành.”
Người kia cảm khái.
Davine ra lệnh không cho phép bất kỳ một người nào rời khỏi căn cứ quân sự,
sau nhiều ngày, các Quân Nhân không chịu đựng nổi, vì thế bọn họ đã di chuyển
những thùng nhiên liệu tên lửa Hydrazine rời xa khỏi người dân bình thường.
Hành động đó làm Davine phẫn nộ, ra lệnh bắt giữ đám người dám chống lại mệnh
lệnh của hắn, cả hai bên đánh nhau dữ dội, khi Rinka nhận được tin tức cô liền
dẫn người đến căn cứ, dùng tốc độ nhanh nhất trói chặt Davine, không cho hắn
ta kích hoạt các thùng nhiên liệu tên lửa, nếu không chúng sẽ phát nổ như một
quả bom cực mạnh.
Có thể nói, nhóm người chống đối Davine đã giúp đỡ Rinka giải cứu người dân
đang mắc kẹt ở căn cứ quân sự.
Sau khi mất hết quyền lực, thua một cách thảm hại trước Rinka thì Davine đã
tỉnh ngộ, thay đổi thái độ lẫn suy nghĩ, sau đó gia nhập Quân Đoàn Gaia với tư
cách một Tiểu Đội Trưởng, quản lý một trăm thành viên khác.
Kể từ đó, Davine rất ít khi xuất hiện ở trong mắt người đời, tuy nhiên, Davine
lại đang gia tăng thực lực với tốc độ rất nhanh, tự sáng tạo ra một Thần Thông
làm Rinka ngạc nhiên, vì năng lực tiến hóa phân tách linh hồn gửi gắm vào một
vật thể, Davine điều khiển rất nhiều vũ khí nóng, đạn dược được Luyện Khí Sư,
Phù Sư, Trận Pháp Sư rèn luyện.
Nó đã được chế tạo, cải tiến rất nhiều lần, qua nhiều phiên bản như súng lục
Railgun PS3 L1, Railgun PS3 L2, Railgun PS3 L3, … các loại súng máy liên thanh
Railgun SSL1, SSL2, SSL3, … tuy nhiên, không phải ai cũng có quyền sử dụng nó
vì lý do bảo đảm an toàn cho người dân và giá thành của đạn dược rất cao.
Mỗi một khẩu súng liên thanh đủ bắn giết quái vật cấp ba hậu kỳ, thậm chí nếu
đủ số lượng thì giết luôn cả sinh vật cấp bốn, tính ra, một mình Davine sánh
ngang với cả một đội quân ngàn người sử dụng vũ khí nóng.
“Người sở hữu năng lực Phân Tách Linh Hồn à? Có vẻ như người đó sẽ rất nổi bật
ở tương lai đây.” Thanh Vũ vừa nói vừa bước qua hai người đang nói chuyện
phiếm kia.
“Davine sở hữu năng lực Phân Tách Linh Hồn?” Ngọc Trang bất ngờ nói.
“Chắc chắn năng lực đó sẽ giúp Giáo Đình tìm hiểu ra nhiều pháp thuật hay biện
pháp mở ra nhiều sức mạnh của linh hồn bí ẩn.”
“Em cũng nghĩ vậy, linh hồn là một lĩnh vực rất huyền bí và nguy hiểm.” Dương
Khả khẽ nói.
“Nói không chừng người tên Davine đó sẽ sáng tạo ra các pháp thuật về linh hồn
rất mạnh mẽ cho coi.” Tiêu Mị hào hứng nói ra.
Vì trước đó hai người đã luyện một ít pháp thuật liên quan đến linh hồn do
Thanh Vũ đưa cho nên họ biết rõ linh hồn rất thần bí và cường đại, việc tìm
hiểu nó thì cực kỳ khó khăn.
Một người am hiểu linh hồn, có năng lực liên hệ với linh hồn thì sẽ tìm ra một
ít gì đó rất thú vị.
“Hành Tinh Gaia này có cả một bản đồ rộng lớn, sau khi gặp gỡ mọi người thì em
sẽ đi tìm hiểu xung quanh một chút, em muốn chạm trán với các sinh vật, Venger
hung dữ trong lời kể của anh.” Ngọc Trang thản nhiên nói ra.
“Được thôi, em là Hồng Y Giáo Chủ đầu tiên của Giáo Đình, tất nhiên nên làm
một ít chuyện để các thành viên khác công nhận.” Thanh Vũ từ tốn lên tiếng.
“Em đã rời khỏi Giáo Đình rất lâu rồi cho nên cũng cần phải cống hiến cho Giáo
Đình.” Ngọc Trang gật đầu nói với vẻ mặt nghiêm túc. Cô sử dụng rất nhiều tài
nguyên của Giáo Đình nhưng việc làm cho Giáo Đình thì ít đến thương cảm, Ngọc
Trang cảm thấy cứ để tình trạng vậy thì không ổn chút nào.
Hành Tinh Gaia đang lâm vào một tai nạn lớn, có vẻ như rất nhiều công việc ở
phía trước đang chờ đợi Ngọc Trang.
Hơn nữa, việc làm rất hợp với ý cô, giúp đỡ con người từ trong miệng máu của
quái vật, tạo ra một không gian yên bình bảo vệ mọi người khỏi nguy hiểm.
“Em cũng muốn đi theo chị nữa.” Dương Khả hăng hái nói, Tiêu Mị ở cạnh bên
liền gật đầu liên tục.
“Nơi này rất nguy hiểm, hai em hãy tu luyện ở Huyễn Linh Chiến Trường, khi nào
đột phá đến cảnh giới cao hơn rồi hãy theo chị cũng không muộn.” Ngọc Trang
khẽ nói trong khi lắc đầu.
Bọn họ đi dạo một vòng lớn, nhìn thấy đủ loại người cho đến nghe thấy nhiều
chuyện lạ, vì vậy Ngọc Trang biết rõ thế giới này cực kỳ nguy hiểm, sinh vật
đã tiến hóa rất nhanh, có sinh vật cấp bốn hoạt động âm thầm, ẩn nấp như trùng
độc, không cẩn thận sẽ gặp nguy cơ sống chết.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, nhóm Thanh Vũ, Ngọc Trang đã trở về khu vực
phía tây, một tòa tháp cao đang đứng lẫm liệt tại đó, quan sát mọi thứ từ trên
cao, nơi đại diện cho quyền lực trung tâm của Quang Minh Giáo Đình.
“Chúng ta vào thôi.” Thanh Vũ cười khẽ nói với Ngọc Trang.
Bọn họ đang đứng trước một cánh cửa lớn dẫn vào phòng ăn, nơi tập trung của
rất nhiều thành viên cấp cao, mục đích của những thành viên đó đến đây là để
nhìn vị Hồng Y Giáo Chủ đầu tiên của Quang Minh Giáo Đình.
“Vâng!” Ngọc Trang nhẹ nhàng gật đầu.
Thanh Vũ nghe vậy, hắn liền bước lên trước rồi đưa tay chạm vào cánh cửa lớn,
nó tự động mở ra, khung cảnh ở bên trong căn phòng lớn lập tức hiện ra ở trong
tầm mắt của nhóm Ngọc Trang.
“Tham kiến Giáo Hoàng!”
“Tham kiến Hồng Y Giáo Chủ!”
Một loạt thanh âm lớn tiếng vang lên từ bên trong căn phòng, âm thanh nghiêm
túc pha lẫn một chút chờ mong của mọi người dành cho Ngọc Trang.