Người đăng: thanhsontv2009
Hoa Yến Vương Triều, Vương Thành.
Hơn mười ngày trước, Thập Ngũ Công Chúa, Thùy Trang dùng kiếm tự vẫn tại cấm
cung, tin tức này liền lan truyền từ Vương Thành cho đến toàn bộ lãnh thổ Hoa
Yến Vương Triều bằng tốc độ chóng mặt.
Trong một ngày trời, dù là ở giữa mùa hè nóng bức, thế nhưng không khí vẫn
lạnh lẽo khiến lòng người cảm thấy u ám và thê lương.
Tuyết rơi trắng xó ở mọi miền của Hoa Yến Vương Triều, giống như ngay cả trời
đất cũng phải đau thương trước cái chết của Thập Ngũ Công Chúa Thùy Trang.
Loạn lạc dần dần xuất hiện ở nhiều nơi, Thùy Trang Công Chúa là một cô gái
được lòng dân, luôn cố gắng giúp đỡ người dân, tấm lòng lương thiện.
Tuy nhiên vì đó nên Thùy Trang bị chính cha ruột của cô nhốt vào cấm cung,
không cho phép rời khỏi đó dù chỉ là một bước, sau khi Thùy Trang bị tước đoạt
hết địa vị, quyền lực, cô được đính ước, chuẩn bị gả cho một đệ tử thân truyền
của một Trưởng Lão Nội Môn Hợp Ma Tông, như thể cô là một món hàng đắt giá.
Ngay sau khi Thùy Trang tự vẫn, nhiều nơi đã hỗn loạn đến không tả nổi, dân
chúng nổi dậy tấn công triều đình, Quân Khởi Nghĩa vốn rất yếu ớt nay càng
được lòng dân hơn nữa, những trận chiến đấu với quy mô lớn diễn ra không ngừng
nghỉ nhấn chìm Hoa Yến Vương Triều vào ngọn lửa chiến tranh.
Dường như Quốc Vương cảm nhận được nguy hiểm ngầm từ cuộc nổi dậy vì cái chết
của Thùy Trang, ông ta bắt liên lạc với vị Trưởng Lão Nội Môn kia, lấy danh
nghĩa mang di thể của Thùy Trang về Hợp Ma Tông an táng để bổ sung lực lượng,
trợ giúp Vương Triều đánh bại Quân Khởi Nghĩa.
Bên ngoài Vương Thành, tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, một cơn gió lạnh thổi
bay lên một lớp bông tuyết xinh đẹp nhưng lại u buồn không thể nào tả rõ, một
tầng tuyết dày đang đọng trên tường thành hay mặt đất.
Vào lúc này, mười chiếc xe kéo đang chạy theo một con đường lớn, tiến thẳng về
phía cổng của Vương Thành.
Xe kéo này được trang trí rất xa hoa, mỗi một vật trang trí đều là pháp bảo
đẹp đẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hung thú kéo xe là Bích Nhãn Sơn Báo, thân
thể dài khoảng năm mét, cao chừng hai mét, hai con ngươi màu lục bích nhưng
lại rất nguy hiểm, hoang dại.
Mỗi một Bích Nhãn Sơn Báo đều đạt cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong, hai con kéo
một chiếc xe, tổng số lượng là hai mươi con Bích Nhãn Sơn Báo.
Hung uy của chúng chấn nhiếp hết đám hung thú khác đang rình mò, ngay cả tu
sĩ, tán tu nhìn thấy nhóm xe kéo này cũng phải lùi bước, không dám cản đường.
Một cái lá cờ lớn đang bay phấp phới trên chiếc xe kéo đi đầu, lá cờ in hình
âm dương tương dung nhưng dương lại lớn hơn âm, nó đại diện cho một thân phận
lớn.
Xe kéo của Hợp Ma Tông!
Mà lại dùng cả hai mươi hung thú Nhị Dương đỉnh phong để kéo xe chứng tỏ người
đang ở bên trong đoàn xe là một nhân vật lớn.
Hồ Lăng Thành, Trưởng Lão Nội Môn của Hợp Ma Tông, tu vi Tam Dương hậu kỳ.
Hắn ta đang ngồi trên chiếc xe kéo đầu tiên cùng với người đệ tử thân truyền
mà hắn đánh giá cao nhất.
Đệ tử tên Triệu Luân, tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, thiên phú một sao.
“Hừ, con ả tiện nhân kia thật là không biết điều.” Triệu Luân tức giận nói ra.
“Nếu không phải ả ta là Công Chúa gì đó thì không có tư cách làm lô đỉnh cho
Triệu Luân này, nhưng ả lại không biết hưởng phúc, lại đi tự tử khi ngày cử
hành kết hôn còn chưa đến một tháng.”
“Sư phụ, ả đã làm mất mặt Hợp Ma Tông chúng ta, con đề nghị không để thi thể ả
chôn trong Hợp Ma Tông mà hãy bán nó cho Cửu Thi Ma Tông để bọn chúng luyện
thi thể của ả ta thành một đồ vật buôn bán cho hả giận.” Triệu Luân gầm gừ nói
ra, hai con ngươi hiện lên vẻ cay độc.
Làm chất dinh dưỡng cho Triệu Luân hắn là một việc vinh hạnh của con ả Công
Chúa gì đó. Cho nên Triệu Luân rất tức giận vì hành động tự vẫn của Thùy Trang
Công Chúa.
Hơn nữa, vì tuyết rơi giữa mùa hè nên dân chúng của Hoa Yến Vương Triều đều
hận hắn đến thấu xương, cho rằng hắn chính là hung thủ ép Thùy Trang vào đường
cùng, dẫn đến cái chết của vị Công Chúa đáng kính của người dân.
Bây giờ, người dân của Hoa Yến Vương Triều đang chửi bới hắn ở khắp mọi nơi để
phát tiết sự phẫn nộ trong lòng.
“Haha, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, nghe nói Đại Tướng Quân của Đại Hiền Tân
Quốc tên là Đường Ngọc Lan Anh khí khái phi phàm, anh khí hơn người, ả ta đủ
điều kiện trở thành lô đỉnh của con, sau khi trở về tông môn, ta liền gửi
người đi Đại Hiền Quốc bắt con ả đó cho con chơi đùa.” Hồ Lăng Thành vừa cười
vừa lắc đầu, nét mặt rất hài lòng với Triệu Luân.
“Cảm ơn sư phụ đã ban thưởng, ở tương lai, khi đệ tử tu luyện có thành tựu thì
con sẽ báo đáp cho ngài.” Triệu Luân nghe vậy, hắn liền thay đổi sắc mặt thành
vui mừng, hắn cố ý biểu lộ sự tức giận cho Hồ Lăng Thành thấy vì muốn sư phụ
hắn tìm một lô đỉnh khác cho hắn sử dụng.
Một kẻ nham hiểm, tàn bạo, không hổ danh là đệ tử của một Trưởng Lão Nội Môn,
tuổi đời chưa đến hai mươi thì đã tàn độc đến mức độ này.
Chưa đến hai mươi tuổi, tu vi lại là Nhị Dương đỉnh phong! Một thiên tài ghê
gớm!
Hai sư đồ tiếp tục trò truyện trong sự vui vẻ khi tiến đến Vương Thành, nào
ngờ khi bọn họ đến trước cổng thành thì không nhìn thấy một người hộ vệ của
tường thành nào, tất cả hộ vệ đều biến mất một cách quỷ dị.
Đoàn xe dừng trước cổng thành, Hồ Lăng Thành nhíu mày, vẻ mặt không vui, hắn
bước ra khỏi xe ngựa cùng với Triệu Luân, giọng nói nhàn nhạt vang lên:
“Là kẻ nào đang dở trò, mau mau cút ra đây cho ta!” Hồ Lăng Thành quát lớn một
tiếng, linh lực trong cơ thể liền bạo phát, tạo thành một luồng sức mạnh thổi
bay mọi vật ở xung quanh, làm cho tường thành trông rất chắc chắn rung động
mạnh.
“Hừ!” Triệu Luân khịt mũi coi thường.
Dám cản đường của Trưởng Lão Nôi Môn Hợp Ma Tông, một kẻ ngu si không biết bản
thân đang đối mặt với chuyện đáng sợ cỡ nào.
Triệu Luân thường thấy một đám tu sĩ nhỏ yếu hay chặn đường xe kéo của Hồ Lăng
Thành, kết quả sau cùng của bọn đó là chết rất thê thảm, mỗi lần gặp phải thì
Triệu Luân đều nghe bọn kia nói về hận thù với Hồ Lăng Thành.
Không phải là người nhà của một lô đỉnh thì cũng có hận thù truyền kiếp hai ba
đời, nhưng tu vi của bọn chặn đường quá yếu kém, thậm chí có kẻ còn chưa đột
phá tới Nhị Dương sơ kỳ.
Đúng là một trò giải trí thú vị!
Một hồi sau, Hồ Lăng Thành, Triệu Luân hay một trăm đệ tử đang ở trong đoàn xe
kéo đều ngẩng đầu nhìn tường thành cao chừng mười mét, bọn họ nhìn thấy một
người bước ra, đứng đối diện với bọn họ.
Người đó là một nữ tu sĩ mặc một bộ chiến giáp màu trắng bạc, kiểu cách trang
nhã nhưng không kém phần oai hùng, giống như một Đại Tướng Quân thần dũng vô
song, cô ấy đang cầm một cây chiến kích khá lớn.
Bằng đôi mắt phượng lạnh lùng, Đường Ngọc Lan Anh nhìn xuống đám người Hồ Lăng
Thành từ trên cao, ánh mắt băng lãnh này đưa đám người bên dưới vào một cái
hầm băng lạnh giá, thân thể bị đông cứng.
“Ngươi là ai?!” Hồ Lăng Thành trầm giọng hỏi, ánh mắt ác liệt hơn.
“Đường Ngọc Lan Anh.” Đường Ngọc Lan Anh chậm rãi trả lời, giọng nói bình thản
không biểu hiện một cảm xúc gì.
“Người giết các ngươi!”
Đó là thanh âm sau cùng mà bọn người Hồ Lăng Thành nghe được, cả đám bọn họ bị
một cây chiến kích vung vẫy mạnh, đập xuống, linh lực cường đại biến thành một
Bạch Ngọc Giao Long đang rít gào.
Ầm! Ầm!
Tiếng động nổ tung vang lên trước cổng Vương Thành của Hoa Yến Vương Triều,
một mùi máu tươi tanh tưởi lan tỏa trong không khí.
…
Hoa Yến Vương Triều, lịch lập quốc năm ba trăm mười hai ghi lại.
Ngày giữa hè, tuyết rơi trắng xóa phủ lên cả Vương Triều một lớp áo trắng bạc
lạnh lẽo, thê lương.
Đại Tướng Quân Đường Ngọc Lan Anh của Đại Hiền Tân Quốc, sau này là Thủ Lĩnh
của Vệ Quốc Liên Minh, hoành không xuất kích, chém giết một trăm lẻ hai tu sĩ
Hợp Ma Tông ở trước cửa Vương Thành, bao gồm Trưởng Lão Nội Môn Hồ Lăng Thành
và đệ tử thân truyền là Triệu Luân.
Sau đó, Đường Ngọc Lan Anh xông thẳng vào Vương Cung, một đường giết thẳng,
chiến kích nhiễm máu tươi, giết tới mười ngàn Cấm Quân lùi bước, sợ hãi đến
buông bỏ vũ khí.
Đường Ngọc Lan Anh tiến thẳng vào Chính Điện, giết chết Quốc Vương đương nhiệm
cùng rất nhiều Hoàng Tử, Công Chúa luôn ủng hộ Hợp Ma Tông, hành hạ người dân
vô tội.
Cuối cùng, Đường Ngọc Lan Anh mang theo thi thể của Thập Ngũ Công Chúa Thùy
Trang rời khỏi Hoa Yến Vương Triều, để lại cho Hoa Yến Vương Triều một sự chấn
động không thể bình tĩnh lại xuyên suốt mấy năm trời.
Quân Khởi Nghĩa nhân cơ hội tốt đó phát lệnh tổng tấn công, toàn quân xuất
kích, chưa đầy nửa tháng đánh xuyên mọi sự chống trả từ Vương Tộc, từ đó chiếm
lấy toàn bộ quyền hành của Hoa Yến Vương Triều.
Ngày đăng cơ của Quốc Vương mới, Đường Ngọc Lan Anh được tuyên dương như một
anh hùng cứu quốc, còn Thùy Trang Công Chúa được tưởng nhớ như một người hi
sinh hết mình vì lẽ phải, toàn dân lập bài vị tế bái, nhớ đến công ơn của Thùy
Trang.
...
Gió thổi vi vu, ánh nắng chan hòa, bầu không khí dễ chịu, vì bị ảnh hưởng bởi
thời tiết lạnh băng của Hoa Yến Vương Triều nên vùng đất kế bên không nóng
bức.
Đường Ngọc Lan Anh đứng một mình trên ngọn núi nhỏ cao chưa đến một trăm mét.
"Cảm ơn." Đường Ngọc Lan Anh cúi người xuống rồi quỳ trước hai cái bia mộ vừa
mới lập bởi chính cô.
Đó là bia mộ của Lâm Trí Thành và Thùy Trang.
Lúc còn sống hai người không thể ở bên nhau, vậy thì khi chết hãy để bọn họ
yên nghỉ cùng với tình yêu vĩnh cửu, không còn buồn phiền nữa.
"Hai người an nghỉ đi." Đường Ngọc Lan Anh lạy ba lần trước hai ngôi mộ rồi
đứng yên, cô để lại một câu nói nhẹ nhàng rồi bay thẳng lên bầu trời cao, biến
mất nơi cuối đường chân trời rực rỡ.
…
Tại một vùng đất rừng núi xen kẻ ruộng lúa trồng lương thực, cảnh vật ban sơ,
không có một bóng của con người.
Đây là một nơi nằm ở biên giới của Hoa Yến Vương Triều và Đại Hiền Quốc.
Vì Hoa Yến Vương Triều đang hỗn loạn nên các tán tu, mã tặc không kiêng kị,
chặn đường cướp của giết người, tấn công vào những khu dân cư để bắt lấy phụ
nữ, nam đồng bán cho những thương buôn của chợ đen.
Huyết Hoa Sơn, ngọn núi nổi tiếng ở khu vực biên giới vì một nhóm tán tu, lẫn
người bình thường gọi là mã tặc đang đóng quân ở đây.
Huyết Hoa Tặc!
Đây là cách tên của người khác gọi băng nhóm cướp bóc đó, bởi vì trên ngọn núi
này là nơi phát triển tốt của một loài hoa màu đỏ tươi, chúng có mùi hương
giống như máu tươi nhưng lại khá thơm lừng, cánh hoa có công dụng đề cao tu vi
của tu sĩ cho nên nơi đây có thể coi là một địa điểm tốt cho việc tu hành.
Lúc này, đỉnh núi Huyết Hoa Sơn, khung cảnh nhộn nhịp tàn bạo như trước đã
không còn nữa, mà là một cảnh tượng hết sức loạn lạc, tiếng kêu giết vang ngập
trời, mùi máu tươi hòa lẫn vào mùi hương của hoa càng làm cho chúng cay nồng
hơn bao giờ hết.
Huyết Hoa Tặc đang bị tấn công, tàn sát bởi một nhóm tu sĩ không biết đến từ
nơi nào.
Dẫn đầu nhóm tu sĩ trẻ tuổi đó là hai người thanh niên.
Một gọi là Khương Thiên Hải, một gọi là Cổ Thanh Thu.
Hai người thủ lĩnh là người lớn tuổi nhất trong cả nhóm tu sĩ trẻ này, thậm
chí còn có những đứa trẻ vừa lên bảy, thế nhưng, mỗi một đứa trẻ đều đang mặc
giáp tinh mỹ, tay cầm vũ khí, không kiếm thì đao, không thương thì dùng cung,
bọn trẻ tấn công, tiêu diệt đám Huyết Hoa Tặc.
Nhất là Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu đang hợp tác đánh với Đại Đương Gia của
Huyết Hoa Tặc, người đời xưng hắn ta là Huyết Kình.
“Các ngươi là ai? Tại sao lại tấn công Huyết Hoa Trại bọn ta!” Huyết Kình cầm
một cây đao lớn chiến đấu cùng hai người thiếu niên niên trẻ, hắn vừa chém vừa
gầm gừ với ánh mắt hoảng sợ.
Hôm nay, một ngày đẹp trời, Huyết Hoa Trại vốn dĩ định ra ngoài săn bắn, bắt
lấy mấy ngàn phàm nhân bán cho đám tán tu ở chợ đen để kiếm linh thạch, tuy
nhiên, kế hoạch còn chưa lập ra thì bị một đám trẻ con tấn công, tàn sát.
Hơn hai ngàn đứa trẻ, đứa nào cũng là tu sĩ từ Luyện Khí kỳ cho đến Trúc Cơ kỳ
là hai người thiếu niên ở trước mắt của hắn, với số lượng ít ỏi đó, bọn trẻ
đang tàn sát hai mươi sáu ngàn ba trăm mười một Huyết Hoa Tặc!
Đúng vậy là tàn sát!
Dù là Huyết Kình, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cũng đang rất chật vật khi đối đầu với
Khương Thiên Hải và Cổ Thanh Thu.
Khương Thiên Hải lạnh nhạt nhìn Huyết Kình, cậu ta sử dụng một loại vũ khí
pháp bảo hình dạng như phi đao để phóng ra ngoài, nhờ vào đặc tính của Vô Ảnh
Thánh Thể nên phi đao lập tức biến mất khi vừa rời khỏi tay cậu ta.
“Giết các ngươi, cần lý do?”
“Khốn kiếp, tại sao Huyết Hoa Trại bọn ta lại bị một đám trẻ con còn chưa dứt
sữa mẹ hủy diệt?” Huyết Kình gầm thét với ánh mắt không cam lòng, hắn bị
thương nghiêm trọng, chủ yếu vết thương đến từ cây phi đao vô hình của Khương
Thiên Hải.
“Yên tâm đi, sau này, Huyết Nhật Thánh Đoàn sẽ đưa lũ người như ngươi xuống
dưới đó làm bạn.” Cổ Thanh Thu lãnh tĩnh nói ra trong khi đang cầm lấy một cây
bút lông tinh xảo, cậu ta cầm cây bút viết lên không khí, tạo ra những chữ tỏa
sáng nhờ vào linh lực.
Các chữ đó là Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín!
Mỗi một chữ đều ẩn chứa quyền năng bá đạo, trầm trọng của Tuyên Cổ Thái Nhạc
Thánh Thể, dù chưa kích hoạt như nó vẫn giúp cho Cổ Thanh Thu mạnh hơn người
khác nhiều lắm.
Các chữ vừa được viết xong liền trấn áp tới Huyết Kình làm máu lẫn linh lực
trong cơ thể hắn ta sôi trào cả lên.
Cổ Thanh Thu, sinh ra từ một gia đình giữ chức quan quản lý người dân bình
thường của một tòa thành trì lớn, học hỏi kiến thức, lễ nghĩa từ nhỏ, cho dù
trở thành tu sĩ thì cậu ta cũng không quên mất những điều đúng đắn, lẽ phải
cậu từng học.
Từng chữ một, cậu được dạy bởi người cha đức cao vọng trọng, hay một người mẹ
hiền thục đoan trang, tuy cả gia đình cậu ta không ở đây nhưng họ đang truyền
lại tinh thần, ý chí của họ cho Cổ Thanh Thu.
Cậu đang dùng những niềm tin, sự giáo dục của người đã khuất để chiến đấu vì
lẽ phải với một đôi mắt tự hào lẫn kiên định.
Từng chữ hiển hiện ra, phối hợp cùng phi đao vô hình, cả hai người dần lấn áp
Huyết Kình, cho đến khi bầu trời chuyển thành một màu vàng rực rỡ.
Khói lửa bốc cháy trên đỉnh Huyết Hoa Sơn, Huyết Nhật Thánh Đoàn đứng lạnh
lùng nhìn các thi thể của đám Huyết Hoa Tặc.
Hơn hai ngàn người giết sạch gần ba mươi ngàn Huyết Hoa Tặc, năm Phó Đoàn
Trường hiển lộ thực lực mạnh mẽ trấn áp mười tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ!
Hai Quân Đoàn Trưởng đánh bại một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ là Huyết Kình!
“Tại sao các ngươi lại làm vậy?” Huyết Kình nghiến răng nhìn Khương Thiên Hải
và Cổ Thanh Thu, hắn ta bị hai người thiếu niên đánh trọng thương, không còn
một chút sức lực để đứng chứ nói gì tới việc bỏ chạy.
Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu lạnh lùng bỏ qua câu hỏi của Huyết Kình.
Khương Thiên Hải quay đầu nhìn một người thiếu niên, từ khi trận chiến nổ ra
cho đến kết thúc, người thiếu niên này không tham chiến, chỉ đứng đờ ra ở một
chỗ với ánh mắt thay đổi liên tục, từ sợ hãi cho đến mê mang, người này tên là
Nguyễn Nhân Hiếu, bạn thân từng cứu mạng Cổ Thanh Thu.
“Giết hắn!” Khương Thiên Hải giật lấy một thanh kiếm từ một người khác rồi đưa
nó đến trước mặt Nguyễn Nhân Hiếu.
Nguyễn Nhân Hiếu đưa mắt nhìn Khương Thiên Hải, nét mặt mê mang và hoảng loạn.
“Giết hắn!” Cổ Thanh Thu cao giọng nói ra.
“Giết hắn!” Hơn hai ngàn thành viên đồng thanh nói lớn.
Thanh âm to rõ của họ đánh ập thẳng vào tâm linh nhỏ bé của Nguyễn Nhân Hiếu.
“Tôi, tôi không thể.” Nguyễn Nhân Hiếu ngồi bệch xuống mặt đất trong khi lắc
đầu liên tục.
“Cha mẹ tôi từng dạy là không thể giết người.”
“Tôi không muốn giết người!” Nguyễn Nhân Hiếu lẩm bẩm với ánh mắt ngây ngốc
nhìn Khương Thiên Hải, sau đó cậu ta lại nhìn tới Cổ Thanh Thu và những người
khác.
Ai cũng đang đưa ánh mắt thúc giục nhìn cậu, rồi chuyển thành thất vọng.
“Vậy thì tại sao ngươi lại đứng đây? Đi cùng chúng ta?” Khương Thiên Hải lạnh
nhạt hỏi.
“Tôi muốn làm những điều tốt đẹp…” Nguyễn Nhân Hiếu lẩm bẩm một tiếng như thể
đang đáp lại câu hỏi của Khương Thiên Hải.
“Giết hắn, ngươi đang làm điều tốt đẹp.” Khương Thiên Hải mạnh mẽ bước lên một
bước cùng với giọng nói to lớn.
“Không!” Nguyễn Nhân Hiếu lắc đầu không ngừng nghỉ, cậu ta còn bò ngược ra
sau, tránh xa khỏi Khương Thiên Hải và những người khác.
Tất cả thành viên của Huyết Nhật Thánh Đoàn càng thất vọng với Nguyễn Nhân
Hiếu hơn, tư chất đã tệ hại hơn người khác gần một ngàn lần, tu vi chỉ đạt
Nhất Dương sơ kỳ, nói thẳng ra là Luyện Khí một tầng, xếp thứ hạng yếu nhất
trong cả đoàn lại còn không thể giết người.
“Ngừng lại đi.” Cổ Thanh Thu thở dài một tiếng khi nhìn thấy thái độ của
Nguyễn Nhân Hiếu, cậu ta đưa tay ra ngăn cản Khương Thiên Hải.
“Cậu ta chưa sẵn sàng!”
“Khi nào ngươi sẵn sàng thì hãy đứng lên, chiến đấu ở bên cạnh bọn ta!” Khương
Thiên Hải để lại một câu nói cho Nguyễn Nhân Hiếu rồi quay người bước đi.
“Không!” Huyết Kình hét thảm một tiếng, sau đó một thanh kiếm sắc bén chém
tới, giết chết hắn ta.
Khương Thiên Hải làm xong việc cuối cùng của ngày hôm nay, cậu ta quay đầu
nhìn các thành viên khác rồi cất tiếng nói:
“Đi thôi, Đại Hiền Tân Quốc đang ở trước mắt!”
“Hãy trợ giúp Đại Tướng Quân của Đại Hiền Tân Quốc lãnh đạo Quân Khởi Nghĩa,
từ đó phá hủy hết quyền lực của Hợp Ma Tông tại các thế lực dưới trướng.”
Khương Thiên Hải nói xong rồi bước đi về một hướng.
“Người nào không muốn tiếp tục thì hãy ở lại đây.” Cồ Thanh Thu nhàn nhạt nói
xong rồi đi theo Khương Thiên Hải.
Hơn hai ngàn thành viên trẻ tuổi của Huyết Nhật Thánh Đoàn ở lại nhìn nhau,
một ít không còn dũng cảm để theo bước tiến của Huyết Nhật Thánh Đoàn, bọn họ
biết nếu đi theo hai người kia thì một lúc nào đó ở tương lai, bọn họ sẽ bị kẻ
địch giết chết.
Giống như hôm nay vậy, Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam đứng ở ngoài xa bảo vệ mạng
sống của bọn họ mỗi khi họ gặp nguy hiểm, hai người đó nhận lệnh của Thanh Vũ
bảo vệ Huyết Nhật Thánh Đoàn trong khi Huyết Nhật Thánh Đoàn đang huấn luyện
một cách tàn khốc nhất.
Mỗi lần được cứu về từ cái chết, những thành viên non nớt bắt đầu cảm thấy bất
an, bọn họ không đủ dũng khí để tiếp tục nữa.
Cho nên, ở lại đây, bọn họ sẽ được đưa về Không Vũ Vương Triều, được cấp cho
một mảnh đất trồng trọt linh dược, sống một cuộc đời nhàn nhã, vui vẻ không
buồn lo.
Sau cùng, Mặt Trời lặn xuống ở phía tây, các tia nắng vàng sau cùng cũng biến
mất khỏi mặt đất, đây là thời khắc tỏa sáng của các vì sao và Mặt Trăng ở xa
tắp trên bầu trời đen kia.
Hơn một ngàn tám trăm thành viên Huyết Nhất Thánh Đoàn đứng yên tại chỗ, bọn
họ không đi theo Khương Thiên Hải và Cổ Thanh Thu.
Chỉ hơn hai trăm người bước theo Quân Đoàn Trưởng, bao gồm cả năm Phó Đoàn
Trưởng là Trần Lễ, Viên Canh, Lê Hoàng Phước, Nguyễn Khắc Cường, Lý Anh Khang,
năm người sở hữu các thể chất lần lượt là Ngũ Hành Linh Thể, Kim, Mộc, Thủy,
Hỏa, Thổ, có cả Nguyễn Nhân Hiếu, cậu ta không bỏ cuộc.
“Số lượng nhiều hơn tôi dự đoán.” Trần Anh Bắc thản nhiên nói ra.
“Đi thôi, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ bọn họ khỏi các kẻ địch mạnh mẽ,
không cần phải nhúng tay vào nếu bọn họ thua kém kẻ địch cùng cấp.” Trần Anh
Nam nhàn nhạt lên tiếng.
Hai người biến thành hai vệt bóng đen, hòa tan vào màn đêm, theo sau Khương
Thiên Hải, Cổ Thanh Thu.
Số thành viên còn lại được Ảnh Bộ đưa trở về Không Vũ Vương Triều.
Chỉ một trận chiến mở đầu, chín phần mười thành viên rời khỏi Huyết Nhật Thánh
Đoàn!
Nhưng có lẽ, hơn một ngàn tám trăm người này sẽ cảm thấy quyết định của họ là
chính xác, bởi vì ở tương lai rất xa, Huyết Nhật Thánh Đoàn không vĩ đại như
họ nghĩ.
Huyết Nhật Thánh Đoàn ở thời đại đó, bị người của toàn bộ thế giới nguyền rủa,
lăng mạ!
Thế nhưng, có một nhóm quốc gia vẫn tế bái Huyết Nhật Thánh Đoàn, bọn họ được
người đời gọi là những kẻ ruồng bỏ tín ngưỡng.
Chỉ thờ Huyết Nhật, không kính Quang Minh!
Và bọn họ tự gọi chính mình là Vệ Quốc Liên Minh, do một trong chín vị Nữ Thần
ở trong truyền thuyết, Nữ Thần Chiến Tranh sáng tạo.