Người đăng: thanhsontv2009
Xích Nhạc Thành, một tòa thành trì khổng lồ được xây dựng để đề phòng Xích
Nghĩ Ma Tộc tấn công Hắc Nhạc Tông, tuy nhiên, kể từ khi nó tồn tại đến nay,
chưa trải qua đến ba trận tấn công, lần cuối cùng cách đây sáu mươi năm.
Khi đó, một đệ tử của Xích Nhạc Tông phát hiện một bảo vật hệ hỏa trong Xích
Nghĩ Sâm Lâm, lòng tham của tên đệ tử kia thành công chọc giận một bầy đàn
kiến lửa, chúng tấn công ồ ạt vào Hắc Nhạc Tông.
Mặc dù Hắc Nhạc Tông chiến thắng nhưng tổn hại thảm trọng, mười mấy Trưởng Lão
ngã xuống, nguyên khí tổn thương đến giờ còn chưa khôi phục được.
May là Xích Nghĩ Ma Tộc không để tâm mấy với các thế lực phía đông nam, bọn
chúng bị Hàn Linh Tông càn quét mỗi năm, không có dư lực để mở rộng lãnh thổ.
Một năm trở lại đây, bầy đàn của chúng độc chiếm số linh khí tinh thuần, ẩn
chứa một tia linh khí đặc biệt, chỉ những thế giới vừa xuất hiện mới có, tu sĩ
thường hay gọi nó là Đại Đạo Chi Khí, còn một tên gọi khác là Tinh Hoa Của Đất
Trời.
Linh khí kia cực kỳ quý hiếm, chỉ ở những nơi bảo địa mới có, một khi rời khỏi
vùng không gian đặc thù thì chúng liền tan rã, một vật liệu dùng để luyện pháp
bảo hoàn mỹ.
Nghe nói, một khi tu sĩ cường đại đến một cảnh giới nhất định, họ có thể luyện
chế ra một thứ pháp bảo chứa đựng cả Đại Đạo Chi Khí, nhưng không bảo quản
được quá lâu.
Đó là lý do vì sao ai ai cũng muốn vào Trúc Cơ Cốc, tranh đoạt Trúc Cơ Thạch
để dùng Đại Đạo Chi Khi nồng nặc nhất rèn luyện thân thể, bài trừ tạp chất,
chữa hết mọi ám thương, bệnh tật, thậm chí nó còn có tác dụng kích thích thể
chất đặc biệt, ví dụ như Ngũ Hành Linh Thể, Phong Thể, Lôi Thể, Kiếm Thể, Đạo
Thể, Phù Thể, thậm chí sinh ra liền sở hữu một bản mạng hồn bảo như các loại
dị hỏa, dị thủy, kim khí, mộc chủng, thổ bảo, kiếm bảo, …
Người đời đồn đãi rằng, bảo vật do đệ tử của Hắc Nhạc Tông phát hiện là một
loại thú hỏa biến dị, từ xưa đến nay, số lượng Xích Nghĩ Ma Tộc chết tại Xích
Nghĩ Sâm Lâm nhiều đến không thể đến hết, thú hỏa trong người chúng sẽ tan rã
hoặc bị mặt đất hấp thụ, từ đó sinh ra một loại thú hỏa biến dị, Xích Nghĩ Địa
Hỏa.
Một bảo vật Địa Cấp, có thể tăng sức mạnh cho người luyện hóa nó lên thành
thiên tài một sao, thậm chí là hai sao!
Đáng tiếc, rất nhiều người của Hắc Nhạc Tông, Hàn Linh Thủy, hay có cả thế lực
hai sao đi vào trong đó tìm kiếm nhưng không phát hiện Xích Nghĩ Địa Hỏa.
Mặc dù vậy, nhiều năm qua đi, vẫn có một số người không từ bỏ, miệt mài tìm
kiếm thú hỏa biến dị kia.
Thành trì làm bằng một loại đá đỏ pha lẫn ít màu đen gọi là Xích Thạch, vật
liệu thường thấy trong lòng đất gần Xích Nghĩ Sâm Lâm, nó có khả năng kháng
hỏa rất tốt, dùng để đối phó Xích Nghĩ Ma Tộc rất hiệu quả.
Lúc này, tiếng người náo nhiệt, bọn họ đi lại giữa những con đường lớn, người
trẻ tuổi thì ngó nghiêng ngó dọc lâu lâu lại phát ra tiếng kêu kinh ngạc vì
thấy cái mới lạ, tu sĩ cao tuổi thì bình thản dạo bước, ánh mắt suy tư như
đang nghĩ ngợi gì đó.
Đôi khi, người trên đường vội vàng nhường ra một chỗ trống cho các loại tọa
kỵ, thú xa chạy nhanh, mỗi một người ngồi trên đó đều là tu sĩ Kết Đan Chân
Nhân trở lên.
Hắc Mục Báo gầm gừ, bốn chân khổng lồ giẫm lên mặt đất tạo nên một lớp bụi mù,
Chu Linh Điểu phát ra tiếng kêu vang dội, không ngừng truyền ra mọi hướng làm
cho các tọa kỵ nhỏ yếu nằm rạp xuống mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ không dám ngốc
đầu lên.
“Ồ, kia là Bạch Trảo Linh Tước, một loại hung thú rất hiếm có.” Một tu sĩ kinh
ngạc nói, tay chỉ về phía đường chân trời.
Sải cánh của Bạch Trảo Linh Tước dài hơn mười lăm mét, ánh mắt băng lãnh nhìn
xuống từ trên trời cao, hai chân màu trắng ngà rất bắt mắt, nó tỏa ra một
luồng áp lực ngang với Tam Dương sơ kỳ.
Một tọa kỵ cực tốt!
“Người kia là ai?” Có tu sĩ nghi ngờ hỏi.
“Bạch Trảo Linh Tước, cái tên này rất quen thuộc, à tôi nhớ ra rồi, nó là một
tọa kỵ của Thái Thượng Trưởng Lão Đà La Môn, nhưng trong lời lưu truyền thì
tọa kỵ kia mạnh hơn Bạch Trảo Linh Tước ở đây rất nhiều, không kém gì nửa bước
Nguyên Anh kỳ đâu.” Một tu sĩ giàu kiến thức lên tiếng nói ra.
“Rốt cuộc là kẻ nào đứng trên Bạch Trảo Linh Tước?” Các tu sĩ tò mò nhìn lên
bầu trời, có thể đây là một đại nhân vật của Đà La Môn.
Rất nhanh, Bạch Trảo Linh Tước bay đến bầu trời của Xích Nhạc Quan, nó lượn
quanh vài vòng, còn phát ra tiếng gáy ngạo nghễ, đám hung thú bên dưới liền
cảm thấy bất an, e ngại nhìn lên trời cao.
Xích Nhạc Quan có luật cấm bay, tuy nhiên nó lại không dành cho cường giả!
Với lại, một trăm Trưởng Lão Yêu Nguyệt Tông đang chạy thục mạng khỏi sự truy
sát của bầy kiến lửa, còn hai Thú Vương là Cận Vệ Của Nữ Hoàng.
Nếu bọn họ ở lại đây thì sẽ ra tay, đánh bay Bạch Trảo Linh Tước vì đây là
lãnh địa dưới quyền của Yêu Nguyệt Tông chứ không phải Đà La Môn.
“Thật không xem ai ra gì!” Một tu sĩ mặc đồ đặc trưng của Yêu Nguyệt Tông nói
ra, vẻ mặt khó chịu, nhưng cảnh giới thấp hơn người đứng trên cao nên đành nói
cho đỡ giận.
Mấy ngàn đệ tử Yêu Nguyệt Tông khác cũng không dễ chịu, ánh mắt lạnh lùng quan
sát Bạch Trảo Linh Tước.
Bất chợt, một người nhàn nhạt nói ra:
“Hay là chúng ta hợp lực đánh bay con chim chết tiệt đó đi!”
“Không nên hành động dại dột, nếu không hỏng đại sự của các vị Trưởng Lão thì
chúng ta sẽ là tội nhân của Yêu Nguyệt Tông!” Một người lắc đầu nói, ánh mắt
ngưng trọng, tâm tính trầm ổn hơn phần lớn đệ tử đang có mặt ở đây.
Bọn họ nhận lệnh đóng quân ở Xích Nhạc Quan, còn chư vị Trưởng Lão đã đi khỏi
đây, hơn nữa, hình như chư vị Trưởng Lão làm việc không suôn sẻ cho lắm vì một
mệnh lệnh vừa truyền từ tông môn đến đây nói rằng các đệ tử chuẩn bị tinh thần
chiến đấu.
“Hừ, một lũ vô năng!” Người thanh niên đứng trên lưng Bạch Trảo Linh Tước cười
lạnh, hắn cố ý cho tọa kỵ thị uy cả Xích Nhạc Thành nhưng chẳng ai dám hó hé
một câu.
Yêu Nguyệt Tông cũng chỉ đến thế!
“Người ở bên dưới nghe đây, ta Vạn Vũ Phi nhận lệnh từ Đà La Môn truy bắt hai
tội nhân, trong lúc truy đuổi chúng, phát hiện chúng đã vào Xích Nhạc Thành,
vì vậy tất cả mọi người hãy tìm ra chúng cho ta, nếu làm tốt tất có trọng
thưởng!!”
“Đây chính là hai tội nhân kia!” Vạn Vũ Phi đề cao âm điệu nói, hắn dùng linh
lực đưa vào một tờ giấy trên tay, nó là một tờ giấy truy nã của Đà La Môn, một
pháp bảo có tác dụng in kỹ hình dáng của người bị truy nã.
Tờ giấy phát sáng, nó chiếu rọi hình ảnh toàn thân của hai người ra giữa không
trung để cho mọi người bên dưới Xích Nhạc Thành đều thấy rõ.
“Lệnh truy nã của Đà La Môn?” Đám người giật mình, nhưng rất nhanh thì bình
tĩnh lại, hằng năm, một số tu sĩ đắc tội Đà Là Môn rồi được vinh dự có mặt
trong danh sách truy nã, trở thành một loại nhiệm vụ rèn dũa kinh nghiệm sát
phạt cho các đệ tử của Đà La Môn.
Người ngoài có thể trợ giúp và nhận lấy ít phần thưởng hơn, một số người cũng
hay truy bắt tội nhân trên tờ truy nã giao nộp cho Đà La Môn đổi lấy tài
nguyên.
Đột nhiên, một người nhìn chăm chú hai hình dáng con người, vẻ mặt nhớ ra:
“Đây không phải là Hứa Du kỳ và Chu Tĩnh Nhi sao?”
“Họ là người nào thế, tôi chưa từng nghe thấy.” Một người nghi hoặc hỏi.
“Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi, hai người hay đi cùng Thanh Vũ Chân Quân, hơn nữa,
quan hệ rất tốt.” Người kia thản nhiên trả lời.
“Tôi từng tham dự Diệt Kiến Hội nên biết rõ một hai.”
“Thì ra là thế, không ngờ hai người này lại có phúc duyên tốt, quen biết với
một Chân Quân.” Có người cảm khác, ánh mắt hâm mộ.
Quen biết Chân Nhân, tu sĩ đứng đầu một thế lực hai sao, từ nay con đường tu
luyện sẽ bằng phẳng hơn nhiều, không còn đánh giết giành lấy vài cọng linh
dược giống như bọn họ nữa.
Quả thật khiến người khác ghen tỵ.
“Haha, là phúc duyên hay họa sát thân đây?” Một người không cho là vậy, hắn
cười lạnh nói.
“Thanh Vũ Chân Nhân là kẻ địch của Đà La Môn, có vẻ như hai người trẻ tuổi kia
cũng bị liên lụy.”
“Nói không sai, một Chân Nhân bình thường chẳng thể nào là đối thủ của Đà La
Môn, việc Thanh Vũ Chân Nhân gì đó đánh bại Môn Chủ chỉ là may mắn mà thôi,
Môn Chủ còn chưa sử dụng đến một phần mười sức mạnh nữa là.” Một đệ tử Đà La
Môn cao giọng nói ra.
Đám người bàn tán xôn xao, danh tiếng của Thanh Vũ đã lan truyền ra mọi thế
lực của vùng đất này, và đó cũng là đề tài được các tu sĩ tàn bán nhiều nhất
trong khoảng thời gian gần đây.
Khoảng năm phút sau, Vạn Vũ Phi đứng trên lưng Bạch Trảo Linh Tước tìm kiếm
tung tích của người bị truy nã, các tu sĩ cũng lục tục đi tìm trong các ngõ
tối.
Ai cũng nhìn thấy Vạn Vũ Phi là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, số tài nguyên ban thưởng
không thể nào ít ỏi được, nhất là các tán tu càng ra sức hơn nữa, nếu trèo lên
được cây to này, bọn họ sẽ có một chỗ đứng trong vùng đất nơi đây.
Bản đồ của Tu Chân Giới ở đây chia làm Tứ Châu: Tử Vi Châu, Ám Minh Châu, Hỗn
Ma Châu, Thủy Hàn Châu.
Một châu lại chia thành nhiều địa vực, mỗi một địa vực do một thế lực hai sao
quản lý.
Còn mỗi châu do một thế lực ba sao chưởng quản.
Tử Vi Châu thuộc về Tử Vi Kiếm Tông.
Ám Minh Châu thuộc về Ám Khôi Tông, tông môn nổi tiếng luyện chế khôi lỗi, sức
chiến đấu cực kỳ mạnh và quân số thì đông khỏi bàn cãi.
Hỗn Ma Châu là khu vực dành cho ma tu, gần với Loạn Giới Thâm Hải – hải vực
kéo dài mấy chục triệu dặm, nghe nói đầu bên kia hải vực là một vùng đất tu
chân phồn thịnh, thế lực san sát, có thế lực bốn sao, năm sao tồn tại, thiên
tài đi đầy đất, tranh phong cùng thế hệ rất đặc sắc, thậm chí nghe nói rằng có
thế lực cường đại lôi mấy chục cái bí cảnh, bảo địa về làm nội tình, còn có
tiên nhân phủ xuống nữa.
Thủy Hàn Châu thuộc về Huyền Băng Động Thiên, nơi đó có một loại bảo vật gọi
là Huyền Băng Thủy, Địa Cấp thượng phẩm, nhưng số lượng rất ít, phần lớn Huyền
Băng Thủy đẳng cấp không cao, tuy nhiên nó được nhiều tu sĩ tu luyện hệ thủy
truy phủng, ra giá cao để đạt được.
Bên cạnh đó, Huyền Băng Động Thiên thường không hay tham gia vào thế sự, tùy ý
để các tông môn, vương triều tồn tại trong Thủy Hàn Vực, khu vực kia toàn là
các con sông, ao hồ rộng lớn, bảo vật hệ thủy khắp nơi.
Có người từng nói, người sáng lập Huyền Băng Động Thiên đã luyện hóa một Huyền
Băng Thủy, Thiên Cấp hạ phẩm nên để lại một Huyền Băng Thủy Tuyền rất quý giá
cho thế hệ sau này.
Đối với tu sĩ nhỏ yếu sinh hoạt nằm đao, đạp trên lưỡi kiếm, được đi theo Vạn
Vũ Phi là một cơ hội cực kỳ tốt, không thể bỏ qua.
“Tôi tìm thấy rồi!!” Đột nhiên, một người hét lớn dẫn đến sự chú ý của toàn bộ
Xích Nhạc Thành.
Hắn ta đứng trong một ngõ tối, tay chỉ vào một người đang dựa tường, đầu gục
vào gối, hình như có tiếng nức nở nhẹ, có vẻ người đó đang khóc thì phải.
Hắn ta không cần quan tâm, ánh mắt tham lam, vẻ mặt biến đổi thành dữ tợn.
Vạn Vũ Phi nhàn nhạt nhìn tới, giọng nói băng lãnh vang ra:
“Bắt lấy nó!”
“Vâng!” Người phát hiện liền cao giọng trả lời, hắn cười hé lộ hàm răng loang
lổ, nụ cười đáng sợ không gì sánh được, giống như một kẻ tâm thần đang chuẩn
bị giơ lên cây dao giết chết một người vô tội vậy.
“Thật là may mắn!” Mục tiêu đã bị phát hiện, Vạn Vũ Phi ngầm đồng ý để phần
công lao cho người tìm thấy đầu tiên, các tu sĩ khác than thở không thôi, bọn
họ chậm một bước.
Bịch! Bịch!
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ nhưng lại rõ ràng, người đàn ông dữ tợn đang tiếp cận
người trong ngõ tối, tay cầm một cây đao sáng bóng chuẩn bị tấn công.
Thế nhưng, người đang ngồi dựa tường không phản ứng, như thể không nhìn thấy
có kẻ chuẩn bị làm hại mình vậy, tiếng khóc nức nở cứ vang lên, đau xót thấu
tận tâm linh của người nghe thấy.
“Thật là đáng thương.” Một vài người than nhẹ, ánh mắt quay đi, không nỡ nhìn
thấy cảnh tượng sắp xảy ra.
“Nào, con vật nhỏ, ngươi tên là Chu Tĩnh Nhi phải không?” Người đàn ông vừa đi
vừa nói, cảnh giác cao độ, giọng nói giống như một khúc gỗ mục nát, khiến
người khác chán ghét.
“Đứa đi cùng mày đâu? Haha, chắc nó chạy rồi chứ gì, cả hai bọn mày thật ngu
xuẩn khi quen biết tên Thanh Vũ gì đó, một kẻ may mắn đột phá Nguyên Anh kỳ mà
thôi, còn không xứng để xách giày cho các vị đại nhân Đà La Môn.”
Càng đi gần hơn, hắn ta thấy cô gái Chu Tĩnh Nhi khá thảm hại, quần áo rách
nát, để lộ ra những mảng da cháy đen, nhưng cô ta không hề nhìn tới hắn làm
hắn phẫn nộ không thôi.
“Đừng tưởng ngươi quen biết Chân Nhân thì có thể thoát khỏi đây, tên Thanh Vũ
kia rồi sẽ bị Lý Môn Chủ ngắt đầu làm vật trang trí, cho nên ngươi hãy ngoan
ngoãn đi theo ta.”
Hai con người tràn ngập oán hận, đố kỵ, tại sao một kẻ ngu xuẩn như thế lại
đột phá Nguyên Anh Chân Nhân, hắn Trần Tự không phục! Hắn đi lên từ một đứa
trẻ mồ côi, sống trên xác chết, từng ăn thịt đồng loại để vượt qua nạn đói,
thủ đoạn tàn nhẫn, giết người vô số nhưng không thể đột phá Kết Đan kỳ!
Sự phẫn nộ, oán hận tích tụ trong lòng đang muốn bộc phát!
Cho nên, hắn phải trừng phạt người trước mặt để hả giận!
“Chết đi!!” Trần Tự gầm thét, cây dao chém tới, nhắm thẳng vào một cánh tay,
hắn ta muốn chặt đứt một cánh tay của Chu Tĩnh Nhi. Hắn không sợ Vạn Vũ Phi
trách tội vì ai cũng được quyền giết chết tội nhân bị truy nã của Đà La Môn.
Ánh mắt lóe lên, thanh cao tản mát ra sát khí nồng đậm, vết đao chém tới.
Nhưng ngay lúc lưỡi đao chuẩn bị chạm đến Chu Tĩnh Nhi thì một giọng nói lạnh
lùng rơi vào tai của mọi người, thân thể của Trần Tự bị bất động, không thể
nhúc nhích chút nào, trời đất đột nhiên yên tĩnh lại, mây mù tích tụ, không
khí trầm trọng và cuồng phong nổi lên, bầu trời chuyển thành màu đen ngòm, một
cảm giác lạnh lẽo đến linh hồn bao phủ tất cả tu sĩ.
“Ngươi đoán xem, nếu như ngươi bị cắt thành một trăm khúc nhưng vẫn còn tỉnh
táo thì cảm giác đó như thế nào?"