Người đăng: thanhsontv2009
Tử sĩ của Đà La Môn là một nhóm tu sĩ bị Đà La Môn nô dịch hoặc nuôi dưỡng từ
nhỏ, thông qua nhiều thủ đoạn bắt bọn họ phải tuyệt đối thần phục Đà La Môn.
Dù cho Đà La Môn ra lệnh cho họ chết thì họ vẫn chấp hành ngay lập tức.
Rất ít người biết về tử sĩ của Đà La Môn vì đây là một bí mật cấp cao, tử sĩ
Đà La Môn thường xuất hiện ở những nơi quan trọng để thi hành nhiệm vụ tuyệt
mật.
Có thể nói, một khi nhận nhiệm vụ thì tỷ lệ tử vong của bọn họ là chín mươi
phần trăm trở lên.
Nghe nói, Đà La Môn bồi dưỡng được hơn một trăm tử sĩ cảnh giới Kết Đan Chân
Nhân, nhưng không thể bồi dưỡng mạnh hơn nữa vì giới hạn ở tài nguyên hay căn
cơ.
Đà La Môn không hề tính toán đến tương lai của tử sĩ, chúng sẽ dùng mọi cách
để đề cao cảnh giới của tử sĩ lên một cảnh giới nhất định.
Không có căn cơ vững chắc, tử sĩ không thể tu luyện được nữa, chỉ đành chờ đợi
trong bóng tối, chờ ngày nhận một nhiệm vụ rồi chết đi.
Vận mệnh của tử sĩ cực kỳ bi thảm, nhưng đối với kẻ địch, hai chữ tử sĩ là một
thứ vũ khí chấn nhiếp cực kỳ mạnh mẽ, tử sĩ không coi trọng sống chết của bản
thân nên kẻ địch của tử sĩ thường hay nhượng bộ lui binh, không dám đánh ngươi
chết ta sống, đương nhiên trừ trường hợp chênh lệch cảnh giới quá lớn.
Tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân của Yêu Nguyệt Tông sẽ sợ tử sĩ của Đà La Môn ư?
Đáp án chắc chắn là không rồi, trực tiếp dùng một bàn tay đập xuống, đánh chết
vài chục tử sĩ trong giây lát.
Tuy nhiên, Nhị Trưởng Lão Lê Bá Đạt của Yêu Nguyệt Tông cùng chín mươi chín tu
sĩ khác lại khiếp đảm trước tử sĩ Đà La Môn.
Vụ nổ thổi bay bọn họ ra thật xa, một ít người ọc máu, bị trọng thương, vụ nổ
kia chứa đựng toàn bộ năng lượng của một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, bao gồm linh lực
và linh hồn, sợ rằng tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, đỉnh phong cũng phải sợ vỡ mật.
Ầm! Ầm!
Đợi đám người Yêu Nguyệt Tông tỉnh táo lại thì mấy ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc đã
giết tới nơi, bọn chúng hung hăng đạp mạnh lên mặt đất, đưa cặp càng khổng lồ
đập xuống.
Ầm!
Một Trưởng Lão Đà La Môn bị đánh bay ra mấy chục mét, cả đám tu sĩ nhao nhao
dùng bảo vật, vũ khí chống trả, thoáng chốc, chiến trường nổ ra một cách ác
liệt.
“Giết!” Mộ Bạch Trưởng Lão hét dài một tiếng, điều khiển phi kiếm lướt ngang,
giết chết mấy chục con Xích Nghĩ Ma Tộc.
“Cẩn thận!” Đột nhiên, mặt đất bên cạnh ông ta sụp lún xuống thật sâu, một con
Xích Nghĩ Ma Tộc dài mười mét, cao sáu mét dữ tợn bò ra từ trong cái lỗ sâu
đó, nó há mồm phun lửa tấn công Mộ Bạch Trưởng Lão làm những người khác hét
lớn.
“A!”
Mộ Bạch Trưởng Lão bị ngọn lửa đánh trúng, ông ta bay ngược vào trong đám Xích
Nghĩ Ma Tộc, bọn chúng liền nhào tới, cắn xé Mộ Bạch Trưởng Lão, cả người ông
ta bốc cháy, máu tươi phun lên trời cao, vẻ mặt kinh hoàng, ông ta cố gắng
thoát khỏi nhưng không thành công, cuối cùng chết trong miệng năm sáu con Xích
Nghĩ Ma Tộc cấp ba.
“Kết Đan đỉnh phong!” Nhị Trưởng Lão Lê Bá Đạt phẫn nộ ngập trời nhìn con hung
thú khổng lồ vừa đánh bay Mộ Bạch Trưởng Lão, không ngờ bọn hung thú này lại
biết dùng cách đánh lén.
“Chết đi!” Lê Bá Đạt cầm chặt vũ khí, vẻ mặt dữ tợn, chiến đấu chưa lâu nhưng
bọn họ đã mất đi năm, sáu người, đó không phải là người bình thường, ai cũng
là Quản Sự, Trưởng Lão Ngoại Môn, Nội Môn của Yêu Nguyệt Tông, không phải rau
cải trắng mặc người khác nhổ lên.
Kiếm khí hoành không, hóa thành một vầng Minh Nguyệt, mang theo cảm giác sắc
bén, lạnh buốt chém thẳng tới con hung thú cấp ba đỉnh phong.
Xẹt!
Kiếm khí quá bá đạo, chém nát cặp càng khổng lồ rồi chém thân thể nó thành hai
nửa, chết không thể chết lại.
“Giết!!” Đám tu sĩ gầm gừ chống cự, nhưng số lượng của Xích Nghĩ Ma Tộc đang
tăng lên với tốc độ rợn người.
Mỗi một giây tăng lên mấy chục con, chưa kể đến số lượng hung thú đang di
chuyển trong lòng đất, không ngừng phóng lên mặt đất đánh lén các tu sĩ.
“Nhị Trưởng Lão, chúng ta mau lùi lại đi, nếu không toàn quân sẽ bị diệt!” Một
tu sĩ Kết Đan đỉnh phong hét lớn, vẻ mặt ngưng trọng.
Đúng là bị giết đến không kịp trở tay, nhưng người nào cũng sống hơn một trăm
năm, ít thì năm mươi năm trở lên, kinh nghiệm sinh tử nhiều, gặp chuyện khó
khăn nhưng không mất đi sự bình tĩnh, nhiều hơn một phần cẩn trọng cùng toan
tính.
Rõ ràng, tình thế ở đây đã vượt qua tầm kiểm soát của mọi người, một tử sĩ Đà
La Môn làm cho gần mười tu sĩ Kết Đan kỳ của Yêu Nguyệt Tông chôn cùng, quá
hời!
Đây chắc chắn là một cái bẫy của Đà La Môn!
Bây giờ không phải là thời gian tính toán với bọn Đà La Môn khốn kiếp, Lê Bá
Đạt nhìn xung quanh, vẻ mặt âm trầm, sau đó ông ta trầm giọng quát lớn:
“Tất cả mọi người mau rút lui khỏi khu rừng!”
“Vâng!” Đám người đồng thanh đáp lại.
“Cẩn thận một chút, yểm trợ cho nhau!!” Nhị Trưởng Lão Lê Bá Đạt đề cao giọng
nói ra.
Xích Nghĩ Ma Tộc điên cuồng đổ xô tấn công đám tu sĩ, còn tu sĩ thì vừa chiến,
vừa bảo vệ cho nhau để lùi ra khỏi lãnh địa chết chóc, tình cảnh rất hỗn loạn,
ngọn lửa cháy cao lên thành một cơn cháy rừng lớn, mặt đất nứt nẻ, không khí
khô khan, áp lực tăng cao.
Cách vùng chiến không xa, ở trên không trung, mười tu sĩ đứng trên phi kiếm,
vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuống trận chiến, bọn họ mặc một bộ đạo bào in hình một
đóa hoa màu đỏ, tiêu ký đặc trưng của Đà La Môn.
Mười Trưởng Lão Kết Đan Chân Nhân!
“Đại Trưởng Lão suy tính thật chính xác, quả nhiên đám tu sĩ của Yêu Nguyệt
Tông vừa nghe tin tức Xích Nghĩ Nữ Hoàng chuẩn bị đột phá Thú Vương cảnh liền
không áp chế nổi lòng tham, lại còn thả ra tin tức đánh lừa mọi người tập
trung vào Xích Nhạc Quân chờ đợi bầy kiến công thành nữa chứ.” Một người cười
lạnh nói ra, nét mặt hớn hở.
Yêu Nguyệt Tông và Đà La Môn là kẻ thù, nếu người của hai thế lực gặp nhau,
chỉ cần tranh đua miệng lưỡi một vài câu là đánh nhau sống chết.
Xích Nghĩ Nữ Hoàng là tên gọi của cá thể đầu đàn của chủng tộc Xích Nghĩ Ma
Tộc, trong chủng tộc có nhiều bầy đàn từ nhỏ đến lớn, mỗi một bầy đàn do một
Nữ Hoàng lãnh đạo.
Nghe người đó chế nhạo tu sĩ của Yêu Nguyệt Tông, một người cười nhạt nói
tiếp:
“Bọn họ không bao giờ nghĩ đến hành động của bọn họ đều nằm trong suy tính của
Đại Trưởng Lão!”
“Thậm chí ngay cả việc làm của Thiếu Môn Chủ đều do Đại Trưởng Lão chỉ dẫn.”
“Một tử sĩ đổi lấy nhiều mạng của Kết Chân Nhân Quân, cọc buôn bán này lời to
rồi!”
“Haha!” Mười người cười thoải mái, nhìn tu sĩ đối nghịch chết vì hung thú, ai
cũng cảm thấy hả dạ.
Nói chuyện đến đây, bọn họ mới cảm thấy Đại Trưởng Lão quá ghê gớm, từ khi
điều tra và biết rõ sức mạnh của Xích Nghĩ Ma Tộc, Đại Trưởng Lão liền dẫn dắt
mọi người bố cục một cái bẫy rập cho Yêu Nguyệt Tông.
Mục đích là làm giảm đi sức mạnh tổng thể của Yêu Nguyệt Tông, thuận tiện thu
lấy Thú Tinh của Xích Nghĩ Nữ Hoàng.
Hành động lừa gạt Xích Nghĩ Ma Tộc khỏi lối vào Trúc Cơ Cốc không phải ý định
nảy sinh lâm thời của Lý Thừa Ngân, Đại Trưởng Lão của Đà La Môn đã thúc đẩy
mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Nhờ một trăm tu sĩ Yêu Nguyệt Tông ra sức dụ dỗ phần lớn lực lượng bảo vệ Xích
Nghĩ Nữ Hoàng, giờ đây khu vực gần Nữ Hoàng đã gần như trống không, một cơ hội
tốt để tấn công Nữ Hoàng.
“Bọn hắn muốn chạy trốn?” Một tu sĩ cười lạnh nói ra.
“Cao Bách Trưởng Lão, sử dụng trận bàn đi!” Một tu sĩ vẫn giữ thái độ lạnh
nhạt từ đầu đến cuối, ông ta khoát tay ra lệnh.
“Vâng thưa Nhị Trưởng Lão!” Nguyễn Cao Bách nhẹ nhàng đáp lại, nét mặt cung
kính. Dù cho giữ chức vụ Trưởng Lão Nội Môn, tu vi Kết Đan đỉnh phong nhưng
Nguyễn Cao Bách không thể so sánh với Nhị Trưởng Lão Lý Thế Danh.
Sau đó, Nguyễn Cao Bách lấy một trận bàn từ trong túi trữ vật, hai mắt chú ý
về phía nhóm tu sĩ Yêu Nguyệt Tông, miệng lẩm bẩm chú ngữ, tay không ngừng đưa
linh lực để kích hoạt trận bàn.
“Tỏa Linh Xích Hoàng trận, đi!!” Nguyễn Cao Bách quát to một tiếng, trận bàn
biến thành một tia sáng chói lóa bay đến vùng đất sau lưng nhóm tu sĩ Yêu
Nguyệt Tông, nó liền diễn hóa ra một màn sáng to lớn, chặn hết đường đi của tu
sĩ Yêu Nguyệt Tông.
“Tỏa Linh Xích Hoàng trận cấp ba thượng phẩm, có thể vây nhốt bọn họ trong
khoảng chừng ba phút.” Nhị Trưởng Lão Lý Thế Danh chậm rãi lên tiếng.
“Chúng ta đi thôi.” Tiếp theo, Lý Thế Danh không nhìn tu sĩ Yêu Nguyệt Tông
nữa, hắn bình thản nói rồi bay về phía rừng sâu, mục đích của hắn là giết chết
Nữ Hoàng.
Giờ phút này, Xích Nghĩ Nữ Hoàng đang đột phá, toàn bộ năng lượng đang ngưng
tụ Thú Tinh, nếu giết ngay lúc này thì Thú Tinh chưa hoàn chỉnh nhưng vẫn chứa
năng lượng lớn, trợ giúp tu sĩ đột phá Nguyên Anh kỳ.
“Đám tu sĩ Đà La Môn khốn kiếp, bọn chúng gài bẫy chúng ta!” Các Trưởng Lão
Yêu Nguyệt Tông rống giận, ra sức phá vỡ đại trận để thoát thân, nhưng một
hướng bị chặn đứng, một hướng toàn là quái vật hung dữ, bọn họ rơi vào tình
cảnh rất nguy hiểm.
“Các Trưởng Lão hợp sức phá vỡ đại trận, ta sẽ đối phó đám hung thú này.” Lê
Bá Đạt ngưng trọng phân phó, ông lấy ra một cây kiếm màu bạc, bước lên phía
trước đối diện cả bầy Xích Nghĩ Ma Tộc.
“Vẫn Nguyệt Kiếm?” Có Trưởng Lão nhận ra danh tính của thanh phi kiếm kia.
“Vẫn Nguyệt Kiếm, đây là vũ khí của Tông Chủ đời thứ chín.”
“Pháp bảo của Nguyên Anh Chân Quân!!”
“Chúng ta nhanh chóng phá vỡ đại trận đi, Nhị Trưởng Lão có thể lo được bọn
hung thú.”
Chém giết chưa lâu nhưng tổn thất nặng nề, mười lăm Trưởng Lão chết thảm, còn
lại tám mươi bốn người cùng Nhị Trưởng Lão Lê Đá Đạt, ai nấy đều phẫn nộ tột
cùng, thế nhưng bọn họ không dám ở đây quá lâu, các hung thú Kết Đan đỉnh
phong lần lượt hiện thân, bọn chúng là Cận Vệ Nữ Hoàng, chuyên phụ trách bảo
vệ an nguy của Xích Nghĩ Nữ Hoàng.
Khoảng chừng bốn hung thú đẳng cấp cỡ đó đang tham chiến với bọn họ.
“Yêu Nguyệt Phân Linh Kiếm!” Lê Bá Đạt thét dài, một đầu tóc lay động, một
thân một mình cản trợ cả bầy đàn hung thú, Vẫn Nguyệt Kiếm phát ra tiếng vang
minh, tựa hồ linh tính vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, nó kết hợp với Lê Bá
Đạt chém ra một thức kiếm pháp trong Yêu Nguyệt Kiếm Pháp.
Yêu Nguyệt Phân Linh!
Yêu Nguyệt Kiếm pháp phân thành nhiều đẳng cấp: Khuyết Nguyệt, Hoàn Nguyệt,
Yêu Nguyệt Phân Linh, Hắc Nguyệt Kiếm, nghe nói nó chưa phải là bản kiếm phổ
đầy đủ, còn một thức bị thất lạc.
Một kiếm vừa ra, mười vầng Minh Nguyệt hiện dâng cao từ trên mặt đất, chúng
tỏa ra ánh sáng diệu nhẹ nhưng lại phá tan không khí, hóa thành một lực lượng
bén nhọn đâm thủng mấy trăm Xích Nghĩ Ma Tộc, ngay cả một Cận Vệ Nữ Hoàng cùng
chết ngay tại chỗ.
“Quá mạnh!!” Các Trưởng Lão hào hứng.
“Giết!!” Lê Bá Đạt không ngừng tay, ông ta xông thẳng vào giữa bầy, một mình
độc chiến tất cả, khí thế cực kỳ mạnh mẽ như thể muốn giết sạch Xích Nghĩ Ma
Tộc.
“Vẫn Nguyệt Kiếm không hổ danh là pháp bảo của Tông Chủ đời thứ chín, hơn một
trăm năm mươi năm qua đi, nó vẫn không mất đi uy năng như thuở Tông Chủ đời
thứ chín còn sống.” Các Trưởng Lão than thở không thôi.
Yêu Nguyệt Tông trải qua mười đời Tông Chủ, hiện giờ Tông Chủ thứ mười đang
chấp chưởng tông môn, cũng là cường giả mạnh nhất của Yêu Nguyệt Tông, lĩnh
ngộ đẳng cấp thứ tư của Yêu Nguyệt Kiếm Pháp, Hắc Nguyệt Kiếm.
Năm mươi năm trước, Tông Chủ dùng một kiếm trấn sát một Thú Vương, một mình
chặn đứng thú triều, cứu rỗi mấy triệu sinh linh, tạo nên chấn động trên toàn
thể Ngũ Đại Thế Lực, danh tiếng vang truyền ra xa.
Ai cũng lấy Tông Chủ làm vinh vang, bọn họ cũng vậy!
Tám mươi bốn người hợp sức oanh kích Tỏa Linh Xích Hoàng trận, chừng ba phút
sau, đại trận rung động mạnh, màn sáng rạn nứt như mặt gương vỡ, sau đó nó tan
nát thành từng hạt ánh sáng, trận bàn nổ tung rồi rơi xuống, nó đã bị phế bỏ,
trận văn vỡ vụn.
“Chúng ta thoát rồi, Nhị Trưởng Lão!!” Một Trưởng Lão quay đầu hô to.
“Đi thôi, Nhị Trưởng Lão.” Các tu sĩ thúc giục.
“Đi!” Lê Bá Đạt đẩy lùi cả trăm con hung thú, sau đó ông quay đầu không chút
vấn vương gì, cùng những tu sĩ còn lại rời khỏi vùng chiến, bỏ xa đám Xích
Nghĩ Ma Tộc.
Đi được một khoảng cách khá xa, đám Xích Nghĩ Ma Tộc không đuổi theo nữa, có
vẻ như chúng bị thứ gì kích thích, cả bầy vội vàng chạy sâu vào trong rừng,
biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Bọn chúng đã xông vào hang ổ của Xích Nghĩ Nữ Hoàng!” Lê Bá Đạt lạnh lùng nói
ra, vẻ mặt trầm lạnh, không biết hắn ta đang suy nghĩ gì.
“Chúng ta làm sao đây Nhị Trưởng Lão?” Một tu sĩ lên tiếng hỏi, không cam lòng
bị người khác đoạt mất cơ duyên.
“Truyền tin cho Đại Trưởng Lão!” Lê Bá Đạt trầm giọng ra lệnh, tổn thất mười
lăm tu sĩ Kết Đan Chân Nhân nhưng không lấy lại được gì, đây là một thất bại
quá lớn đối với Yêu Nguyệt Tông, giờ đây chỉ đành nhờ vào sự quyết định của
Đại Trưởng Lão.
Lê Bá Đạt không dám làm bừa nữa, sợ khiến cho mạng sống của các tu sĩ còn lại
gặp nguy hiểm.
“Vâng!” Một Trưởng Lão liền gật đầu, sử dụng một lá phù truyền âm cho một
người đệ tử gần đây, người đệ tử kia nhận được liền truyền âm cho người kế.
Truyền Âm Phù cấp một hiệu quả trong khoảng cách năm mươi km, cấp hai là hai
trăm năm mươi cho đến bốn trăm km, cấp ba là bốn trăm cho đến một ngàn km,
khoảng cách tăng dần theo từng đẳng cấp.
Vị Trưởng Lão này vừa làm xong, đột nhiên có tiếng động mạnh vọng ra từ trong
rừng sâu, sáu, bảy tu sĩ Đà La Môn chạy ra với dáng vẻ chật vật, nét mặt hoảng
sợ đề phòng phía sau bọn họ.
“Không thể nào!” Lê Bá Đạt biến sắc hét to.
“Chạy mau, bọn họ đang bị Thú Vương truy sát!”
“Cái gì?!” Tám mươi bốn Trưởng Lão kinh hãi, sau đó dùng linh lực nâng thân
thể lui lại bằng tốc độ nhanh nhất.
Ở gần vùng đất vừa diễn ra trận chiến của Yêu Nguyệt Tông, sáu tu sĩ bay vội,
dáng vẻ thảm thương, ai nấy đều bị thương, quần áo rách rưới, còn có vết cháy
đen nữa.
“Đáng chết, bọn chúng mới chính là Cận Vệ Nữ Hoàng!!” Lý Thế Danh hãi hùng
nói, năm tu sĩ đi cùng không dám bỏ phí một giây nào, liều mạng chạy trốn.
Bọn họ định xông vào hang ổ Nữ Hoàng, nào ngờ vừa đến gần chừng hai trăm mét,
hai con Xích Nghĩ Ma Tộc cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ liền giết tới, khiến cho
mười người bất ngờ, hai người liền bỏ mạng, bọn họ không do dự chút nào, đạt
thành một ý kiến thống nhất, cả đám bỏ chạy thụt mạng, trong lúc bị truy sát,
hai tu sĩ ngã xuống nữa.
Còn lại sáu người đang bị hai hung thú khổng lồ, thân dài mười lăm mét, cao
tám mét, hai con ngươi đỏ ngầu, các chân chạy trên mặt đất cực kỳ nhanh.
Nữ Hoàng còn chưa đột phá tới Thú Vương, tự nhiên nhảy ra hai Cận Vệ Nữ Hoàng
Nguyên Anh kỳ, ai lại dự tính được chuyện này chứ?
Thế là cả đám tu sĩ bỏ chạy về hướng Xích Nhạc Quan, còn bầy đàn Xích Nghĩ Ma
Tộc thì cứ đuổi theo không bỏ, con nào con nấy điên cuồng dữ tợn, không chết
không bỏ qua.