Người đăng: thanhsontv2009
Tĩnh mịt!
Hai chữ diễn đạt chính xác nhất bầu không khí ở ngay tại Thiên Tài Hội.
Mọi tu sĩ đều nhìn về phía sân đấu với ánh mắt khó có thể tin được, hay thậm
chí các thiên tài đang chiến đấu cũng ngừng tay, vẻ mặt rung động nhìn người
thanh niên kỳ lạ kia.
“Một câu nói liền chiến thắng?” Đoàn Thế Thành ngây ngốc lẩm bẩm.
“Người kia cũng rất mạnh, không thua kém thiên tài một sao đâu, ấy vậy mà, lại
ộc máu đến mức chủ động nhận thua vì một câu nói ư?” Lý Duy Mạnh ngạc nhiên
không thôi.
Trước nhiều ánh mắt đủ loại cảm xúc đang nhìn mình, người thanh niên mỉm cười
gật đầu với đối thủ:
“Cảm ơn.”
Sau đó, hắn quay người rồi bước đi nhẹ nhàng xuống sân đấu, ngay cả trọng tài
còn chưa kịp tỉnh hồn lại.
“Quá kinh khủng!” Đối thủ của người thanh niên nhìn theo bóng lưng kia, hai
con người hiện lên vẻ kinh hoàng.
“Một ánh mắt liền gần như đưa cả linh hồn mình vào địa ngục khủng khiếp…”
“Người này, là ai?”
Rõ ràng, người thanh niên không hề dùng bất cứ một chút linh lực nào, chỉ lạnh
nhạt nhìn hắn bằng hai con ngươi thâm thúy kia, thế nhưng, cả người hắn liền
cảm thấy rất đau đớn, ngũ tạng lục phủ hỗn loạn, linh lực lụi tàn, ngọn lửa
linh hồn, ngọn lửa sinh mệnh chập chờn giống như đang bị một thứ lực lượng vô
hình nào đó bóp nghẹt.
Nếu như nhận thua chậm một giây thôi thì hắn chắc chắn mình sẽ chết!
“Số thứ tự ba ngàn sáu trăm lẻ một chiến thắng!!” Trọng tài phụ giật mình, sau
đó hắn ta cao giọng thông báo kết quả.
“Ngươi đó tên gì vậy?”
“Tôi chưa từng gặp hắn ta.”
“Có ai biết không?”
Đám tu sĩ nhao nhao bàn tán xôn xao, ai nấy đều nghiêm nghị nhìn người thanh
niên kỳ lạ kia, nhưng chẳng một ai biết tên của người đó cả.
Các thiên tài được đánh số thứ tự, chỉ khi nào vào vòng trong thì mới được đề
tên lên bảng, mặc dù không đề tên thì cũng có người biết danh tính, nhưng mà
người thanh niên này thật quái lạ, không người nào nhớ rõ khuôn mặt hay biết
danh tính của hắn cả.
“Đúng là thú vị.” Thanh Vũ mỉm cười nói ra.
“Giáo Hoàng biết hắn là ai ư?” Trần Đình Hải nhỏ giọng hỏi.
Ngay cả Mạc Ảnh Quân, Kỷ Lãnh Hoàng cùng các thiên tài, tu sĩ Hoàng Cương Đao
Tông cũng nhìn tới Thanh Vũ, chờ đợi Thanh Vũ trả lời.
“Ngài đừng nói rằng hắn là người thổi sáo đấy?!” Lý Duy Mạnh cười suy đoán.
“Đúng vậy, Lý Duy Mạnh, ông đã đoán đúng.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Thật sao?” Lý Duy Mạnh ngây ngẩn nhìn Thanh Vũ, ông ta chỉ suy đoán cho vui
thôi chứ không hề cho rằng bản thân ông sẽ đoán đúng.
Ai nấy đều mong mỏi biết người thổi sáo là ai, Lý Duy Mạnh không ngoại lệ, nào
ngờ ông lại tìm ra người thổi sáo bằng một câu nói chơi.
Hầu hết tu sĩ đề đang tìm kiếm người thổi sáo trong bóng tối, cho dù có người
đoán ra người thanh niên kia là người thổi sáo thì cũng không có chứng cứ gì
để xác định.
“Tuổi tác còn rất trẻ.” Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên nói.
“Một thiên tài đáng sợ!” Kỷ Lãnh Hoàng ngưng trọng nói ra.
“Có lẽ người thanh niên này sẽ tranh đoạt vị trí thứ nhất.” Trần Đình Hải khẽ
nói.
“Em có niềm tin không?” Nghe vậy, Thanh Vũ quay đầu nhìn Ngọc Trang rồi hỏi.
“Rất khó, cây sáo kia là một pháp bảo đáng gờm.” Ngọc Trang điềm tĩnh nói.
“Huyết Phượng Sáo.” Thanh Vũ lẩm bẩm một tiếng, mặc dù người thanh niên kia
không sử dụng cây sáo, nhưng Hệ Thống đã quét hình và cho nó vào Cửa Hàng.
Huyết Phượng Sáo: làm từ Phượng Hoàng Tiên Mộc, dùng tro cốt sau khi Niết Bàn
của Phượng Hoàng vẽ nên hai mươi hai hoa văn, uẩn dưỡng bằng Niết Bàn Tiên Hỏa
suốt một trăm ngàn năm, thấm nhuần hồn huyết của Phượng Hoàng trong gần một
triệu năm, một nhạc cụ rất tốt.
“Huyết Phượng Sáo, người kia chỉ kích hoạt được bốn hoa văn, nếu như mạnh hơn
thì em không phải là đối thủ.” Ngọc Trang nhẹ giọng nói ra, ánh mắt chăm chú
nhìn về phía người thanh niên đang đứng tựa vào một cây xanh cao lớn với một
thần thái lãnh đạm.
Chức vụ của cô là Hồng Y Giáo Chủ nên có thể xem thông tin của Huyết Phượng
Sáo.
Lúc Thanh Vũ biết vật phẩm này có trong Cửa Hàng, hắn đã ngạc nhiên đến ngây
người, không ngờ người thanh niên thần bí kia lại là chủ nhân của một loại bảo
vật đẳng cấp cao cỡ này.
Người ở xung quanh nghe hai người trò chuyện nhưng họ lại không hiểu rõ lắm,
bọn họ chỉ biết người thanh niên này đủ tài giỏi để so tài với Ngọc Trang,
chắc chắn mạnh hơn Hắc Tinh nhiều.
“Tôi dốc toàn lực thì có thể thắng không?” Hắc Tinh nghiêm nghị hỏi, áp lực do
người kia tỏa ra quá lớn, lần trước nhìn xuyên qua ảo cảnh nên không cảm nhận
rõ ràng, giờ thì cảm nhận trực tiếp nên hiểu sâu hơn về thực lực của người đó.
“Không!” Thanh Vũ thốt ra một câu khẳng định.
“Haha!” Hắc Tinh cười to một tiếng, tiếng cười ẩn chứa sự vui sướng vì biết
rằng ngoài Ngọc Trang, vẫn còn nhiều người mạnh mẽ hơn bản thân cậu, sau này
cậu sẽ khiêu chiến tất cả bọn họ.
Vòng đấu đầu tiên của Thiên Tài Hội khép lại sau một ngày dài dòng, nhóm Thanh
Vũ xem được vài trăm trận thì rời khỏi đây, vào Xích Nghĩ Sâm Lâm tham quan
một phen, sẵn tiện nhặt lấy ít linh dược, khoáng thạch, hay nhiều nguyên liệu
khác, sau đó thì tổ chức một bữa tiệc ăn uống linh đình cùng Mạc Ảnh Quân, Kỷ
Lãnh Hoàng, Lý Duy Mạnh.
Sáng ngày hôm sau, Thiên Tài Hội đi vào vòng đấu thứ hai.
Lương Minh Đạt dõng dạc nhìn mấy chục ngàn tu sĩ rồi lên tiếng nói ra:
“Chúc mừng bốn ngàn thiên tài đã vượt qua vòng đấu thứ nhất.”
Bốp! Bốp! Bốp!
Tu sĩ nghe xong liền vỗ tay nồng nhiệt, còn hò hét tên của thiên tài họ hâm
mộ, còn bốn ngàn thiên tài đứng đằng trước đám đông thì ưỡn ngực, nét mặt tự
hào nhìn xung quanh, cảm nhận tư vị ngọt ngào của sự chiến thắng.
“Ta xin tuyên bố, vòng đấu thứ hai bắt đầu!” Lương Minh Đạt nhàn nhạt nói ra.
“Thể lệ của vòng đấu thứ hai như sau, mỗi một trăm người sẽ tiến vào sân đấu,
tiến hành loại trừ, năm mươi thiên tài còn đứng vững trên sân đấu sẽ tiến vào
vòng trong!”
Lắng nghe Lương Minh Đạt giải thích thể lệ, cách thức của vòng hai, hầu như
toàn bộ thiên tài đều nhíu mày, cảm thấy khó khăn bởi vì đối thủ của họ là
chín mươi chín người khác nằm chung một sân đấu, áp lực tăng lên gấp mấy lần.
Hơi không cẩn thận chút liền bị loại.
Thậm chí có thiên tài hợp tác với nhau để loại đối thủ khác, nếu bọn họ đơn
độc thì thua chắc!
“Thể lệ này chưa từng xuất hiện bao giờ!” Đoàn Thế Thành nhíu mày nói.
“Đúng đó.” Các tu sĩ khác cũng cảm thấy lo lắng, có lẽ một trong những thiên
tài là người thân, hay bạn bè của họ.
“Thể lệ loại trừ này rất bất công!” Một tán tu cảnh giới Kết Đan sơ kỳ nói ra.
“Các thiên tài tán tu sẽ bị loại sạch vì nhân số khá ít, không bằng các thiên
tài đến từ thế lực khác.”
Lương Minh Đạt nghe mấy giọng nói mong muốn thay đổi thể lệ loại trừ, hắn ta
cười lạnh:
“Vậy sao? Trúc Cơ Cốc còn hung hiểm hơn nhiều, có bấy nhiêu khó khăn còn không
vượt qua được lấy tư cách gì tiến vào Trúc Cơ Cốc, chẳng phải đó là một sự
lãng phí sao?”
“Minh Đạt Trưởng Lão nói không sai, người nào bị loại là do năng lực không
đủ!” Lý Thanh Chiếu trầm giọng nói ra, hắn là Trưởng Lão Nội Môn của Đà La
Môn.
“Kẻ nào không đồng ý thì cứ rời khỏi đây tự nhiên!” Kỷ Văn Khoa lạnh nhạt nói
ra.
Năm người trọng tài chính đứng trên đài cao, bọn họ dùng ánh mắt lạnh lùng
quét qua những người vừa mới gây rối làm họ cảm thấy áp lực nặng nề, im miệng
không dám nói bừa nữa.
“Tốt, vậy thì vòng hai của Thiên Tài Hội chính thức bắt…” Lương Minh Đạt khoát
tay, giọng nói nhàn nhạt vang lên, nhưng nào ngờ, một tiếng nói khác đã xen
vào, cắt ngang hắn ta.
“Khoan đã!” Tiếng nói kia đến từ một người thanh niên cầm kiếm, mặc một bộ đồ
màu đen, bao trùm luôn cả khuôn mặt, hắn ta là người thể hiện tốt, đánh bại
một thiên tài Lê Nhất Tân đến từ Yêu Nguyệt Tông bằng kiếm pháp nhẹ tựa mây
khói.
“Ngươi có gì muốn nói ư?” Lương Minh Đạt khó chịu hỏi, bị người khác xen vào
miệng là một việc không vui vẻ gì.
“Các ngươi cứ luôn miệng nói về tư cách, vậy thì tại sao Lương Phi Nguyên, Lý
Thừa Ngân, Mạc Ảnh Quân lại không tham gia Thiên Tài Hội, các ngươi cho rằng
họ sẽ đủ tư cách tiến vào Trúc Cơ Cốc mà không cần thể hiện gì à?” Người mặc
đồ đen cười lạnh nói ra, giọng nói đâm trúng vào một chỗ hiểm của Ngũ Đại Thế
Lực.
Bọn họ luôn ưu tiên các Thiếu Tông Chủ, cho phép họ tiến vào vòng trong, lúc
chọn ra thứ hạng một trăm trở lên, không cần tham gia các vòng đấu loại trừ
giống như vậy.
“Hừ, mỗi một người trong họ đều là thiên tài đỉnh tiêm, ai ai cũng công nhận,
người không có tư cách gì để nghi ngờ thực lực của họ.” Lương Minh Đạt lạnh
lùng trả lời.
“Thật sao? Ta là một người tham dự Thiên Tài Hội, tất nhiên có tư cách nghi
ngờ thực lực của ba người kia.” Người mặc đồ đen cười gằn.
“Ta yêu cầu ba người kia phải tham dự vòng đấu này, nếu không Thiên Tài Hội
trong mắt ta chỉ là một trò trẻ con!” Sau cùng, người mặc đồ đen nói với âm
điệu rất lớn, mấy chục ngàn tu sĩ nghe rõ vào tai.
“To gan!” Lương Minh Đạt trầm giọng quát lớn, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn
người mặc đồ đen.
“Làm sao? Các ngươi định giết ta để che dấu sự yếu kém của ba người kia à?”
Người mặc đồ đen cười lạnh nói.
Lương Minh Đạt tức giận vì bị một kẻ yếu kém khiêu khích năm lần, bảy lượt,
hắn ta định xuất thủ trừng trị người mặc đồ đen, nhưng một người đã ngăn cản
Lương Minh Đạt làm việc đó.
“Minh Đạt Trưởng Lão không cần tức giận làm gì, hắn nói cũng đúng một phần.”
Lê Sử Hiền thản nhiên nói ra.
“Sử Hiền Trưởng Lão, hắn đang khiêu khích uy nghiêm của Ngũ Đại Thế Lực, phá
hoại Thiên Tài Hội!” Lương Minh Đạt nghiêm giọng nhắc nhở.
“Vốn dĩ không có luật lệ cho thí sinh tiến thẳng vào vòng trong, hắn không
sai!” Lê Sử Hiền mỉm cười nói ra.
“Nếu như hắn đã không phục vậy thì cứ để ba người Thiếu Chủ tham gia vào vòng
này, chứng minh bản lĩnh của ba Thiếu Chủ không phải là hư danh!”
“Sử Hiền Trưởng Lão nói rất có lý.” Kỷ Văn Khoa suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
“Dám nghi ngờ Thiếu Tông Chủ, kẻ này đúng là vô tri!” Mạc Trung Kiên cười lạnh
nói, hắn là một Trưởng Lão Nội Môn của Hoàng Cương Đao Tông.
“Cứ làm theo lời của Sử Hiền Trưởng Lão, để ba Thiếu Chủ trừng trị kẻ vô tri
đó.” Lý Thanh Chiếu lạnh nhạt nói.
Thấy bốn người đều chung một ý, Lương Minh Đạt không tiếp tục cãi lại làm gì,
hắn ta lạnh lùng nhìn người mặc đồ đen:
“Như ngươi mong muốn, ba Thiếu Chủ sẽ trực tiếp tham dự vào vòng hai!”
“Haha, Ngũ Đại Thế Lực các ngươi không làm ta thất vọng!” Người mặc đồ đen
cười to nói ra.
“Hắn ta điên rồi sao?” Các tu sĩ ở ngoài thì nghi ngờ nhìn người mặc đồ đen.
“Đừng tưởng học vài ba loại kiếm thuật thì dám khiêu chiến ba Thiếu Chủ kia.”
Một người lắc đầu nói.
“Đúng là điên rồ, xem ra hắn đã đắc tội Ngũ Đại Thế Lực rồi.”
Một tán tu cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, thiên phú một sao, có vẻ khá nổi trội
nhưng so với Ngũ Đại Thế Lực thì giống như một hạt cát nhỏ mà thôi, giờ phút
này trông rất uy phong, thay đổi luôn cả quy tắc ngầm, thế nhưng khi Thiên Tài
Hội kết thúc thì kết cục của hắn ta sẽ rất thảm.
Chắc không cần đợi đến kết thúc, ba Thiếu Chủ hay một số thiên tài khác sẽ
giải quyết luôn hắn ta trong Thiên Tài Hội này, xác định uy quyền của Ngũ Đại
Thế Lực.
“Vòng đấu thứ hai bắt đầu!” Lương Minh Đạt đề cao giọng nói ra.
“Mời các thiên tài có số thứ tự trên bảng tiến lên sân đấu!”
Tấm bảng tạo ra bởi một cái gương chuyển động, hai trăm số thứ tự hiện lên
trên đó và chia thành hai nhóm, mỗi nhóm một trăm người, cho thấy có hai sân
đấu diễn ra cùng một lúc.
Sân đấu là một khoảng không rộng lớn, lớn gấp ba lần một cái sân vận động, xây
nên bởi một loại kim loại màu trắng cấp ba, có trận pháp bảo vệ xung quanh.
Bốn ngàn thiên tài chú ý đến tấm bảng trên cao, họ tìm kiếm số thứ tự của
mình.
Thời gian trôi đi, nhiều người nhảy lên sân đấu, ánh mắt ngó nghiêng ngó dọc,
dè chừng các đối thủ, hay đứng gần người quen, thiên tài cùng một thế lực liền
kết thành một đội ngũ để cùng dắt nhau vào vòng trong.
Tán tu không bạn bè tỏ ra cô đơn, họ đứng tĩnh lặng một chỗ, cảnh giác xung
quanh.
“Chào, kẻ vô tri!” Lý Thừa Ngân cười lạnh nhìn người cầm cây kiếm gỗ, chính kẻ
này làm hắn phải tham gia vòng thứ hai.
“Chào Thừa Ngân Thiếu Môn Chủ!” Người cầm kiếm cười đáp lại, ánh mắt nguy hiểm
cực kỳ.
“Một hồi nữa, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!” Lý Thừa Ngân nhe răng đe
dọa. Năm thiên tài một sao của Đà La Môn đang đứng sau lưng hắn, bọn họ cười
rộ lên nhìn người cầm kiếm.
“Thật không?” Người kia không sợ hãi, còn châm chọc một câu.
Mấy thiên tài khác đứng xa ra, không định nhúng tay vào trận chiến giữa đôi
bên. Nhiệt độ của sân đấu thứ nhất nóng lên trông thấy.
Bỗng nhiên, một người hét to một tiếng:
“Số thứ tự ba ngàn sáu trăm lẻ một lên sân đấu thứ hai kìa!!”
Tiếng hét rất vang dội cho nên toàn bộ mọi người đều nhìn tới sân đấu thứ hai,
đôi mắt chú mục vào một người thanh niên mặc đồ đen, dáng vóc cân đối, một đầu
tóc màu đen tuyền được cột lên gọn gàng, trông không khác gì một người có học
thức cao nhưng lại sở hữu một khí chất đặc biệt, mặc dù không nhìn thấy rõ
khuôn mặt nhưng lại không cách nào quên được.
Chín mươi người cùng chung sân đấu thứ hai liền kinh hãi nhìn người thanh
niên, cứ như thể bọn họ vừa đạt thành một hiệp nghị đình chiến, cùng chung tay
loại bỏ người thanh niên thần bí này.
“Trận chiến bắt đầu!” Lương Minh Đạt cao giọng nói ra.
Khán giả sôi trào, bọn họ tập trung cao độ nhìn trận hỗn chiến hiếm gặp của
các thiên tài.
Sân đấu thứ nhất rất hỗn loạn, cả đám người chiến đấu với nhau, một ít người
vừa bị loại khi trận chiến vừa diễn ra, vẻ mặt tức giận vì bị loại bởi một
nhóm người đi cùng nhau.
Lý Thừa Ngân và năm thiên tài kia nhắm thẳng vào người cầm kiếm, trận chiến
lớn bạo phát.
Khác hẳn với sân đấu thứ nhất, ở sân đấu thứ hai thì chín mươi chín người đều
nhìn về phía người thanh niên mặc đồ đen, vẻ mặt cảnh giác cao độ.
Người thanh niên kia vẫn ung dung tự thái, giọng nói ấm áp vang ra:
“Các ngươi, có thể nhận thua không?”
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng động nhẹ vang lên sau khi người thanh niên đó lên tiếng, chín mươi chín
thiên tài ngã quỵ xuống, nằm la liệt trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ tột cùng,
miệng sùi bọt mép, linh lực rã rời yếu ớt.
Cả đám khán giả còn chưa kịp lấy lại tinh thần vì cảnh tượng tại sân đấu thứ
hai, một diễn biến kinh người khác lại xảy ra ở sân đấu thứ nhất.
Người bị vây công bởi Lý Thừa Ngân cùng năm đệ tử Đà La Môn lộ rõ ra khuôn mặt
thật.
“Ngươi là Đỗ Kiến Huy!!” Lý Thừa Ngân bất ngờ nói.
“Xin chào Thiếu Môn Chủ, thật ngại quá, ta phải loại ngươi khỏi Thiên Tài Hội
rồi!” Đỗ Kiến Huy cười lạnh lẽo nhìn Lý Thừa Ngân cùng năm đệ tử khác, thần
thái tự nhìn.
“Cút khỏi đây!” Lý Thừa Ngân hùng hổ quát lớn, hắn liền sử dụng Đà La Kiếm
Trận, phối hợp sức lực của sáu người nhanh chóng đánh bay Đỗ Kiến Huy vì đây
là một thiên tài không tầm thường, có thể uy hiếp đến thứ hạng của Lý Thừa
Ngân.
“Các ngươi mới là người nên cút khỏi đây!” Đỗ Kiến Huy thấy kiếm trận, hắn
cười nhạt một tiếng, thanh kiếm trong tay chuyển động, bầu không khí trở nên
khác lạ, một kiếm xuyên tới nhẹ nhõm phá hủy Đà La Kiếm Trận, đánh bay năm
thiên tài Đà La Môn ra khỏi sân đấu, đồng nghĩa với thua cuộc.
“Tới lượt ngươi rồi!” Đỗ Kiến Huy nhìn vào Lý Thừa Ngân.
Lý Thừa Ngân ngạc nhiên tới mất thần, hắn không thể nào tưởng tượng ra một Đỗ
Kiến Huy, kẻ nhỏ bé trong Đà La Môn so với hắn lại trưởng thành đến thế, một
kiếm đánh bại sáu người, hắn liền khẳng định Đỗ Kiến Huy là thiên tài hai sao.
Mắt thấy mũi kiếm chỉ về phía mình, Lý Thừa Ngân đè nội tâm hốt hoảng xuống,
ánh mắt lạnh lùng nhìn Đỗ Kiến Huy, giọng nói vang vọng ra
“To gan, Đỗ Kiến Huy của Đà La Môn đã chết trong tay một nhóm người, ngươi
không phải là Đỗ Kiến Huy, chắc chắn ngươi là kẻ đã đoạt xá Đỗ Kiến Huy nhằm
gây hại đến bổn Thiếu Chủ, người đâu, bắt lấy Đỗ Kiến Huy giả này cùng bọn
người Thanh Vũ trên kia để xử tội, chúng chính là nhóm người sát hại Đỗ Kiến
Huy!”