Người đăng: thanhsontv2009
Nhìn từ bên ngoài, Hắc Tinh là một người thẳng tính, nóng nảy, thế nhưng, bên
trong lại không phải như vậy, cậu ta cũng là một người coi trọng tình nghĩa,
biết lo toan đủ điều.
Chứ không phải là một kẻ ngốc, ngông cuồng chỉ biết chiến đấu.
Cậu ta chỉ nghĩ ra cách nỗ lực chiến đấu để giúp đỡ chủng tộc, không thể nghĩ
ra cách nào khác hiệu quả hơn nên cứ đâm đầu vào mà làm.
Không một người nào biết, không một người nào hiểu Hắc Tinh cho đến khi ý cảnh
của cậu ta xuất hiện.
Cho nên Thanh Vũ mới cảm thấy lo lắng cho Hắc Tinh.
Có kẻ nào dại dột, nóng nảy đến mức vì một vài tộc nhân mà gọi cả hết thành
viên trong chủng tộc đi đến đòi nợ không?
Hắc Tinh đã làm như thế, vào ngày định mệnh, vào ngày cậu ta gặp được Thanh
Vũ.
Mọi người đều có việc riêng của họ, còn Thanh Vũ thì ngồi lại tiếp tục tu
luyện, hắn tu luyện ở cảnh giới Tam Dương kỳ trong hơn hai trăm ngày rồi nên
đột phá đến cảnh giới nửa bước Tứ Dương kỳ, nhưng hắn vẫn chưa đủ khả năng đột
phá Tứ Dương kỳ.
Đó là một cảnh giới lớn, sự chênh lệch sức mạnh cũng to lớn theo, để phá sự
ràng buộc kia cần sự tích lũy cả về tinh thần lẫn linh lực ngưng thực hơn nữa.
Vì vậy, Thanh Vũ không lãng phí một chút giây phút nào, tập trung để cao sức
mạnh của bản thân.
Trong vòng một ngày, vô số thiên tài tán tu hay của các Tông Môn, thế lực một
sao, hai sao đều tìm tới đây để tham dự vòng loại của Thiên Tài Hội.
Một trăm sân đấu lâm thời được dựng lên tại vị trí gần lối vào Trúc Cơ Cốc,
một nơi có linh lực nồng đậm, thích hợp cho việc tu luyện cũng như hồi phục
linh lực tiêu hao của tu sĩ.
Việc đó khiến gần lối vào Trúc Cơ Cốc trở thành một hội lớn, đâu đâu cũng là
tu sĩ đang ngồi tu luyện, bọn họ tụm năm tụm ba lại để bàn luận tâm đắc, người
cùng thế lực thì giao lưu pháp thuật đặc trưng của họ, tán tu kết thêm nhiều
bằng hữu, đạo hữu.
Thậm chí ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng đến đó tìm kiếm cơ duyên, nhìn các
trận chiến nảy lửa trực tiếp, có người còn được tu sĩ Kết Đan kỳ nhận làm đệ
tử, khiến cho cảnh tượng náo nhiệt càng thêm náo nhiệt.
“Hợp Ma Tông thông báo, tất cả những tu sĩ giữ lệnh bài đều có thể tiến vào
khu vực bên trong để tu luyện!” Một thông báo vang dội khắp nơi, các tu sĩ
nghe vậy liền hớn hở giơ cao tín vật là lệnh bài để vào vùng có linh lực nồng
đậm hơn bên ngoài.
Một nơi cực kỳ thích hợp tu luyện, một ngày trong đó bằng với mười ngày, làm
ít công to.
Ai nấy đều không bỏ qua cơ hội.
Người không có lệnh bài chỉ đành đứng ở một chỗ, nhìn người khác với ánh mắt
ghen tỵ.
Họ không tham dự Diệt Kiến Hội nên bị cấm vào vùng trong, và bọn họ cũng không
thể nhận được phúc lợi kia nữa, vì một khi Trúc Cơ Cốc mở ra, toàn bộ số linh
lực nồng đậm, ẩn chứa một ít đại đạo chi lực sẽ bị Trúc Cơ Cốc hút vào hết,
không còn sót lại một chút gì cho người đến sau hấp thụ.
Việc đó là kiến thức thường thức của giới tu sĩ.
Mấy chục ngàn người hòa lẫn vào một bầu không khí sôi nổi, bọn họ hò hét trợ
uy cho những thiên tài dám lên khiêu chiến, và ca ngợi cả thiên tài giành lấy
thắng lợi, đứng vững trên sân đấu trong vòng năm phút.
“Kia là thiên tài của Hoàng Cương Đao Tông, đao pháp thật tinh diệu!” Một tán
tu ngạc nhiên nói.
“Không phải thiên tài của các thế lực hai sao đều được đặc cách tiến vào vòng
sau ư?”
“Có thể là bọn họ ngứa tay, muốn đi lên đánh vài trận làm nóng người.”
“Đối thủ của bọn họ quá xui rồi, tán tu sao đánh lại thiên tài đến từ thế lực
hai sao chứ?”
“Mỗi người có hai lần thủ sân, lần này thất bại thì hi vọng vào lần sau vậy.”
Có người nhẹ nhàng nói ra.
Các pháp thuật đủ loại màu sắc trình diễn giữa một vùng đất trống trải, âm
thanh nổ tung vang lên không dứt, kiếm pháp, đao thuật, thương thuật, phi kiếm
bay lượn khắp nơi, còn có cả những loại vũ khí mà người khác chưa từng nghe
đến bao giờ.
“Đó là Độc Ma Châm, một pháp bảo độc môn của Độc Kinh Tông!” Một tán tu hoảng
sợ nói.
“Đúng là nó rồi, Độc Ma Châm, trúng một cái liền chết ngay tại chỗ.” Có tu sĩ
kinh hãi nói ra.
“Người kia là ai? Kiếm pháp không phải tầm thường đâu!” Một người giật mình
chỉ tay vào một sân đấu.
Hai tu sĩ tán tu đang đánh nhau rất quyết liệt, thế nhưng ai cũng có thể nhìn
ra, người quần áo kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra một cặp mắt sắc bén đang đánh
một cách nhẹ nhõm, từng đường kiếm đều ảo diệu phi thường.
“Đúng nha, kiếm thuật kia rất thâm ảo.”
“Sợ là ngang bằng với Đà La Kiếm Pháp luôn đấy chứ.”
“Lại còn nhẹ nhõm như mây, mỗi một kiếm chiêu đều như đang đùa giỡn với đối
thủ.”
Đám tu sĩ nhao nhao bàn tán, suy đoán thân phận của tán tu kia đồng thời nhìn
ra nhiều đặc điểm nổi trội của kiếm thuật.
Xẹt!
Cuối cùng, tu sĩ mặc quần áo kín mít chiến thắng bằng một vệt kiếm ý, chém
ngay ngực của đối thủ, làm đối thủ bay ra khỏi sân đấu, thành công đứng vững
trên sân đấu trong vòng năm phút.
“Có lẽ đây là một hắc mã của Thiên Tài Hội, người đó còn chưa phát huy ra toàn
bộ thực lực.”
“ít nhất là thiên tài một sao.”
“Nhìn xem, đối thủ của người đó cũng chẳng phải dạng vừa, tán tu Liễu Minh,
một kẻ cũng am hiểu kiếm thuật, sử dụng phi kiếm điêu luyện, tại có nhiều kinh
nghiệm chiến đấu sinh tử, vậy mà vẫn thua.”
Cứ thế, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, các tu sĩ quan sát vòng loại kết
thúc, để lại cho mọi người vô vàn cảm xúc vui buồn lẫn lộn, có tu sĩ chiến
thắng mở tiệc ăn mừng bạn bè, có tu sĩ thua buộc lặng lẽ rời khỏi, hòa lẫn bản
thân vào màn đêm lạnh lẽo như chưa bao giờ xuất hiện…
Một đêm tối lại kéo đến, màn đêm yên tĩnh với những cơn gió mát mẻ, hầu như
mọi người đều không ngủ được vì đang nóng lòng đến sáng ngày hôm sau, khi đó,
Thiên Tài Hội thật sự mới bắt đầu.
Ngũ Đại Thế Lực hai sao, hàng trăm thế lực một sau, cùng năm ngàn tu sĩ vừa
mới chiến thắng vòng loại, đó là một đại hội đặc sắc nhất trong khoảng thời
gian gần đây.
Và còn có một lý do nữa khiến bọn họ chờ mong, vào sáng ngày hôm sau, ngay ánh
mặt trời vừa lên cao, một buổi tiệc tuyệt mỹ sẽ bắt đầu, buổi tiệc với những
điệu nhảy tuyệt vời của Bạch Linh Điệp, được người đời ca tụng với cái tên
Bạch Linh Mộng Vũ.
Một năm chỉ có một lần, lần này là lần đẹp nhất trong lịch sử tồn tại của Bạch
Linh Điệp, ai đều biết rõ ràng, theo Xích Nghĩ Ma Tộc, Bạch Linh Điệp cũng
phát triển đến một mức độ kinh người.
Đây là bầy đàn lớn nhất mà Bạch Linh Điệp từng có!
Thời gian trôi đi, cuối cùng thì một ánh rạng đông đã ló dạng từ đường chân
trời, tia sáng màu vàng nhạt chiếu lên những chiếc lá cây, làm nổi bật giọt
sương trong lành của sớm mai.
Cả khu rừng Xích Nghĩ vẫn chưa thức giấc, ấy thế mà, tiếng người đã nôn náo
khắp nơi tại bìa rừng, hàng chục ngàn tu sĩ đang tụ họp lại với nhau, tham dự
một bữa tiệc do Ngũ Đại Thế Lực hai sao chuẩn bị, một bữa tiệc thưởng thức
Bạch Linh Mộng Vũ.
“Thiếu Tông Chủ Lương Phi Nguyên đến!” Như thường lệ, Lương Phi Nguyên thản
nhiên bước lên chỗ ngồi chủ trì, hắn ta mặc một bộ quần áo màu vàng cao quý,
ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, khóe miệng nở nụ cười tự tin.
“Mọi người vẫn khỏe chứ?” Lương Phi Nguyên cười nhạt nói ra.
Hàng chục ngàn tu sĩ đều tập trung tới Lương Phi Nguyên vì họ biết người đứng
ra quản lý bữa tiệc ngắm Bạch Linh Mộng Vũ là hắn ta.
“Hôm nay, Thiên Tài Hội sẽ chính thức bắt đầu, tuyển cho ra những thiên tài
đứng đầu trong Ngũ Đại Thế Lực, xứng danh trên Thiên Tài Bảng, nhưng trước
hết, chúng ta hãy chiêm ngưỡng tiết mục mở đầu trăm năm có một lần của Bạch
Linh Điệp đi.”
“Ta kính mọi người một ly!” Sau cùng, Lương Phi Nguyên cao giọng nói trong khi
cầm một ly rượu Bích Linh Tửu, mùi hương thơm nồng của rượu lan tỏa trong cả
một vùng đất lớn.
Hàng chục ngàn tu sĩ đều nâng chén, cùng nhau uống một ly rượu bắt đầu buổi
tiệc thịnh soạn, sau ngày đó các tiếng nói cười vang lên không ngừng nghỉ.
Tất cả đều đang ngóng chờ thời khắc Bạch Linh Điệp – nhân vật chính của buổi
sáng – xuất hiện.
“Kia là các Cầm Sư?” Đoàn Thế Thành cũng ngồi trong đám người, ông ta lẩm bẩm
vì thấy một tu sĩ cầm đàn đang ngồi yên tại chỗ, nhắm chặt đôi mắt, hình như
đang làm cho tình thần dịu lại, chuẩn bị tấu một khúc kinh động nhân tâm.
“Đúng là Cầm Sư.” Mạc Ảnh Quân ngồi cạnh Đoàn Thế Thành, cậu ta gật đầu nói
nhỏ.
“Tên của người kia là Bạch Si, một Cầm Sư tài giỏi nổi tiếng.” Tu sĩ Kết Đan
hậu kỳ đi cùng Mạc Ảnh Quân nhàn nhạt giới thiệu.
“Thứ cho tôi thiếu kiến thức, làm thế nào để phân biệt trình độ của Cầm Sư
vậy?” Đoàn Thế Thành nghi hoặc hỏi.
“Ông không biết cũng là việc bình thường, Cầm Sư thường lui tới những địa điểm
danh lam thắng cảnh để lĩnh ngộ trời đất, hay tới nơi hồng trần náo nhiệt để
rèn luyện nhân sinh, ngay cả tôi cũng rất ít khi nhìn thấy Cầm Sư, bọn họ đến
rồi như một cơn gió ấy.” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ chậm rãi nói ra.
“Cầm Sư phân biệt thực lực theo nhiều cảnh giới Luyện Tâm, Luyện Ý, Luyện Hồn,
Luyện Linh, còn cảnh giới cao hơn thì tôi không biết rõ, theo như cảnh giới
kia để xưng hào, Cầm Sư lĩnh ngộ ra Luyện Tâm được gọi Đại Sư, lĩnh ngộ ra
Luyện Ý được gọi là Tông Sư, kế đến là Đại Tông Sư, còn cảnh giới Luyện Linh
hình như gọi là Cầm Vương thì phải, tôi chỉ nghe về chuyện đó loáng thoáng
thông qua lời của Chân Quân đại nhân.”
“Thì ra là vậy, cảm ơn ông đã giải thích nghi hoặc.” Đoàn Thế Thành cười nói
ra.
“Cảnh giới của Bạch Si là Luyện Tâm, một Đại Sư!” Mạc Ảnh Quân bình thản nói
ra.
“Tuổi đời của hắn còn chưa đến hai mươi, ấy thế là tâm tính là cao đến mức
nào.” Kỷ Lãnh Hoàng cảm khái một tiếng.
“Chưa hết đâu, có rất nhiều Cầm Sư đang hiện diện tại đây, không thiếu cao thủ
đang ẩn thân.” Mạc Ảnh Quân bình tĩnh nói trong khi đưa ánh mắt nhìn xung
quanh.
Các Cầm Sư đang ngồi ngay ngắn, chờ đợi khoảnh khắc Bạch Linh Điệp xuất hiện,
hi vọng họ sẽ tạo nên một kỳ quan như Bạch Linh Mộng Vũ.
Đây có thể coi là một cuộc so tài đọ sức của các Cầm Sư.
Bởi vì theo truyền thuyết kể lại, một Cầm Sư gảy đàn, cảm hóa đến linh hồn của
một chủng tộc Bạch Lin Điệp, làm chúng dừng chân ít lâu để biểu diễn một điệu
nhảy tuyệt vời, cho nên ai đam mê đàn đều tiến về đây để tham gia náo nhiệt.
Hôm nay, nếu bọn họ thành công cảm hóa đến Bạch Linh Điệp, làm chúng biểu diễn
một điệu múa khác Bạch Linh Mộng Vũ như bọn họ sẽ ghi danh vào lịch sử, tương
truyền đến hậu thế.
Hơn nữa, khác với mọi năm, năm nay có nhiều người quan sát hơn, nếu thành công
thì danh tiếng sẽ vang dội hơn nữa, ai mà không muốn bản thân dương danh chứ?
Có Cầm Sư trầm tính, cũng có Cầm Sư vui vẻ, thoải mái, tiếng đàn bỗng nhiên
vang lên từ một chỗ ngồi, tất cả tu sĩ đều nhìn theo hướng âm thanh, thấy một
tu sĩ trẻ tuổi đang ngồi gảy đàn, tiếng đàn hùng hồn đưa mọi người vào một
chốn sa trường nhiệt huyết.
Ai nấy đều ngưng thần để nghe người Cầm Sư trẻ tuổi kia biểu diễn.
“Tiếng đàn trong trẻo nhưng nhiệt huyết, tiếng đàn nhiệt huyết nhưng cũng ẩn
chứa nỗi lòng bi ai sâu đậm, trình độ tài nghệ này đã đạt tới Luyện Tâm cảnh.”
Một tu sĩ nhẹ nhàng nói ra.
Sau cùng, Cầm Sư trẻ tuổi kia nhận được nhiều tiếng vỗ tay, lời nói ca ngợi,
cùng những tu sĩ mong muốn kết giao bằng hữu.
Cứ thế, như một ngọn lửa đốt sáng giữa bóng đêm, các Cầm Sư nhìn ra một cách
để biểu diễn tài nghệ của bản thân trước mọi người, mỗi một Cầm Sư vừa đàn
xong thì có Cầm Sư đàn tiếp, bổ sung cho bữa tiệc một phần màu sắc tươi mới.
Giữa bầu không khi thoải mái này, một nhóm người vừa mới đặt chân xuống đất từ
trời cao, đó là nhóm Thanh Vũ.
“May quá chúng ta tới kịp.” Dương Khả vỗ ngực nói ra.
“Tôi còn tưởng rằng chúng ta lỡ mất Bạch Linh Mộng Vũ rồi chứ.” Tiêu Mi thở
phào một hơi rồi nói.
“Cũng do hai cô cứ cấm đầu tu luyện cái gì Khai Sơn Ấn thôi.” Hắc Tinh cười
nhẹ nói ra.
Hai người mải mê tu luyện Khai Sơn Ấn, không thể kết thúc ngang được nên bị
trễ khá lâu.
“Tôi cũng vì muốn có thêm một phần thắng thôi mà.” Dương Khả lên tiếng giải
thích.
“Thôi, được rồi, sau này đừng cố gắng, tu luyện không phải ngày một ngày hai.”
Ngọc Trang từ tốn khuyên bảo.
“Vâng.” Dương Khả, Tiêu Mị gật đầu nhẹ đáp.
“Ồ, Thanh Vũ Chân Nhân kìa.” Một ít tu sĩ nhận ra Thanh Vũ, bọn họ tiến lên
chào hỏi.
“Thanh Vũ Chân Nhân, buổi sáng khỏe chứ?”
“Chúng tôi rất cảm ơn ngài.” Các tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí kỳ thì kính trọng
hơn nhiều.
“Buổi sáng tốt lành.” Thanh Vũ thân thiện đáp lại từng lời chào hỏi của mọi
người, dẫn theo cả nhóm đến gần vị trí của Đoàn Thế Thành và Mạc Ảnh Quân.
Ngay khi bọn họ vừa ngồi yên tại chỗ, thì một tiếng nói lớn vang lên:
“Kia là, Bạch Linh Điệp!!”
“Bạch Linh Điệp xuất hiện rồi!!”