Người đăng: thanhsontv2009
Phân chia đẳng cấp của pháp thuật rất nghiêm ngặt, mỗi một cấp độ đều chênh
lệch rõ ràng.
Từ Nhân – pháp thuật thích hợp tu sĩ Luyện Khí kỳ, những pháp thuật đẳng cấp
cao hơn đòi hỏi người tu luyện sở hữu một tu vi nhất định hoặc có ngộ tính,
thiên phú cao để lĩnh ngộ sự huyền ảo của nó.
Muốn phân chia chính xác sức mạnh chênh lệch của chúng thì rất khó, nhưng mỗi
tu sĩ đều biết rõ Huyền Cấp mạnh hơn Hoàng Cấp, Thiên Cấp mạnh hơn Huyền Cấp,
và cũng như trung phẩm mạnh hơn hạ phẩm, thượng phẩm mạnh hơn trung phẩm.
Khi so tài, cùng cảnh giới, cùng thiên phú, chắc chắn người nào học tập pháp
thuật cấp cao hơn sẽ tăng cao tỷ lệ giành chiến thắng.
Khai Sơn Ấn Thiên Cấp hạ phẩm mạnh hơn rất nhiều so với Bạch Hạc Truy Thiên
Kiếm, một loại kiếm thuật mà Phi Hạc Thương Hội tự hào, đẳng cấp của nó chỉ là
Huyền Cấp thượng phẩm mà thôi.
Ngoài các loại pháp thuật ra, những bản sách tu luyện cũng quý giá không kém,
tu sĩ thường gọi là đại điển, tâm pháp, tâm quyết gì đó.
Khác với pháp thuật, các bản sách kia chia thành các đẳng cấp cụ thể giống như
tu sĩ vậy, Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, …
Người nào muốn để cao tỷ lệ đột phá cảnh giới cao hơn thì nên học tập các loại
quyển sách kia, chứ đột phá mà không có căn cơ thì sẽ thất bại, hậu quả là
trọng thương, thậm chí vẫn lạc.
Cho nên, Lý Duy Mạnh, Lê Nhật Thy, Trịnh Quốc Tấn, Trần Đình Hải đều quyết tâm
cao độ, dùng hết mọi thiên tư để học tập Khai Sơn Ấn.
Có thể sau này nó sẽ là thứ giúp họ bảo toàn mạng sống, ứng phó với nguy hiểm.
Trời vừa sáng, một nhóm người liền tới trước cửa nơi nghỉ ngơi của Thanh Vũ,
họ là Kỷ Lãnh Hoàng, Mạc Ảnh Quân cùng nhiều tu sĩ khác.
Trong đó có một ít người nổi bật, ánh mắt tự tin, thần thái hơn người, chứng
tỏ là thiên tài mới tới Hàn Linh Thành, tham dự Thiên Tài Hội, họ sở hữu một
cây đại đao lớn, cho nên dễ đoán ra thân phận của họ là thiên tài của Hoàng
Cương Đao Tông.
“Trận pháp?” Mạc Ảnh Quân ngạc nhìn dãy nhà rộng rãi, bởi vì cậu ta thấy rõ có
một lớp sương mù che phủ cảnh tượng bên trong làm cậu ta không nhìn thấy gì.
“Một loại trận pháp rất tinh diệu.” Kỷ Lãnh Hoàng nghiêm mặt nói.
Một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ trầm giọng nói ra: “Ít nhất là trận pháp cấp ba
thượng phẩm, không, có thể là tuyệt phẩm!”
Nói đến đây, hai mắt của tu sĩ kia trừng ra hết cỡ, vẻ mặt kinh hãi.
“Lại thêm một bất ngờ nữa.” Mạc Ảnh Quân nhẹ giọng cười, thân phận của đối
phương không nhỏ, cho dù nhìn thấy nhiều sự bất ngờ hơn nữa thì Mạc Ảnh Quân
vẫn sẵn lòng tiếp nhận.
“Từ Phù Sư cho đến Trận Pháp Sư, mỗi một nghề nghiệp đều cường đại, rốt cuộc
những người kia đến từ nơi nào?” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ nghi hoặc.
Có nghĩ mãi cũng không biết đến thế lực ba sao nào ngoài Tử Vi Kiếm Tông.
Tử Vi Kiếm Tông, bá chủ của hàng trăm thế lực hai sao!
Cường giả vô số, cương vực rộng lớn, thiên tài như cỏ rác.
Cái gì thiên tài một sao, hai sao trong Tử Vi Kiếm Tông không khác gì lá trên
cây, thậm chí người sở hữu thể chất đặc biệt cũng tỏ ra bình thường.
Có Hóa Thần Đại Tôn trấn giữ, chẳng kẻ nào ngu ngốc dám đắc tội Tử Vi Kiếm
Tông.
Mạc Ảnh Quân, Kỷ Lãnh Hoàng đành đứng bên ngoài chờ đợi, rõ ràng người bên
trong không muốn bị người ngoài quấy rầy.
Khoảng mười phút sau, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, sương mù tản đi nhanh chóng,
chẳng mấy chốc, cả dãy nhà lại trở về hiện trạng như cũ.
“Xin chào, mọi người đến sớm nhỉ?” Thanh Vũ đứng ở cửa vào, giọng nói nhẹ như
gió bay.
“Xin chào.” Mạc Ảnh Quân, Kỷ Lãnh Hoàng cùng những người khác đều gật đầu chào
hỏi.
“Tôi đến đây là để thông báo cho anh rằng tôi đã xử lý xong chuyện đan dược.”
Mạc Ảnh Quân mỉm cười nói ra.
“Vậy à, ta rất cảm kích cậu vì đã làm giúp ta chuyện đó.” Thanh Vũ cười nhẹ
nói ra.
“Mọi người lặn lội đường xa đến đây không phải chỉ vì chuyện đó thôi phải
không?”
“Đúng vậy, chúng tôi muốn hỏi anh rằng bên anh có người nào tham dự Thiên Tài
Hội hay không?” Mạc Ảnh Quân khẽ nói.
“Tất nhiên là có rồi.” Thanh Vũ thong dong nói ra.
“Vậy thì chúng tôi có một ít chuyện cần thông báo cho anh.” Mạc Ảnh Quân khẽ
nói.
“Mời mọi người vào trong.” Thanh Vũ cười nói trong khi đưa một tay ra làm động
tác mời, làm sao để họ đứng ngoài nói chuyện được chứ?
“Được!” Mạc Ảnh Quân gật đầu rồi bước vào cánh cửa đầu tiên, sau đó là Kỷ Lãnh
Hoàng cùng nhiều tu sĩ khác.
Họ đi dọc theo một con đường đá đến thẳng một cái đình lớn, có một cái bàn ở
giữa cùng nhiều cái ghế gỗ khác, ánh nắng chan hòa ve vãn xung quanh đình nghỉ
mát tạo ra một bầu không khí thoải mái.
Xung quanh là những loài hoa đang khoe sắc, chủ yếu là loài hoa chịu lạnh tốt
vì đây là sườn nói của Hàn Linh Sơn, quanh năm lạnh lẽo, những loài hoa khác
không chịu nổi nhiệt độ thấp đó.
Thanh Vũ dùng Lục Diệu Trà cấp ba tiếp đãi bọn họ, nước trà màu nâu trong vắt
tỏa ra mùi thơm nức nở, nhiệt độ ấm làm cơ thể dễ chịu.
Mạc Ảnh Quân, Kỷ Lãnh Hoàng và Thanh Vũ ngồi nói chuyện phiếm, chủ yếu liên
quan đến việc Thiên Tài Hội và một ít thông tin về Trúc Cơ Cốc.
Đặc biệt là Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên vì Thanh Vũ không biết Trúc Cơ Cốc là gì,
đáng lẽ ra một cường giả đến từ thế lực ba sao trở lên phải biết về các địa
điểm thần kỳ chứ?
Mặc dù nội tâm nghi ngờ, nhưng Mạc Ảnh Quân vẫn bình thản giải thích cho Thanh
Vũ hiểu.
“Mạc Ảnh Quân, Kỷ Lãnh Hoàng?” Hắc Tinh đang cầm một cái đùi gà nướng đi ngang
đình nghỉ mát thấy hai người kia, cậu ta liền sáng mắt lên, hiện đầy chiến ý,
vội vàng ăn hết cái đùi gà kìa, lâu miệng rồi chạy đến đình.
Bị Hắc Tinh nhìn bằng ánh mắt kia, hai người cảm thấy rùng mình một cái.
“Haha, Mạc Ảnh Quân, ngày trước hẹn so tài, giờ là cơ hội tốt, chúng ta đánh
một trận thử sức nào!” Hắc Tinh cười to nói.
“Càn rỡ!” Năm thiên tài một sao đi chung Kỷ Lãnh Hoàng lập tức quát một tiếng,
vì cảm thấy Hắc Tinh vô lễ với Mạc Ảnh Quân, một kẻ tu vi Trúc Cơ đỉnh phong
mà thôi, sao có thể ngang bằng với Thiếu Tông Chủ?
“Đừng vô lễ.” Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng nói trong khi đưa tay ra ngăn cản năm
người, bọn họ là thiên tài kính phục Mạc Ảnh Quân, hay hầu hết thiên tài trong
Hoàng Cương Đao Tông đều như thế, bọn họ lấy Mạc Ảnh Quân làm vinh hạnh.
Với cương vị một người anh cả, Mạc Ảnh Quân có tư cách dạy dỗ bọn họ.
“Thiếu Tông Chủ?” Năm người khó hiểu.
“Đây là Hắc Tinh, một thiên tài hai sao.” Kỷ Lãnh Hoàng bình tĩnh nói ra.
“Thiên tài hai sao?” Năm người sửng sốt nhìn Hắc Tinh, dáng vẻ to lớn, khuôn
mặt thì khá hèn mọn, chưa lau hết nước dãi sau khi ăn đùi gà, nhưng đổi lại cơ
bắp thì có tỷ lệ hoàn hảo, khiến phái mạnh ước ao.
Mới đầu, năm người cũng không coi trọng Thanh Vũ lắm vì tu vi của Thanh Vũ
không hơn họ là bao, vì thái độ thân thiện muốn kết giao bạn bè của Mạc Ảnh
Quân dành cho Thanh Vũ nên họ mới không khó chịu, vì thế khi nghe Hắc Tinh nói
lớn thì phản ứng của họ mới thái quá như vậy.
“Hắc Tinh, tôi vẫn còn nhớ lời hứa hẹn kia, buổi sáng hôm nay rất tốt, thích
hợp để khởi đầu bằng một trận chiến.” Mạc Ảnh Quân nhìn Hắc Tinh rồi cười nói
ra.
“Tốt!” Hắc Tinh hào hứng nói.
“Nếu hai người đã có nhã hứng, vậy thì ta sẽ làm trọng tài.” Thanh Vũ từ tốn
nói trong khi đứng lên, hắn phất tay một cái sử dụng trận pháp che phủ cảnh
vật ở đây, tránh để trận chiến kích thích sự tò mò của tu sĩ khác.
Sau đó Thanh Vũ còn lấy ra một trận pháp gia trì mặt đất, tạo thành một nơi
thích hợp để so tài.
“Cảm ơn anh.” Mạc Ảnh Quân cười nhạt nói ra.
Sau đó Mạc Ảnh Quân nhảy lên trời đáp xuống vùng sân trống trải, ánh mắt đầy
chiến ý nhìn Hắc Tinh.
Hắc Tinh đứng đối diện Mạc Ảnh Quân, nở nụ cười khoe hàm răng trắng nõn, cậu
ta từ từ cởi bỏ cái áo, để lộ ra một vùng ngực săn chắc, đầy sức mạnh.
“Quả là một thân thể tốt.” Mạc Ảnh Quân cười khen một tiếng, nhìn ra Hắc Tinh
có luyện thể.
“Nào, chúng ta bắt đầu thôi, hãy chiến đấu bằng tất cả những gì ngươi có.” Hắc
Tinh cao giọng nói ra.
“Được, cung kính không bằng tuân mệnh.” Mạc Ảnh Quân phấn khởi nói, mấy khi
tìm ra đối thủ ngang tầm đâu?
Mạc Ảnh Quân cầm một thanh đao lớn, tinh thần ngưng thực, ánh mắt chăm chú,
khí thế ngưng tụ đến đỉnh cao, cả thân thể như gắn liền vào mặt đất, sừng sững
giữa đất trời, thanh đao tạo ra một áp lực lớn.
“Thiếu Tông Chủ thật sự sử dụng toàn bộ thực lực?” Một thiên tài kinh ngạc nói
ra.
“Không phải chứ? Hoàng Cương Khí mạnh về sức sát thương, sợ rằng người tên Hắc
Tinh kia sẽ bị thương nặng.” Một thiên tài phán đoán.
Cả hai đều là thiên tài hai sao, nhưng năm người lại xem nhẹ Hắc Tinh, nhờ vào
Hoàng Cương Khí, cùng Hoàng Cương Tam Đao của Hoàng Cương Đao Tông, sức mạnh
của Mạc Ảnh Quân rất vượt trội.
Dù tu sĩ Kết Đan sơ kỳ cũng không dám chính diện đỡ đòn của Mạc Ảnh Quân.
“Rất tốt!” Hắc Tinh cười hăng hái nhìn Mạc Ảnh Quân.
“Nhưng, đây không phải toàn lực của ngươi.” Hắc Tinh ngưng trọng nói ra.
Có thể làm Hắc Tinh hứng thú chứng minh Mạc Ảnh Quân không yếu, đây không phải
là sức mạnh chân chính của cậu ta.
Hắc Tinh có thể cảm ứng ra sâu cạn của Mạc Ảnh Quân.
“Anh nhận ra sự tồn tại của nó?” Mạc Ảnh Quân ngưng trọng hỏi.
“Đúng vậy.” Hắc Tinh thản nhiên trả lời.
“Nếu như ngươi không dùng đến nó thì không phải là đối thủ của ta!” Hắc Tinh
nghiêm túc nói.
“Nếu anh đã yêu cầu thì tôi sẽ đáp ứng.” Mạc Ảnh Quân cảm thấy Hắc Tinh không
gạt mình, cậu ta gật đầu nói.
Sau đó, nhìn Mạc Ảnh Quân trở nên rất khác biệt, khí chất thay đổi một trăm
tám mươi độ, từ một người cương trực biến thành một người mãnh liệt, ánh mắt
mạnh mẽ, linh lực chuyển màu sắc thành màu đỏ, phảng phất như có một con sư tử
khổng lồ đang gầm thét.
“Kia là…” Đám tu sĩ Kết Đan kỳ kinh ngạc.
“Hoàng Cương Tam Đao, Tam Đao Hóa Nhất Linh, Hỏa Phần Cuồng Nộ Sư Trảm!” Một
thiên tài kinh hãi thét lên.
“Chuyện này…” Các thiên tài khác cũng kinh ngạc không thôi.
“Không đơn giản như vậy.” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ nghiêm mặt nói.
“Hoàng Cương Đao Khí do Thiếu Tông Chủ hấp thu luyện hóa đã có linh tính, một
linh tính phụ thuộc vào Thiếu Tông Chủ, cũng là linh tính của Hỏa Phần Cuồng
Nộ Sư, nó được tạo ra bởi Hoàng Cương Đao Khí.”
“Uy lực không thể đo lường!” Cuối cùng, tu sĩ kia trầm giọng kết luận.
“Đây là Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư! Anh hãy cẩn thận!” Mạc Ảnh Quân không hề chú ý
đến người ngoài, cậu ta nhìn thẳng vào Hắc Tinh, ánh mắt thành thật nhắc nhở.
“Khá mạnh đấy.” Hắc Tinh cười nhe răng, không sợ hãi chút nào.
“Quá điên cuồng, dùng Hoàng Cương Tam Đao kết hợp với Hoàng Cương Khí, tạo ra
một linh tính cho Hoàng Cương Khí, một linh tính của bảo vật!” Đám tu sĩ kinh
hãi không ngớt, vẻ mặt vui mừng vì đó là Thiếu Tông Chủ của bọn họ.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến thực lực của Mạc Ảnh Quân lại cường đại cỡ này,
đánh thức linh tính cho cả Hoàng Cương Khí, một loại bảo vật phụ trợ chiến đấu
cực mạnh.
“Người kia chắc chắn không phải là đối thủ!” Đám tu sĩ của Hoàng Cương Đao
Tông đều đinh ninh.
“Chưa chắc.” Kỷ Lãnh Hoàng bình tĩnh lắc đầu, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt ung dung
của Thanh Vũ và Hắc Tinh, cho nên Kỷ Lãnh Hoàng không dám đoán bừa.
Cảm nhận linh lực bùng nổ, người trong dãy nhà đều chạy ra xem trận chiến,
Dương Khả, Tiêu Mị, Lý Duy Mạnh, Lê Nhật Thy, Trịnh Quốc Tấn còn cổ vũ cho Hắc
Tinh nữa.
“Ẩn dấu quá sâu, không hổ là Thiếu Tông Chủ của Hoàng Cương Đao Tông!” Lý Duy
Mạnh than thở.
“Thế nhưng Hắc Tinh cũng không yếu.” Ánh mắt Lý Duy Mạnh nhìn tới Hắc Tinh,
một người chưa bao giờ bị thương trên chiến trường, một người vẫn giữ được sự
vui sướng khi chiến đấu liên tục không ngừng nghỉ, một người đáng sợ mà ông
không biết giới hạn nằm ở đâu.
“Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư à, cái tên rất oai phong đấy.” Hắc Tinh cười lớn nói
ra.
“Cảm ơn anh khen ngợi.” Mạc Ảnh Quân từ tốn đáp lại, một tay cầm đại đao, ánh
mắt mãnh liệt nhìn Hắc Tinh, khí thế cao ngất trời, cậu ta tỏa ra một áp lực
khiến cho tu sĩ Kết Đan sơ kỳ hoảng sợ.
“Sức chiến đấu ít nhất là Tam Dương trung kỳ.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói ra.
“Chính xác là mạnh ngang với tu sĩ Tam Dương trung kỳ chuẩn bị đột phá Tam
Dương hậu kỳ.” Ngọc Trang khẽ nói.
“Chúng ta bắt đầu nào!” Hắc Tinh cười to một tiếng.
“Xin chỉ giáo!” Mạc Ảnh Quân thản nhiên nói ra.
Trong nháy mắt sau, hai người liền biến mất ngay tại chỗ, sau đó chỉ nghe
tiếng âm thanh đánh nhau vang lên, Hắc Tinh dùng đôi tay trần chống đỡ đại đao
của Mạc Ảnh Quân nhưng không bị thua thiệt gì, trái lại còn áp chế Mạc Ảnh
Quân một chút nữa.
Hai người biến thành các vệt tàn ảnh giao nhau trên mặt đất, không trung, âm
thanh vang lên không dứt, tiếng sư tử rầm rống xông thẳng lên bầu trời cùng
tiếng cười thoải mái của Hắc Tinh cứ vang vọng ra, nếu không có trận pháp áp
chế thì người bên ngoài đã phát hiện trận chiến này rồi.
Cho dù tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cũng không dám nhúng tay vào trận chiến của hai
người này.
“Mạc Ảnh Quân đánh ngang với anh Hắc Tinh.” Dương Khả nói với vẻ mặt bất ngờ.
“Chính diện giao phong!” Lâm Phong khẽ nói.
“Mạc Ảnh Quân cũng là một thể thu không yếu!” Không Yên gật đầu, cảm thấy bản
thân không bằng hai người kia.
“Không thể nào!” Đám tu sĩ Hoàng Cương Đao Tông thì đã ngây dại vì Hắc Tinh
vẫn yếu thế so với Thiếu Tông Chủ của bọn họ.