Tiêu Mị Bị Bắt


Người đăng: thanhsontv2009

“Chuyện gì đang diễn ra vậy hử?” Tu sĩ Hợp Ma Tông nhíu mày nói ra.

“Tại sao lũ người kia lại thoát khỏi, thậm chí còn phản công Xích Nghĩ Ma
Tộc?”

Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu của hắn ta và không có một lời giải đáp
nào thỏa đáng.

Được giao nhiệm vụ bởi Lương Phi Nguyên, tưởng chừng đây là một lời lớn giúp
đề cao danh vọng, địa vị của bản thân, nào ngờ mọi chuyện không diễn ra suôn
sẻ cho lắm.

“Chúng ta đi theo họ, để coi họ đang diễn trò gì!” Tu sĩ Hợp Ma Tông trầm
giọng nói ra.

“Vâng!” Những người khác đáp lại.

Bọn họ cũng hiếu kỳ rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra tại đây.

Còn tu sĩ Hợp Ma Tông không thể trở về với hai bàn tay trắng, nếu không Lương
Phi Nguyên sẽ trừng trị hắn ta rất nặng.

Nghĩ đến kết cục của những kẻ làm hỏng chuyện của Lương Phi Nguyên, hắn ta
rùng mình một cái, hai mắt nghiêm túc, quyết tâm hoàn nhiệm vụ.

Cứ thế, cả đám bắt kịp nhóm người đi trước chưa xa lắm, rồi đuổi tới luôn cả
nhóm người đông đúc, ai nấy đều cảm thấy ngạc nhiên vì nhiều tu sĩ lại thả
lỏng, kết bạn nói chuyện phiếm một cách vui vẻ giữa lãnh địa của Xích Nghĩ Ma
Tộc.

“Haha, lại có thêm người.”

“Càng đông càng vui.”

“Thanh Vũ Chân Nhân sẽ trình diễn màn phù chú rung động nào nữa đây!”

Nghe mọi người nói chuyện qua lại, đám người viện quân của tu sĩ Hợp Ma Tông
đều cảm thấy không hiểu gì hết, thế là một tu sĩ trẻ tuổi thấp giọng hỏi:

“Mọi người đang làm gì thế?” Ánh mắt chân thành, hai tai căng lên chờ đợi câu
trả lời.

Hầu hết cả đám đều căng lỗ tai lên cùng nhau, hi vọng tìm được lời giải đáp
thỏa mãn họ.

Thấy nét mặt thành thật của người hỏi, người trả lời vuốt bộ râu màu đen mới
mọc chưa dài, nở nụ cười thông thái, ánh mắt chứa ý cười, giọng nói thần bí:

“Đoán xem!”

Rốt cuộc, sau khi nhận được câu trả lời khiến bọn họ nổi điên, ai nấy đều cảm
thấy tức ngực khó thở, nhưng mà không để họ chờ đợi lâu, bức màn bí ẩn kia đã
vén lên.

Ầm!

Một tiếng động nổ kinh thiên, khiến cho cả một vùng đại địa rung rẫy mạnh,
phảng phất như có một viên thiên thạch vừa giáng xuống mặt đất vậy.

“Cái này…” Đám viện quân dưới sự chỉ huy của Hợp Ma Tông trố mắt, ngoác mồm,
nói không thành lời.

“Haha!” Đám tu sĩ chờ nhìn biểu tình kinh ngạc thì cười hớn hở.

“Lại là một cảnh tượng không thể nào quên được!”

“ít nhất mười mấy ngàn con bị đánh chết tươi đi?” Một tu sĩ tính nhẩm rồi lên
tiếng.

“Nhìn kia, xác của Xích Nghĩ Ma Tộc cảnh giới Kết Đan đỉnh phong.” Một người
vui vẻ chỉ tay vào một cái vảy giáp màu đỏ khá lớn, năng lượng ba động mạnh mẽ
trên đó vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn.

“Không thể nào!!” Tu sĩ Hợp Ma Tông bị chấn kinh một hồi lâu, sau đó hắn ta
hít một hơi khí lạnh, âm thanh ngạc nhiên.

“Lại thêm một kẻ ngạc nhiên đến ngu người.” Một tu sĩ cười nói ra.

“Cũng đúng thôi, tất cả đều giống nhau, ai mà chẳng kinh ngạc khi thấy uy lực
của phù chú cấp bốn chứ?” Một người cười nhẹ nói.

Tu sĩ Hợp Ma Tông bị người khác chế giễu, bàn tán sau lưng nên hắn ta cảm thấy
tức giận, tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc so đo với người khác, hắn phải
điều tra người sử dụng phù chú cấp bốn rồi nhanh chóng báo tin cho Lương Phi
Nguyên.

Hình như Diệt Kiến Hội, một đại hội được Lương Phi Nguyên tính toán rằng sẽ
nâng cao danh tiếng của hắn lên mức cao nhất đã bị phá sản, người được lợi
trong đây không phải là Thiếu Tông Chủ, mà là một kẻ nào đó khác, không thể dự
đoán ra được.

“Thanh Vũ, đó là bọn người đắc tội Thiếu Mông Chủ Lý Thừa Ngân.” Tu sĩ Hợp Ma
Tông nghi ngờ nói.

“Một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ lại sở hữu nhiều phù chú cường đại, không thể nghi
ngờ gì nữa, hắn là một kẻ may mắn, chiếm lấy bảo tàng của Phù Sư ba sao!” Tu
sĩ Hợp Ma Tông nói với giọng đố kỵ.

“Hừ! Ta xem ngươi có bao nhiêu lá phù cấp bốn để sử dụng!”

“Không thể để vậy được, phải mau báo tin cho Thiếu Tông Chủ!”

Tu sĩ được cứu bởi Thanh Vũ đều đang mang lòng cảm kích hắn, còn Hợp Ma Tông
thì bị người khác lãng quên, đây là một tổn thất nặng nề đối với Hợp Ma Tông.

“Người của Hợp Ma Tông kìa!” Không Yên liếc nhìn đám người viện quân một cái.

“Cứ mặc kệ chúng đi.” Hắc TInh lạnh nhạt nói ra, ấn tượng về đám tu sĩ của Hợp
Ma Tông rất tồi tệ, thế nên Hắc Tinh không có thiện ý với họ.

“Giáo Hoàng, tôi sợ rằng Hợp Ma Tông sẽ tính toán với chúng ta.” Lâm Phong nói
khẽ.

Thanh Vũ cũng nhìn sang tu sĩ của Hợp Ma Tông, sau đó hắn mỉm cười, từ tốn nói
ra:

“Không đáng lo ngại, bọn họ có thủ đoạn gì cứ sử dụng, ta còn dư rất nhiều
thời gian để chơi đùa với họ.’

“Nhất là kẻ tên Lương Phi Nguyên kia.”

Đệ tự Hợp Ma Tông năm lần bảy lượt tính toán Thanh Vũ, dù thân là một Giáo
Hoàng luôn thân thiện, nhưng Thanh Vũ cũng biết cảm thấy chán ghét Hợp Ma
Tông.

Đám người đó làm việc ác vô số kể, nếu không phải thời gian chưa thích hợp thì
Thanh Vũ đã thực hiện hành động diệt trừ cái ác rồi.

Bỏ mặc bọn chúng sang một bên, Thanh Vũ tiếp tục làm việc không biết mệt mỏi,
cứu đến nhóm người bị mắc kẹt số tám thì bọn Xích Nghĩ Ma Tộc đã bắt đầu rút
lui, chúng cảm thấy nguy hiểm nên không tiếp tục tấn công tu sĩ nữa.

Số lượng còn lại của Xích Nghĩ Ma Tộc rất nhiều, trong đó có hơn mười cá thể
Kết Đan đỉnh phong, chúng tụ tập tại lối vào của Trúc Cơ Cốc.

“Chúng ta trở về thôi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra trong khi nhìn mọi người một
vòng, ai nấy đều tỏa ra cảm kích Thanh Vũ.

“Vâng!” Đám người đồng thanh hô to.

Số lượng hơn mười hai ngàn, phần lớn là tu sĩ của các thế lực một sao, trong
đó không thiếu tu sĩ của thế lực hai sao, còn lại là tán tu.

Đây là một nguồn sức mạnh khổng lồ nếu họ liên hợp lại với nhau.

Mọi người bắt đầu lên đường, quay trở về tường thành, trải qua một trận chiến
căng thẳng kéo dài, ai cũng mệt mỏi về tinh thần lẫn thế lực và linh lực, họ
cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức chứ không thể tiến công tiếp vào lối vào của
Trúc Cơ Cốc được.

Trong khi đó, Lương Phi Nguyên đang đứng tại tường thành, vị trí cao nhất, ánh
mắt lạnh lùng vì bọn Xích Nghĩ Ma Tộc khó chơi hơn hắn tưởng.

“Thưa Thiếu Tông Chủ, chúng tôi đã bắt giữ thành công!” Bỗng nhiên, một tu sĩ
Kết Đan trung kỳ tiến lên báo cáo,

“Làm tốt lắm, khi trở về ta sẽ ban thưởng cho các ngươi.” Lương Phi Nguyên
nhìn người kia, hắn ta cười một cách thoải mái trong khi nói.

“Cảm ơn Thiếu Tông Chủ.” Tu sĩ kia khom người, giọng nói vui vẻ.

“Bọn họ đang bị giam giữ bởi mười tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, Thiếu Tông Chủ có căn
dặn gì nữa không?”

“Tạm thời không cần thiết, ngươi lui ra đi!” Lương Phi Nguyên bình thản nói
ra.

“Vâng!” Người kia cúi đầu một cái rồi rời khỏi đây.

Chưa đầy nửa phút sau, một người vội vã chạy đến gần Lương Phi Nguyên, hắn ta
không kịp chào hỏi, giọng nói run rẩy:

“Thưa Thiếu Tông Chủ…”

Lương Phi Nguyên cau mày nhìn người giữ nhiệm vụ báo cáo tin tức vì người kia
trông không được bình tĩnh cho lắm.

“Có chuyện gì cứ nói ra!” Lương Phi Nguyên trầm giọng nói.

“Lương Thái Chân Nhân truyền tin tức trở về từ Xích Nghĩ Sâm Lâm, ngài ấy nói
rằng viện quân không có tác dụng gì bởi một tu sĩ đã đứng ra đánh bại Xích
Nghĩ Ma Tộc, cứu mạng hàng chục ngàn tu sĩ khác bằng các lá phù cấp bốn!”
Người kia hoảng hồn nói.

“Cái gì!” Lương Phi Nguyên kinh ngạc, sau đó hắn biến sắc nhìn người báo cáo
tin tức.

“Có biết tu sĩ kia là ai không? Có phải hắn là Mạc Ảnh Quân không?”

Theo như Lương Phi Nguyên suy đoán, người nào đủ khả năng làm việc đó chỉ có
một mình Mạc Ảnh Quản, Thiếu Tông Chủ nổi danh của Hoàng Cương Đao Tông, được
coi là người thừa kế chức vị Tông Chủ số một, không một kẻ nào dám tranh dành.

“Không phải người đó.” Người báo cáo lắc đầu nói.

“Vậy thì là kẻ nào!” Lương Phi Nguyên lạnh lùng nói, ánh mắt ẩn chứa sự tức
giận.

Hắn vất vả tạo đủ điều kiện hấp dẫn tán tu, thế lực một sao tham dự Diệt Kiến
Hội, từ cơ chế điểm chiến công đổi pháp bảo, đan dược gì đó, cho đến vị trí
tham gia Trúc Cơ Cốc, tham gia đại hội của thiên tài của Ngũ Đại Thế Lực hai
sao tổ chức, bây giờ còn có thêm một phúc lợi nữa là có cơ hội tu luyện gần
lối vào Trúc Cơ Cốc, đề cao tu vi.

Nhìn bọn Xích Nghĩ Ma Tộc xem, chúng chiếm vị trí kia chưa lâu, ấy vậy mà cả
chủng tộc đều mạnh mẽ hơn với tốc độ đáng kinh ngạc.

Nếu có thể tu luyện tại đó mười ngày, nửa tháng thì ai cũng tin chắc rằng thu
hoạch rất kinh người.

Bấy nhiêu mê hoặc vì để thu nhận thêm người dưới trướng của mình, nay gặp một
kẻ gạt giò ngay giữa phút tám mươi chín, Lương Phi Nguyên không nổi điên là đã
có tâm tính cứng cỏi rồi.

“Đó là một tu sĩ tên Thanh Vũ, người đi cùng với Khai Sơn Tông.” Người kia run
rẩy nói.

“Không thể nào!” Lương Phi Nguyên lập tức quát to một tiếng.

“Tại sao lại là kẻ đó!”

“Lương Thái Chân Nhân truyền tin tức là như vậy, tôi không có gan thay đổi.”
Người báo cáo sợ sệt nhìn Lương Phi Nguyên, nói với giọng điệu cam đoan một
trăm phần trăm.

“Cút!” Lương Phi Nguyên lạnh nhạt đá bay người kia để trút giận trong lòng, vẻ
mặt âm trầm hẳn đi.

Lương Thái là tu sĩ Kết Đan trung kỳ trung thành hết mực với hắn, cho nên hắn
không nghi ngờ tin nhắn của Lương Thái chút nào, quả thật có một kẻ đã ngáng
đường Lương Phi Nguyên.

Mà kẻ kia lại chỉ là một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ nhỏ yếu!

Trong mắt Lương Phi Nguyên, Thanh Vũ chẳng là cái thá gì!

“Phù chú cấp bốn, ta không tin hắn có thể lấy ra nhiều hơn nữa.” Lương Phi
Nguyên lạnh lẽo nói.

Với một tâm trạng kém cùng cực, Lương Phi Nguyên đứng yên nhìn về phía đông,
chờ đợi đám người trở về, mọi chuyện đã kết thúc, hắn làm sao thay đổi tình
thế nữa?

Thời gian trôi qua hơn hai mươi phút sau, Lương Phi Nguyên nhận thấy nhiều
linh áp xuất hiện từ cánh rừng, chứng minh đám tu sĩ chinh chiến Xích Nghĩ Ma
Tộc đã khải hoàn trở về, mà người đi đầu, chiếm hết mọi ánh sáng, vị trí vốn
thuộc về Lương Phi Nguyên, đó là Thanh Vũ.

Lương Phi Nguyên đang điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị đối sách xử lý tình huống
bết bát, nào ngờ hắn thấy Thanh Vũ cùng nhiều người khác chạy thẳng một mạch
lên tường thành, trực tiếp bay lên cái tháp cao, đứng đối diện với Lương Phi
Nguyên.

“Chúc mừng các vị chiến thắng trở về, được lãnh đạo một trận chiến kinh tâm
động phách là thành tựu lớn của Lương Phi…” Lương Phi Nguyên cố gắng nở nụ
cười chào đón, giọng nói nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, hắn còn chưa nói xong thì Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Lương Phi Nguyên,
âm thanh bình tĩnh:

“Lương Phi Nguyên,, uổng công cho ngươi là một Thiếu Tông Chủ của Hợp Ma Tông,
nào ngờ ngươi lại dở trò sau lưng bọn ta, không những người gửi quân tiếp viện
mà còn bắt lấy người bạn của Thanh Vũ này, ngươi có mau thả người hay không?”

Giọng nói của Thanh Vũ rất lớn, nên truyền vào tai mọi người bên dưới rõ ràng,
ai nấy đều cảm thấy nghi hoặc khi Thanh Vũ tiến lên gặp Lương Phi Nguyên, họ
còn cho rằng Thanh Vũ đang định đổi phần chiến công lấy tài nguyên, nào ngờ
Thanh Vũ đang cứu bạn bị Lương Phi Nguyên bắt.

“Cái gì cơ, Lương Phi Nguyên bắt lấy bạn của Thanh Vũ Chân Nhân?” Một người
giật mình nói ra, ánh mắt khó chịu nhìn Lương Phi Nguyên.

“Hắn còn không gửi quân tiếp viện nữa chứ?” Một người cắn răng nói.

“Tôi có thể làm chứng, Lương Phi Nguyên ngăn cản đội quân tiếp viện tiến vào
rừng giải cứu mọi người, hắn định hãm hại Thanh Vũ Chân Nhân!” Một người nằm
trong nhóm đầu cao giọng nói, hắn là tán tu không gốc rễ nên không sợ Hợp Ma
Tông trả thù, không ở đây được thì di chuyển sang nơi khác sinh sống, tán tu
mà, không gốc rễ, sống nay đây mai đó.

“Chúng ta cùng Thanh Vũ Chân Nhân chiến đấu sống chết với hung thú, thế mà
Lương Phi Nguyên, thân là một Thiếu Tông Chủ lại làm chuyện đồi bại kia?!” Một
người quát to một tiếng, hình như hắn ghét Lương Phi Nguyên lắm thì phải.

“Đúng vậy, Lương Phi Nguyên Thiếu Tông Chủ, ngài làm vậy là không đúng rồi.”
Một tu sĩ đến từ thế lực một sao không nằm trong lãnh địa của Hợp Ma Tông lên
tiếng.

Thế là cả đám người, ai ghét Hợp Ma Tông, ai không sợ Hợp Ma Tông đều nhao
nhao nói, khiến cho Lương Phi Nguyên hết đường phản bác.

“To gan, các ngươi đang vu oan cho Thiếu Tông Chủ của chúng ta sao?!” Lương
Thái thấy tình cảnh không ổn, hắn trầm giọng lên tiếng, âm thanh băng hàn.

“Mọi chuyện rõ như ban ngày, các ngươi không gửi viện quân thì cũng thôi đi,
lại còn bắt lấy bạn của chúng ta, các ngươi làm vậy có biết xấu hổ hay không!”
Hắc Tinh tức giận nói lớn.

Mọi người đều dùng ánh mắt chất vấn nhìn Lương Phi Nguyên.

Trước đó không lâu, Dương Khả, Tiêu Mị, Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật
Thy bị người đột kích, họ đánh bại Lý Duy Mạnh rồi bắt đi Tiêu Mị, Dương Khả
nhanh chóng truyền tin cho Ngọc Trang, sau đó Ngọc Trang nói lại với mọi
người.

Khi nghe tin đó, Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên, Ngọc Trang đều cảm thấy tức
giận, họ định giải quyết luôn Lương Phi Nguyên. Ngoại trừ Ngọc Trang đề nghị
bắt giữ Lương Phi Nguyên về Giáo Đình thì người còn lại đều muốn phế bỏ Lương
Phi Nguyên.

Nhưng mà Thanh Vũ lại quyết định sử dụng danh vọng đang tăng cao, nhằm gây áp
lực cho Lương Phi Nguyên, để xem hắn ta phản ứng thế nào rồi làm quyết định
tiếp.

Một là thả người, hai là cứ bắt giữ người rồi bị nhiều thế lực chán ghét, sau
đó Thanh Vũ lại có thêm lý do tấn công Lương Phi Nguyên, thậm chí là Hợp Ma
Tông.

Thanh Vũ không lo lắng cho Tiêu Mị lắm vì hắn đã dùng thần thức nhìn thấy Tiêu
Mị, cô ấy đang bị giam lỏng tại một căn phòng bên dưới tường thành, do mười tu
sĩ canh giữ.

“Ta không có bắt bạn của các vị.” Lương Phi Nguyên thay đổi sắc mặt, hắn vẫn
ngoan cố lên tiếng.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #571