Người đăng: thanhsontv2009
Những con côn trùng và độc vật trên người của tên Tà Đồ này đều bị hắn luyện
hóa thành tà vật, mang trong người kịch độc cùng với tà khí, sức ăn mòn của nó
quá khủng bố.
Lâm Phong không dám trực tiếp chạm vào những độc thủy này, bởi vì thân thể của
hắn sẽ bị ăn mòn mãnh liệt.
Lợi dụng pháp bảo găng tay, Lâm Phong đánh ra từng quyền vào người đàn ông.
Người đàn ông biết đối phương kiêng kỵ mình, hắn cười ha ha, bóp nát vài chục
con rết độc và cóc độc, những giọt độc thủy hình thành một mũi tên màu xanh
bắn tới Lâm Phong.
Lâm Phong đánh ra từng quyền đáp ra, trong lúc đó hắn còn âm thầm vận dụng một
chút Quang Minh linh lực để khắc chế độc vật này.
Trên đầu quyền của hắn hiện ra từng tia bạch quang đánh nát những mũi tên,
không những vật, những độc thủy kia đều bị bạch quang luyện hóa hết.
Người đàn ông đột nhiên cảm nhận được một cỗ chán ghét từ Lâm Phong tỏa ra,
hắn không hiểu vì sao, nhưng đòn tấn công của hắn hung hăng hơn vài phần.
Một chưởng của Lâm Phong từ phía trên cao vỗ xuống, mang theo lực lượng kinh
người, không khí phát ra tiếng ầm ầm của phong bạo, người đàn ông khinh thường
cười lanh,, một quyền đánh ra, trên quyền của hắn chứa đầy kịch độc.
Quang Minh linh lực hiện lên, một chưởng vỗ xuống phát ra ánh sáng như một
viên lưu tinh đánh nát quyền của người đàn ông, những tia kịch độc đều bị chôn
vùi.
Thừa thế xông lên, một chưởng đánh xuyên thẳng vào lồng ngực của người đàn
ông, hai mắt người đàn ông trợn tròn nhìn thấy một cánh tay xuyên qua thân
mình.
Nhưng hắn lấy lại tinh thần rất nhanh, những con độc vật chạy vào miệng hắn,
sau đó hắn bắt đầu nhai, Lâm Phong cảm nhận được một khí tức nguy hiểm, một
chân đá ra làm cho Lâm Phong mượn lực lui về sau.
Thân thể của người đàn ông bay ra xa, nhưng miệng của hắn không ngừng nhai,
vết thương của hắn nhanh chóng khép lại, chỉ trong giây lát đã hoàn toàn hồi
phục.
Lâm Phong nhìn thấy cảnh này, không khỏi giật mình: ‘’Thằng này thuộc họ gián
hay sao? Đánh hoài không chết.”
“Khí lực của ngươi thật lớn nha.” Người đàn ông cả kinh nhìn Lâm Phong, từ khi
chiến đấu đến giờ, ở ngoài, hắn luôn áp chế Lâm Phong, nhưng thật ra người bị
thương luôn là hắn.
“Lâm Phong đạo hữu, chúng ta tới giúp ngươi.” Từ đằng xa, có một thân ảnh
phóng tới, đó là Không Tinh, mặc dù hiện giờ hắn lộ ra hơi chật vật, nhưng hai
mắt hữu thần.
Lâm Phong nhìn thấy có viện binh, xem ra Không Tinh đã xử lí xong đối thủ của
hắn, Lâm Phong cũng không có ngạc nhiên, dù sao Không Tinh đã gần chạm đến nửa
bước Kết Đan.
Người đàn ông cũng nghe được giọng nói này, hắn cảm nhận được một đạo khí tức
phóng tới, nguy hiểm không kém gì tên tiểu tử trước mặt này. Hai mắt hắn đảo
quanh, sau đó hét lớn:
“Con em nó, tiểu tử hãy xem tuyệt chiêu của ta.” Thân hình của hắn tạo ra tư
thế muốn tấn công, nhằm vào Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn thấy những độc trùng từ thân thể hắn chui ra nhiều hơn lần
trước, Lâm Phong cũng không dám khinh thường, thân thể căng thẳng chuẩn bị đón
nhận đòn tấn công mạnh nhất.
Những con độc trùng đột nhiên phóng ra, phương hướng là Lâm Phong, tốc độ cực
nhanh, Lâm Phong vội vàng tránh né.
Hai mắt người đàn ông hiện lên một tia giảo hoạt, hắn nói nhỏ: “Bạo.’’
Hàng trăm con độc trùng chưa phóng đến gần Lâm Phong, đột nhiên nổ tung, tạo
ra một làn sương độc ngăn cản tầm nhìn của Lâm Phong.
Không Tinh từ đằng xa chạy đến, nhìn thấy cảnh này, một đạo pháp thuật đánh
tới, những tia lửa bắn vào trong phía sương mù.
Lâm Phong cảm thấy có gì đó sai sai, hắn cũng sử dụng thân thể của mình đánh
cho sương mù tản đi.
Chỉ trong vài giây, làn sương mù đã tan rã, hiển lộ trong đó là một vùng đầm
lầy, nhưng không thấy thân ảnh của người đàn ông đâu. Không Tinh nhíu mày nói:
“Hắn chạy mất rồi.’’
Không Tinh vừa quay qua, chợt nhìn thấy Lâm Phong đánh về phía một khu vực,
một quyền giáng xuống, lực lượng kinh khủng va chạm vào mặt đất.
Ầm!
Một lớp đất đá bị đánh bật lên, một khu vực đều bị Lâm Phong đánh thụt xuống.
Từ trong khu vực đó truyền ra một thanh âm.
“Ai da, con em nó, tiểu tử, ngươi làm sao phát hiện ta ở đây?”
Một thân ảnh từ trong vùng thụt lún bay ra, giờ khắc này, thân thể hắn có chút
chật vật, những con côn trùng, độc trùng đều bị lực lượng đánh nát thành độc
thủy. Người đàn ông khó hiểu a, hắn lợi dụng sương mù làm cản tầm nhìn, sau đó
thả ra một bầy độc trùng rồi chui xuống đầm lấy, thần thức của cường giả có
quét tới thì cũng nhìn thấy độc trùng mà thôi, ở trong đầm lầy nơi đâu cũng
có, tại sao tên thiếu niên này lại phát hiện hắn?
Lâm Phong nhìn hắn như vậy, không khỏi buồn cười, nói: “Mùi của ngươi thúi đến
nổi ta không muốn tìm mà vẫn biết ngươi ở đâu.’’
Những độc vật mà hắn luyện chế đều bị nhiễm một tia tà khí, mà Lâm Phong tu
luyện Quang Minh Thánh Điển, trong cảm nhận của hắn, tà khí không khác gì một
ngọn đèn chiếu sáng giữa ban đêm, cho nên hắn có thể dễ dàng tìm ra chổ ẩn nấp
của người đàn ông.
“Được lắm, tiểu tử chết bằm, ngươi đã chọc giận ta thành công, bây giờ ngươi
có thể chết rồi.” Người đàn ông nghe Lâm Phong nói vậy, hắn tức giận quát lên.
Người đàn ông há mồm hắn ra đến cực hạn, từ trong mồm hắn chui ra một con rết
độc dài mấy thước, nhìn rất là kinh khủng, sau đó người đàn ông cắn một cái,
hút khô con rết độc chỉ trong vòng giây lát, khí tức của người đàn ông bạo
tăng.
Không Tinh nhìn thấy cảnh này, mồ hôi lạnh chảy ra, bây giờ hắn cũng không ở
trạng thái đỉnh phong, đối kháng với tên này thì hắn chắc chắn phải chết,
Không Tinh định quay người bỏ chạy thì đằng xa có hai đạo thân ảnh chạy đến,
là Hư Minh và Băng Tu.
Khí tức của người đàn ông phát ra đã làm cho Lâm Phong cảm nhận được nguy
hiểm, nhưng viện binh đã tới thì Lâm Phong cũng không sợ.
‘’Con em nó, tiểu tử, trước khi bọn kia đến bổn đại gia sẽ giết ngươi trước.’’
Người đàn ông hung hăng nhìn Lâm Phong rồi nói.
Ánh mắt của Lâm Phong nghiêm nghị lên, tập trung cao độ, trước bốn ánh mắt của
Lâm Phong và Không Tinh, thân ảnh của người đàn ông nhoáng lên một cái rồi sau
đó biến mất.
Lâm Phong đề phòng nhìn xung quanh, khi thân ảnh của người đàn ông hiện ra đã
xuất hiện ở đằng xa, cách nơi này vài dặm. Thần thức của Lâm Phong và Không
Tinh quét tới, sau đó hai người trợn tròn mắt lên, nghe được thanh âm của
người đàn ông đang lẩm bẩm:
“Con em nó, tại sao lúc ta định bạo phát thì lại có thằng đến phá? Số mệnh của
ta đã định là không thể tỏa sáng hay sao?’’ Người đàn ông không cam lòng, khi
nãy hắn nói muốn giết Lâm Phong chỉ là mạnh miệng mà thôi, trạng thái này chỉ
kéo dài vài phút, nếu hắn thật sự tiến lên đánh nhau, thì hắn sẽ bị bốn tên
cùng cấp vây công, cho dù chạy được cũng mất đi nửa cái mạng.
Người đàn ông bỗng nhiên nghĩ đến, bỏ chạy thật là mất mặt, thế là hắn ta làm
một động tác tiêu sái, thân ảnh hắn từ trên không đáp xuống, bên dưới xuất
hiện một con cóc to mấy trượng, đỡ lấy thân hình hắn rồi phóng lên cao, tốc độ
nhanh chóng, con cóc chỉ nhảy vài cái đã ở xa tận chân trời, thanh âm của hắn
mang theo tiếng cười vang ra:
“Tiểu tử, ngày sau gặp lại, bổn đại gia tất lấy mạng của ngươi.”
Hôm nay, kiến thức của Lâm Phong lại tăng lên, hắn đã tận mắt nhìn thấy bản
lĩnh chạy trốn của Tà Đồ, chạy trốn thì cũng thôi đi, còn làm bộ dạng tiêu
sái, Lâm Phong nhìn tên người đàn ông chạy mất, không khỏi im lặng.
Hai thân ảnh chạy đến, là Hư Minh và Băng Tu, hai người quan sát chỉ thấy Lâm
Phong và Không Tinh đang thất thần. Hư Minh hiếu kì nói: “Tên Tà Đồ đâu?’’
Không Tinh cười khổ nói: ‘’Hắn chạy trốn rồi.’’
Băng Tu nghe vậy, nói: ‘’Chạy trốn? Lúc nãy ta nghe hắn nói muốn giết Lâm
Phong đạo hữu a?’’
Băng Tu cảm thấy kỳ quái, không phải lúc nãy hắn nghe được một thanh âm điên
cuồng, ẩn chứa thiết huyết chi ý hay sao?
Không Tinh phất tay lên, một bộ bức tranh hiện ra trên không trung, chiếu lại
tình cảnh khi nãy. Hư Minh và Băng Tu xem xong, hai tay che mặt, bọn hắn cảm
thấy tên Tà Đồ này quá không biết xấu hổ.
Đám người đành quay trở về trợ giúp những thành chủ khác, bây giờ tình cảnh
của họ có chút nguy hiểm, mặc dù đã được Hạ Dương giúp đỡ.