Người đăng: thanhsontv2009
“Ít nhất là tu sĩ Nguyên Anh kỳ!” Lý Duy Mạnh âm thầm nói trong khi liếc nhìn
Thanh Vũ một cái, nội tâm đang biến động vì không ngờ rằng Thanh Vũ lại đạt
tới cảnh giới Chân Quân được người người tôn kính kia.
Cho dù ông đánh giá rất cao Thanh Vũ nhưng cũng bất ngờ vì kết quả này, ông
chỉ nghĩ rằng cùng lắm Thanh Vũ là tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ mà thôi.
Vào lúc Thanh Vũ lộ ra một ít linh lực để xử lý tu sĩ Kết Đan hậu kỳ và năm kẻ
thuộc Cuồng Man Vương Triều thì mọi chuyện đã rõ ràng, áp đảo một cách tuyệt
đối tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, chỉ tu sĩ Chân Quân mới làm được việc đó.
“Vậy thì người kia cũng không yếu hơn là bao.” Lý Duy Mạnh lẩm bẩm vài tiếng,
người kia trong miệng của ông là Ngọc Trang vì ông thường thấy Hắc Tinh, Lâm
Phong, Không Yên rất kính trọng Ngọc Trang giống như Thanh Vũ vậy.
“May là Tông Chủ chọn đúng.” Sau một hồi điều chỉnh tâm tình, Lý Duy Mạnh cười
nhẹ cảm khái.
Ở đây không còn việc gì dành cho mọi người nên họ lên đường rời khỏi, để lại
cả bầy Xích Nghĩ Ma Tộc đang phẫn nộ truy tìm kẻ gây náo loạn, số lượng rất
lớn, lên đến hơn hai mươi nghìn con, từ Luyện Khí, Trúc Cơ kỳ cho đến Kết Đan
kỳ có đủ.
Nhờ vào đám người tự đào hố chôn thân kia nên Lý Duy Mạnh đã thu lại được hình
ảnh đồ sộ của bầy kiến lửa.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, mọi người đã về tới Hàn Linh Thành, thời gian
còn khá sớm nên ngoại trừ Lý Duy Mạnh phải đi giao pháp bảo ghi ảnh kia cho
người của Hàn Linh Tông thì số người còn lại đều tự do.
Hàn Linh Sơn, gần với đỉnh núi, trong một mái đình nghỉ mát, Lương Phi Nguyên
đang thưởng thức một ly rượu Bích Linh Tửu, rượu màu lam ngọc óng ánh bên
trong ly làm bằng cẩm thạch, nó tỏa ra một mùi hương thơm nồng của cỏ cây, dịu
nhẹ nhưng lại cay nồng, hai cảm giác đối lập kia tạo nên loại rượu ngon nổi
tiếng của Đà La Môn.
Với vẻ mặt say mê, Lương Phi Nguyên uống một ly rượu và nhắm mắt lại để thưởng
thức nó.
“Đáng tiếc, năm nay Đà La Môn không sản xuất nhiều Bích Linh Tửu nên ta không
thể uống thoải mái được.” Lương Phi Nguyên mở mắt rồi nói với giọng khó chịu.
Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ đang ngồi cạnh bên nghe vậy, hắn ta cười lên tiếng:
“Nếu Thiếu Tông Chủ muốn thì tôi sẽ cho người đi gom Bích Linh Tửu ngay, thiết
nghĩ, với danh tiếng của ngài thì không một ai không nể tình cả.”
“Tốt lắm, nếu làm ta hài lòng thì ta sẽ đề cử ngươi với cha của ta.” Lương Phi
Nguyên cười nói ra.
“Cảm ơn Thiếu Tông Chủ đã chiếu cố.” Tu sĩ Kết Đan trung kỳ cười hớn hở cảm
ơn, vài ba người khác đang ngồi kế đó cũng nghe thấy nên nhao nhao lên tiếng,
làm Lương Phi Nguyên vui vẻ.
“Nghe nói nữ tu của Hàn Linh Tông rất xinh đẹp, tôi sẽ tặng cho Thiếu Chủ một
vài mỹ nữ để thưởng thức.”
“Làm vậy không được hay lắm đâu?” Lương Phi Nguyên nhíu mày.
“Không, không, Thiếu Tông Chủ nghĩ sai rồi, được làm ấm giường cho Thiếu Tông
Chủ là một phần phước phải tu ba đời mới có của họ.” Người tu sĩ kia lắc đầu
nói ra.
“Haha, ngươi nói rất đúng.” Lương Phi Nguyên vỗ mạnh bàn rồi nói ra.
Bọn họ cứ nói chuyện, người này một câu, người kia trả lời, chủ yếu là để mua
vui cho Lương Phi Nguyên vì ai cũng biết Thiếu Tông Chủ này sẽ có một tương
lai rực, thân là thiên tài hai sao, lại còn nhờ vào tài nguyên hùng hậu của
Hợp Ma Tông, đột phá trở thành Nguyên Anh Chân Quân là một chuyện hiển nhiên.
Vì thế, dù bọn người kia là Kết Đan Chân Nhân cũng phải khom người trước Lương
Phi Nguyên, đổi lấy một chỗ đứng trong tương lai.
“Thiếu Tông Chủ, có chuyện xảy ra rồi.” Bỗng nhiên một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ của
Hợp Ma Tông vội vả chạy đến nơi này, miệng thì nói lớn khiến Lương Phi Nguyên
không vui vẻ cho lắm.
“Chuyện gì?” Lương Phi Nguyên lạnh nhạt liếc tu sĩ kia.
“Đám người Khai Sơn Tông trở lại rồi và còn hoàn thành tốt nhiệm vụ thăm dò
nữa.” Tu sĩ kia cúi đầu chào Lương Phi Nguyên rồi nói ra.
“Haha, xem ra bọn họ cũng biết nghe lời đấy chứ!” Lương Phi Nguyên cười khẩy
vì tưởng rằng tu sĩ Kết Đan hậu kỳ do hắn cử đến chặn đường Thanh Vũ đã thành
công khuyên nhủ Thanh Vũ giao ra Tiêu Mị.
Lương Phi Nguyên nghe phong phanh rằng Hắc Tinh là thiên tài hai sao nên có
lòng muốn thu phục Hắc Tinh, cho nến hắn không làm mối quan hệ giữa đôi bên đi
vào ngõ cụt, vì thế chỉ cần Thanh Vũ giao ra Tiêu Mị thì tu sĩ Kết Đan hậu kỳ
sẽ thực hiện đúng theo lời hứa.
Đáng tiếc rằng, Lương Phi Nguyên không ngờ đến tu sĩ Kết Đan hậu kỳ do hắn cử
tới lại quá yếu đuối trước Thanh Vũ.
“Thiếu Tông Chủ…” Người kia chần chờ nói ra vì thấy Lương Phi Nguyên đang rất
vui vẻ.
Cũng đúng thôi, kế hoạch chiếm lấy người sở hữu Thiên Sinh Mị Thể “thành công
tốt đẹp” nên Lương Phi Nguyên đang chờ mong khoảnh khắc huy hoàng, đột phá
Trúc Cơ hoàn mỹ tại Trúc Cơ Cốc, từ nay vẻ nên một trang mới sáng rực rỡ trong
cuộc sống sau này.
“Còn gì nữa không?” Lương Phi Nguyên nhàn nhạt nói ra.
“Người, người do Thiếu Tông Chủ phái đi không hoàn thành nhiệm vụ và cũng
không truyền đến tin tức gì, bao gồm của người của Cuồng Man Vương Triều.” Tu
sĩ báo tin sợ sệt báo cáo.
“Cái gì cơ?” Lương Phi Nguyên lập tức đứng dậy, giọng nói như sấm nổ, ẩn chứa
một cảm xúc tức giận ngập trời.
Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ kia gia nhập Hợp Ma Tông chưa đến một tháng vì chạy trốn
kẻ thù truy sát, chừng ba bốn ngày trước, tu sĩ đó cam nguyện làm việc cho
Lương Phi Nguyên nên hắn ta đã kiểm tra sự trung thành thông qua nhiệm vụ
chiếm lấy Tiêu Mị.
Tổn thất một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ là một tổn thất quá lớn lao đối với Lương
Phi Nguyên vì trong số người làm việc cho hắn, tu sĩ Kết Đan hậu kỳ chưa đạt
đến năm người, vì ai đạt cảnh giới kia đều có một sự kiêu ngạo khó lòng làm
việc cho người khác, dù sao họ gần chạm đến ngưỡng cửa sức mạnh tung hoành
trong Tu Chân Giới là Nguyên Anh Chân Quân rồi.
“Tôi nghi ngờ rằng tất cả người của Thiếu Tông Chủ đều đã chết.” Tu sĩ báo tin
nói với giọng run rẩy vì cảm thấy đôi mắt giết người của Lương Phi Nguyên đang
nhìn vào mình.
“Đáng chết!!” Lương Phi Nguyên đập vỡ cái bàn có bình Bích Linh Tửu mà hắn yêu
thích, giọt nước rượu chảy xuống vào lòng đất.
Các tu sĩ Kết Đan trung kỳ gần đó cũng im lặng, không muốn đứng đầu mũi nhọn
chịu đựng sự phẫn nộ từ Lương Phi Nguyên.
“Những kẻ đi cùng Khai Sơn Tông có bị thương gì không?” Sau một lúc lâu, Lương
Phi Nguyên trầm giọng hỏi.
“Thưa Thiếu Tông Chủ, bọn họ không bị thương gì hết.” Tu sĩ đưa tin nhẹ giọng
trả lời.
“Thiếu Tông Chủ, có lẽ Ngụy Tiết không chạm trán với đám người kia nhưng lại
gặp bất trắc gì đó.” Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ suy đoán, Ngụy Tiết là tên của
tu sĩ Kết Đan hậu kỳ chặn đứng đường Thanh Vũ.
“Có thể là vậy.” Một tu sĩ khác đồng ý.
“Bọn người kia may mắn tránh khỏi Ngụy Tiết, nhưng Thiếu Tông Chủ chỉ cần sử
dụng một ít cách thức là có thể giải quyết họ.” Một tu sĩ nham hiểm nói ra.
“Các ngươi nói rất đúng!” Lương Phi Nguyên gật đầu, giọng nói bình tĩnh chứ
minh cái đầu nóng của Lương Phi Nguyên đã nguội lại sau lời khuyên từ các tu
sĩ Kết Đan trung kỳ.
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây Thiếu Tông Chủ?” Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ
hỏi vì biết rằng Lương Phi Nguyên coi trọng người con gái tên Tiêu Mị, nhất
quyết không thể bỏ qua cho đám người đi cùng Khai Sơn Tông được.
“Ta không thể để người của thế lực khác biết chuyện này nên hãy ra tay vào nơi
bí mật nhất.” Lương Phi Nguyên lạnh lùng nói ra.
“Ý của Thiếu Tông Chủ là, Diệt Kiến Hội?” Một tu sĩ khẽ nói.
Khóe miệng Lương Phi Nguyên cong lên thành hình vòng cung, hắn không đáp lại
người tu sĩ kia nhưng lại tiếp tục lấy một bình rượu Bích Linh Tửu ra rồi uống
sau khi thay đổi bàn ghế, bầu không khí căng thẳng tan đi và bọn họ lại nói
cười đùa.
…
“Thiếu Môn Chủ, tôi đã để Đỗ Kiên Huy chạy mất!” Một tu sĩ căng cứng thân thể
báo cáo cho Lý Thừa Ngân, hắn là Lý Chương Hạo, kẻ truy sát Đỗ Kiến Huy –
thiên tài một sao của Đà La Môn, vì đắc tội Lý Thừa Ngân nên bị Lý Thừa Ngân
muốn giết chết.
“Thất bại? Ngươi đã mượn một trận pháp vây nhốt cấp ba của ta và giờ đây ngươi
lại bảo rằng Đỗ Kiến Huy chạy thoát?” Lý Thừa Ngân lạnh lùng nói.
“Tôi, tôi gặp chuyện không ngờ đến để cho Đỗ Kiến Huy thoát được!” Lý Chương
Hạo thấy khuôn mặt băng lãnh kia thì tay chân run lên, vắt hết trí não suy
nghĩ ra một lý do để thoát khỏi trách nhiệm.”
“Là chuyện gì khiến một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ như ngươi thua kém Đỗ Kiến Huy?”
Lý Thừa Ngân cười khinh bỉ.
“Có một nhóm người cứu Đỗ Kiến Huy, nếu không thì Đỗ Kiến Huy đã chết trong
tay tôi rồi.” Lý Chương Hạo nói bằng một vẻ mặt tức giận để thuyết phục Lý
Thừa Ngân tin tưởng vào lý do này, hắn còn sử dụng linh lực vẽ ra mấy bóng
người cho Lý Thừa Ngân coi.
“Ngươi nói, chính là những kẻ này cứu Đỗ Kiến Huy?” Lý Thừa Ngân cau mày hỏi
lại.
“Thuộc hạ không bao giờ dám lừa gạt Thiếu Môn Chủ.” Lý Chương Hạo cam đoan.
“Hừ, những kẻ này đi chung Kỷ Lãnh Hoàng nên người đánh không lại họ là chuyện
tất nhiên, chuyện này không thể trách ngươi được, vì thế ta sẽ cho ngươi một
cơ hội lấy công chuộc tội.” Lý Thừa Ngân nhàn nhạt nói ra.
Mấy bóng người kia là nhóm người Thanh Vũ, còn Lý Thừa Ngân thì nhìn thấy nhóm
người Thanh Vũ trong buổi đấu giá, ngồi cạnh Kỷ Lãnh Hoàng và trò chuyện rất
vui vẻ nên Lý Thừa Ngân cho rằng đó là người của Kỷ Lãnh Hoàng.
Mà Kỷ Lãnh Hoàng là một kẻ khó chơi, không dễ đối phó nên Lý Thừa Ngân không
muốn làm căng với Kỷ Lãnh Hoàng.
Nếu làm căng thì vận mệnh của Lý Thừa Ngân trong Trúc Cơ Cốc rất đáng lo ngại,
Kỷ Lãnh Hoàng, nói không chừng kẻ vô pháp vô thiên này sẽ chọc tiết Lý Thừa
Ngân tại vùng đất thần bí kia mà không một người nào biết.
“là chuyện gì thừa Thiếu Môn Chủ, chỉ cần ngài nói thì tôi sẽ làm hết sức.” Lý
Chương Hạo vui vẻ nói lớn vì thoát khỏi tội danh làm hỏng chuyện rồi.
“Cùng với bọn người kia vận chuyển một ít vật phẩm.” Lý Thưa Ngân mỉm cười nói
ra.
“Chỉ vậy thôi sao?” Lý Chương Hạo kinh ngạc.
“Chỉ thế thôi.” Lý Thừa Ngân gật đầu nhẹ.
“Vậy thì tôi xin phép bắt đầu công việc.” Lý Chương Hạo hớn hở vì đây là công
việc nhẹ nhàng, hắn ta nói xong, sau khi nhận được một cái gật đầu cho phép từ
Lý Thừa Ngân liền chạy mất hút, tới kho chứa vật phẩm rồi làm việc.
“Đỗ Kiến Huy, Kỷ Lãnh Hoàng, và bọn người hạ đẳng, các ngươi năm lần bảy lượt
khiêu khích bổn Thiếu Chủ, nếu như ta không đáp trả lại các ngươi thì ta không
cần mang họ Lý nữa!” Lý Thừa Ngân hung ác nói thầm.
“Người đâu, tung tin tức Đỗ Kiến Huy, thiên tài một sao của Đà La Môn chết
thảm trong tay của ma đầu, Thiếu Môn Chủ Lý Thừa Ngân quyết tìm ra hung thủ,
báo mối thù sỉ nhục của Đà La Môn.”
“Vâng!” Người canh gác cao giọng trả lời.
…
“Trở về rồi à?” Hắc Tinh hỏi han Lý Duy Manh sau khi ông ta về từ Hàn Linh
Sơn.
“Có bị người khác làm khó dễ không?” Không Yên hiếu kỳ.
Hợp Ma Tông đang chú ý đến Tiêu Mị, nói đúng hơn là Lương Phi Nguyên đang muốn
bắt giữ Tiêu Mị vì một lý do gì đó nên người đi gần Tiêu Mị cũng bị ảnh hưởng.
Hiện tại, chắc chắn Lương Phi Nguyên đã biết tu sĩ Kết Đan hậu kỳ kia thất bại
trong nhiệm vụ, và hắn ta sẽ làm ra hành động gì đó tiếp theo.
Lý Duy Mạnh cười lắc đầu nói: “Không có ai làm khó dễ tôi cả, sau khi thông
báo hoàn thành nhiệm vụ thăm dò xong thì họ cho tôi đi.”
“Chuyện này thật kỳ lạ.” Hắc Tinh lẩm bẩm một tiếng.
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Lý Duy Mạnh đồng tình, ông lại cảm thấy vui vẻ vì
không ai gây sự nữa, đi cùng Thanh Vũ chưa lâu những trái tim Lý Duy Mạnh đập
mạnh mấy lần, lần nào cũng sợ sệt Khai Sơn Tông bị cuốn vào rắc rối không thể
giải quyết, điển hình là chống đối Hợp Ma Tông, Đà La Môn.
Nhưng điều ông lo lắng không xảy ra, mọi chuyện rất êm đẹp tựa như có một bàn
tay thần kỳ nào đó giúp đỡ Khai Sơn Tông vượt qua tất cả.
“Tôi có chuyện này muốn nói với mọi người.” Lý Duy Manh nhớ ra cái gì, ông ta
nói khẽ.
“Giáo Hoàng, Ngọc Trang Giáo Chủ và những người khác đang ở bên trong sảnh
lớn.” Không Yên thản nhiên trả lời.
“Chúng ta cùng vào trong thôi.” Hắc Tinh đề nghị.
“Được đó.” Lý Duy Mạnh gật đầu.
Ba người bước vào trong sảnh lớn, hình như mọi người đang thưởng thức một bữa
tiệc thịnh soạn thì phải, mùi thức ăn thơm lừng khiến bao tử Lý Duy Mạnh kêu
lên, ông chưa ăn gì trong khoảng nửa tháng nay rồi nên bao tử đang khao khát
thức ăn thơm ngon.
“Xin chào Giáo Hoàng và mọi người.” Lý Duy Mạnh đè nén cảm xúc khát vọng kia,
ông cười nói ra.
“Lý Duy Mạnh, đúng lúc đấy, ông có thể ngồi xuống để thưởng thức cùng chúng
tôi.” Thanh Vũ mỉm cười nói.
Lý Duy Mạnh nghe vậy, ông cảm thấy vui sướng vì thức ăn đều thoại loại thượng
hạng làm từ nguyên liệu cấp ba trở lên, Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên không
ăn được nên đi ra ngoài tản bộ, Lâm Phong thì đi khá xa nên không thấy mặt,
ngoại trừ mấy người kia, Lý Duy Mạnh còn thấy cả Trịnh Quốc Tấn và Lê Nhật
Thy, hai người ngồi ngay ngắn, vẻ mặt đầy tự hào vì ngồi chung bàn ăn với tu
sĩ Chân Quân cao quý, đó là một trong những vinh hạnh lớn lao của họ.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đã mời, nhưng trước hết tôi có một việc cần nói với ngài.”
Lý Duy Mạnh nhẹ giọng nói ra.
“Ông cứ nói.” Thanh Vũ đưa tay ra làm động tác mời.
“Ngài được Hợp Ma Tông chọn làm một Bách Trưởng, quản lý một trăm người trong
Diệt Kiến Hội, và tất cả tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên đều được chọn vào vị trí đó,
ngoài ra, Hợp Ma Tông còn tuyên bố cho phép tất cả tán tu tham gia vào DIệt
Kiến Hội để đổi lấy cơ hội tranh đấu trong đại hội dành cho thiên tài của Ngũ
Đại Thế Lực hai sao, từ đó thoát khỏi kiếp tán tu, được người người kính
ngưỡng.” Lý Duy Mạnh nhẹ nhàng nói ra.
“Khi tin tức này vừa ra thì hàng chục ngàn tán tu đổ xô vào báo danh tham gia,
giờ đây, có thể trong đội ngũ của ngài sẽ toàn là tán tu.”