Người đăng: thanhsontv2009
Không còn phải bận tâm chuyện gì hay bị quấy rầy bởi người nào nữa, nhóm người
Thanh Vũ lên đường đi tới căn nhà lớn nằm trên sườn Hàn Linh Sơn, nơi được Hàn
Linh Tông chọn làm địa điểm tổ chức cuộc họp bàn chiến thuật tấn công Xích
Nghĩ Sâm Lâm.
Lần này, Hàn Linh Tông cam chịu nhường ra vị trí chủ trì cho Hợp Ma Tông,
Thiếu Tông Chủ Lương Phi Nguyên, thiên tài hai sao nổi danh đứng đầu bảng xếp
hạng thiên tài của Ngũ Đại Thế Lực hai sao.
Người giúp đỡ Lương Phi Nguyên là Lý Thừa Ngân, hai người một giữ vị trí chủ
trì, một giữ vị trí chiến lược gia, còn Hàn Linh Tông thì chỉ có nhiệm vụ phụ
giúp để Diệt Kiến Hội dễ ra suôn sẻ mà thôi.
“Nghe nói Xích Nghĩ Ma Tông đang trong thời kỳ thiếu thức ăn vì Bạch Linh Điệp
đã trưởng thành hết rồi, không còn ở dạng ấu trùng để cung cấp chất dinh dưỡng
cho Xích Nghĩ Ma Tộc nữa nên bọn chúng đã tấn công một ít ngôi làng để kiếm
thức ăn.” Một tu sĩ nhẹ giọng nói ra trong lúc đi đường.
“Bạch Linh Điệp?” Thanh Vũ khẽ nói vì nhóm người Thanh Vũ cũng đi cạnh bên nên
nghe thấy cuộc trò chuyện phiếm của các tu sĩ khác, không thể không nói, đây
là một cách thu thập thông tin hữu hiệu nhất.
Người nói chuyện giết thời gian thì không cần phải che dấu âm thanh bằng linh
lực hay truyền âm, còn người nói chuyện bí mật thì mới làm vậy, tuy nhiên, bọn
họ không thể dấu bất kỳ một lời nói nào trước Thanh Vũ, Ngọc Trang cả.
“Một loại côn trùng sinh sống trong Xích Nghĩ Sâm Lâm, vào thời kỳ ấu trùng,
Bạch Linh Điệp nương nhờ vào Xích Nghĩ Ma Tộc để được an toàn, đổi lại chúng
cung cấp chất dinh dưỡng cho Xích Nghĩ Ma Tộc làm thức ăn, một loại cộng sinh
cả hai cùng có lợi.” Lý Duy Mạnh nói nhỏ để giải thích cho Thanh Vũ và người
khác.
Ông là tu sĩ sinh sống lâu năm nên biết nhiều kiến thức, thông tin là một
chuyện hết sức bình thường, huống chi hàng năm đều có tin tức truyền đến từ
Hàn Linh Tông, mời Khai Sơn Tông tham dự vào Diệt Kiến Hội.
Thân là một Trưởng Lão nên Lý Duy Mạnh từng tham dự một lần nên hiểu rõ về
Xích Nghĩ Sâm Lâm.
“Thật là kỳ lạ.” Ngọc Trang tấm tắc nói vì cô chưa bao giờ tìm hiểu về vấn đề
sinh học cả. Ngày trước, cô phải lo từng miếng ăn cho lũ trẻ tại trại mồ côi,
làm việc cật lực, nào có dư dả thời gian nghiên cứu sinh vật chứ?
“Đúng vậy, nhờ vào Bạch Linh Điệp nên Xích Nghĩ Ma Tộc không tấn công Hàn Linh
Tông trong khoảng chừng nửa năm, còn nửa năm còn lại thì săn mồi điên cuồng,
không những Hàn Linh Tông bị ảnh hưởng mà những dãy núi, rừng sâu khác cũng
bị, nhiều hung thú di tản trong khoảng thời gian này tạo nên nhiều hỗn loạn
nhỏ.” Lý Duy Mạnh cảm khái một tiếng.
“Thiên nhiên thật thần kỳ, Bạch Linh Điệp đã cứu rất nhiều sinh mạng vô tội,
nếu không có chủng tộc đó thì Xích Nghĩ Ma Tộc sẽ còn hung tàn hơn nữa.” Thanh
Vũ bình tĩnh nói ra.
“Bạch Linh Điệp chuẩn bị bay về phía bắc à?” Một cô gái trẻ hứng thú hỏi,
khuôn mặt vui vẻ, chờ mong.
“Đúng rồi, mỗi năm vào thời gian này, hàng triệu Bạch Linh Điệp sẽ cùng múa
một khúc Bạch Linh Mộng Vũ tai bìa rừng rồi sau đó bay về phương bắc tránh
thời tiết lạnh, đến đầu năm sau, Bạch Linh Điệp sẽ trở về đây để sinh sản.”
Một sĩ lớn tuổi mỉm cười nói.
“Bạch Linh Mộng Vũ, đó là một trong những cảnh đẹp nổi tiếng!” Một người giật
mình nói.
“Không ngờ chúng ta lại có cơ hội thưởng thức Bạch Linh Mộng Vũ!” Cô gái trẻ
phấn chấn, vẻ mặt không thể đợi được cho đến giây phút thăng hoa đó.
“Tôi nghe nói, ngoài Bạch Linh Mộng Vũ kia còn có một tiết mục từ các Cầm Sư
từ khắp phương trời tề tụ về đây để đánh đàn giữa đàn Bạch Linh Điệp, người
nào được nhiều Bạch Linh Điệp quây quanh nhất là người có tài nghệ giỏi nhất.”
Cô gái trẻ vui vẻ nói tiếp.
“Cô mới bắt đầu tu đạo gần đây phải không?” Một tu sĩ hiếu kỳ.
“Đúng vậy.” Cô gái gật đầu khẳng định.
“Bạch Linh Mộng Vũ bắt nguồn từ một Cầm Sư vô danh, lúc đầu, Bạch Linh Điệp
không có múa mà trực tiếp bay thẳng về phương bắc, tuy nhiên, vào một năm nọ,
đúng dịp Bạch Linh Điệp di dư thì một tiếng đàn bay bỗng vọng lên giữa thiên
không, tiếng đàn vừa thanh nhẹ vừa buồn bã bộc lộ ra cảm xúc của một người đi
xa quê hương, không biết khi nào trở về, Bạch Linh Điệp bị cảm hóa vì tâm tình
kia nên chúng thưởng thức tiếng đàn và bắt đầu múa, người và bướm như có chung
nhịp đập, từ đó trở về sau, Bạch Linh Điệp luôn giữ thói quen kia như thể đang
chờ đợi người Cầm Sư kia trở về.” Người nhiều chuyện nhẹ giọng kể lại.
“Một câu chuyện thật cảm động, nếu người Cầm Sư kia trở về thì tốt biết mấy.”
Cô gái trẻ ảm đạm nói.
“Chuyện đó đã qua rất lâu rồi, nhưng Cầm Sư kia chưa bao giờ về đây.” Người
kia thở dài.
“Tiếng đàn có thể cảm hóa cả loài côn trùng, người kia thật là một người tài
giỏi về lĩnh vực đàn.” Thanh Vũ cảm khái một tiếng.
“Đó gọi là Cầm Sư, những con người luôn mang một cây đàn bên mình.” Lý Duy
Mạnh mỉm cười nói, ông nghe câu chuyện đó từ rất lâu rồi, khi ông mới chập
chững bước vào Khai Sơn Tông, làm đệ tử ngoại môn.
“Một người xa quê hương và một đàn Bạch Linh Điệp chuẩn bị lên đường, có một
điểm chung giữa họ, tuy nhiên, Bạch Linh Điệp còn có thể trở về, nhưng người
kia thì không biết được.” Ngọc Trang nhẹ nhàng lên tiếng.
“Chúng ta nên đi ngắm Bạch Linh Mộng Vũ một lần, tôi rất háo hức để nhìn thấy
đàn Bạch Linh Điệp.” Dương Khả cười mỉm lên tiếng.
“Tôi cũng vậy!” Tiêu Mị gật đầu nhanh.
“Hoa Linh cũng muốn nhìn thấy các bạn Bạch Linh Điệp, Hoa Linh có thể chúc các
bạn sớm ngày nhìn thấy bạn Cầm Sư kia.” Hoa Linh vừa nói vừa ăn một cây kẹo sô
cô la, miệng lấm lem hết cả rồi.
“Theo như những người kia nói, Bạch Linh Mộng Vũ sẽ diễn ra trong ít ngày nữa,
chúng ta có thể đi thưởng thức kỳ quan Bạch Linh Điệp để mở rộng tầm mắt.”
Thanh Vũ gật đầu lên tiếng.
“Hay quá!” Dương Khả phấn khích.
“Thật tuyệt vời!” Hoa Linh hớn hở bay vòng vòng Tiêu Mị, Dương Khả vì hai
người này đã mở lời đề nghị Thanh Vũ.
“Chỉ là một đàn bươm bướm màu trắng thôi mà, có gì đẹp đẽ đâu?” Hắc Tinh gãi
đầu nói.
Bốp!
Ngọc Trang liên trừng phạt tên đầu đất Hắc Tinh khiến Hắc Tinh câm miệng ngay
lập tức.
“Mỗi một sinh mạng tồn tại đều có ý nghĩa và sự đẹp đẽ riêng của nó, chúng ta
có thể tước đoạt mạng sống của một sinh vật nhưng không thể phủ nhận cái đẹp
của chúng, thật may mắn khi được nhìn thấy Bạch Linh Điệp múa.” Không Yên nhẹ
giọng lên tiếng.
Tuy Bạch Linh Điệp là một loài vật hung thú, nhưng bọn chúng không gây hại đến
bất kỳ sinh vật nào và thường bị bắt làm thú cưng hay ăn thịt bởi loài khác
nhưng chúng vẫn kiên cường sống sót mặt kệ vô vàn khó khăn đang ngăn cản bước
tiến của chúng.
Nhỏ yêu nhưng lại không thấp hèn, Bạch Linh Điệp hiên ngang thể hiện ra một
buổi diễn tuyệt đẹp khiến lòng người say mê, nghe nói một ít hung thú cũng
phải khựng lại trong giây lát để ngắm nhìn cảnh Bạch Linh Điệp bay múa.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện về Bạch Linh Điệp, Lý Duy Mạnh đột nhiên
lên tiếng nhắc nhở:
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Lý Duy Mạnh chỉ tay về một căn nhà cực lớn, gạch ngói làm từ bạch ngọc quý giá
phản chiếu lên sự mỹ lệ không cách nào chê được, ánh sáng ôn hòa phản chiếu
khắp mọi nơi, nhìn qua liền biết đây là một kiến trúc của tu sĩ trong Tu Chân
Giới, nhất là phần trên của căn nhà được làm tỉ mỉ bởi các nghệ nhân tạo hình,
khiến cho căn nhà trông rất thanh nhã nhưng lại rất sang trọng.
Một nơi thích hợp để tổ chức cuộc họp của Hàn Linh Tông.
“Đại Vương Tử Hoắc Kiên của Đại Hoắc Vương Triều tới!”
“Công Chúa Đằng Lam Vận của Đằng Vưu Vương Triều tới!”
“Thiếu Tông Chủ Bình Hiền của Mộc Khôi Tông tới.”
“Thiếu Tông Chủ Trần Bách của Độc Ma Tông tới.”
“…”
Dòng người chậm rãi tiến vào trong căn nhà lớn, đâu đâu cũng là tu sĩ có danh
tiếng đến từ một thế lực một sao nào đó, thông thường, các tu sĩ dẫn đầu là
người có địa vị cao, thần thái tự tin nhưng vẫn nhìn vào căn nhà với ánh mắt e
ngại vì người chủ trì hôm nay là Lương Phi Nguyên đến từ Hợp Ma Tông.
Người nhiều thì tinh anh cũng không ít, Thanh Vũ dễ dàng nhìn thấy một thiên
tài một sao giữa đám người, thậm chí thiên tài một sao không đáng chú ý vì có
quá nhiều, khoảng hơn hai trăm thế lực đi ra chừng ba bốn trăm thiên tài một
sao, thậm chí có khả thiên tài hai sao ẩn nấp vì không muốn lộ thực lực trước
khi tiến vào Trúc Cơ Cốc để người khác nhắm vào.
“Đông người quá!” Hắc Tinh cười lớn, còn hai mắt thì đang tỏa sáng vì tìm thấy
một ít người khả quan có thể chịu đựng được một đấm của cậu ta.
“Đừng có gây sự!” Lâm Phong khẽ căn dặn một câu, ngoài thiên tài thì cũng có
một nguồn sức mạnh không thể coi thường, các Chân Nhân Kết Đan kỳ!
Tuy nhiên, Chân Nhân không lộ diện tới buổi họp bàn bạc kế hoạch vì nhường lại
sân chơi cho người trẻ tuổi, bọn họ đang nghỉ mát gần đỉnh núi, Hàn Linh Tông
tiếp đón họ rất tận tình, chu đáo, một cơ hội kết giao thêm nhiều đồng minh và
tạo ra một mối quan hệ tốt đẹp của Hàn Linh Tông.
Cho dù không được lợi trong Diệt Kiến Hội nhưng có thể làm quen với nhiều Chân
Chân đã là một món hời của Hàn Linh Tông rồi.
“Xin mời các vị đưa ra lệnh bài.” Một đệ tử của Hàn Linh Tông đứng ngoài cửa
nói với Lý Duy Mạnh.
Muốn vào bên trong thì cần lệnh bài từ Hàn Linh Tông, nó cũng tượng trưng cho
lời mới của Hàn Linh Tông đến các thế lực tham gia vào Diệt Kiến Hội.
Lý Duy Mạnh thoải mái đưa cho người kia một cái lệnh bài màu lam, nhiệt độ khá
thấp nên lệnh bài tỏa ra một hơi lạnh khiến người phàm co giật, linh lực đặc
trưng của Hàn Linh Tông có được nhờ tu luyện công pháp Hàn Linh Quyết.
“Xin mời các vị tiến vào bên trong.” Người đệ tử của Hàn Linh Tông kiểm tra
lệnh bài bằng cách sử dụng thần thức, dùng phương pháp riêng biệt nhận dạng
lệnh bài, chưa đến hai giây sau, người đệ tử mỉm cười trong khi khom người vì
biết rằng Lý Duy Mạnh là tu sĩ Kết Đan Chân Nhân nên không dám thất lễ.
“Cảm ơn cậu.” Lý Duy Mạnh gật đầu nhẹ chào một cái rồi nhường ra một con đường
cho Thanh Vũ, Ngọc Trang, …
“Mời ngài.” Lý Duy Mạnh khẽ nói.
“Không cần phải làm vậy.” Thanh Vũ lắc đầu một cái.
“Tôi được giao nhiệm vụ dẫn đường cho ngài và ngài cũng là ân nhân của tôi.”
Lý Duy Mạnh kiên quyết nói để biểu đạt sự cảm kích đến Thanh Vũ, người tặng
cho ông Định Thần Đan để ông yên tâm về đứa con gái đáng thương.
“Thôi được rồi.” Thanh Vũ đành phải chấp nhận sự kính trọng từ Lý Duy Mạnh rồi
bước vào căn phòng lớn đầu tiên, mọi người nhanh chóng theo sau.
Nhiệm vụ chỉ đường của Lý Duy Mạnh đã hoàn từ, từ giờ phút này trở về sau tất
cả mọi chuyện đều do Thanh Vũ quyết định.
“Kia là Lý Duy Mạnh, Trưởng Lão của Khai Sơn Tông.” Một tu sĩ nhận ra Lý Duy
Mạnh.
“Vậy kia là Hắc Tinh, người đang nổi danh vì đã đánh bại rất nhiều thiên tài
một sao, thậm chí phá tan Bạch Hạc Đại Huyền Kiếm Trận của bốn thiên tài dưới
quyền Bạch Giật Thần, và còn khiêu khích cả Bạch Vệ Tư nữa.” Một người nhận ra
Hắc Tinh.
Kể từ sau khi Hắc Tinh làm ra một ít chuyện tại sườn núi, khu giao lưu giữa
các tu sĩ thì tin tức về Hắc TInh đã lan rộng như một cơn bệnh không có thuốc
chữa, mọi người bắt đầu chú ý đến Hắc Tinh hơn cả Lý Duy Mạnh và Thanh Vũ,
đương nhiên rồi, với bọn họ Thanh Vũ chỉ là một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ bình
thường mà thôi, chẳng có gì đặc sắc cả.
“Hắc Tinh này quả thật là ngông cuồng, đắc tội một lần hai thế lực đáng sợ là
Lý Thừa Ngân, Bạch Giật Thần, tương lai sẽ gặp nhiều tai nạn đây.” Một tu sĩ
khẽ nói.
“Hắc Tinh có thể là thiên tài hai sao nên ngông cuồng một chút cũng không sao,
nói không chừng thì các thế lực hai sao khác muốn mời Hắc Tinh gia nhập, vậy
thì chẳng cần lo lắng bị trả thù nữa.” Một người cười nói.
“Đáng tiếc, nếu không có chuyện đó thì chúng ta có thể tiến lại làm quen một
hồi.” Một người thở dài nói, có thể kết bạn với thiên tài hai sao là một vinh
hạnh và còn lấy được nhiều thứ tốt khác.
Bọn họ cứ nói chuyện không ngừng nghỉ khiến căn phòng khá ồn ào, còn Thanh Vũ
thì cứ nhắm mắt xem xét các quyển sách tu luyện, pháp thuật được Hệ Thống vừa
mới thêm vào trong Cửa Hàng, hàng ngàn loại pháp bảo khác nhau, phù chú, đan
dược, nguyên liệu luyện khí, luyện đan, chế phù, quyển sách cung cấp kiến thức
kiểu như sổ tay tu luyện của bậc tiền bối đi trước, … có quá nhiều thứ khiến
đầu óc Thanh Vũ choáng váng.
“Càng nhiều thì thành viên của Giáo Đình càng có nhiều dẫn dắt về cách sử dụng
pháp thuật từ Ngũ Hành Thánh Thuật, sức chiến đấu tổng thể tăng lên một bước
dài!” Thanh Vũ thản nhiên đánh giá.
Khoảng chừng mười phút sau, tiếng nói chuyện bỗng dưng lặng hết, tất cả mọi
người đưa mắt nhìn về phía trên cùng, một cái ghế tựa như ghế của Đế Vương
thời cổ xưa đặt vững tại đó, và một đoàn người mặc bộ đồ giống nhau, hình thù
âm dương nhưng dương lại chiếm phần hơn, Hợp Ma Tông.
“Thiếu Tông Chủ Lương Phi Nguyên của Hợp Ma Tông đến!” Một người cao giọng
nói.