Mọi Chuyện Lắng Xuống, Mạc Ảnh Quân


Người đăng: thanhsontv2009

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều nhìn sang một
hướng, vẻ mặt sửng sốt vì có người dám chống đối lại Bạch Vệ Tư.

Bốn người bước đi giữa không trung, đi đầu là Kỷ Lãnh Hoàng cùng một người
thanh niên khôi khô, cơ bắp thuộc loại lớn và thân thể thì đô con như một võ
sĩ với một thanh đao đẹp đẽ giắt sau lưng, tư thế oai hùng.

Hai người còn lại là Trịnh Quốc Tấn và Lê Nhật Thy, thiên tài một sao của Đà
La Môn.

“Kia là Kỷ Lãnh Hoàng?” Một người thốt ra.

“Đúng thế, Kỷ Lãnh Hoàng ngang nhiên khiêu khích Lý Thừa Ngân, hình như đám
người bị Bạch Vệ Tư và Lý Anh nhắm vào là người đi cùng Kỷ Lãnh Hoàng, tai bay
vạ gió cả thôi.” Một tu sĩ gật đầu.

“Còn người kia là ai? Trông cũng rất khí phách!”

“Đó là Thiếu Tông Chủ của Hoàng Cương Đao Tông, thiên tài một sao nhưng sức
chiến đấu lúc bùng nổ thì ngang với thiên tài hai sao, Mạc Ảnh Quân!” Một tu
sĩ nằm trong thế lực dưới quyền của Hoàng Cương Đao Tông lên tiếng giới thiệu.

“Cái gì cơ? Mạc Ảnh Quân? Thiên tài số một của Hoàng Cương Đao Tông, người hấp
thụ được Hoàng Cương Khí vào trong thân thể, hợp nhất với linh lực, một trong
những bảo vật quý giá ngang vời Địa Cấp hạ phẩm?” Một tu sĩ giật nảy cả mình
vì danh tiếng của Mạc Ảnh Quân thật sự rất vang dội, đâu đâu, mọi nơi, chỉ cần
là tu sĩ nằm trong thế lực dưới quyền của năm thế lực hai sao đều nghe tên của
Mạc Ảnh Quân.

“Hoàng Cương Kim Khí, một trong những bảo vật hỗ trợ chiến đấu rất mạnh, với
sự sắc bén nhờ sinh ra từ một mỏ kim loại cao cấp, nó là thứ mà tu sĩ tu luyện
kiếm hay đao, thương đều ước ao.”

“Mạc Ảnh Quân chỉ hấp thụ một ít Hoàng Cương Kim Khí mà thực lực đã tăng mạnh
đến vậy rồi thì hấp thụ luôn hết thảy luôn thì đạt tới tình trạng nào?” Một ít
tu sĩ suy nghĩ vẩn vơ.

“Kỷ Lãnh Hoàng?” Hắc TInh nhíu mày, vẻ mặt không vui vì cậu ta phải thu tay
lại, không thể tham gia một trận chiến mà cậu hơi chờ mong, nói đúng ra, Bạch
Vệ Tư chưa đủ trình so bì với Hắc TInh, trải qua hai trăm ngày đêm điên cuồng
bên Huyễn Linh Chiến Trường, Hắc Tinh đã trở thành một chiến binh dũng mãnh
mang theo khí chất hoang dã nhưng lại là một đấu sĩ tinh ranh cùng điêu luyện!

Tất cả những tố chất kia được rèn luyện tại Huyễn Linh Chiến Trường, chiến đấu
với hàng ngàn chủng tộc hung thú khác nhau, kinh nghiệm của Hắc Tinh đã tích
lũy chồng chất, một khi kích hoạt dòng máu cao quý Thánh Viên tộc thì Hắc Tinh
dễ dàng áp đảo tu sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ, thậm chí là giết chết một cách
nhanh gọn.

“Kỷ Lãnh Hoàng?” Bạch Vệ Tư trầm giọng lên tiếng, âm thanh không vui vẻ chút
nào vì tin tức Kỷ Lãnh Hoàng xung đột với Lý Thừa Ngân đã truyền vào tai của
ông.

Và vì Bạch Giật Thần là bạn tốt của Lý Thừa Ngân nên Bạch Vệ Tư mới đứng ra
công kích người đi chung Kỷ Lãnh Hoàng, giúp đỡ Lý Anh.

Tuy nhiên, giờ thì kẻ gây ra mọi chuyện từ đầu đến cuối đã xuất hiện nên Bạch
Vệ Tư không dám làm ngang ngược vì kiêng kỵ người đứng sau Kỷ Lãnh Hoàng, tu
sĩ bình thường chẳng biết Kỷ Lãnh Hoàng là ai, nhưng Bạch Vệ Tư lại biết rõ.

“Bạch Vệ Tư, ai cho ai lá gan gây sự với bạn của Kỷ Lãnh Hoàng này?” Kỷ Lãnh
Hoàng cao giọng nói, tay cầm một chồng phù chú tản mát ra linh áp ngang với
nửa bước Tứ Dương kỳ, một lá phù vừa cháy thành tro để ngăn cản đòn kiếm khí
của Bạch Vệ Tư cho Hắc Tinh.

“Kỷ Lãnh Hoàng, đừng tưởng ngươi có một người sư phụ là Luyện Phù Sư ba sao
thì có thể làm càn!” Bạch Vệ Tư trầm giọng nói, khuôn mặt lạnh lùng, ông đang
tức giận vì Hắc Tinh và Kỷ Lãnh Hoàng cứ thay phiên chọc giận ông.

“Thế nào? Ngươi muốn nếm thử tay nghề của sư phụ ta không?” Kỷ Lãnh Hoàng cười
nhạt nói ra.

“Sư phụ của ngươi là một Sơn Dương tầm thương nhưng may mắn đạt được cơ duyên
tu luyện thành yêu mà thôi, nếu không nương nhờ vào Kỷ Hằng Vương Triều thì đã
bị người khác bắt đi rồi.” Bạch Vệ Tư chế nhạo.

“Miệng đê tiện!” Kỷ Hoàng Hoàng nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, sự lạnh lùng
hiển hiện trên gương mặt điển trai trong khi cậu ta kích hoạt một lá phù tấn
công đến Bạch Vệ Tư.

Vù!

Lá phù vừa cháy đen, một luồng linh áp bộc phát tạo thành một cái sừng dê lớn
hơn một trăm mét, sừng dê ẩn chứa lực lượng hủy diệt đáng sợ đâm thẳng đến vị
trí Bạch Vệ Tư.

“Để xem phù chú của sư phụ ngươi tốt hay Bạch Hạc Truy Thiên Kiếm thuật của ta
tốt!” Bạch Vệ Tư không sợ, sư phụ của Kỷ Lãnh Hoàng cách xa nơi này mấy ngàn
km nên ông không việc gì phải sợ hãi Kỷ Lãnh Hoàng.

Bạch Vệ Tư nói xong, dưới hàng trăm ánh mắt hoảng sợ vì cảm thấy áp lực nặng
nề từ hai bên, ông ta cầm kiếm rồi chém tới, linh lực sôi trào, cuồn cuộn tựa
như một con hạc trắng lao thẳng lên trời, lấy tốc độ cực nhanh đâm tới sừng
dê.

Ầm! Ầm!

Hai nguồn sức mạnh lớn lao đâm sầm vào nhau rồi nổ tung tạo ra một cơn sóng
xung kích thổi bay lớp đất đá, tu sĩ yếu kém đứng gần thì bay cả lên trời cao
rồi ngã cái bịch xuống mặt đất, vẻ mặt bần thần.

“Mỗi một Chân Quân đều có tôn nghiêm không thể xâm phạm, Bạch Vệ Tư, hôm nay
người đã phạm phải sai lầm lớn, ta sẽ đại diện cho Hoàng Cương Đao Tông trừng
phạt ngươi nếu ngươi còn muốn gây hại đến bạn tốt của ta!”

Hai bên định tấn công tiếp, nào ngờ một giọng nói nhàn nhạt vang lên, chặn ý
định tiếp tục chiến đấu của hai bên, đó là người thanh niên cao to, Mạc Ảnh
Quân, cậu ta nói trong khi cầm lấy thanh đao với các hình chạm khắc tinh xảo,
hùng tráng trên thân.

“Ảnh Quân Thiếu Tông Chủ, ngươi cũng muốn tham dự vào chuyện này sao, Hắc Tinh
cùng đồng bọn mở lời sỉ vả Hợp Ma Tông, ảnh hưởng đến danh…” Lý Anh chậm rãi
lên tiếng, đánh cho Hắc Tinh tội danh để chiếm ưu thế, nào ngờ Lý Anh còn chưa
nói xong thì cảm thấy phần bụng đau đớn, thân thể bay ngược lên trời cao rồi
hôn mê bất tỉnh.

“Kẻ như ngươi cũng có quyền lên tiếng ở đây à?” Mạc Ảnh Quân thu một chân lại
sau khi đá bay Lý Anh, tốc độ quá nhanh, Lý Anh không thể nhìn thấy Mạc Ảnh
Quân tiếp cận hắn bằng cách nào, thực lực giữa đôi bên chênh lệch quá xa.

“Một người luyện thể?” Hắc Tinh sáng mắt nhìn Mạc Ảnh Quân.

“Ha?” Mạc Ành Quân đưa mắt nhìn tới Bạch Vệ Tư, thần thái khiếp người để răn
đe ông ta, nhưng đột nhiên Mạc Ảnh Quân rùng mình nhìn tới Hắc Tinh, cảm thấy
bản thân vừa bị một thứ nguy hiểm gì đó nhắm vào.

“Chắc là ảo giác thôi!” Mạc Ảnh Quân lắc đầu tiếp tục cảnh cáo Bạch Vệ Tư.

“Chuyện hôm này là do tôi lỡ lời, nếu có gì không phải xin mọi người bỏ qua
cho.” Bạch Vệ Tư mỉm cười nói ra, ông biết tình thế không tốt, Mạc Ảnh Quân đã
đứng về phe Kỷ Lãnh Hoàng, ông không có việc gì phải tiếp tục lấn sâu vào vũng
nước đục này, nếu không Bạch Giật Thần lại có thêm một kẻ thù là Mạc Ảnh Quân.

“Nếu ở đây không còn việc của tôi nữa thì tôi xin phép đi trước.” Bạch Vệ Tư
nói xong, ông ta dẫn theo bốn người thiên tài một sao của Phi Hạc Thương Hội
rời đi.

“Một người khôn ngoan!” Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng đánh giá.

Trước khi đi, ông ta chỉ nói lời xin lỗi trước toàn thể tu sĩ nhưng lại không
phải là Kỷ Lãnh Hoàng cho thấy Bạch Vệ Tư không chịu thua kém, vì nể mặt Mạc
Ảnh Quân nên ông ta mới nhường một bước mà thôi.

Vừa không mất đi danh tiếng, vừa lại hòa hoãn mối quan hệ với Mạc Ảnh Quân.

“Cậu không sao chứ?” Kỷ Lãnh Hoàng gật đầu với Mạc Ảnh Quân một cái rồi quay
đầu nhìn Hắc Tinh, miệng thì lên tiếng hỏi thăm.

“Không có gì!” Hắc TInh cộc cằn trả lời, giọng nói khó chịu vì bị Kỷ Lãnh
Hoàng phá hoại trận chiến làm nóng người.

“Không sao là tốt rồi, đều do tôi nên Lý Anh và Bạch Vệ Tư mới gây sự với mọi
người.” Kỷ Lãnh Hoàng thở dài một hơi, khuôn mặt áy náy.

“Chúng tôi cảm ơn vì hành động trợ giúp của cậu.” Ngọc Trang cười mỉm nói với
Hạc Vĩnh Tuân, miễn đi một trận tranh đấu là chuyện vui đối với Ngọc Trang,
không phải vì cô sợ Bạch Vệ Tư, mà là vì điều đó sẽ khiến Giáo Đình có thêm kẻ
thù.

Ngọc Trang chưa biết về quan hệ thù địch không đội trời chung của Hạc Vĩnh
Tuân và Bạch Giật Thần nên cũng không biết nốt về việc Giáo Đình sẽ, và chắc
chắn kết thù với Bạch Giật Thần.

“Mọi người không sao là tốt rồi.” Mạc Ảnh Quân cười nói.

“Đây là…?” Không Yên khẽ nói trong khi nhìn vào Mạc Ảnh Quân, dù ông ta biết
người thanh niên này là ai nhưng chưa bao giờ gặp nên cần một lời giới thiệu
chính thức.

“Đây là Mạc Ảnh Quân, một người bạn tôi mới kết giao.” Kỷ Lãnh Hoàng khẽ nói.

“Rất vui khi tôi có thể gặp mọi người.” Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng nói ra. Cậu ta
cũng nhìn thấy cảnh Hắc Tinh cho các thiên tài nằm đo đất, đỉnh điểm là phá vỡ
Bạch Hạc Đại Huyền Kiếm Trận của bốn thiên tài Phi Hạc Thương Hội nên Mạc Ảnh
Quân rất coi trọng Hắc Tinh.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, ta là Trần Thanh Vũ.” Thanh Vũ thản nhiên giới
thiệu bản thân.

“Còn tôi là Ngọc Trang.” Ngọc Trang bình tĩnh nói ra, không lạnh nhạt, không
nhiệt tình dù đối phương là thiên tài, kiêm Thiếu Tông Chủ đầy quyền lực của
Hoàng Cương Đao Tông, một tông môn mạnh về khả năng công kích.

Nhìn thấy tư thái nhẹ nhõm của Ngọc Trang, Mạc Ảnh Quân liền khắc sâu một ấn
tượng về Ngọc Trang, cậu ta cảm thấy có một thứ gì đó tiềm ẩn trong Ngọc Trang
nhưng lại không thể nắm bắt được, một cảm giác kỳ lạ đến từ tính cách cương
trực của Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân còn tình ý mắt được ánh mắt kính trọng của Hắc Tinh dành cho
Thanh Vũ, Ngọc Trang nên cậu ta hiếu kỳ về hai người mới gặp mặt này.

“Những người này không đơn giản!” Mạc Ảnh Quân nói thầm trong lòng.

Cậu có thể cảm nhận được áp lực từ Không Yên, Hắc Tinh, Lâm Phong rất lớn, và
nhận ra thực lực chân chính của Dương Khả, Tiêu Mị, tuy cậu cảm nhận Thanh Vũ
là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, Ngọc Trang là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong nhưng trực giác
đang mách bảo Mạc Ảnh Quân rằng những thứ kia là một ảo ảnh mà thôi.

“Còn tôi là Dương Khả.” Dương Khả cười nói.

“Tôi là TIêu Mị.” Tiêu Mị ấp úng nói, không dám nhìn vào hai mắt oai hùng của
Mạc Ảnh Quân, bởi vì ánh mắt của cậu ta giống như một cây đao bá đạo vậy.

“Này, này, Mạc Ảnh Quân, ngươi cũng luyện thể hả?” Hắc Tinh hỏi với giọng phấn
khích.

Mạc Ảnh Quân cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng gật đầu nói: “Tôi cũng luyện thể, có
vấn đề gì nằm ở đó sao?”

“Haha, vậy thì tốt rồi, nếu ngươi có thể chiến thắng ta bằng thân thể thì ta
sẽ kết bạn với ngươi!” Hắc Tinh cười lớn.

“Đánh một trận?” Mạc Ảnh Quân nói trong khi ánh mắt ngưng tụ nhìn Hắc Tinh.

“Đúng…” Hắc Tinh liền trả lời mà không suy nghĩ nhưng một cánh tay đặt lên
trên đầu của Hắc Tinh, nắm lấy cái lỗ tai rồi kéo nghiêng về một bên.

“Đau, đau quá…” Hắc Tinh kêu thê thảm.

“Đừng nghĩ về lời nói ngu ngốc của người này.” Ngọc Trang thản nhiên nhìn Mạc
Ảnh Quân, giọng nói dịu nhẹ nhưng lại là một lời nói tựa như chân lý, biến Hắc
Tinh thành một người ngốc.

“Tôi thật sự muốn đánh một….” Hắc Tinh vẫn cố gắng kêu lên nhưng lại nhận thêm
một ít đau khổ.

Lý Duy Mạnh đứng ở một bên, nhìn thấy mọi chuyện và lòng ngực của ông đang
nhấp nhô vì căng thẳng, từ gây sự với Lý Anh cho đến Bạch Vệ Tư, lúc nào ông
cũng cầu nguyện mọi chuyện sẽ đi qua nhanh, lời cậu nguyện kìa vừa thành sự
thật nhưng ông lại trông thấy Hắc Tinh muốn kiếm chuyện tiếp với Mạc Ảnh Quân,
thế là Lý Duy Mạnh nói ra:

“Diệt Kiến Hội sắp bắt đầu, chúng ta nên tới đó tham dự ngay đi, nếu không thì
trễ mất.”

“Nhắc mới nhớ ra, chúng ta nên tham gia Diệt Kiến Hội, góp phần sức lực tiêu
diệt Xích Nghĩ Ma Tộc tàn bạo.” Kỷ Lãnh Hoàng vui vẻ nói, đây là một cơ hội
biểu diễn thực lực rất tốt trước toàn thể các thế lực có mặt.

“Nếu mọi người có chung một mục đích thì chúng ta lên đường thôi.” Mạc Ảnh
Quân nhìn Hắc Tinh một lúc lâu, thấy rõ ánh mắt khao khát chiến đấu của người
đó, mặc dù Mạc Ảnh Quân rất muốn thử sức nhưng lại e ngại Ngọc Trang, trực
giác kia đang gào thét rằng, đừng gây sự với cô gái xinh đẹp trước mặt, tuyệt
đối là vậy.

“Tại sao lại thế? Mình bị trúng độc ư?” Mạc Ảnh Quân nhíu mày suy tư.

“Anh Thanh Vũ.” Ngọc Trang nhìn Thanh Vũ, chờ đợi ý kiến của hắn, những người
khác cũng vậy, ai nấy đều làm theo quyết định của Thanh Vũ, Giáo Hoàng của
Quang Minh Giáo Đình.

“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói ra, hắn vừa thu thập thêm một ít
vật phẩm và quyển sách pháp thuật, từ Bạch Hạc Đại Huyền Kiếm Trận, Bạch Hạc
Truy Thiên Kiếm, có cả Hoàng Cương Đao Khí, và các lá phù đến từ Hạc Vĩnh Tuân
nữa.

“Nếu cứ tiếp tục vậy thì tích lũy của Giáo Đình sẽ tăng lên đến một con số
không tưởng!” Thanh Vũ cười trong lòng vì Giáo Đình đang thiếu nhất là căn cơ,
bao gồm kiến thức tu luyện, nguồn pháp thuật, công pháp của Tu Chân Giới.

“Bão lớn đã qua đi, mọi người tiếp tục đặt cược nào!!” Một giọng nói hớn hở
vang lên đằng xa, nghe được giọng nói quen thuộc này, Kỷ Lãnh Hoàng quay đầu
thẳng một trăm tám mươi độ, ánh mắt vừa sợ vừa tức giận.

“Là kẻ đó à?” Mạc Ảnh Quân trầm giọng lên tiếng.

Kỷ Lãnh Hoàng gật đầu: “Đúng vậy!”

Một câu trả lời ngắn gọn ẩn chứa biết bao cảm xúc tuôn trào của Kỷ Lãnh Hoàng.

“Thứ lỗi cho chúng tôi không thể đi cùng mọi người được.” Mạc Ảnh Quân bình
tĩnh nói.

“Không sao, hai người có chuyện thì cứ làm trước đi.” Thanh Vũ cười nhẹ vì
biết một ít việc giữa Kỷ Lãnh Hoàng và người tổ chức cá cược Thích Phán Đoán.

“Tạm biệt!” Kỷ Lãnh Hoàng gật đầu một cái rồi chạy tới hướng kia, Mạc Ành Quân
nhanh chóng theo sau.

“A? Là ngươi à, Kỹ Lãnh Hoàng?” Thích Phán Đoán ngây người.

“Đúng là ta!” Ký Lãnh Hoàng nói ra từng chữ, khuôn mặt trầm xuống.

“Ngươi đến đây để cược nữa phải không?” Thích Phán Đoán híp mắt lại.

“Không!” Kỷ Lãnh Hoàng nghiến răng.

“Vậy thì tới làm gì?” Thích Phán Đoán sậm mặt hỏi.

“Đánh ngươi!” Kỷ Lãnh Hoàng hét dài rồi nhào tới, cầm chặt mấy chục lá phù rồi
kích hoạt.

Ầm! Ầm! Ầm!

Pháp thuật phá hủy mặt đất xung quanh Thích Phán Đoán nhưng sau khi bụi mù tản
đi, Thích Phán Đoán đã né tránh ra một khoảng cách xa, khuôn mặt trêu tức.

“Lại có thêm phù chú?” Thích Phán Đoán liếm môi.

“Đúng vậy, ta và còn có thêm một người bạn nữa!” Kỷ Lãnh Hoàng hét dài tiếp
tục tấn công.

“Một người bạn nữa, đó là ai?” Thích Phán Đoán giật mình, nhưng lập tức cảm
thấy nguy hiểm, bộ lông dựng ngược, nhấc chân bỏ chạy khỏi một tia đao khí bá
đạo xé toạc cả lòng đất, làm rung chuyển một vùng đất lớn.

“Ta biết ngươi là ai rồi, một người lắm tiền, tên là gì nhỉ?” Thích Phán Đoán
vỗ ngực một cái, rồi thở ra một cái, nhưng hai mắt thì sáng rực như đang như
một kho báu di động.

“Chịu trói đi!!” Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên vì tốc độ của Thích Phán Đoán vượt
qua những gì cậu ta suy đoán nhưng vẫn tiếp tục tấn công.

“Haha!” Thích Phán Đoán không hề công kích mà luôn lắc léo thân thể bỏ chạy,
thoáng chốc đã chạy ra khỏi Hàn Linh Thành, cùng hai người kia biến mất vào
khu rừng xanh thẫm,

“Chúng ta có nên trợ giúp bọn họ hay không?” Hắc TInh liếm môi nói.

Bốp!”

“Chuyện của người khác thì đừng có xen vào!” Ngọc Trang dạy dỗ.

“Vâng thưa Giáo Chủ đại nhân.” Hắc Tinh ngoan ngoãn trả lời.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #553