Người đăng: thanhsontv2009
Đà La Ký là một loại tiêu ký đánh dấu lên người của kẻ khác, người sở hữu nhờ
vào nó để truy tìm vị trí của người bị đánh dấu.
Thanh Vũ đứng quan sát trận chiến từ xa, vì thấy Phong Thanh Dương toàn thắng
nên hắn không xuất hiện đánh đuổi bọn người Lý Thừa Ngân cùng Phong Thanh
Dương, Thanh Vũ không muốn lộ ra quá nhiều thực lực của bản thân mình, khiêm
tốn là một đức tính tốt cần phải phát huy.
Vào thời khắc Phong Thanh Dương giết chết mười tám Chân Nhân, máu tươi của bọn
họ biến thành Đà La Ký rồi đánh dấu lên người của ông ấy nhưng ông ấy không
thể biết được vì Đà La Ký quỷ dị, tránh khỏi thần thức của Phong Thanh Dương.
Thanh Vũ thì đứng từ bên ngoài nhìn nên thấy rõ Đà La Ký trên Phong Thanh
Dương, từ đó Thanh Vũ mới làm ra việc phá hủy Đà La Ký giúp ông ta.
“Đà La Huyết Ma Thụ? Đó không phải là một loại ma thụ đáng sợ chuyên hấp thụ
máu tươi để lớn lên hay sao?” Phong Thanh Dương kinh hãi hỏi.
Đà La Huyết Ma Thụ là một loại cây nguy hiểm, rễ của chúng hấp thụ máu tươi,
hoa của chúng được dùng như một loại nguyên liệu chủ yếu chế tạo Huyết Kim
Đan, giúp cho tu sĩ Kết Đan tăng cao một cảnh giới nhỏ sau khi sử dụng vì thế
giá trị của Huyết Kim Đan cực kỳ lớn nhưng vì sợ tu sĩ khác bài xích nên ít
người sử dụng, một trong các nguyên liệu chủ yếu là Kim Đan trong người của tu
sĩ Kết Đan kỳ.
“Ta từng nghe về Đà La Huyết Ma Thụ, có vẻ như có một tin đồn rằng Đà La Môn
đang nuôi dưỡng loại cây đó.” Thanh Vũ trầm ngâm nói.
“Đúng là có một tin đồ vô căn cứ nhưng không người nào tin tưởng, dù sao Đà La
Môn chỉ trồng các loại cây Đà La Thụ bình thường vì nhớ công ơn của tổ sư khai
phái, người sáng tạo ra Đà La Kiếm Thuật từ việc quan sát Đà La Thụ.” Phong
Thanh Dương gật đầu.
“Tôi biết Đà La Ký, đó là một thủ đoạn rất bí ẩn của Đà La Môn nhưng tôi không
nghĩ rằng nó lại có trên người tôi sau khi tôi tiêu diệt đám người kia.” Phong
Thanh Dương khó hiểu, ông nhận ra tình cảnh vừa mới xảy ra, vì ông không cẩn
thận nên dính Đà La Ký.
Một khi mang trên người tiêu ký kia thì Phong Thanh Dương có đi đâu cũng bị
người Đà La Môn tìm thấy, đó không khác gì một quả bom nổ chậm đoạt mạng.
Phong Thanh Dương chịu cúi người cảm ơn Thanh Vũ vì Thanh Vũ giúp ông loại bỏ
mối nguy hiểm, hơn nữa, vào lúc Thanh Vũ lộ ra một chút năng lượng ba động thì
Phong Thanh Dương lạnh cả xương sống vì áp lực kinh khủng kia, phảng phất như
Thanh Vũ có thể giết chết ông bằng một ngón tay vậy.
Phong Thanh Dương không cho rằng cảm giác của ông là ảo tưởng, vì thế Phong
Thanh Dương càng hiếu kỳ hơn, tại sao Thanh Vũ lại đuổi theo ông từ buổi đấu
giá tại bên ngoài Hàn Linh Thành đến đây, chẳng một tu sĩ nào làm việc mà
không có mục đích cả.
“Tại sao cậu lại biết Đà La Ký kia được huyết hóa từ hạt giống của Đà La Huyết
Ma Thụ chứ?” Phong Thanh Dương không hiểu, ông chẳng hề cảm nhận được sự tà ác
từ Đà La Ký nên không biết vì sao Thanh Vũ lại đoán ra ngay căn nguyên của nó.
Thanh Vũ bình tĩnh nói: “Ta hơi mẫn cảm với khí tức tà ác nên cảm nhận được Đà
La Huyết Ma Thụ!”
Tất nhiên, Thanh Vũ làm sao lại giải thích cho Phong Thanh Dương rằng Thanh Vũ
vừa thu thập được một vật phẩm trong cửa hàng, vật phẩm đó là Đà La Ký, dùng
để đánh dấu một mục tiêu nhất định, và Hệ Thống cũng phân giải và đưa ra ít
dòng giới thiệu về Đà La Ký.
“Tôi tin phán đoán của cậu là đúng, vì lúc tôi đặt chân lên ngọn núi chính của
Đà La Môn thì tôi có một cảm giác bất an, cứ như máu trong cơ thể tôi đang sợ
hãi vậy.” Phong Thanh Dương nói khẽ.
“Chuyện Đà La Môn đang âm thầm nuôi dưỡng Đà La Huyết Ma Thụ cứ để sau đi.”
Thanh Vũ mỉm cười lắc đầu nói.
Hắn không cần Phong Thanh Dương tin tưởng bởi vì Thanh Vũ sẽ điều tra về
chuyện này, theo như sách vở ghi lại, Đà La Huyết Ma Thụ cần nguồn máu tăng
theo cảnh giới của nó, ghi chép kể rằng, một cây Đà La Huyết Ma Thụ cấp hai
cần máu của mười người phàm nhân một ngày, cấp ba là hai trăm người, cấp bốn
là một ngàn người để duy trì sự sống của nó, hơn nữa, muốn tăng cấp thì phải
bồi bổ thêm nữa, số lượng lên đến số kinh ngạc.
Đà La Huyết Ma Thụ cũng có nhiều tác dụng, rễ cây là thứ vũ khí nguy hiểm vì
chúng sẽ hút máu mỗi khi gặp phải máu dù chúng không ở trên người của Đà La
Huyết Ma Thụ nữa, hoa thì là linh dược quý hiếm, thậm chí Đà La Huyết Ma Thụ
còn sinh ra linh trí khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ, sức chiến đấu cực kỳ
cường đại.
Nghiền nát tu sĩ cùng cấp như một bữa cơm trưa vậy!
Nếu như Đà La Môn thật sự nuôi loại cây quái quỷ đó, đương nhiên Thanh Vũ
không thể nhắm mắt làm ngơ!
“Tại sao cậu lại đi theo tôi đến đây?” Phong Thanh Dương nhẹ giọng hỏi, thái
độ cẩn thận vì không muốn trở thành kẻ địch với Thanh Vũ, với lại ông cũng
kính trọng Thanh Vũ vì đã giúp đỡ ông.
“Ta là một người thích làm việc tốt, trừng trị cái ác là nghĩa vụ của ta.”
Thanh Vũ mỉm cười trả lời.
“Và tất nhiên, cứu giúp người tốt, người đang gặp khó khăn cũng nằm trong phạm
vi công việc.”
“Cứu giúp người khó khăn? Ý của cậu là cậu định giúp đỡ chúng tôi.” Nhan Ngọc
Khuê ngạc nhiên hỏi.
Phong Thanh Dương cũng chăm chú nhìn Thanh Vũ, ông không tin tưởng Thanh Vũ
lắm vì ông chưa bao giờ nhìn thấy tu sĩ lại làm việc tốt mà không cần báo đáp
cả.
“Đúng là như thế.” Thanh Vũ cười gật đầu với Nhan Ngọc Khuê.
“Cậu có thể giúp chúng tôi thật ư?” Nhan Ngọc Khuê xác nhận lại.
“Tất nhiên, theo như ta thấy thì tình trạng của cô rất xấu, cần phải được chữa
trị trong thời gian ngắn nhất.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra trong khi nhìn Nhan
Ngọc Khuê.
“Cậu có phương pháp cứu Nhan Ngọc Khuê không? Nếu có thì tôi cầu xin cậu hãy
cứu cô ấy, tôi sẽ báo đáp cho cậu bằng cả mạng sống này!” Phong Thanh Dương
nóng vội nói, vẻ mặt chân thành.
“Anh đừng nói như thế, nếu em có khỏi bệnh mà anh lại không còn trên cõi đời
này nữa thì em cũng không luyến tiếc cuộc sống làm gì.” Nhan Ngọc Khuê nắm
chặt tay của Phong Thanh Dương, giọng nói lo lắng.
“Không cần báo đáp bằng mạng sống đâu, với ta cứu giúp người là một niềm vui.”
Thanh Vũ cười khổ lên tiếng, đi đâu làm chuyện tốt cũng bị người khác muốn trả
ơn, thật là đau đầu, Thanh Vũ muốn hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống, sẵn tiện
cứu giúp người đang được giúp đỡ mà thôi, không cần gì nhiều.
“Ta có biện pháp chữa bệnh cho cô.” Thanh Vũ đinh ninh nói.
“Xin cậu hãy cứu giúp cô ấy.” Phong Thanh Dương cúi đầu, Nhan Ngọc Khuê cũng
nhìn sang Thanh Vũ, sự khát vọng sống tiếp đang tràn ngập tâm trí của cô, có
sống tiếp thì cô mới được ở bên ngoài người cô yêu thương.
“Chờ ta một lát.” Thanh Vũ bình tĩnh nói trong khi lấy một miếng ngọc rồi bóp
nát, sau đó một tia sáng trắng bắn vào người Nhan Ngọc Khuê để điều tra tình
trạng của cô ấy. Vật phẩm Thanh Vũ mới sử dụng là Điều Tra Ngọc.
“Đừng chống cự nó.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nhắc nhở Nhan Ngọc Khuê, còn Phong
Thanh Dương thì khẩn trương quan sát, ông biết Thanh Vũ chẳng có lý do gì hại
Nhan Ngọc Khuê cả.
“Nhan Ngọc Khuê, giới tính nữ, tuổi tác bốn mươi hai, là một tu sĩ cảnh giới
Trúc Cơ trung kỳ, thân thể mang bệnh Phù Kinh Mạch, linh lực chồng chất không
thể vận chuyển, một căn bệnh làm nguy hại đến mạng sống của Nhan Ngọc Khuê,
nếu không chữa trị trong vòng một tuần thì Nhan Ngọc Khuê sẽ chết.” Thanh Vũ
lẩm bẩm thông tin về Nhan Ngọc Khuê, vẻ mặt suy nghĩ.
Điều Tra Ngọc chỉ có hiệu quả khi người được sử dụng đồng ý cho tia sáng kia
quét toàn thân.
Một lúc sau, Thanh Vũ mới lên tiếng nói ra: “Nhan Ngọc Khuê, cô đang mắc phải
một chứng bệnh khá rắc rối là Phù Kinh Mạch, kinh mạch của cô bị cứng lại và
sưng lên, ngăn cản quá trình di chuyển của linh lực, khi sử dụng linh lực quá
nhiều thì cô bị đau phải không?”
Nhan Ngọc Khuê giật mình khi nghe Thanh Vũ nói nhiều thứ cô chưa bao giờ nghe,
trong Tu Chân Giới làm gì có bệnh Phù Kinh Mạch chứ?
“Đúng vậy, khi sử dụng linh lực vượt qua Trúc Cơ sơ kỳ thì toàn thân tôi sẽ
đau đớn, phải qua một tiếng sau thì mới hết đau được, tại sao cậu lại biết?”
Nhan Ngọc Khuê gật đầu một cái rồi hỏi với giọng kinh ngạc.
“Tôi có một đôi mắt nhạy cảm với linh lực nên nhìn thấy nhiều thứ.” Thanh Vũ
cười nhẹ trả lời.
“Lời của cậu nói đúng hết, vậy cho tôi hỏi rằng cậu có thể chữa trị cho Ngọc
Khuê không?” Phong Thanh Dương hỏi với khuôn mặt căng thẳng, sợ câu trả lời từ
Thanh Vũ khiến ông thất vọng.
Nhan Ngọc Khuê nhìn Thanh Vũ bằng một đôi mắt chứa đầy hi vọng, đây là cọng cỏ
cứu mạng cuối cùng của cô vì cô đã không thể kéo dài mạng sống quá lâu sau khi
sử dụng rất nhiều đan dược, linh dược hiếm có.
“Ta đã nói rồi, đây là một căn bệnh rất rắc rối, không thể chữa trị ngay tại
đây và ta cũng không thể chữa bệnh cho cô được.” Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
Phong Thanh Dương, Nhan Ngọc Khuê đang ôm nhau nghe vậy, hai người thất vọng
nặng nề, vẻ mặt trầm lặng nhưng giọng nói vực dậy tinh thần của Thanh Vũ vang
lên.
“Người sẽ trị bệnh cho cô là hai người tài giỏi, tuy nhiên họ đang cách nơi
này rất xa nên không thể nào làm được việc chữa bệnh, vì thế ta sẽ giúp cô kéo
dài mạng sống trong khoảng hơn một tháng, hai người hãy tiến về phía đông nam,
đến một quốc gia gọi là Không Vũ quốc, sau đó tìm một con sông lớn bắt ngang
qua cả quốc gia, rồi hai người sẽ nghe thấy một tổ chức với tên gọi là Quang
Minh Giáo Đình.” Thanh Vũ thản nhiên nói trong khi quay đầu bước đi trong khi
hai người đang nhập tâm lắng nghe.
“Hãy đưa vật này cho họ.” Thanh Vũ nói xong, hắn liền biến mất khỏi tầm mắt
của hai người, để lại một cột sáng trắng Quang Minh Phổ Chiếu đang bao phủ
Nhan Ngọc Khuê, giúp cô ổn định bệnh tình, vì đó là pháp thuật chữa thương,
còn có một vật phẩm nữa, một tờ giấy có in hình một vầng Mặt Trời màu hoàng
kim, bên trong vầng Mặt Trời tỏa sáng kia là Quang pháp tắc đặc trưng của
Thanh Vũ – thứ đại diện cho Giáo Hoàng!
Chỉ cần nắm trong tay vật này thì Phong Thanh Dương, Nhan Ngọc Khuê không bị
người của Quang Minh Giáo Đình ngăn cản, khi đến được Quang Minh Thánh Điện,
tự có người đứng ra dàn xếp cho họ gặp gỡ Nguyễn Thanh và bác sĩ Mira, bọn họ
đang kết hợp với nhau tạo ra một bệnh viện áp dụng khoa học kỹ thuật kết hợp
giữa công nghệ y học hiện đại, tân tiến và linh khí, đan dược, một bước đột
phá mới trong lĩnh vực y tế cũng như là tiền đề phát triển các lĩnh vực khác,
một vài thành tựu của họ đang được áp dụng hiệu quả bên trong bệnh viện, đặc
biệt là việc cấy ghép tay, chân, hay thậm chí các bộ phận khác, chữa bệnh cho
hàng trăm, hàng ngàn người mỗi ngày.
Thanh Vũ tin tưởng, dù cho Nguyễn Thanh, Mira không thể giúp Nhan Ngọc Khuê
như vẫn có thể giúp cô tiếp tục sống tiếp.
“Cảm ơn cậu.” Phong Thanh Dương, Nhan Ngọc Khuê hồi phục tinh thần nhưng không
thấy Thanh Vũ đâu, hai người họ chân thành nói trong khi khom người.
“Chúng ta lên đường thôi, đây sẽ là một chuyến đi dài.” Phong Thanh Dưng nắm
chặt tay Nhan Ngọc Khuê, giọng nói vui vẻ tiếp thêm sức mạnh cho người phụ nữ
ông yêu thương.
“Nếu em khỏi bệnh, chúng ta nhất định phải tìm đến cậu thanh niên kia để cảm
ơn.”
“Vâng.” Nhan Ngọc Khuê gật đầu thật mạnh, cô thoải mái hơn nhiều vì thân thể
không còn đau đớn nữa, có vẻ như Quang Minh Phổ Chiếu rất hiệu quả, linh lực
hệ quang minh làm dịu kinh mạch của cô.
“Anh cười cái gì?” Nhân Ngọc Khuê bỗng nhiên thấy Phong Thanh Dương cười hớn
hở.
“Không có gì, đột nhiên anh nhớ lại một câu nói của em.” Phong Thanh Dương mỉm
cười lắc đầu.
“Là câu nói gì chứ?” Ngọc Khuê nghi ngờ hỏi.
“Em từng nói là, ở hiền thì gặp lành, quả đúng là vậy, hôm nay, chúng ta thật
sự gặp lành, thật buồn cười khi anh từng nghĩ rằng câu nói kia là một câu nói
nhảm nhí.” Phong Thanh Dương cảm khái.
“Anh từng nghĩ lời em nói là nhảm nhí à?” Nhan Ngọc Khuê chống hai tay lên
hông, dáng vẻ như muốn tính sổ với Phong Thanh Dương.
“La do anh đã quá mệt mỏi và cố gắng để tin vào những điều kỳ diệu.” Phong
Thanh Dương nhẹ nhàng nói ra.
“Thôi, chúng ta đi thôi, đoạn đường còn dài lắm.” Phong Thanh Dương thúc giục.
Nhan Ngọc Khuê định dạy dỗ cho Phong Thanh Dương một bài học nhưng thấy vẻ mặt
mệt mỏi của Phong Thanh Dương cùng mái tóc đã ngã màu bạc, lòng cô cảm thấy
đau xót nên cô nép vào người của Phong Thanh Dương, hưởng phút giây hạnh phúc
nhất đời, mặc cho tương lai sao, chỉ cần một giây phút bình yên này thôi thì
cô đã mãn nguyện rồi.