Người đăng: thanhsontv2009
“Nó sử dụng như thế sao?” Diêu Hạo nghi ngờ hỏi.
Cậu chưa từng nghe đến mấy chữ Thiên Phú Chi Tinh, đột nhiên Thanh Vũ lại đặt
nó đến trước mặt Diêu Hạo cho nên cậu ta đành hỏi Thanh Vũ.
Ngay cả Lâm Phong, Không Yên, Ngọc Trang cũng đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn sang,
chờ câu trả lời từ Thanh Vũ.
Thanh Vũ là một Giáo Hoàng đầy thần bí, bỗng dưng xuất hiện rồi tạo dựng nên
Quang Minh Giáo Đình, xung quanh Thanh Vũ tràn ngập những thứ không biết, bí
ẩn nên mọi người rất hứng thú tìm hiểu về Thanh Vũ.
“Một vật phẩm thần kỳ cho phép người sử dụng nó nâng cao thiên phú lên một
sao.” Thanh Vũ từ tốn giải thích trong khi nhìn Diêu Hạo.
“Cái gì?” Diêu Hạo ngạc nhiên thốt thành tiếng, vẻ mặt sững sờ, còn chưa chấp
nhận câu trả lời hết sức rung động này.
“Tăng thiên phú?!” Không Yên, Lâm Phong lập tức nhìn chằm chằm vào Thiên Phú
Chi Tinh để nhìn xem vật phẩm này có gì đặc biệt.
Ngọc Trang hơi hiếu kỳ nhìn Thiên Phú Chi Tinh nhưng cô lại không có vẻ mong
muốn Thiên Phú Chi Tinh lắm vì cô nhận thấy thiên phú của bản thân cô quá xuất
chúng, chẳng một người nào đủ khả năng so bì với cô xuất hiện ở đây cả.
Quang Minh Thánh Thể, càng hiểu rõ về khả năng của thể chất đặc biệt này thì
Ngọc Trang càng mạnh mẽ, một sức mạnh lớn lao không thể đo lường được!
“Tại sao anh lại đưa nó cho em?” Diêu Hạo khó hiểu.
Một vật phẩm quý trọng đến nhường này làm sao dễ dàng trao tay cho một người
chẳng mang lại chút lợi ích gì cho Giáo Đình, lại còn nhận Tứ Dương Thánh Quả
không lâu nữa, nhiều món đồ quý khiến Diêu Hạo cảm thấy không xứng đáng để
nhận chúng.
“Người đứng đầu mỗi bộ phận quan trọng của Giáo Đình đều nhận được Thiên Phú
Chi Tinh, đây là phần của Ảnh Bộ, Diêu Hạo, cậu cứ nhận lấy đi, nó hoàn toàn
thuộc về cậu.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
Dù Thanh Vũ nghĩ ra ý định độc chiếm Thiên Phú Chi Tinh thì cũng vô ích, Hệ
Thống đã giới hạn phạm vi sử dụng của nó, Thanh Vũ không thể sử dụng Thiên Phú
Chi Tinh của cá bộ phận khác, nhưng mà ngược lại thì khác, người của bộ phận
khác có thể luyện hóa được Thiên Phú Chi Tinh của Thanh Vũ, quá trớ trêu mà!
“Cảm ơn anh đã coi trọng em.” Diêu Hạo cảm kích nói trong khi nhận lấy Thiên
Phú Chi Tinh từ tay Thanh Vũ, một lời nói bắt nguồn từ tận đáy lòng, giờ đây
có thêm sự trợ giúp lớn của Thiên Phú Chi Tinh, thực lực của Diêu Hạo sẽ bạo
tăng.
Một vật phẩm đủ để thay đổi phần cuộc đời còn lại của Diêu Hạo!
Một sức ảnh hưởng lớn lao không thể chối từ.
Thiên Phú Chi Tinh luôn chiếm trọn sự quan tâm mỗi khi nó xuất hiện, một vật
phẩm quý giá bậc nhất của Giáo Đình.
Những người đã sử dụng nó đều khao khát gặp lại nó một lần nữa, và họ lại có
thêm động lực làm việc giúp cho Quang Minh Giáo Đình phát triển, đổi lại, bọn
họ sẽ nhận được phần thưởng xứng với công sức họ bỏ ra, Thiên Phú Chi Tinh là
một trong những thứ đó.
“Chỉ cần em đừng uổng phí khả năng của bản thân em là được, Quang Minh Giáo
Đình sẽ luôn là một bức tường vững chắc ủng hộ cho em ở sau lưng.” Thanh Vũ
cười nhẹ khích lệ.
“Những người khác cũng nhận được rồi?” Không Yên, Lâm Phong lẩm bẩm một vài
tiếng, sau đó bọn họ dời ánh mắt khỏi Diêu Hạo, tập trung nghỉ ngơi khôi phục
linh lực, cả một chuyến hành trình dài vừa qua, bọn họ chưa nghỉ ngơi một giây
phút nào, đây là thời gian tốt nhất để làm việc đó.
Đương nhiên, lòng họ cũng suy nghĩ làm thế nào để nhận được Thiên Phú Chi
Tinh, nhưng câu trả lời quá mơ màng với một đáp án duy nhất, cống hiến cho
Quang Minh Giáo Đình và hi vọng rằng có ngày Thiên Phú Chi Tinh sẽ ở trên tay
của họ.
…
Thời gian dần trôi, Dương Khả, Tiêu Mị học tập ít kiến thức làm chủ buổi đấu
giá từ một người đầy kinh nghiệm là Thương Lăng nên tốc độ làm quen rất nhanh,
chưa đến nửa tiếng thì họ đã nhớ kỹ và sẵn sàng cho một thử thách mới.
“Hai cô làm rất tốt, hơn những gì tôi mong đợi.” Thương Lăng cười khen ngợi.
“Cảm ơn ông vì đã chỉ dạy chúng tôi.” Dương Khả, Tiêu Mị nói với giọng lễ
phép, tôn trọng Thương Lăng, vẻ mặt thì tự nhiên, không còn lo sợ Thương Lăng
như lúc nhìn thấy ông ta đập chết hơn trăm tu sĩ làm việc cho Bạch Vệ Tư, nói
thật, lúc đó trông Thương Lăng rất nguy hiểm, đáng sợ, vẻ mặt thì lạnh lùng,
ánh mắt ẩn chứa sát khí xung thiên.
Nhất là áp lực hùng hồn từ tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ, tất cả tạo nên một
bóng dáng sát phạt làm Dương Khả, Tiêu Mị sợ sệt, dù sao hai cô cũng mới đột
phá đến cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong mà thôi, không thể so sánh với tu sĩ
Tam Dương kỳ nữa chứ nói gì đến Thương Lăng đang ở ngưỡng đột phá Nguyên Anh
kỳ, cũng chính là Tứ Dương kỳ.
“Là do tư chất của hai cô cao nên học tập cũng tiến bộ hơn người khác.” Thương
Lăng mỉm cười, hòa nhã, sau đó ông ta nhìn lại Dương Khả, Tiêu Mị một lần, hai
hàng chân mày cau lại.
“Tôi nghĩ rằng hai cô còn thiếu một thứ.” Thương Lăng dõng dạc nói.
“Thiếu thứ gì vậy? Ông có thể cho chúng tôi biết không?” Dương Khả chớp mắt
một cái, cô xoay một vòng rồi hỏi.
Tiêu Mị cũng ngó sang, cô rất tập trung để theo kịp chỉ dạy của Thương Lăng,
lúc nào nhịp tim cũng nhanh hết vì Tiêu Mị hồi hộp, nghĩ đến cảnh đứng trước
mấy trăm tu sĩ rồi giới thiệu các vật phẩm, bị các ánh mắt dòm ngó thôi đủ
khiến Tiêu Mị nhũn chân rồi.
“Không có gì quan trọng đâu, cái hai cô cần chính là một bộ quần áo đẹp!”
Thương Lăng cười nhạt trả lời.
“Để tôi tự tay chuẩn bị cho hai cô.”
Nói xong, Thương Lăng quay người rời khỏi, để lại một căn phòng đầy đủ vật
dụng cho hai người tự mình trang điểm, có lẽ Thương Lăng dành số thời gian
cuối cùng để tìm kiếm quần áo mới cho hai người.
“Ông ấy không dữ dằng như tôi nghĩ.” Tiêu Mị thở ra một hơi, cô nhìn vị trí
đứng trước đó của Thương Lăng rồi nói.
“Đúng vậy, ông ta giống như một ông lão hàng xóm thân thiện vậy, tôi không thể
tin được là ông ấy vừa giết mấy trăm tu sĩ khác.” Dương Khả đồng tình.
Hai người vừa trò chuyện vừa trang điểm, cuộc nói chuyện xua tan đi bầu không
khí căng thẳng, bọn họ biết bản thân vừa tham dự vào thứ gì, một cuộc tranh
đấu giữa hai Thiếu Chủ đầy quyền lực của Phi Hạc Thương Hội, nhìn xem cảnh
chết thảm của mấy trăm tu sĩ kia thôi thì đủ để biết trận tranh đấu này ác
liệt đến cỡ nào rồi.
Nhưng vì lời nói ủng hộ lẫn một sự tín nhiệm dành cho Ngọc Trang, Thanh Vũ và
cả Hạc Vĩnh Tuân nên hai cô đồng ý giúp đỡ Hạc Vĩnh Tuân.
Diêu Hạo nhắn tin cho ít người của Ảnh Bộ phụ giúp Hạc Vĩnh Tuân bán vé vào
cửa cho tu sĩ, số vé đã hết từ hơn nửa giờ đồng hồ trước, tổng cộng có năm
trăm vé được bán ra, đó cũng chính là giới hạn của khu bán đấu giá trong căn
nhà lớn, năm trăm chỗ ngồi.
Tán tu lẫn tu sĩ có thế lực đều đang ngóng nhìn vào hai buổi đấu giá khác
thường, một là Hạc Vĩnh Tuân, một là Bạch Vệ Tư làm việc cho Bạch Giật Thần,
hai người đều đang ở trong một trận đấu tranh vị trí trong gia tộc.
Kẻ nào sẽ thắng đây?
Vào nhìn tỷ lệ đặt cược của Thích Phán Đoán thì mọi người sẽ biết thôi, chín
mươi chín phần trăm đặt cho Bạch Giật Thần! Một tỷ lệ đặt cược nghiêng hẳn về
một bên cho thấy niềm tin của tu sĩ đều hướng về Bạch Giật Thần.
Giữa phong ba bão táp đang chuẩn bị ập đến, một vài người xuất hiện tại Hàn
Linh Thành.
“Thiếu Chủ của Đà La Môn đến!” Một tán tu hét to thông báo cho mọi người.
“Cái gì cơ, Thiếu Chủ của Đà La Môn đến rồi à?”
“Chúng ta mau đi nhìn xem Thiếu Chủ của Đà La Môn mập yếu ra sao mà lại có
danh tiếng vang dội vậy.”
Ngay lập tức, hàng ngàn tan tu đổ dồn về một phía, nơi mà một đoàn người vừa
đến.
Đoàn người không quá phô trương, chỉ khoảng tám người bảo vệ một chiếc xe xa
hoa, đính ngọc đủ loại màu sắc, lớp vải màu đỏ quý phái bay bồng bềnh trên
những ngọn gió nhẹ, bốn con hung thú Cự Linh Báo với dáng vẻ oai hùng, đôi mắt
hung tàn, lớp lân giáp cứng rắn, nó tỏa ra một luồng uy áp ghê gớm, hơn cả tu
sĩ Trúc Cơ đỉnh phong.
Thú kéo xe cũng mạnh đến vậy chứng tỏ người bên trong không mạnh thì cũng có
địa vị siêu nhiên.
Tất nhiên rồi, đây là Thiếu Chủ của Đà La Môn, con trai độc nhất của Môn Chủ,
Lý Thừa Nhân, đồng thời là thiên tài hai sao!
Nghe nói cảnh giới của Lý Thừa Ngân cũng là Trúc Cơ đỉnh phong, chắc chắn một
trăm phần trăm Lý Thừa Ngân không thể nào bỏ qua chuyến đi Trúc Cơ Cốc quá giá
này, một nơi hoàn toàn chưa bị tu sĩ khai hoang,
Tám người bảo vệ Lý Thừa Ngân vẫn mang thần sắc lạnh nhạt nhìn tán tu, nhưng
uy áp tỏa ra lại hết sức đáng sợ, khiến cho không khí ngưng trệ, hơi thở của
tán tu chậm dần, vì đó là uy áp của tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, một lần tám vị Chân
Nhân bảo vệ!
“Có cần hoành tráng vậy không?” Một tán tu chu mỏ nói.
Keng!
Ánh kiếm lóe lên từ một người bảo vệ, nhắm thẳng vào người vừa mới lý sự, một
ánh kiếm tựa như một bông hoa màu đỏ huyễn lệ.
Đà La Kiếm Thuật!
Xẹt!
Một cái đầu bay lên không trung, đôi mắt vẫn hiện đầy sự khó hiểu, thân xác
thì ngã xuống một cái bịch, một người tán tu vừa chết.
Người mới rút kiếm lạnh lùng nhìn thi thể kia, sau đó nhìn một vòng như đang
cảnh cáo các tán tu, sau đó tám người đi theo chiếc xe của Lý Thừa Ngân đến
thẳng vào vùng đất rộng lớn ở trung tâm của cuộc giao dịch, nơi mà Hạc Vĩnh
Tuân chuẩn bị tổ chức đấu giá hội.
“Giết người vì một lời nói không hợp tai, quả đúng là phong cách của Lý Thừa
Ngân rồi!” Một lúc lâu sau, các tán tu mới nhẹ giọng bình luận.
“Phong cách làm việc rất bá đạo, chẳng xem chúng ta ra gì!” Một tán tu bất
bình nói, vẻ mặt khó chịu.
“Hừ! Có giỏi thì lên đòi công bằng với Lý Thừa Ngân, để coi bọn Chân Nhân kia
có chém ngươi thành vài khúc cho chó ăn hay không!” Một người đứng gần cười
lạnh châm chọc.
“Ngươi nói cái gì? Tưởng ta không dám sao? Chỉ là là không đủ thực lực, nếu ta
mà là Chân Quân thì lập tức nhào tới, dạy dỗ cho bọn Chân Nhân kia biết thế
nào là lễ độ.”
“Haha, chỉ giỏi khoác lác!”
“Mọi người có nhìn thấy hướng đi của Lý Thừa Ngân không?” Một tu sĩ suy tư
nói.
“Hình như, Lý Thừa Ngân tham gia vào buổi đấu giá của Hạc Vĩnh Tuân?”
“Đúng là hướng đó rồi, xem ra hôm nay lại có chuyện lớn xảy ra!” Có tu sĩ nói
ra.
“Lý Thừa Ngân là bạn tốt của Bạch Giật Thần, giúp đỡ cho Bạch Giật Thần đạt
được nhiều mối làm ăn trong lãnh địa của Đà La Môn, bây giờ Lý Thừa Ngân lại
bỏ qua buổi đấu giá của Bạch Vệ Tư, haha!”
“Chắc chắn có quỷ! Người đến không thiện chút nào!”
“Chúng ta mau đi xem thôi, nếu có cơ hội đưa tay vào nhặt một chút đồ thừa
cũng tốt.” Có tán tu đề nghị.
“Hạc Vĩnh Tuân đối đầu Bạch Vệ Thần, kết quả luôn luôn là thất bại nặng nề,
giờ có thêm Lý Thừa Ngân tham gia, coi như kết cục của Hạc Vĩnh Tuân đã được
định sẵn, đúng là một người đáng thương, cha thì mất tích, không còn chút tài
sản nào, người yêu thì bỏ lấy chính kẻ địch làm chồng, địa vị Thiếu Chủ của
Phi Hạc Thương Hội thật là quá khó nha.” Có tu sĩ đăm chiêu.
...
Đoàn người của Lý Thừa Ngân đạp lên không khi đi tới căn nhà đấu giá, nhìn
thấy sạp hàng bán vé đã ghi thông báo hết vé, thế là một người trong số tám
người bảo vệ Lý Thừa Ngân quát lớn.
“Mau gọi Hạc Vĩnh Tuân ra đây chào đón Thiếu Chủ!”
“Các ngươi là ai?” Một thành viên của Ảnh Bộ nhíu mày hỏi lại, đám người mới
đến hùng hổ, không hề tôn trọng Hạc Vĩnh Tuân chút nào.
Rõ ràng người đến có ý đồ bất chính, không phải bạn bè.
“Còn lắm miệng?” Người bảo vệ lạnh lùng nhìn thành viên của Ảnh Bộ, tay sờ vào
chuôi kiếm chuẩn bị xuất thủ, chém chết thành viên của Ảnh Bộ.
“Đừng làm chuyện xấu hổ, chúng ta là người tu tiên, không phải phàm phu tục
tử, sang chảnh lên một chút đi, Lưu Minh.” Bỗng nhiên, tiếng nói phát ra từ
chiếc xe kéo bởi Cự Linh Báo ngăn cản hành động giết người của người tên Lưu
Minh.
“Vâng, là lỗi của tôi thưa Thiếu Chủ!” Lưu Minh ngừng tay ngay tức khắc, sau
đó hắn ta cúi đầu thật sâu về phía chiếc xe kéo xa hoa, giọng nói chứng minh
bản thân thấp hơn Lý Thừa Ngân một bậc dù Lưu Minh là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.
“Được rồi, ta cũng không trách ngươi, dù sao bọn nhãi nhép bên dưới rất chướng
mắt.” Lý Thừa Ngân bình thản nói.
“Nghe đây, ta không muốn máu đổ vào ngày vui của Hạc Vĩnh Tuân, nên tất cả hãy
tự sát đi!” Lý Thừa Ngân thản nhiên nói như thể một mệnh lệnh không thể chối
từ.
Mười thành viên của Anh Bộ ngẩn người sau khi nghe xong lời nói của Lý Thừa
Ngân, ai nấy đều nhìn nhau một cách khó hiểu.
Khi không lại gặp người khác nói xàm, nói bậy, ai mà phản ứng cho kịp chứ?