Người đăng: thanhsontv2009
Trên không trung bên kia chiến trường, Không Tinh cùng Hạ Minh liên thủ đánh
với một tên Tà Đồ.
Tà Đồ này là một người đàn ông, thân hình to con, giống như một con heo đi
bằng hai chân, lúc xuất thủ cái mặt đỏ lên, nhìn rất là buồn cười.
Nhưng đừng nhìn hắn như vậy mà khinh thường, những đòn tấn công của hắn tàn
nhẫn cực đoan.
Đối thủ của hắn là hai người thành chủ, kinh nghiệm đấu pháp nhiều hơn, cho
nên áp chế hắn liên tục bại lui.
Tên béo này chỉ nhờ vào Tà Khí có tính năng ăn mòn mà chống đỡ hai cường giả
đánh tới.
Đằng xa, những vị thành chủ đã cùng Tà Đồ chiến thành một đoàn, những đạo pháp
thuật đánh ra, không trúng đối thủ thì rơi xuống đất tạo thành lực phá hoại
nghiêm trọng.
Giờ phút này, sơn cốc đã bị san bằng, những Tà Đồ có cảnh giới thấp đều bị lực
lượng này đánh chết, nếu không chết thì cũng đã trọng thương không sống được
bao lâu. Đây chính là chiến trường của tu sĩ, không có chổ cho kẻ yếu xen vào.
Bởi vì nhân số nhiều hơn Tà Đồ, cho nên những vị thành chủ chiếm thế thượng
phong, không vội vàng mà tiêu diệt Tà Đồ. Cho dù bọn chúng ít hơn, nhưng làm
cho bọn chúng điên thì chắc chắn có vài vị thành chủ sẽ vẫn lạc tại đây, ai
cũng không muốn mình là người đó.
Băng Tu cùng một Tà Đồ là một lão giả, thân hình gầy còm, hắn cầm trong tay là
một cái chủy thủ, Băng Tu bị hắn áp chế liên tục lui về sau, không dám tranh
phong, bởi vì lão giả cay độc, liên tục tấn công vào điểm yếu của Băng Tu.
“Chết đi.” Cô gái hét lên một cách điên cuồng, làn da bị âm hỏa thiêu đốt đến
biến dạng, khuôn mặt dữ tợn.
Lâm Phong liên tục né tránh âm hỏa, chỉ khi nào không né tránh được mới đỡ đòn
bằng găng tay của mình, nhưng găng tay đã bị nhiệt độ khủng khiếp cùng lực
lượng âm u từ từ ăn mòn.
Lâm Phong không muốn bộc lộ ra sức mạnh của mình quá sớm, nhưng cô gái này đã
đánh đến điên cuồng, ngay cả Tà Đồ ở gần cô đều bị giết chết sạch sẽ.
Ngọn lửa thiêu cháy giữa không trong, một thân ảnh đứng trong nó, cặp mắt đã
dần dần chuyển thành màu đỏ, những giọt máu tươi bị nung đến bốc hơi, mùi
huyết tinh cay nồng tỏa ra xung quanh.
Sương mù từ từ bao phủ, âm hỏa nóng bỏng thiêu đốt hết những giọt nước trong
sơn cốc tạo thành một làn sương mù, những vị thành chủ, ngay cả Không Tinh và
Hạ Minh cũng di chuyển ra xa.
Trong làn sương mù này chỉ còn lại Lâm Phong cùng cô gái kia.
Lâm Phong tránh đi những hỏa cầu đang bắn tới, hỏa cầu lướt ngang qua thân thể
hắn rồi rơi xuống mặt đất, tạo nên một biển lửa nóng bỏng.
Một cỗ hận ý kinh thiên khóa chặt Lâm Phong, từ trong làn sương mù có một hỏa
nhân bắn tới, một quyền đánh ra, âm hỏa cuồn cuồn bắn ra sóng nhiệt.
Lâm Phong nhìn thấy làn sương mù đã che khuất hết tầm nhìn xung quanh, vậy thì
hắn không ngại bại lộ sức mạnh của mình, dù sao hắn không muốn pháp bảo bị hủy
hoại trong ngọn lửa này.
Thân thể Lâm Phong tỏa ra từng tia ánh sáng trắng, nhưng nó bị Lâm Phong khống
chế cho nên không thể xuyên thấu ra làn sương mù này. Linh lực từ trong Lâm
Phong điên cuồng vận chuyển, ngay cả thể chất cũng kích hoạt.
Lâm Phong nắm chặt nấm đấm của mình, nhìn lấy hỏa nhân đang đánh tới, hắn thở
dài một hơi, bởi vì từ trước đến giờ hắn chưa từng sát nhân, trong nội tâm hắn
cũng không cách nào bình tĩnh.
Lâm Phong nhắm hai mắt lại, một quyền đánh ra mang theo ánh sáng lung linh mà
mà mạnh mẽ, hỏa nhân bị một quyền này đánh trúng, thân ảnh bay ra sau vài trăm
trượng.
Thân hình Lâm Phong lóe lên, lúc xuất hiện đã đứng phía trên của cô gái, một
bàn tay nhấn xuống, bàn tay mang theo quang minh linh lực thuần túy. Một quả
cầu ánh sáng từ bàn tay bao phủ lấy hỏa nhân, sau đó nổ tung.
Ầm! Ầm!
Làn sương mù xung quanh Lâm Phong bị đánh dạt ra, Lâm Phong đứng trên hư
không, nhìn thấy cô gái thoi thóp nằm ở dưới đất.
Ngọn lửa âm hỏa bị suy yếu nhưng nó vẫn đang đốt cháy thân thể cô từ từ.
Hai mắt của cô gái nhìn lấy Lâm Phong, bàn tay giơ lên cao như đang nắm chặt
một thứ gì đó.
Đã từng có một cô gái ngây thơ, ước mơ về tương lai của mình.
Đã từng có một cô gái kiên cường, tự tay hủy hoại dung nhan để thoát đi vận
mệnh nô lệ.
Đã từng có một cô gái, tự bán mình cho tà linh đổi lấy sức mạnh để trả thù.
Một cánh hoa màu vàng từ trên trời rơi xuống chạm vào tay cô.
Ngọn lửa âm hỏa thiêu đốt, thân thể cô từ từ biến thành tro bụi, một cơn gió
thoảng bay qua, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Lâm Phong đứng trên hư không, hắn nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt của sự vô lực,
đôi mắt của kẻ đã bị dồn vào đường cùng, người ai mà không có một thiện niệm
trong lòng? Nhưng một khi đã bán mình cho quỷ dữ, con đường về đã tự động bị
đốt cháy.
Hắn không có vui sướng khi giết được Tà Đồ, chỉ có trong lòng trống vắng, giết
chóc chưa bao giờ là thứ dùng để giải quyết tất cả. Nhưng nếu hắn không giết
Tà Đồ thì ai sẽ cứu lấy những người bị Tà Đồ hiến tế?
Lâm Phong nhìn vào đôi mắt kia, hai tay không tự chủ được run rẩy, một cỗ
hoảng sợ trong lòng phát ra, bởi vì hắn như có thể nhìn thấy một Lâm Phong
khác. Một ngày kia, trí nhớ bị đánh thức, chìm sâu vào hận thù gia tộc, hắn
bắt đầu tìm kiếm sức mạnh cho mình, liệu hắn có đủ kiên đứng khi đứng trước
dục vọng báo thù? Có lẽ hắn sẽ giống như cô gái kia, bán linh hồn cho quỷ dữ,
sau đó rơi vào vực sâu của tội ác, có lẽ có một ngày, một người sẽ đến và kết
thúc cuộc đời của hắn.
Chợt, vầng Mặt Trời trong cơ thể hắn phát ra ánh sáng vạn trượng, chiếu rọi
khắp thân thể, những ý nghĩ kia bị ánh sáng chiếu đến đều biến mất. Lâm Phong
giật mình, mồ hôi chảy xuống từ khuôn mặt của hắn, nếu không nhờ vầng Mặt Trời
kia trợ giúp, có lẽ hắn sẽ bị ma niệm xâm nhập vào linh hồn.
Hai tay của Lâm Phong bất giác nắm chặt đến chảy ra máu tươi, sau vài phút,
Lâm Phong hít một hơi thật sâu rồi phất tay lên, tinh hoa linh khí bị hắn thu
vào một cái bình ngọc, có một cái bia đá từ từ được ngưng tụ rơi xuống dưới,
trên đó viết vài chữ, Hồng Nhan Chi Mộ.
Thân hình Lâm Phong biến thành một đạo cầu vòng phóng đến chiến trường đằng
xa.
Chiến trường cũng đã đến gần hồi kết, Không Tinh và Hư Minh hợp lực tiêu diệt
tên béo, thủ đoạn đều xuất ra, ép đến tên béo phải tự bạo. Hư Minh bị vụ tự
bạo chấn đến trọng thương phải lui về nghỉ ngơi.
Không Tinh di chuyển qua giúp đỡ Băng Tu, hai người hợp tác tấn công ông lão.
Một mình ông lão đánh với hai tên cường giả có chút không chịu nổi, thi triển
thân pháp chạy trốn, Không Tinh cùng Băng Tu đuổi theo sau.
Lâm Phong chạy đến, nhìn thấy ba vị thành chủ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đang tấn
công hai tên Tà Đồ cũng ở cảnh giới tương tự.
Lâm Phong hét dài một tiếng, xông vào giữa trận chiến. Trúc Cơ hậu kỳ đối với
Lâm Phong thì không đủ nhìn, chỉ cần một quyền của Lâm Phong đánh ra, cái gì
pháp thuật, tà khí đều bị đánh nát.
Hai tên Tà Đồ kinh hãi nhìn thấy Lâm Phong quá mạnh mẽ, định quay đầu chạy
trốn.
Nhưng tốc độ của chúng không nhanh, Lâm Phong đuổi theo một tên, một chấn đá
tới, tà khí phòng hộ đều bị đá nát, cái đầu hắn nổ tung, nhưng sau đó có một
ngọn lửa từ trong hư vô thiêu đốt hắn biến thành tinh hoa linh lực, Lâm Phong
thu nó vào bình ngọc.
Ba vị thành chủ kia vây công tên Tà Đồ còn lại làm cho tên Tà Đồ không thể
chạy được, chỉ có thể bị vây công một cách khổ sở. Khi Lâm Phong chạy tới, một
quyền một cước, tiễn tên Tà Đồ lên đường xuống địa ngục. Sau đó Lâm Phong phất
tay, một cái bình ngọc bay đến trước mặt ba vị thành chủ.
“Đa ta Lâm Phong đạo hữu.” Ba vị thành chủ nhìn thấy đối phương không lấy tinh
hoa linh lực, cảm kích nói.
Lâm Phong khoát tay, chỉ chỉ phía chiến trường còn lại rồi nói ra: “Chúng ta
qua đó trợ giúp họ một tay.’’
Ba vị thành chủ gật đầu, theo sau Lâm Phong. Có sáu vị thành chủ tu vi Trúc Cơ
trung kỳ đối kháng năm tên Tà Đồ có tu vi tương tự, khi Lâm Phong cùng ba
người xuất hiện, Tà Đồ đều bỏ chạy.
Nhưng Trúc Cơ trung kỳ ở trong tay Lâm Phong và ba vì thành chủ có chút không
đáng nhìn, chỉ vài phút sau, năm tên Tà Đồ đã bị tàn sát sạch sẽ. Nhưng đến
lúc chết, Lâm Phong không nhìn thấy ánh mắt kia nữa, chỉ có ánh mắt hướng về
sức mạnh, một ánh mắt có dục vọng vô biên.
Xem ra, cô gái kia là một đặc biệt, nếu không Lâm Phong sợ mình sẽ đánh mất
hết dũng khí khi giết Tà Đồ.