Người đăng: thanhsontv2009
Nhìn thấy ít tu sĩ bay đến viện trợ từ xa, một vài người khá bất ngờ chiến
trường đang diễn ra rất ác liệt, mỗi giây đều có người ngã xuống hoặc hung thú
chết đi. Ai lại khờ dại đến mức tham dự vào trận chiến nguy hiểm này chứ?
Keng! Keng! Keng!
Vù!!!!!
Ầm!
Đáp lại câu hỏi khó hiểu trong lòng mọi người là ba đòn tấn công vào bầy thú
triều của Lâm Phong, Không Yên, Hắc Tinh.
Ánh kiếm chém xuống chặt thân thể của lũ quái vật thành hai khúc.
Hàng chục cơn gió mạnh mẽ quét ngang cắt chém cơ thể chúng thành mấy chục
mảnh.
Một quyền hời hợt nhưng lại đánh chết một con Tử Mộ Thú cảnh giới Kết Đan sơ
kỳ, khiến cho mấy chục con Tử Mộ Thú khác hoảng sợ tột đỉnh, còn Trưởng Lão
của Khai Sơn Tông thì kinh ngạc đến ngây ngẩn.
“Xin chào các bạn, chúng tôi đại diện cho Quang Minh Giáo Đình đến đây để giúp
đỡ!” Không Yên thản nhiên nói ra, lời nói tuy nhỏ nhưng lại vang vào tai của
mọi người một cách rõ ràng nhất
“Một con Tử Mộ Thú Kết Đan sơ kỳ vừa chết?” Một ông Trưởng Lão thất thần nói,
vẻ mặt ngây ngại nhìn Hắc Tinh, chính Hắc Tinh kết liễu Tử Mộ Thú, nó vốn là
kẻ địch của Trưởng Lão này.
“Viện quân từ Quang Minh Giáo Đình, đó là tổ chức gì?” Một tu sĩ lẩm bẩm.
Gần như toàn bộ mọi người đều ngước nhìn những tu sĩ vừa mới bước đến đây, bọn
họ tạo ra một sự rung động quá lớn, đánh chết mấy trăm hung thú và trực tiếp
giết chết một Tử Mộ Thú.
Quả là một chiến công hào nhoáng ngay khi chỉ mới bắt đầu tham chiến.
“Kia là Lý Duy Mạnh Trưởng Lão? Những người đi cùng là viện quân trong lời của
Lý Duy Mạnh sao? Những kẻ đó đã giết chết Cuồng Phong Thú bằng một đòn? Lý Duy
Mạnh không nói bừa!” Ngay cả Đinh Ngọc Thạch cũng phải ngừng tay, ông ta nhìn
sang đám người Lâm Phong, Không Yên, Hắc Tinh và có cả Lý Duy Mạnh đang cười
khổ nữa.
“Mọi người cùng nhau đánh đuổi thú triều nào!” Hắc Tinh hưng phấn nói lớn.
“Đây là viện quân của Khai Sơn Tông, bọn họ đến từ Quang Minh Giáo Đình!” Lý
Duy Mạnh cao giọng giải thích.
“Tốt lắm, người đến là bạn, chúng ta cùng nhau tiêu diệt thú triều, trừ họa
cho dân!” Đinh Ngọc Thạch không nhiều lời làm gì, ông ta cười lớn và tiếp tục
đánh nhau túi bụi với Tử Mộ Thú cảnh giới Kết Đan hậu kỳ.
“Giết!!!” Lâm Phong thét dài một tiếng, cậu ta hóa thành một vệt sáng xuyên
thủng phòng tuyến của thú triều, tất cả hung thú nằm trên đường đi đều ngã
xuống rồi chết.
Phong Lực Chi Thể cho phép mỗi ngọn gió mà Lâm Phong điều khiển đều mạnh ngang
với sức mạnh của thân thể, mỗi một đòn đều dễ dàng đánh cho tu sĩ Kết Đan sơ
kỳ trọng thương, không thể gượng dậy được.
Keng! Keng! Keng!
Không Yên cũng hăng hái chiến đấu, ông ta chọn các đối thủ mạnh là Tử Mộ Thú,
nhúng tay vào giữa trận chiến của các Trưởng Lão, trợ giúp bọn họ giết chết kẻ
địch một cách nhanh nhất, kiếm thuật của Không Yên ngày càng tinh diệu và chứa
đựng một sự sắc bén lạnh lẽo.
Không hổ danh với tên gọi Thiên Băng kiếm thuật!
Không Yên còn trở thành tâm điểm khi sử dụng thần thông ông tự sáng tạo ra, đó
là Thiên Băng Kiếm Vũ, ánh mắt như dòng lũ băng lãnh đổ ào xuống và nhấn chìm
hàng ngàn hung thú, biến bọn chúng thành tượng băng đứng yên một chỗ mặc người
khác chém giết.
“Một pháp thuật quá cao cấp!” Một Thái Thượng Trưởng Lão nói với vẻ mặt ngạc
nhiên.
“Quang Minh Giáo Đình là thế lực nào? Tại sao ba người này lại kinh khủng đến
vậy?” Ông ta trầm tư nói.
Ầm!
Hắc Tinh mang phong cách thô bạo, dùng thân thể đánh nhau trực diện với Tử Mộ
Thú, không thèm quan tâm đến bọn chúng dùng tử khí ăn mòn ghê gớm, một quyền
đập tới liền đánh cho Tử Mộ Thú kêu khổ, một số còn chết thảm!
“Chúng ta đang áp đảo thú triều?” Một người Trưởng Lão bất ngờ nói, tình cảnh
giữa hai bên thay đổi quá nhanh chóng từ khi có sự giúp đỡ của ba người, ít
nhất mười hai, mười ba Tử Mộ Thú đã trở thành một bộ thi thể lạnh băng.
Còn bầy thú bên dưới thì đang cảm thấy hoảng sợ, tâm lý của chúng không ổn
định vì chủng tộc kêu gọi chúng tấn công Khai Sơn Tông đang ngã xuống lần
lượt.
“Gừ!” Tử Mộ Thú cảnh giới Kết Đan hậu kỳ đẩy lùi Đinh Ngọc Thạch bằng một móng
vuốt lớn, tử khí vờn quanh móng vuốt khiến linh lực của Đinh Ngọc Thạch bị ăn
mòn, ông không thể lơ là vì chỉ cần dính một chút tử khí thôi thì cơ thể của
ông sẽ mục nát.
Một thứ tử khí đáng sợ trong việc chém giết, khiến kẻ địch dè chừng, không
buông tay ra đánh hết sức được.
“Để tôi giúp đỡ ông!” Hắc Tinh đột nhiên vọt tới, ánh mắt thô bạo nhìn Tử Mộ
Thú mạnh nhất, một quyền đánh ra ngoài.
Ầm!
“Gừ!!” Có tiếng kêu đau đớn phát ra từ miệng của Tử Mộ Thú, nó bị đẩy lùi mấy
chục mét, đụng bay hơn chục con hung thú khác, mọi người có thể nhìn thấy một
dấu quyền ấn in sâu vào móng vuốt của Tử Mộ Thú, nó không so lại Hắc Tinh về
sức mạnh.
“Cảm ơn…” Đinh Ngọc Thạch thở dài một hơi, thả lỏng thân thể sau một khoảng
thời gian lâu chịu đựng áp lực nặng nề, ông định cảm kích Hắc Tinh nhưng không
biết tên của Hắc Tinh.
“Tôi là Hắc Tinh, người kia là Lâm Phong, còn người đang cầm kiếm là Không
Yên!” Hắc Tinh cười lên tiếng giới thiệu, tay còn chỉ tới hai người khác.
“Cảm ơn cậu Hắc Tinh, cậu là một ân nhân của Khai Sơn Tông!” Định Ngọc Thạch
chắp tay nói, vẻ mặt chân thành.
Nếu như ba người này không xuất hiện và cứu vãn tình thế thì hiện giờ Khai Sơn
Tông đã bị phá vỡ, mấy chục ngàn phàm nhân chết sạch, đệ tử thì bỏ chạy ly
tán, và không lâu sau, thú triều sẽ kéo đến vùng đất ở sau Khai Sơn Thành, đó
là nơi cư trú của hơn mấy trăm ngàn phàm nhân, quả là một thảm kịch nếu nó xảy
ra.
“Haha, không có gì, Giáo Hoàng từng nói, giúp người không cần lý do, đó là một
câu nói đang lưu truyền rộng rãi trong Quang Minh Giáo Đình!” Hắc Tinh cười
lớn nói, sau đó cậu bỏ mặc Đinh Ngọc Thạch, bản tính ham chiến làm Hắc Tinh
chú ý đến Tử Mộ Thú nhiều hơn.
Cái tên này ăn một quyền mà vẫn chưa chết, mặc dù Hắc Tinh chưa sử dụng ra
trạng thái chiến đấu mạnh nhất của cậu, đó là lúc kích hoạt dòng máu của Thánh
Viên, chiến lực bạo tăng mấy chục lần, Hắc Tinh không nghĩ rằng bọn Tử Mộ Thú
đủ tư cách ép cậu lộ ra con át chủ bài đó.
“Giết! Giết! Giết!” Hắc Tinh lao đầu vào đánh nhau tàn nhẫn với Tử Mộ Thú, còn
Tử Mộ Thú thì kinh hãi đón dỡ, ánh mắt kiêng kỵ, nó còn kêu gọi thú triều giúp
đỡ nhưng thú triều đang lùi lại khỏi Khai Sơn Thành.
“Bọn thú triều bỏ chạy rồi, mọi người cùng nhau tiêu diệt chúng!” Một tu sĩ
trẻ tuổi hét bằng giọng hưng phấn, cầm chặt thanh kiếm trên tay nhảy khỏi
tường thành, đuổi theo truy kích thú triều.
“Giết!” Các tu sĩ khác nhìn thấy vậy cũng làm theo, trong lúc nhất thời, hàng
ngàn tu sĩ vọt tới thú triều như một bầy ong đói khát, đánh chó thú triều thê
thảm không tả được.
“Người bị thương thì đừng nên ra khỏi tưởng thành!” Trong hàng ngàn tu sĩ đang
phấn khích vẫn có một ít người giữ được bình tĩnh, lớn giọng khuyên bảo những
người xung quanh, đó là Dương Khả, Tiêu Mị hay một chú đom đóm đang phát sáng
là Hoa Linh.
“Hoa Linh cũng muốn đánh bạn xấu!” Hoa Linh phồng má nói trong khi đứng trên
đầu của Tiêu Mị, so với Dương Khả thì Hoa Linh thích gần gũi Tiêu Mị hơn, thể
chất đặc thù của Tiêu Mị thành công thu hút thiện cảm của Hoa Linh.
“Chị Ngọc Trang đã căn dặn kỹ càng rồi, em không được lộ diện trước mắt người
khác đâu Hoa Linh.” Dương Khả đến gần Hoa Linh và an ủi.
Ba người Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị đang bị Kỷ Hằng Vương Triều truy nã,
còn Hoa Linh thì bị tận năm thế lực hai sao truy lùng, bọn đệ tử của các thế
lực đó điên cuồng lần theo hành tung của Hoa Linh để bắt được Hoa Linh.
Có vẻ như cao tầng của các thế lực đó biết Hoa Linh là tồn tại đặc biệt như
thế nào. Tin tức về Hoa Linh giới hạn trong các thế lực hai sao, còn thế lực
một sao đừng hòng biết một chút gì.
Thú triều lùi đi, để lại mấy chục Tử Mộ Thú vẫn còn cố gượng chống đỡ thế tấn
công của Khai Sơn Tông, chẳng bao lâu sao, Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên cùng
Đinh Ngọc Thạch vây công Tử Mộ Thú mạnh nhất rồi giết chết nó trước sự cứu trợ
bất lực của các Tử Mộ Thú khác.
“Không nên đuổi theo!” Đinh Ngọc Thạch đưa tay ra ngăn cản mọi người vì bọn họ
đang định đuổi theo ba bốn con Tử Mộ Thú cuối cùng.
Theo như mọi người nghĩ thì giết sạch Tử Mộ Thú diệt trừ hậu hoạn ở tương lại
thì tốt hơn so với thả chúng về lại nơi ở cũ.
“Tại sao vậy Tông Chủ? Chúng ta có thể diệt tận chúng vào ngay ngày hôm nay!”
Một Trưởng Lão không hiểu, ông ta hỏi với giọng khó chịu.
“Tử Mộ Thú sinh sống và cắm rễ sức mạnh của chúng đã lâu, chúng ta vua của Tử
Mộ Sâm Lâm, một khi vua chết đi thì số hung thú trong Tử Mộ Sâm Lâm sẽ loạn,
lúc đó, Khai Sơn Tông cũng bị ảnh hưởng!” Đinh Ngọc Thanh lạnh nhạt trả lời.
“Ngọc Thạch Tông Chủ nói có lý đấy.” Không Yên gật đầu đồng ý.
“Ngọc Thạch Tông Chủ suy nghĩ cẩn thận, số thú triều tấn công Khai Sơn Tông
chưa phải là toàn bộ hung thú của Tử Mộ Sâm Lâm, theo tôi đoán thì số đó bằng
hai phần mười số hung thú đang sinh sống của khu rừng này mà thôi.” Hắc Tinh
nói khẽ.
“Cảm ơn các vị giúp đỡ, từ nay trở về đi, ba người chính là bạn thân của Khai
Sơn Tông!” Đinh Ngọc Thạch nhìn ba người Không Yên, Lâm Phong, Hắc Tinh, âm
thanh bình thản.
“Bạn thân của Khai Sơn Tông?” Hai Thái Thượng Trưởng Lão còn sống thì cười gật
đầu, hài lòng vì quyết định của Đinh Ngọc Thạch, ba người cứu Khai Sơn Tông
khỏi một kiếp nạn, trở thành bạn thân đồng nghĩa với việc Khai Sơn Tông sẽ
giúp đỡ cho ba người hết lòng nếu như ba người có yêu cầu gì đó.
“Vậy thì từ giờ trở về sau, Khai Sơn Tông là bạn của Quang Minh Giáo Đình!”
Hắc Tinh cười lớn nói.
Cóc!
Mới nói xong, Lâm Phong liền gõ đầu Hắc Tinh một cái.
“Tôi nói gì sai sao?” Hắc Tinh gãi chỗ đau, vẻ mặt ngu ngơ hỏi.
“Để tôi đính chính lại, Khai Sơn Tông cũng là bạn của ba người chúng tôi.”
Không Yên hiểu tình hình, ông ta mỉm cười nói.
“Được, từ hai về sau, hai bên đều là bạn!” Đinh Ngọc Thạch cười to, không để
mấy chuyện nhỏ đó ở lòng lòng.
Mặc dù ông chưa biết gì về Quang Minh Giáo Đình nhưng ba người kia có vẻ rất
kính trọng và cẩn thận khi nhắc đến tổ chức đó, cho nên Đinh Ngọc Thạch từ đặt
cho Quang Minh Giáo Đình một địa vị và thực lực cao hơn Khai Sơn Tông rất
nhiều, ông không đòi hỏi về quan hệ ngoại giao quá thân mật với Quang Minh
Giáo Đình vào lúc ông còn chưa gặp mặt người đứng đầu.
Làm bạn với Không Yên, Lâm Phong hay một Hắc Tinh hết sức bá đạo thì Đinh Ngọc
Thạch đã rất mãn nguyện rồi, thế là căn cơ của Khai Sơn Tông càng vững chắc
hơn.
“Chúng ta trở lại thôi.” Định Ngọc Thạch phất tay nói, sau đó mọi người quay
về tường thành trong hàng chục ngàn đôi mắt chào đón của mọi người.
“Chúng ta, Khai Sơn Tông, cùng với ba người bạn tốt này đã đánh đuổi thú
triều, giết chết Tử Mộ Thú!!!” Đinh Ngọc Thạch vừa cầm lấy đầu của Tử Mộ Thú
vừa nói lớn.
“Hoan hô!” Mọi người ở dưới reo hò cuồng nhiệt.
Kế đến Đinh Ngọc Thạch tạm biệt ba người, ông hay các Trưởng Lão khác đều bận
rộn xử lý công việc sau chiến tranh lớn, thu thập tài nguyên sử dụng được từ
hung thú, phân phát phần thưởng cho những người có công, trị thương, giải
quyết hậu quả…
“Giáo Hoàng và cô gái kia vẫn chưa trở về đây sao?” Lý Duy Mạnh nhỏ giọng hỏi
ba người.
“Giáo Hoàng mạnh mẽ khó thường, ngài ấy sẽ không gặp việc gì nguy hiểm đâu.”
Không Yên bình tĩnh trả lời, nét mặt không hề lo lắng.
“Nhưng, tôi nghe được rằng tồn tại ẩn sâu trong Tử Mộ Sâm Lâm rất mạnh mẽ.” Lý
Duy Mạnh lo lắng nói.
“Vậy thì anh nên lo cho mạng sống của tồn tại kia thì hơn.” Hắc Tinh vỗ tay Lý
Duy Mạnh, khuyên bạo bằng khuôn mặt thật tình.
“Tại sao?” Lý Duy Mạnh ngẩn người.
“So với Giáo Hoàng hay cô gái hiền lành kia, tồn tại ở Tử Mộ Sâm Lâm giống như
một chú cún con vừa mới chào đời vậy.” Lâm Phong thản nhiên nói.
Lý Duy Mạnh nghe câu trả lời hết sức phóng đại của Lâm Phong, ông ta không
khỏi im lặng, vứt bỏ đi mấy câu hỏi vừa mới chuẩn bị xong, nói chuyện với đám
người ký lạ làm đầu ông đau nhức, khó chịu.
Bọn họ không thể theo lẽ thường được hay sao? Ba người cảnh giới Trúc Cơ đỉnh
phong, đánh cho Tử Mộ Thú kêu thảm thương, còn bị chấn thương về tinh thần nữa
chứ, đến mức độ ngay cả Tông Chủ cũng không ý kiến về cảnh giới của ba người
vì e ngại thực lực của bọn họ, chọn cách kết giao, kéo mối quan hệ lại gần
hơn.