Tiến Công


Người đăng: thanhsontv2009

“Về chiến lợi phẩm ta đề nghị phân phối như vậy, ai giết được Tà Đồ thì tinh
hoa linh khí sẽ là của người đó, nếu hai người cùng giết thì chia đều, còn về
túi trữ vật cũng như vậy, mọi người có ý kiến gì không?” Băng Tu cười nói.

“Không có ý kiến, cứ việc làm theo lời của Băng Tu thành chủ.” Hạ Dương thành
chủ gật đầu.

“Ta cũng không có ý kiến.” Vinh Mộc thành chủ nói.

Đã có những vị thành chủ tu vi cao đồng ý, những người khác cũng đành chấp
nhận, thật ra họ hi vọng chia đều hơn, dù sao tu vi họ quá thấp, nói không
chừng không có một chút thu hoạch nào.

“Còn Lâm Phong đạo hữu thì sao?” Không Tinh quay qua nhìn Lâm Phong hỏi.

“Ta cũng không có ý kiến.” Lâm Phong gật đầu, sức mạnh của hắn đủ để kiếm một
phần.

“Được rồi, một canh giờ sau chúng ta sẽ xuất phát, mục tiêu đầu tiên là một
sơn cốc, trong đó có ba tên Tà Đồ Trúc Cơ Đỉnh phong, hai tên Trúc Cơ hậu kỳ,
năm tên Trúc Cơ trung kỳ.”

“Ta tin rằng, với sức mạnh của chúng ta, sẽ dễ dàng giải quyết bọn chúng.”

Không Tinh nhìn quanh một lần, rồi nói.

Nghe được lời nói của Không Tinh, những người thành chủ khác đều đứng lên rời
khỏi, họ phải đi chuẩn bị kỹ càng để ra chiến trường.

Không Tinh nhìn Lâm Phong vẫn không đi, hắn hiểu rằng tên này không cần chuẩn
bị, Không Tinh cười nói: “Không biết Lâm Phong đạo hữu là người phương nào?”

Lâm Phong nghe hắn hỏi, cười đáp: “Không dối gạt gì Không Tinh thành chủ, thật
ra ta chỉ là một tán tu mà thôi, thu được một chút kỳ ngộ mới đạt được thành
tựu như ngày hôm nay.”

Băng Tu ở một bên, nghe hắn nói như vậy, trong lòng khinh bỉnh một phen, một
chút kỳ ngộ mà mạnh như vậy mới là lạ, hắn cười nói: “Không biết Lâm Phong đạo
hữu đã từng giao thủ với Tà Đồ hay chưa?”

“Ta chưa từng giao thủ với chúng, không biết chúng có thủ đoạn bí mật gì cần
phải đề phòng hay không?” Lâm Phong trả lời.

“Thật ra không có gì gọi là bí mật, linh lực của chúng có tính ăn mòn mạnh,
khi đối kháng cần phải cẩn thận, nhưng Lâm Phong đạo hữu chủ yếu tu luyện thân
thể cho nên không cần để ý chuyện này.” Hư Minh nhìn Lâm Phong rồi nói.

Bốn người hàn huyên với nhau gần một canh giờ, trong lúc đó, Không Tinh thành
chủ có ý định mời chào Lâm Phong gia nhập vào vương quốc, nhưng bị Lâm Phong
từ chối, hắn cũng không tỏ ra bất mãn gì.

Băng Tu và Hư Minh cũng vui vẻ nhìn thấy cảnh này, thêm một vị thành chủ có
nghĩa là cạnh tranh lại khốc liệt một phần. Còn Không Tinh là vương gia tất
nhiên hy vọng vương quốc lớn mạnh.

Những vị thành chủ khác cũng đã tập hợp đầy đủ, tính luôn cả Lâm Phong, tổng
cộng có mười ba người. Đội hình như vậy cũng đủ làm bá chủ một phương.

Đám người ẩn thân rời đi Không Tinh thành, cho dù có Tà Đồ đánh tới thì cũng
không làm được gì, trận pháp hộ thành dư sức vây khốn Tà Đồ. Băng Tu và Hư
Minh là hai vị thành chủ tọa trấn hai tòa thành, họ cũng để mặc tòa thành của
mình mà đến đây trợ giúp Không Tinh đủ để biết được họ tự tin về trận pháp hộ
thành như thế nào.

Một đường đi về phía trước, khoảng năm trăm km, mất đến một giờ, đó là bởi vì
họ vừa đi vừa quan sát và ẩn núp để tránh bị Tà Đồ phát hiện và phục kích.

Phía trước là một sơn cốc, giờ phút này, sương mù bao vây lấy sơn cốc, làm cản
trở tầm nhìn, trong sơn cốc phát ra từng tia khí lạnh và khí tức âm u, tựa hồ
có hàng ngàn oan hồn đang kêu rên.

Lâm Phong nhíu mày, bởi vì có quan hệ với công pháp mà hắn tu luyện cho nên
hắn có thể nhìn thấy, đây là một cỗ oán niệm tập trung tạo thành khung cảnh
như vậy, không biết có bao nhiêu người chết oan trong đó.

Không Tinh quan sát sơn cốc một lát, sau đó mới chắc chắn rằng Tà Đồ không có
phòng bị. Hắn ra lệnh tấn công: “Ta và Hư Minh hợp lực tiêu diệt một tên Tà
Đồ, còn Lâm Phong đạo hữu và Băng Tu cuốn lấy một tên, sau khi tiêu diệt xong
thì ta và Hạ Minh sẽ trợ giúp.”

“Những người còn lại tự phân công.”

Trận chiến này chủ yếu là tiêu diệt nhanh cường giả của đối phương, những Tà
Đồ có tu vi thấpkhông cần phải để ý quá nhiều.

“Vâng.” Những thành chủ khác đáp lại.

“Các vị đã sẵn sàng chưa?” Không Tinh lên tiến nói.

Mọi người không tự chủ được gật đầu, trong lòng có một chút hưng phấn nghĩ về
chiến lợi phẩm đạt được.

Không Tinh nhìn thấy mọi người đã sẵn sàng, hắn quát lên: “Giết, không để tên
nào chạy thoát.”

Nhận được tín hiệu tấn công, những thành chủ hóa thành một đạo cầu vòng đánh
tới, hợp lực đánh ra một đòn vào sương mù.

Ầm!

Một vụ nổ vang ra, sương mù chỉ là trận pháp dùng để che dấu cho nên bị một
đòn của những thành chủ đánh nát, sương mù cấp tốc rút lui để lộ khung cảnh
trong sơn cốc.

Trong sơn cốc có gần chục cái động phủ, bên trong đó những bộ xương trắng,
khung cảnh tàn khốc đến cực hạn.

Không Tinh dẫn đầu tiến vào, cảm ứng được một động phủ phát ra khí tức mạnh
mẽ, hắn cùng Hư Minh đánh tới.

Những vị thành chủ khác đều dựa theo cảm ứng mà tìm kiếm địch nhân.

“Có địch tấn công.” Trong sơn cốc có tiếng hét của Tà Đồ vang lên.

Lập tức, trong những động phủ đó bay ra các Tà Đồ, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt
đầy hung tàn nhìn về phía đám thành chủ như nhìn những tu vi di động, Tà Đồ
lập tức tấn công tới.

Những đạo pháp thuật đánh ra, rơi vào trên mặt đất làm cho đại địa sụp đổ,
động phủ vỡ nát, trong sơn cốc phát ra tiếng kêu rên của Tà Đồ ở cảnh giới
thấp.

Tà Đồ nhìn đám thành chủ như nhìn tu vi di động, còn đám thành chủ sao không
giống như vậy đâu? Hai mắt đám thành chủ hiện ra vẻ tham lam đánh tới, chỉ cần
giết được một tên Tà Đồ thì tu vi của họ tăng lên một mảng lớn.

Lâm Phong tìm được đối thủ của mình, đó là một cô gái, khuôn mặt có một vết
sẹo dữ tợn làm phá đi dung mạo xinh đẹp của cô, hai mắt cô gái hiện lên một cỗ
hận ý ngập trời, đánh tới Lâm Phong.

Tà Khí như thủy triều cuốn tới, những nơi nó đi qua đều tàn tạ không chịu nổi.
Lâm Phong dùng thân thể của mình chính diện va chạm với Tà Khí, bởi vì hắn tu
luyện có thuộc tính Quang Minh cho nên Tà Khí không thể làm gì hắn ngược lại
còn bị thuộc tính của hắn đánh nát.

Cô gái kia giật mình nhìn Lâm Phong không bị gì hết sau khí nhận lấy một đòn
đánh, khi nãy cô chỉ thuận tiện đánh ra một đòn để giết một tu sĩ yếu kém mà
thôi, không ngờ tu sĩ yếu kém đó lại mạnh như vậy.

“Giết.” Cô gái lệ khiếu quát lên.

Tà Khi chuyển hóa thành biển lửa, nhưng biển lửa này mang theo một cỗ âm u,
giống như có đầy oan hồn đang kêu rên trong đó.

Lâm Phong nhìn thấy biển lửa này, sắc mặt khó coi, đây là âm hỏa, dùng không
biết bao nhiều oan hồn để thiêu đốt nên, sức mạnh của nó không phải là cường
giả cùng cấp có thể chịu đựng.

Biển lửa cuốn tới, Lâm Phong trang bị găng tay vào, một quyền đánh ra va chạm
vào biển lửa làm cho nó bị xé ra làm hai, những tia lửa nhỏ rơi xuống xung
quanh trúng vào thân thể của những tên Tà Đồ cảnh giới thấp làm chúng bị thiêu
đốt thành tro, ngay cả hồn cũng bị hấp thụ.

Không được siêu sinh! Đây là sự đáng sự tận cùng của âm hỏa.

“Thể tu?” Cô gái nhìn thấy Lâm Phong dũng mãnh như vậy, không khỏi giật mình.

Nhưng hai mắt lại hiện ra vẻ kinh hỷ, hiến tế một tên thể tu có thể được ban
thưởng gấp mấy lần hiến tế cường giả cùng cấp, chỉ cần hiến tế được tên này
thì cô có thể trùng kích nửa bước Kết Đan.

Nghĩ đến đây, thế tấn công của cô gái càng mạnh mẽ hơn nữa không thèm để ý đến
vết thương trên cơ thể mình, ngay cả âm hỏa phản phệ làm cô bị đốt cháy da
thịt cũng không nhìn, tấn công một cách điên cuồng.

Lâm Phong bị cô gái cùng âm hỏa tấn công như thế, hắn không thể không lùi về
sau, không sợ địch nhân mạnh, chỉ sợ địch nhân không coi sống chết ra gì. Đây
là đối thủ làm cho Lâm Phong bó tay bó chân, đối phương hoàn toàn không để
sống chết vào mắt.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #53