Người đăng: thanhsontv2009
Đỗ Kiến Huy nhìn thấy vẻ mặt không thể chờ đợi đến được khoảnh khắc giết chết
cậu của Lý Chương Hạo, và sự bình tĩnh của đoàn người đứng trên lưng quái thú.
“Một trăm năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm!” Đỗ Kiến Huy đề cao giọng nói, vẻ
mặt thì không nỡ.
Một tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, cho dù là thiên tài một sao cũng không thể có
được nhiều linh thạch hạ phẩm giống như Đỗ Kiến Huy, số đó hơn kho chứa của
phần lớn thế lực một sao, vì sư phụ của Đỗ Kiến Huy là một Phù Sư hai sao nên
Đỗ Kiến Huy mới lấy ra được để mà yêu cầu người khác trợ giúp.
“Các vị, đây là chuyện riêng của Đà La Môn!” Lý Chương Hạo lạnh nhạt nói tiếp.
“Các ngươi nghĩ ta quan tâm đến một trăm năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm hay
Đà La Môn sao?” Thanh Vũ nhàn nhạt nhìn hai người rồi lên tiếng, giọng nói
thản nhiên tựa hồ yêu cầu của Đỗ Kiến Huy hay uy hiếp của Lý Chương Hạo là một
cơn gió thoảng qua tai.
“Ý của các vị là sao? Tôi có thể đưa đủ số linh thạch đó, chỉ cần các vị chịu
giúp đỡ tôi thoát khỏi kiếp nạn lần này.” Đỗ Kiên Huy kiên nhẫn nói.
“Hừ!” Lý Chương Hạo thì hắng giọng vì cảm thấy Đà La Môn vừa bị những người xa
lạ khinh thường.
Đà La Môn, bá chủ hơn một trăm thế lực một sao, đứng đầu mấy trăm triệu người
phàm tục, đủ quyền lực hiệu lệnh mấy trăm ngàn tu sĩ, không thiếu tu sĩ Trúc
Cơ, Kết Đan kỳ. Nghe nói ở trong Đà La Môn còn có một gốc cây gọi là Huyết Đà
La hoặc Đà La Huyết Ma Thụ, hoa của nó là linh dược cấp bốn, nhưng chưa có
người tận mắt nhìn thấy gốc Huyết Đa La kia.
Vì vậy, nó vẫn là một suy đoán từ những lời đồn đãi không có bằng chứng cụ
thể.
Huyết Đà La sử dụng máu tươi để lớn lên, người trồng nó cũng phải cung cấp cho
nó một lượng lớn máu tươi, giúp nó tăng trưởng, càng lâu năm thì dược hiệu của
Huyết Đà La càng cao.
Còn nữa, hoa của Huyết Đà La là dược liệu ác độc, thường hay được tu sĩ săn
đón vì nếu luyện chung nó với một viên Kết Đan Đan – thứ lấy được sau khi giết
chết tu sĩ Kết Đan kỳ, hai thứ đó trộn lại sẽ tạo thành một đan dược Huyết Kim
Đan, giúp cho tu sĩ Kết Đan kỳ đột phá cảnh giới như uống nước, còn tăng cao
tỷ lệ đột phá Tứ Dương kỳ nữa.
Quả là một dược liệu quý giá nhưng không kém phần tàn độc, máu me.
“Không phải ta đã nói rồi sao? Thứ ngươi đang đề nghị chẳng có một chút sức
hấp dẫn gì với ta.” Thanh Vũ bình thản nhìn Đỗ Kiến Huy.
“Xưa nay, ta giúp người không cầu hồi báo, nếu ngươi chịu cầu xin sự giúp đỡ
bằng thái độ kính trọng, thành khẩn thì có lẽ ta sẽ nghĩ lại.”
“Các vị không cần số linh thạch hạ phẩm, nhưng lại yêu cầu tôi cầu xin các
vị?” Đỗ Kiến Huy kinh ngạc.
“Cầu xin?” Lý Chương Hạo lạnh giọng nói, hắn chưa biết thực lực của đối phương
ở đâu nên không vọng động, tránh tạo ra một sai lầm không thể nào cứu chữa.
“Cầu xin đi, cầu xin ta cứu ngươi một lần!” Thanh Vũ bình thản nhìn Đỗ Kiến
Huy?
“Cầu xin?” Đỗ Kiến Huy lẩm bẩm, sau đó cậu trưng ra một vẻ mặt chế nhạo.
“Ta Đỗ Kiến Huy không phục trời đất, cớ sao lại cầu xin người khác?” Đỗ Kiến
Huy nói với giọng âm vang có lực.
“Vậy thì chúng ta không phiền hai người nữa.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói, vừa
chuẩn bị ra lệnh cho Lam Sương Thiên Điểu bay tiếp thì tiếng nói của Đỗ Kiến
Huy lại vọng vào tai hắn.
“Cảm ơn các ngươi đã giúp ta câu kéo một khoảng thời gian, nhưng các ngươi lại
hạ thấp ta bằng cách yêu cầu ta cúi đầu trước các người, một ngày nào đó Đỗ
Kiến Huy này sẽ trả đủ!” Đỗ Kiến Huy lạnh lùng nhìn Thanh Vũ, tính cách của
cậu luôn là vậy, lời nói của Thanh Vũ giống như đang nhục mạ lòng tự tôn của
Đỗ Kiến Huy, ép buộc Đỗ Kiến Huy cúi đầu.
“Tạm biệt!” Đỗ Kiến Huy thốt ra một câu rồi phóng thẳng về phía Tỏa Linh Xích
Hoàng Trận, một kiếm ở trên tay đâm thẳng về phía màn sáng đang bao trùm cả
vùng trời.
Ầm!
Dưới vẻ mặt hãi nhiên của Lý Chương Hạo, Đỗ Kiến Huy đâm thủng màn sáng rồi
chạy ra khỏi đại trận, sau đó cậu ta dùng mấy lá phù tăng tốc và biến thành
một vệt ánh sáng bay thẳng về nơi xa.
“Đứng lại!” Lý Chương Hạo lấy lại tinh thần, hắn vội vàng đuổi theo sau khi
thu lấy trận bàn – thứ dùng để bố trí ra Tỏa Linh Xích Hoàng Trận.
“Ngay từ đầu kẻ đó đã không hề có ý định nhờ chúng ta giúp đỡ rồi.” Không Yên
thu lại ánh mắt nhìn theo hai người, sau đó ông cười nói.
Đỗ Kiến Huy biểu hiện ra vẻ mặt tuyệt vọng nhờ người cứu giúp, nhưng ẩn sau đó
lại là một lối suy nghĩ tính toán cẩn mật, cậu ta tự tạo ra thời gian để tìm
hiểu về điểm yếu của đại trận, sau đó bất ngờ chạy thoát đến mức Lý Chương Hạo
còn ngỡ ngàng.
Đúng là một là thiên tài!
Cái họ hơn người thường chính là tài trí và khả năng ứng phó mọi tình huống
một cách khó tưởng!
Gặp họa sát thân nhưng vẫn giữ được một sự bình tĩnh, nghe thôi cũng đủ để
người khác khâm phục rồi.
“Tại sao anh lại không đáp ứng yêu cầu của Đỗ Kiến Huy, nếu vậy thì chúng ta
vừa cứu được người thiếu niên kia, vừa lấy được một số linh thạch kha khá.”
Dương Khả trầm tư hỏi Thanh Vũ, thái độ thờ ơ khi nhìn thấy một kẻ cùng đường
chuẩn bị đón nhận cái chết của Thanh Vũ khiến Dương Khả không theo kịp.
Chẳng phải Thanh Vũ luôn là một người hòa ái, dễ gần hay sao?
“Tranh đấu của tu sĩ, không đúng, không sai.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói vài chữ
rồi yên lặng.
“Anh vừa tạo ra một kẻ địch ở tương lai đó.” Ngọc Trang cười mỉm, Đỗ Kiến Huy
từng giết người vì mục đích, Lý Chương Hạo cũng vậy, chẳng ai trong số họ là
kẻ yếu không có lực phản kháng và đang bị chèn ép cả, bọn họ xác định con
đường tu sĩ và tất nhiên không được than thở vì sự tàn khốc của nó.
Nếu đổi Đỗ Kiến Huy là một người bình thường, chưa bao giờ giết hại người, vậy
thì Ngọc Trang hay Thanh Vũ sẵn sàng giang tay ra giúp đỡ cậu ta một lần, kết
một cái thiện duyên.
“Một kẻ còn không thể bỏ xuống lòng kiêu ngạo để cầu người khác cứu mạng thì
không xứng đáng trở thành đối thủ của ta.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt
tự nhiên.
“Lòng kiêu ngạo kia không thuộc về chính bản thân Đỗ Kiến Huy, nó thuộc về
những người đã góp phần nuôi nấng, tin tưởng hay dạy dỗ cho hắn, ấy thế mà hắn
vẫn đặt nặng lòng kiêu ngạo hơn tất cả những thứ quý giá đó.” Hắc Tinh nói
khẽ, Đỗ Kiến Huy như thể phiên bản đối lập của Hắc Ni Tộc Trưởng, một Tộc
Trưởng đầy kiêu hãnh đã cúi đầu trước Thanh Vũ, thay đổi hoàn toàn vận mệnh
của Hắc Viên tộc.
“Có thể vì tính cách kia nên Đỗ Kiến Huy đã gặp đại nạn.” Lâm Phong nhẹ nhàng
nói ra.
“Chúng ta đi tiếp thôi.” Thanh Vũ cười nói trong khi vỗ đầu Lam Sương Thiên
Điểu.
“Lam Lam, tiếp tục bay đi nào!” Hoa Linh vừa ăn mấy loại kẹo do Thanh Vũ tặng
vừa hào hứng nói, Thanh Vũ dùng linh lực bao phủ mọi người nên hắn có thể che
dấu khuôn mặt thật của Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị và biến Hoa Linh thành
một chú đom đóm trong mắt người khác.
Vì thế những người khác không nhận ra rằng bọn họ vừa bắt gặp người bị truy nã
bởi Kỷ Hằng Vương Triều.
Vù!
Lam Sương Thiên Điểu ngước đầu lên trời cao, lúc gặp Đỗ Kiến Huy và Lý Chương
Hạo, nó hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của hai người, căn bản thì hai người kia
không vào mắt của Lam Sương Thiên Điểu, một cái vỗ cánh nhẹ đủ để khiến hai
người chết ngay tại chỗ.
Nó ra sức đập cánh rồi lao đầu vào tầng mây ở trên trời, biến mất khỏi tầm
nhìn của con người bên dưới, bay thẳng về Khai Sơn Thành với tốc độ của tu sĩ
Tứ Dương trung kỳ, chẳng mấy chốc sau, Lam Sương Thiên Điểu tiến vào lãnh thổ
của Khai Sơn Tông.
“Nhìn kìa, một trận chiến giữa tu sĩ và hung thú!” Tiêu Mị vừa chỉ tay về phía
dưới mặt đất vừa nói lớn để mọi người chú ý, chuyến hành trình dài chán nản
nên mọi người luôn ngồi tu luyện, nghe được âm thanh hơi hoảng sợ của Tiêu Mị,
mọi người liền mở mắt ra.
…
“Giết! Giết! Giết!” Một người vừa cầm một cây kiếm vừa chém loạn xạ, các vệt
kiếm khí bắn ra xung quanh rồi xé cơ thể của quái vật thành hai nửa, máu tươi
bắn tung tóe lên trời, sau đó nó biến thành một cơn mưa máu nhuộm mọi người
thành màu đỏ.
“Giết! Đừng để bọn chúng công phá được thành trì này, nếu không rất nhiều
người sẽ bị tàn sát!” Một người thiếu niên vừa cầm một cây thương dài chừng ba
mét, nó là một pháp bảo tốt, người thiếu niên sử dụng một loại thương pháp kỳ
lạ, bước đi lanh lẹ xuyên qua từng con quái vật lớn rồi đâm trúng vào điểm yếu
của chúng là mắt hay tim.
Chiến trường trải dài hơn mười km, tràn cảnh máu tươi diễn ra liên tục không
ngừng nghỉ, bọn hung thú thuộc nhiều chủng tộc kỳ lạ, như một loại gấu lớn màu
xám to hơn hai mươi mét, nó dùng bàn tay gấu đập chết nhiều tu sĩ cản đường,
xé nát đội hình của tu sĩ và tạo ra một sự hỗn loạn lớn.
Có một loài khỉ đỏ với hai cái răng nanh khiếp người, bọn chúng di chuyển theo
từng nhóm lên đến năm, sau con, bọn chúng thường hay vây quanh con mồi rồi tấn
công chớp nhoáng, đòn kết liễu là một cú cắn mạnh ngay vùng cổ của tu sĩ.
Có cả những quái vật sở hữu thiên phú dị bẩm, một con Hắc Kim Linh Sư gầm
thét, nó mở miệng thật to rồi phun ra hàng chục tia sáng màu vàng đâm thủng cơ
thể của tu sĩ, loài Tam Nhãn Xà với thiên phú hệ lửa, ba con mắt kỳ dị bắn ra
một loại pháp thuật hệ hỏa đốt cháy tu sĩ, loài Chồn Độc phun khí độc đáng sợ,
có cả một Chuột Sáu Chân khổng lồ, chúng lao lên như một dòng lũ quét cuốn bay
mọi thứ…
Chiến trường luôn đồng hành cùng với đau thương, mất mát, cho dù là người tu
luyện cũng không thể vứt bỏ tình cảm chân thật nhất của con người được.
“Đừng chết, đừng bỏ em lại một mình.” Một cô gái mặc bộ đồ cổ đại màu xanh
lục, dáng vẻ thướt tha động lòng người, nhưng một khi ở giữa chiến trường thì
cô chẳng là cái gì cả, lúc này, cô gái đang khóc nức nở cầm lấy tay của một
người con trai đang nằm yên, thân thể vẫn còn ấm nhưng trái tim đã ngừng đập
từ lâu.
“Lệ Quyên, đi mau, đừng có khóc nữa, nếu không nhanh lên thì chúng ta cũng sẽ
chết đấy!” Một cô gái nắm lấy bờ vai của Lệ Quyên, bọn họ đang ở phía sau
chiến trường nên không có nhiều quái vật tấn công đến đây.
Theo tình cảnh xấu hiện giờ thì tu sĩ đang bị chết dần bởi móng vuốt dữ tợn
của hung thú, có lẽ vài phút nữa thì tu sĩ sẽ mất hết tinh thần và bỏ chạy,
một cảnh tượng thường thấy trên chiến trường, nhất là khi người ở đây đều đã
từng tham gia vào cảnh chiến đấu loạn lạc giống vậy hai lần trở lên.
“Không, tôi sẽ không bỏ lại Đình Tiến, anh ấy vẫn còn chưa chết, tôi tin rằng
anh ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi.” Cô gái đang khóc nức nở là Lệ Quyên, cô dùng
sức để ngồi yên một chỗ và nắm thật chặt bàn tay của Đình Tiến, vì quá yêu
thương Đình Tiến nên Lệ Quyên không chấp nhận sự thật ở trước mắt.
“Cô bị điên rồi sao? Đình Tiến đã chết rồi, mau đi khỏi đây nhanh lên!!” Cô
gái mới vừa hối thúc hét lớn vào mặt Lệ Quyên.
Lệ Quyên kiên quyết lắc đầu, định cất lời phản bác lại thì có âm thanh hoảng
sợ vọng đến từ phía ngoài chiến trường chính.
“Đó là, Cuồng Phong Thú!” Một tu sĩ hoảng hốt chỉ tay về một bóng đen đang lập
lòe giữa chiến trường, mỗi khi nó tiếp cận một tu sĩ thì tu sĩ kia sẽ bị chết
bởi một cú cắt đứt từ phần đầu xuống phần hông, rất thể thảm.
Cảnh tượng đáng sợ kia khiến tu sĩ mất ý chí chiến đấu, một ít người liền quay
đầu bỏ chạy, bầy hung thú được thế càng lần tới, chúng truy sát đến tận khu
vực của Lệ Quyên.
Còn Cuồng Phong Thú thì nhanh hơn nhiều, nó chọn mục tiêu cực kỳ chính xác,
một đòn liền giết chết con mồi, tại thời điểm này, nó xuất hiện ở gần Lệ Quyên
và cô gái đang bần thần.
“Cuồng Phong Thú!” Cô gái kia mở to đôi mắt nhìn Cuồng Phong Thú ở ngay trước
mặt, cách cô chưa đến hai mét!
Vẻ ngoài của Cuồng Phong Thú là một con quái vật bốn chân, vảy giáp bảo vệ
toàn thân, và có một cái sừng uy vũ ở trên đỉnh đầu, nó to khoảng năm mét, thể
hình nhỏ hơn đa số hung thú khác nhưng bù lại Cuồng Phong Thú có thiên phú hệ
phong, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Cả bầy thú đang hành động dựa trên sự dẫn dắt của Cuồng Phong Thú chứng minh
nó là kẻ đứng đầu, một kẻ đứng đầu kinh khủng với cảnh giới Kết Đan sơ kỳ!
“Không! Cô gái hoảng sợ hét lên vì Cuồng Phong Thú mở to cái miệng ra rồi cắn
tới Lệ Quyên.
Còn Lệ Quyên vẫn đang nhìn say đắm Đình Tiến, không quan tâm đến cái chết
chuẩn bị ập xuống đầu mình, một tình yêu vượt trên mọi vật chất, vượt trên cả
sinh mạng!
“Khai Sơn Ấn!” Ngay lúc nguy hiểm tột cùng, một tiếng quát lớn pha lẫn tức
giận vang lên ở bên cạnh Cuồng Phong Thú, linh lực ầm ầm chuyển động tạo thành
một vật hình vuông trông như ngọn núi không có cỏ cây, chỉ toàn là đất đá cứng
rắn, đó chính là tuyệt kỹ thành danh của Khai Sơn Tông, Khai Sơn Ấn!
Ầm!
Khai Sơn Ấn đập trúng vào phần lưng của Cuồng Phong Thú rồi hất văng nó ra tới
mấy chục mét mới dừng lại.
“Ai cho phép ngươi dám làm hại con gái ta!” Một người đàn ông cao lớn bước ta
từ trong đống bụi đất, thân thể cao gần hai mét, khuôn mặt vuông vức trông rất
phong trần, chính ông ta đã đánh bay con Cuồng Phong Thú, cứu Lệ Quyên khỏi
cái chết.
“Cha!” Rốt cuộc, Lệ Quyên cũng chịu nhìn lên, cô mỉm cười nói, hai con mắt
chứa đầy tình thương.
“Đình Tiến? Cậu ta…” Người đàn ông trầm mặc nhìn Đình Tiến đang nằm ở trên mặt
đất, ông ấy muốn nói nhưng lại không nói ra được vì thấy rõ đôi mắt thâm tình
của Lệ Quyên.
“Đình Tiến đang ngủ say, cha đừng làm phiền anh ấy.” Lệ Quyên mỉm cười nói.
“Thành Chủ, ngài hãy khuyên bảo cô ấy đi.” Cô gái đứng gần hai người nói với
Lý Duy Mạnh, ông ấy là một người đứng đầu cả tòa thành lớn ở trong địa phận
của Khai Sơn Tông, Lý Duy Mạnh Thành Chủ, còn Lý Lệ Quyên là con gái của ông
ta.
“Đây không phải là thời gian dành cho việc đó, Khánh Nga, hãy đưa Lệ Quyên rời
khỏi nơi đây.” Lý Duy Mạnh trầm giọng nói trong khi quan sát Cuồng Phong Thú,
nó vừa mới đứng lên sau đòn tấn công mạnh nhất của Lý Duy Mạnh, có vẻ nhưng
Khai Sơn Ấn không có tác dụng với nó.