Người đăng: thanhsontv2009
Ầm!
Đỗ Kiến Huy đón nhận một kích trực diện của Lý Chương Hạo, thân thể bắn ngược
ra sau bằng tốc độ rất nhanh, chỉ với một đòn tấn công nhẹ nhàng, Lý Chương
Hạo đã đánh cho Đỗ Kiến Huy bị thương không nhẹ chút nào.
“Đừng tưởng ngươi là thiên tài một sao thì có thể không sợ ai, đắc tội Thiếu
Chủ, người chỉ có một con đường chết.” Lý Chương Hạo trầm giọng nói.
“Lực chiến của ngươi có thể ngang hàng với tu sĩ nửa bước Kết Đan kỳ nhưng so
với ta thì vẫn còn non lắm.”
Đỗ Kiến Huy cố gắng đứng vững thân thể, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Chương Hạo.
Cậu ta bị người trước mặt truy sát gần nửa tháng trời rồi, từ khi Đỗ Kiến Huy
đánh bại một người đệ tử của Đà La Môn trong lần so đấu sinh tử, mà người bị
đánh bại lại đang làm việc cho Thiếu Chủ của Đà La Môn, con trai độc nhất của
Môn Chủ.
Vì vậy, khi Đỗ Kiến Huy dự tính đi đến Trúc Cơ Cốc tìm kiếm cơ duyên liền bị
người của Thiếu Chủ kia truy sát.
Dù cho Đỗ Kiến Huy cố gắng ẩn nấp đến cách mấy thì Lý Chương Hạo vẫn tìm tới
cậu, giờ đây Lý Chương Hạo đã hoàn thành đứng ở thế bất bại, một tu sĩ Trúc Cơ
đỉnh phong như Đỗ Kiến Huy chắc chắn không địch lại Lý Chương Hạo, tu sĩ Kết
Đan sơ kỳ.
Có thể sống sau thời gian bị truy sát kia chứng tỏ Đỗ Kiến Huy cũng tài giỏi
hơn nhiều tu sĩ cùng cấp rồi.
“Ta chưa bao giờ có ý định chiến đấu sống chết với ngươi cả, Lý Chương Hạo.”
Đỗ Kiến Huy vừa gạt đi mấy giọt máu đỏ ở trên miệng vừa nhếch miệng cười.
Đổ Kiến Huy vừa thử sức bản thân trước Lý Chương Hạo để xem cách biệt giữa cậu
và hắn ta là bao nhiêu mà thôi, chứ chưa bao giờ thật sự liều mạng với Lý
Chương Hạo cả.
Thông qua một đòn trực tiếp vừa nãy, Đỗ Kiến Huy biết rằng bản thân cậu ta
chưa bằng Lý Chương Hạo nên có ý muốn rút lui, bỏ chạy.
Lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt?
Keng!
Sau khi nói xong, trong đôi mắt ngạc nhiên của Lý Chương Hạo, Đỗ Kiến Huy bóp
nát một miếng phù màu trắng, và lá phù kia phát ra âm thanh kim loại chói tai,
nó hiển hóa ra một ánh kiếm dài chừng ba mươi mét chém thẳng tới Lý Chương
Hạo.
Sức mạnh ẩn chứa trong kiếm khí kia tương đương tu sĩ Kết Đan trung kỳ!
“Kiếm phù?” Lý Chương Hạo ngưng thần nhìn vệt kiếm khí kia, hắn cảm thấy nguy
hiểm, vì vậy Lý Chương Hạo quyết định lùi lại ra xa, tránh khỏi đòn tấn công
chết người.
Xẹt!
Ánh kiếm ba mươi mét chém không trúng ai, nó khắc lên mặt đất một đường dài
sâu hoắm, tất cả cỏ cây bị chém trúng đều biến thành hai nửa.
“Đúng là một tên ranh mãnh!” Lý Chương Hào lạnh lùng nhìn Đỗ Kiến Huy nay đã
biến thành một chấm đen ở ngoài xa, nhờ vào một lá phù mạnh mẽ tạo ra một
khoảng thời gian đủ để Đỗ Kiến Huy bỏ chạy.
“Kiếm phù này chứa đựng một cảm giác quen thuộc, có lẽ sư phụ hắn đã ban
thưởng cho hắn để phòng thân.” Lý Chương Hạo cau mày nhìn đường kiếm in trên
mặt đất rồi nói.
“Nhưng dù cho có nhiều hơn thì ngươi vẫn không thể chạy thoát.” Lý Chương Hạo
lại nhìn đến Đỗ Kiến Huy và nở một nụ cười chắc thắng.
“May là có vật này của sư phụ, nếu không mình đã trở thành một đống đất cát
rồi.” Đỗ Kiến Huy vui vẻ lẩm bẩm trong khi bay lượn, nhưng đi chưa được bao
xa, Đỗ Kiến Huy nhíu mày nhìn không gian ở trước mặt.
“Một trận pháp?” Đỗ Kiến Huy kinh hãi thốt thành tiếng.
Đúng thế, ở trước mặt Đỗ Kiến Huy, một màng sáng màu đỏ ẩn hiện ngăn cản đường
chạy của cậu ta, màng sáng này rất lớn, ẩn chứa ba động năng lượng kinh người,
ít nhất thì đó là một trận pháp cấp ba trở lên.
“Thế nào? Ngươi có hài lòng về Tỏa Linh Xích Hoàng Trận của ta không?” Một
người bước đi nhàn hạ đến gần Đỗ Kiến Huy.
“Lý Chương Hạo, ngươi đã âm thầm bố trí đại trận này từ trước?” Đổ Kiến Huy
cắn răng nhìn Lý Chương Hạo, vẻ mặt đắc ý của hắn ta khiến cậu tức giận, không
ngờ kẻ này lại khôn ngoan đến vậy, tính trước ngăn cản đường đi của cậu.
Giờ thì Đỗ Kiến Huy đang ở trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng thật sự,
hai mắt Đỗ Kiến Huy trở nên cứng rắn hơn, chuẩn bị đột phá vòng vây.
“Tất nhiên, ngươi chạy thoát khỏi tay ta tận ba lần, vì vậy, ta đặc biệt nhờ
Thiếu Chủ ban cho một trận pháp cấp ba để tiễn ngươi về bụi đất.” Lý Chương
Hạo cười nhạt trả lời.
“Chết!” Đỗ Kiến Huy đã hành động lúc Lý Chương Hạo còn đang luyên thuyên về kế
hoạch của hắn, một tay Đỗ Kiến Huy bóp nát hơn mười lá phù chủ cấp hai đỉnh
phong, nó tạo ra luồng sức mạnh lớn lao ập tới Lý Chương Hạo, không những thế,
Đỗ Kiến Huy còn dồn linh lực vào thanh kiếm pháp bảo rồi chém ra.
“Đà La Kiếm Thuật.”
Keng! Keng! Một vệt kiếm khí ẩn chứa một hình bóng của hoa màu đỏ diễm lệ xuất
hiện, kiếm khí kia là kiếm thuật trụ cột của Đà La Môn, có thể huyễn hóa ra
hình bóng đẹp đẽ mị hoặc của Đà La Hoa thì ít nhất Đỗ Kiến Huy đã tu luyện đến
tầng thứ ba của Đà La Kiếm Thuật.
“Đà La Kiếm Thuật tầng thứ ba, Đà La Huyền Hoa Kiếm?” Lý Chương Hạo kinh ngạc
thành tiếng, tuổi đời trẻ măng vậy mà tu luyện đến tận tầng thứ ba của Đà La
Kiếm Thuật? Kẻ này không hề tầm thường một chút nào, chẳng trách tại sao Thiếu
Chủ lại ra lệnh giết chết Đỗ Kiến Huy.
Có lẽ Thiếu Chủ đã nghĩ đến viễn cảnh Đỗ Kiến Huy trưởng thành, hô mưa gọi
gió, quyền lực cao cả ở trong Đà La Môn.
Đỗ Kiến Huy càng thể hiện nhiều ưu điểm thì Lý Chương Hạo càng quyết tâm trong
việc tiêu diệt cái gai Đỗ Kiến Huy, nếu để kẻ này trưởng thành hơn nữa thì
ngay cả Lý Chương Hạo cũng không có đường sống.
“Dù ngươi tu luyện đến tầng thứ ba thì sao? Bổn Chân Nhân vẫn có thể nghiền
nát toàn bộ sự kiêu ngạo của ngươi!” Lý Chương Hạo quát lớn trong khi cầm
thanh kiếm pháp bảo vung mạnh xuống dưới.
Keng!
Lại một ánh kiếm xuất hiện, cũng ẩn chứa một hình bóng mỹ lệ của Đà La Hoa, rõ
ràng, Lý Chương Hạo cũng luyện thành tầng thứ ba, Đà La Huyền Hoa Kiếm!
Đà La Kiếm Pháp là kiếm thuật đẳng cấp Huyền Cấp hạ phẩm, uy lực mạnh mẽ vì
chủ công kích với lưỡi kiếm sắc bén.
Hai vệt kiếm khí xé toạc không khí trước mặt rồi mạnh bạo đâm sầm vào nhau.
Ầm!
Một vụ nổ hiện ra với cơn sóng xung kích xóa nát những vật ở gần đó, còn tạo
thành một cái hố sâu chừng ba bốn mét, kiếm khí bắn loạn ra bên ngoài, cảnh
tượng hết sức đáng sợ.
“Oa!” Đỗ Kiến Huy lùi lại mấy chục bước, lồng ngực đau đớn, miệng phun một
ngụm máu tươi màu đỏ và cậu ta bị thương nặng, nếu không phải nhờ có thêm mười
lá phù quý giá hỗ trợ thì Đỗ Kiến Huy đã bị chém chết bởi Lý Chương Hạo rồi.
Tuy sống sót nhưng mạng sống của Đỗ Kiến Huy còn lại có một phần hai, cơ thể
bị thương nặng còn linh lực thì đang hỗn loạn.
“Đến đây là kết thúc rồi.” Lý Chương Hạo lạnh nhạt nâng thanh kiếm pháp bảo
cấp ba lên cao rồi nhỏ giọng nói, sau đó hắn lạnh lùng chém xuống.
“Sư phụ, còn đã phụ lòng người, uổng công người đặt niềm tin và dạy dỗ cho
con.” Đỗ Kiến Huy đưa mắt nhìn thanh kiếm của Lý Chương Hạo từ từ vung xuống,
lòng thì cay đắng nói.
Bắt nguồn ở một gia đình nông dân phàm tục, được đệ tử Đà La Môn kiểm tra
thiên phú, sau đó gia nhập Đà La Môn vì có thiên phú Kim Linh Căn, dần bộc lộ
tài năng qua thời gian và được một Trưởng Lão của Đà La Môn thu làm đồ đệ,
cuộc đời trần tục bỗng chốc trở nên thật rực rỡ.
Nhưng Đỗ Kiến Huy vẫn có một tâm niệm chưa hoàn thành, đó là trả ân tình dạy
dỗ cho sư phụ của cậu.
Đáng tiếc, hiện giờ Đỗ Kiến Huy không thể làm được nữa rồi.
Lý Chương Hạo không bao giờ tha mạng cho Đỗ Kiến Huy.
Đỗ Kiến Huy nhẹ nhàng nhắm đôi mắt tiếc nuối lại, sẵn sàng vươn mình vào mảng
không gian tối đen vĩnh viễn, một vùng đất lạnh lẽo, đáng sợ.
“Người nào?” Lý Chương Hạo đột nhiên hét lớn rồi chỉ mũi kiếm về một phía
khác, bỏ qua Đỗ Kiến Huy, bởi vì Lý Chương Hạo vừa cảm nhận được mấy thần thức
vừa dòm ngó đến nơi này.
Việc giết hại một đệ tử nội môn của Đà La Môn là tội lớn, nếu như Lý Chương
Hạo bị phát hiện thì Đà La Môn sẽ xử phạt hắn bằng trọng hình, thậm chí là
giết chết để răn đe người khác.
Lý Chương Hạo làm việc cho Thiếu Chủ ở trong bóng tối, hắn không muốn vì Thiếu
Chủ mà làm mất đi mạng sống và tương lai sáng lạng.
Vù!
Một ánh kiếm bay đến vùng đất nơi xa, và rồi Đỗ Kiến Huy vừa mới mở mắt và Lý
Chương Hạo khó tin nhìn kiếm khí kia tan vào hư vô, tựa hồ nó vừa chạm phải
một vật gì đó và toàn bộ năng lượng của kiếm khi biến mất.
“Xin chào hai người, hình như chúng ta vừa làm phiền hai người thì phải.” Ở
tại vùng không gian trên trời cao, nơi kiếm khí tan biến một cách kỳ lạ, một
con quái vật khổng lồ họ chim hiện ra từ không gian, và còn có một đoàn người
đang đứng trên lưng của con quái vật, mỗi người đều sở hữu thần thái khác
nhau, người thanh niên mặc một bộ giáp da màu trắng với chiếc áo choàng quý
phái lên tiếng nói.
“Các ngươi là ai?” Lý Chương Hạo cảnh giác hỏi, theo như tình hình này, Lý
Chương Hạo tin rằng đòn tấn công bằng toàn lực của hắn vừa bị cản lại bởi đoàn
người xuất hiện đột ngột đó.
“Chúng ta chỉ là khách qua đường mà thôi, hai người cứ tiếp tục.” Người thanh
niên kia mỉm cười, từ tốn nói.
“Chờ đã!” Đỗ Kiến Huy bỗng nhiên hét lớn.
“Các ngươi đi thong thả.” Lý Chương Hạo đồng thời nói cùng lúc với Đỗ Kiến
Huy.
Đỗ Kiến Huy phẫn nộ nhìn Lý Chương Hạo, còn Lý Chương Hạo thì cười lạnh nhìn
Đỗ Kiến Huy, có vẻ như Đỗ Kiến Huy đang chờ đợi đoàn người lạ mặt này ra tay
cứu mình khỏi Lý Chương Hạo.
Lý Chương Hạo nhận ra đoàn người lạ mặt không quen biết gì, và họ cũng không
có ý định nhúng tay vào, hơn hết là Lý Chương Hạo không nhìn ra thực lực của
đoàn người đứng trên con quái thú kia, bọn họ tránh khỏi thần thức của Lý
Chương Hạo và hắn ta phát hiện khi đoàn người đi vào trong đại trận.
Lý Chương Hạo không muốn rước thêm phiền toái vào thân nên đồng ý cho đoàn
người kia đi khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Còn Đỗ Kiến Huy hoàn toàn ngược lại, cọng cỏ cứu mạng duy nhất vừa xuất hiện,
Đỗ Kiến Huy phải tìm cách cứu bản thân.
“Xem ra hai người không cùng ý kiến nhỉ.” Người thanh niên kia cười nói.
“Các người có thể đi, ta sẽ không cản trở.” Lý Chương Hạo thẳng thừng nói ra.
“Đừng làm theo lời hắn, hắn là một ác nhân tàn độc, hắn đang muốn giết tôi,
còn tôi là đệ tử nội môn của Đà La Môn, chỉ cần các người chịu giúp đỡ tôi thì
tôi sẽ báo đáp hậu hĩnh.” Đỗ Kiến Huy nói lớn.
“Quần áo kia là tiêu chí đặc trưng đại diện cho thân phận của Đà La Môn, cậu
ta không lừa gạt chúng ta.” Một người đàn ông chững chạc lên tiếng nói.
“Tôi không lừa mấy người đâu, xin các người hãy giúp đỡ tôi đánh đuổi ác nhân
này, tôi thề rằng sẽ báo đáp cho các ngươi một cách tốt nhất.” Đỗ Kiến Huy hấp
tấp nói.
“Ác nhân, báo đáp ân tình?” Người thanh niên có vẻ là người đứng đầu trầm tư
lên tiếng.
“Ta không có hứng thú giúp đỡ hai con người đều từng giết người, nhưng nếu như
ngươi đang lâm vào bước đường cùng, vậy thì tại sao không lên tiếng nhờ giúp
đỡ mà lại phải dùng thứ vật chất để yêu cầu chúng ta giúp ngươi?” Thanh Vũ
lạnh nhạt nhìn Đỗ Kiến Huy.
“Ngươi cho rằng, một người như ngươi có thể dâng ra vật gì đáng giá sao?” Nói
đến đây, giọng nói của Thanh Vũ lại càng lạnh lẽo.
Đỗ Kiến Huy, Lý Chương Hạo, bọn họ chiến đấu ở trên đường bay của Lam Sương
Thiên Điểu, Thanh Vũ và mọi người không muốn đưa tay vào giải quyết cho bọn họ
làm gì, bởi vì ai cũng là người tu luyện, từng giết người, nói đúng ra bọn họ
không nằm ở trong diện “người cần giúp đõ” của Thanh Vũ.
Đối mặt với loại người tu sĩ này, Thanh Vũ thường chọn cách thờ ơ để bọn họ tự
sinh tự diệt!
Nhân từ, cứu rỗi, hay giúp đỡ chỉ dành cho những người thật sự xứng đáng!
“Tôi có thể tặng cho các người một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm!!” Đỗ Kiên Huy
cắn răng nói lớn, cậu ta tưởng rằng Thanh Vũ khinh thường cậu ta nghèo hèn,
không có thứ gì quý giá.
“Các vị, đây là chuyện riêng của chúng ta, xin các vị đừng nhúng tay vào!” Lý
Chương Hạo lạnh nhạt cất tiếng nói, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đám người đứng trên
lưng quái thú.