Người đăng: thanhsontv2009
Bỏ lại mọi việc ở ngôi làng nằm trên đường đi tới Hàn Linh Tông, Thanh Vũ cùng
mọi người lại tiếp tục lên đường đi tới điểm đích.
“Giáo Hoàng, tại sao ngài lại tha mạng cho Cổ Điền Nguyên vậy? Tôi nhìn thấy
ít nhất hai mươi mấy oán khí đang bám trên người của hắn ta, hắn ta xứng đáng
để nhận lấy cái chết.” Hắc Tinh nhìn Thanh Vũ và hỏi với âm thanh không hiểu.
Theo lý thường, Giáo Đình giúp đỡ người tốt, ban sự trừng phạt cho kẻ xấu, ấy
vậy mà Giáo Hoàng lại ra lệnh cho Lâm Phong không giết chết Cổ Điền Nguyên.
Đừng tưởng Giáo Đình đứng về lẽ phải thì ai trong Giáo Đình cũng nhân từ, vị
tha, bọn họ chỉ dành tình cảm tốt đẹp cho người lương thiện và sẵn sàng chỉ
thẳng lưỡi gươm máu me vào kẻ xấu dám làm hại mọi người.
Để ngưng tụ ra hơn hai mươi oán khí thì Cổ Điền Nguyên đã giết ít nhất mấy
trăm người bình thường hoặc mấy chục tu sĩ cùng cấp, một tội lỗi không thể nào
tha thứ được.
Vì vậy, mọi người khi nghe Hắc Tinh cất tiếng hỏi thì bọn họ cũng nhìn Thanh
Vũ.
“Ta tự có tính toán.” Thanh Vũ cau mày một cái rồi thần bí nói.
“Chúng ta không nên lạm sát người vô tội chỉ vì bọn họ làm việc xấu, hãy để
luật pháp của Giáo Đình trừng trị bọn họ, không phải ở trong Giáo Đình có một
bộ phận chuyên môn làm việc thẩm phán tội lỗi sao?” Ngọc Trang nói khẽ.
Cô luôn là một người nhân từ, tất nhiên ngoại trừ đám Tà Đồ kinh khủng man rợ
kia ra thì Ngọc Trang chưa bao giờ thật sự muốn giết chết ai bằng chính bàn
tay của cô, ngay cả khi bị bán đứng bởi Kỷ Lưu Sa hay sự tính toán nham hiểm
đe dọa mạng sống của Tiêu Mị, Ngọc Trang vẫn tha cho bọn họ một con đường
sống.
Đó là Ngọc Trang mà Dương Khả, Tiêu Mị quen biết.
“Nhưng hắn ta rất đáng chết.” Hắc Tinh gãi gãi đầu tiếp tục nói, không chịu
chấp nhận ý kiến của Ngọc Trang.
“Nếu ai cũng giơ lên đồ đao giết chết người xấu thì Hội Đồng Thẩm Phán lập ra
để làm gì?” Ngọc Trang nhìn Hắc Tinh rồi cứng rắn nói.
“Cái này…” Hắc Tinh ngó tới Lâm Phong và Không Yên để cầu cứu.
“Được rồi, mọi người hãy nhớ kỹ, lúc này là thời điểm nhạy cảm, có một số việc
rất lớn đang ẩn dấu ở xung quanh chúng ta, và ta không muốn Giáo Đình bị sụp
đổ vì làm việc thiếu cẩn thận.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra, ngăn cuộc trò
chuyện đang diễn biến thành một cuộc cãi vã.
“Giáo Hoàng, tại sao ngài lại tặng cho Võ Gia Hiệp một phần quá quý trọng đến
vậy chứ?” Không Yên hiếu kỳ hỏi, lúc Thanh Vũ đặt hạp ngọc một cách ép buộc
vào tay của Võ Gia Hiệp thì mọi người ai cũng nhìn thấy bên trong hạp ngọc có
gì.
Mười viên Nguyên Linh Đan cấp hai tuyệt phẩm, một viên Kết Kim Đan thượng
phẩm, một phần tài sản lớn lao đủ để tất cả tu sĩ tán tu ở cảnh giới Trúc Cơ
kỳ điên cuồng và sẵn sàng trả giá mạng sống để đạt được chúng.
Võ Gia Hiệp chỉ là một người quản lý một Võ Đường nhỏ, dù tính cách cương trực
và sở hữu một vẻ đẹp về nhân cách nhưng Không Yên cho rằng, bấy nhiêu đó chưa
đủ để Thanh Vũ coi trọng.
“Không Yên, nếu ta hỏi ông một câu, giữa một mạng sống con người và phần quà
ta tặng cho Võ Gia Hiệp, bên nào nặng hơn?” Thanh Vũ thản nhiên nhìn Không Yên
và hỏi.
Không Yên đưa tay lên cằm suy nghĩ trong vài giây rồi trả lời: “Tôi nghĩ rằng
mạng sống của con người nặng hơn.”
Đó là một câu trả lời đúng đắn khi đứng trên vị trí của Không Yên ở hiện tại,
và đương nhiên rằng, nếu là Không Yên ở quá khứ, chắc chắn Không Yên sẽ đặt
nặng phần quà hơn là mạng sống con người.
Và gần như toàn bộ tu sĩ của Tu Chân Giới đều nghĩ thế.
“Đúng vậy, câu trả lời kia cực kỳ chính xác, người dân của ngôi làng kia rất
kính trọng Võ Gia Hiệp không phải vì anh ta sở hữu tu vi cao hơn mọi người, đó
là vì anh ta đã gián tiếp cứu mạng hơn bốn ngàn người của ngôi làng nhỏ, việc
sẽ càng lớn hơn nữa khi thời gian trôi qua, những người nhận được sự giúp đỡ
của Võ Gia Hiệp sẽ phát huy bản tính tốt đẹp kia, rồi nhiều mạng người sẽ được
cứu sống ở trong tương lai.”
“Bây giờ, ông có còn cho rằng Võ Gia Hiệp không đủ tư cách để nhận lấy phần
quà đó không?” Thanh Vũ chậm rãi hỏi lại Không Yên.
Không Yên cười khổ một tiếng sau khi nghe Thanh Vũ giải thích, ông ta gật đầu
nói: “Giáo Hoàng suy nghĩ sâu xa, tôi còn phải học tập ngài nhiều về phần đó.”
“Anh Thanh Vũ làm đúng đấy, Võ Gia Hiệp có được phần tài nguyên kia thì anh ta
sẽ đột phá cảnh giới cao hơn, và dùng sức mạnh đó giúp đỡ mọi người, phần quà
kia chẳng là gì khi so với những việc làm của Võ Gia Hiệp.” Ngọc Trang mỉm
cười lên tiếng.
“Thì ra là thế.” Dương Khả, Tiêu Mị, Lâm Phong đều gật đầu, vẻ mặt kính phục
Thanh Vũ và Ngọc Trang, bọn họ cũng có thể nghĩ ra việc đó nếu đứng trên lập
trường của một người đứng đầu, nhưng hiện giờ bọn họ còn chưa thể nào lo xong
cho bản thân thì làm sao tính toán đến chuyện của người khác.
Sự suy nghĩ của mọi người thường hay bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi địa vị của
họ.
Thông qua đó, mọi người càng công nhận Thanh Vũ và Ngọc Trang, thậm chí ngay
cả Không Yên cũng nhìn Ngọc Trang bằng một ánh mắt kính trọng.
Tất nhiên, Lâm Phong, Hắc Tinh không thay đổi quá nhiều, ở trong lòng bọn họ,
thậm chí ở cả về sau này, Ngọc Trang vẫn là một tồn tại siêu nhiên của Giáo
Đình, một người mà ngay cả Thanh Vũ cũng chưa chắc sánh bằng.
Thực lực chân chính của Ngọc Trang vẫn đang nằm trong dấu chấm hỏi, càng tiếp
xúc nhiều với cô ấy thì người ta càng bị vẻ đẹp thánh khiết và thần bí kia mê
hoặc, muốn tìm hiểu nhiều hơn về Ngọc Trang.
“Cổ Điền Nguyên phạm nhiều tội lỗi, việc xóa bỏ hơn phân nữa tu vi của hắn đã
là một trừng phạt nghiêm trọng, và chưa chắc hắn có thể sống sót đi ra khỏi
khu rừng kia.” Thanh Vũ từ tốn nói về Cổ Điền Nguyên.
“Đúng thế, Xích Nghĩ Sâm Lâm, một khu rừng khá nguy hiểm, cho dù tu sĩ Tam
Dương kỳ cũng không muốn ở trong đó quá lâu.” Không Yên bình thản gật đầu.
“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói một tiếng, mọi người đi đến một khu
đất trống ở bên ngoài ngôi làng.
Vùng đất này khá kỳ lạ vì đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu trắng,
người bình thường hay tu sĩ Tam Dương kỳ cũng không thể nhìn qua lớp sương mù
để thấy cảnh vật ở bên trong được.
“Đây là… một hung thú?” Dương Khả, Tiêu Mị sửng sốt khi bước tới trung tâm
sương mù trắng, hai người nhìn thấy một con quái vật họ chim.
Các chiếc lông mượt mà màu xanh nước biển, dáng vẻ oai hùng với một cái đầu
luôn ngẩng thật cao, ánh mắt thì sắc bén còn hơn cả diều hâu, hai chân bóng
vảy thô kệch nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ, các móng vuốt xuyên thấu
mặt đất dưới chân như cắt bùn nhão, và một thân thể hùng tuấn phi phàm.
Lam Sương Thiên Điểu! Hung thú được triệu hồi bởi Thanh Vũ, cảnh giới Tứ Dương
sơ kỳ, lực chiến ngang với Tứ Dương trung kỳ, am hiểu sử dụng sương mù để
chiến đấu, tốc độ nhanh khủng khiếp.
“Dù có nhìn thấy Lam Sương Thiên Điểu bao nhiêu lần thì tôi vẫn choáng ngợp
trước tư thái của nó.” Không Yên cảm khái một tiếng.
“Đánh nhau không?” Hắc Tinh nhe răng cười nhìn Lam Sương Thiên Điểu,
Ầm!
“AAA!” Hắc Tinh thét thảm vì vừa bị Lam Sương Thiên Điểu thổi bay bằng đôi
cánh lớn. Ở trạng thái chưa kích hoạt huyết mạch Thánh Viên thì Tiểu Hắc chỉ
ngang với tu sĩ Tam Dương trung kỳ, lúc ở trạng thái mạnh nhất thì mạnh hơn tu
sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ.
“Một Hắc Viên kỳ lạ.” Dương Khả che miệng cười.
“Haha, bạn Hắc Tinh trông ngây ngô quá.” Hoa Linh hí hửng bay vòng vòng Hắc
Tinh trong lúc Hắc Tinh đang ngồi dậy, bụi đất dính đầy mặt.
“Đợi đó, sau này ta tu luyện thành tài rồi thì đập ngươi một trận.” Hắc Tinh
đưa nắm đấm lên và hùng hổ nói.
“GAA!” Lam Sương Thiên Điểu phát ra tiếng kêu khinh thường trong khi liếc xéo
Hắc Tinh, sự miệt thị hiện rõ trên khuôn mặt.
“Tôi tức chết mất!!” Hắc Tinh nhảy nhót lung tung.
“Bạn chim, Hoa Linh có thể chạm vào bạn được không?” Hoa Linh bay đến gần Lam
Sương Thiên Điều rồi nhẹ nhàng hỏi.
“GA!” Lam Sương Thiên Điểu lập tức gật đầu, hai con ngươi hiền hòa nhìn Hoa
Linh.
“Bạn chim tốt thật đấy.” Hoa Linh vui sướng nói rồi đưa bàn tay nhỏ nhắn chạm
vào Lam Sương Thiên Điểu, một lúc sau, cô bé chiếm trọn vị trí ở đỉnh đầu của
Lam Sương Thiên Điểu trong sự kinh ngạc đến ngây ngốc của mọi người.
“Chúng ta đến nơi nào tiếp theo vậy?” Ngọc Trang nhẹ giọng hỏi Thanh Vũ.
“Khai Sơn Thành!” Thanh Vũ ngưng trọng trả lời.
“Anh muốn đi tới đó à?” Ngọc Trang bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy, Khai Sơn Thành của Khai Sơn Tông vừa bị thú triều tấn công vào ba
ngày trước, thú triều lên đến năm mươi ngàn cá thể, chúng ta phải đến đó đánh
đuổi thú triều giúp đỡ cho Khai Sơn Tông, quan trọng hơn hết là cứu người dân
bình thường.” Thanh Vũ đè thấp giọng xuống để nói, vẻ mặt ưu sầu.
Bọn họ vừa biết được tin tức đó từ một thành viên của Ảnh Bộ, Khai Sơn Thành
là khu vực quan trọng của Khai Sơn Tông, một tông môn cấp một ở gần một khu
rừng lớn gọi là Tử Mộ Sâm Lâm, nơi cư trú của một chủng tộc hung thú tàn bạo
gọi là Tử Mộ Thú, một chủng tộc với thiên phú là điều khiển tử khí, và thu lấy
tử khí từ xác chết.
Ngay tại thời điểm này, Khai Sơn Tông đang đối mặt với một đội quân hung thú
từ Tử Mộ Sâm Lâm, chúng được chỉ huy bởi một cá thể mạnh mẽ của Tử Mộ Thú,
tình huống nguy cấp, ít nhất hơn năm trăm ngàn người dân sẽ chết nếu như Khai
Sơn Thành bị công phá bởi thú triều.
“Nếu chọn được nơi cần đến rồi thì chúng ta hãy mau lên đi.” Ngọc Trang cười
và thúc giục Thanh Vũ bước lên lưng của Lam Sương Thiên Điểu.
Khai Sơn Thành nằm gần Hàn Linh Tông, cũng ở trên đường đi đến Hàn Linh Tông,
nên việc nán lại giúp đỡ tu sĩ đánh đuổi thú triều không ảnh hưởng đến chuyến
đi Trúc Cơ Cốc của mọi người.
“Nào, bạn Lam Lam, bay lên đi!!” Hoa Linh hào hứng hét lớn, cô bé vui vẻ đưa
một bàn tay lên trời, chỉ thẳng về phương xa.
“GAAA!” Lam Sương Thiên Điều liền đập cánh thật mạnh tạo ra một cơn gió thổi
bay lớp sương mù đang độc chiếm vùng đất nhỏ, tiếp theo, Lam Sương Thiên Điều
phóng thẳng lên bầu trời rồi mờ nhạt cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của
người bình thường.
“Khai Sơn Tông nổi danh với Khai Sơn Ấn, một loại pháp quyết Hoàng Cấp thượng
phẩm, cũng coi như đứng đầu trong số các thế lực một sao, uy lực khá lớn về
sức tấn công.” Không Yên nhẹ giọng giới thiệu cho mọi người về Khai Sơn Tông
trong lúc Lam Sương Thiên Điểu đang miệt mài bay lượn.
Không Yên ra sức tìm kiếm thông tin về những thế lực ở xung quanh Không Vũ
quốc, vì vậy ông là người hiểu rõ về tình hình phân bố của các thế lực cũng
như đặc điểm của bọn họ.
“Khai Sơn Ấn? Cái tên nghe rất khí phách đấy.” Hắc Tinh cười lớn.
“Anh Thanh Vũ, em nghĩ là Giáo Đình cần thu thập thêm nhiều pháp quyết, công
pháp của Tu Chân Giới để bổ sung cho kho tàng kiến thức còn đang nghèo nàn của
Giáo Đình.” Ngọc Trang nói với vẻ mặt suy tư.
“Đúng là Giáo Đình có thể tự sáng tạo ra thần thông rồi truyền lại như một bản
pháp thuật tốt, nhưng mọi người cần phải lĩnh ngộ ra ý cảnh của bản thân họ và
tìm hiểu nó rất chuyên sâu để tạo ra một thần thông, cái họ cần là một nguồn
kiến thức nền tảng trợ giúp họ phát triển nhanh hơn, việc thu thập các bản
pháp quyết là cần thiết.”
“Em nói rất có lý, Giáo Đình đang phát triển nhanh chóng, các pháp quyết, công
pháp lấy từ Kinh Hồng quốc, Không Vũ quốc không đủ để mọi người có thể tìm
hiểu về đủ các góc cạnh của pháp thuật, cần có một nguồn kiến thức từ bên
ngoài giúp đỡ.” Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu rồi nói.
“Khai Sơn Ấn, một pháp thuật không tệ, để xem uy lực của nó lớn đến nhường
nào.” Nói đến đây, Thanh Vũ mỉm cười nhìn phương xa.
Quang Minh Thánh Điển không giới hạn cách sử dụng pháp thuật của mọi người như
các bản công pháp, pháp quyết của Tu Chân Giới, người tu luyện Quang Minh
Thánh Điển có thể sáng tạo thoải mái cách sử dụng pháp thuật sao cho họ cảm
thấy hài lòng.
Cho nên, dù có học tập thêm các pháp thuật từ bên ngoài cũng không thể thay
đổi sự thật đó, nói không chừng, từ một Khai Sơn Ấn, ngày sau sẽ có thêm Khai
Sơn Thánh Chưởng, Khai Sơn Hỏa Thần Chỉ, Khai Sơn Thiên Kiếm Quyết…
Mọi người vừa ngồi ở trên tấm lưng rộng của Lam Sương Thiên Điểu vừa trò
chuyện về tâm đắc trong lúc tu luyện, nhất là những kiến giải của Thanh Vũ ở
cảnh giới nửa bước Tứ Dương kỳ càng làm mọi người hiểu cảnh giới Tam Dương kỳ
hơn nữa, tạo một tiền đề cho bọn họ bước chân vào cảnh giới lớn hơn.
Khoảng chừng năm giờ đồng hồ sau, có một âm thanh vù vù sắc bén bùng lên từ
đằng trước, Thanh Vũ, Ngọc Trang và mọi người đều sử dụng thần thức để kiểm
tra.
“Đỗ Kiến Huy, ngươi còn có thể chạy bao xa?” Một người đứng giữa không trung
nhìn xuống dưới bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói thì không thân thiện chút
nào.
“Ngươi đừng trách ta tàn độc, ta và ngươi không có thù hận gì, nhưng ngươi lại
đắc tội Thiếu Chủ và ta phải hoàn thành mệnh lệnh của Thiếu Chủ! Vì vậy, ngươi
hãy xuống dưới hoàng tuyền để kêu oan đi!” Người đứng ở trên không trung nói
tiếp trong khi cầm một thanh kiếm chém thẳng xuống, linh lực sôi trào ngưng tụ
thành một vệt kiếm khí dài năm mét, nó tỏa ra một nguồn linh áp ngang ngửa với
tu sĩ Tam Dương sơ kỳ.
Người đang chuẩn bị hứng trọn đòn tấn công đầy sát khí là Đỗ Kiến Huy, người
thiếu niên có tuổi đời khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt hình chữ điền
và một đôi mắt thì thuần phác như một người nông dân cần cù, đúng vậy, xuất
thân của Đỗ Kiến Huy là con của một gia đình nghèo khó, gia đình làm nghề nông
bình thường.
Tại giờ phút này, Đỗ Kiên Huy ngước đầu nhìn người ở trên cao, quần áo rách
rưới có màu đỏ vì dính đầy máu tươi, ánh mắt lạnh nhạt ẩn sâu trong hai con
ngươi thuần phác kia, rõ ràng Đỗ Kiến Huy đã học được rất nhiều kinh nghiệm
sống của tu sĩ từ ngày gia nhập một thế lực của Tu Chân Giới.
“Lý Chương Hạo, muốn đánh thì đánh, không cần phải nói nhảm, sớm muộn có ngày
ta cũng phải trả sạch mối thù này!” Đỗ Kiến Huy trầm giọng nói trong khi cầm
chặt một thanh kiếm chuẩn bị chống trả, cậu ta không trơ mắt ra nhìn người
khác giết hại bản thân mình.