Người đăng: thanhsontv2009
Nhiệm vụ: Cứu Giúp Người Tốt
Thông tin: “Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai”, Giáo Đình không những phải
trừng trị kẻ ác mà còn phải giúp đỡ người làm việc tốt, tất cả người của Giáo
Đình đều phải có tinh thần đó. Vì vậy, hãy giúp đỡ một trăm người tốt dưới
danh nghĩa của Quang Minh Giáo Đình.
Phần thưởng: Một Thiên Phú Chi Tinh, Một Tứ Dương Thánh Quả.
Tiêu chuẩn đánh giá: Người tốt được xác nhận khi họ có những việc làm giúp đỡ
một trăm người trở lên.
Thanh Vũ coi giới thiệu của nhiệm vụ mới xong, hắn cười khổ một tiếng ở trong
lòng:
“Quả nhiên, Hệ Thống không bỏ sót một chút gì, người xưa có câu “Cứu một mạng
người còn hơn xây một tòa tháp chín tầng”, Giáo Đình có nghĩa vụ thưởng thiện,
phạt ác, không thể coi trọng phạt ác mà quên thưởng thiện được.”
“Võ Gia Hiệp là xây dựng Võ Đường, tạo phúc cho toàn bộ ngôi làng, gián tiếp
cứu rất nhiều người nên được coi là một người tốt, Lâm Phong cứu Võ Gia Hiệp
vô tình kích hoạt nhiệm vụ.” Thanh Vũ trầm ngâm trong giây lát rồi tiếp tục
ăn.
“Có chuyện gì sao?” Ngọc Trang đưa mắt hạnh, môi đào nhìn Thanh Vũ, vẻ mặt
nghi ngờ.
“Không có gì, Lâm Phong vừa xử lý xong chuyện ở đằng kia rồi.” Thanh Vũ thản
nhiên trả lời.
“Giáo Hoàng, tại sao ngài không ra lệnh một cách dứt khoát hơn?” Hắc Tinh khó
hiểu hỏi.
“Lúc này, không phải là thời điểm tốt.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói nhỏ, ánh mắt
như đang nhớ lại tình cảnh đại trận Thiên Linh Phá Diệt chuẩn bị kích hoạt, đó
là một nguồn sức mạnh khổng lồ dư sức giết Thanh Vũ trong nháy mắt.
Thanh Vũ cần lập ra một kế hoạch hoàn mỹ phá vỡ kế hoạch lâu năm của Dị Hồn
Chân Quân, nếu bị phát hiện coi như mọi chuyện chấm dứt và ít nhất vài triệu
người bị mất mạng sống vì sai lầm của Thanh Vũ.
Áp lực ở trên vai Thanh Vũ quá nặng nề, trước khi biết đến Dị Hồn Chân Quân
thì Thanh Vũ dự tính hoàn thành một nhiệm vụ về danh vọng của Giáo Đình ở
chuyến đi Trúc Cơ Cốc, nhưng hôm nay Thanh Vũ từ bỏ hành động trương dương đó
và phải tìm kiếm nguồn thông tin mật về âm mạch ở các thế lực khác.
Mỗi âm mạch là một mắt trận, nếu tìm ra âm mạch tương đương với việc Thanh Vũ
nắm vững một phần thắng.
Nhưng có quá nhiều hạn chế vây quanh, Thanh Vũ không thể làm nó một cách trực
tiếp được, hắn không biết ai là tai mắt của Dị Hồn Chân Quân, bởi vì Dị Hồn
Chân Quân có một sở thích đặc biệt, nô dịch linh hồn của người khác để điều
khiển họ.
“Anh không hỏi em về chuyện đó sao?” Ngọc Trang nhỏ giọng nói với Thanh Vũ.
Thanh Vũ nghe vậy, hắn hiểu Ngọc Trang đang nhắc đến vấn đề gì, tin tức Ngọc
Trang, Dương Khả, Tiêu Mi bị truy nã gắt gao ở Kỷ Hằng Quốc, lại còn lan rộng
ra đến tận hàng trăm thế lực một sao và một ít thế lực hai sao, cuộc truy đuổi
với quy mô đó làm sao không rơi vào tai của Thanh Vũ chứ?
Ấy vậy mà Thanh Vũ chưa bao giờ lên tiếng hỏi cho rõ ràng, Ngọc Trang cảm thấy
không thoải mái lắm.
Dương Khả, Tiêu Mị cũng đưa đầu nhìn qua, bọn họ bị truy nã vì một tội danh có
liên quan đến cái chết của nhiều nhân vật máu mặt của Kỷ Hằng Quốc, họ biết
rằng Ngọc Trang không làm chuyện đó nhưng có một cường giả bí ẩn khác làm.
Có nhiều sương mù đang bao phủ Ngọc Trang nên bọn họ cũng muốn biết sự thật,
và lại không thể trực tiếp hỏi Ngọc Trang được.
Hình như Ngọc Trang không muốn nhắc đến một số chuyện bí mật đó.
“Không cần đâu, anh tin tưởng em là người thế nào.” Thanh Vũ cười nhẹ trả lời,
ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Ngọc Trang.
“Cảm ơn anh.” Ngọc Trang gật đầu nhẹ.
“Ngọc Trang tỷ tỷ không làm gì sai cả, là bọn người kia âm mưu gây hại Tiêu Mị
trước.” Dương Khả khẽ nói.
“Đúng vậy, Ngọc Trang tỷ tỷ là một người rất tốt.” Tiêu Mị cũng gật đầu lên
tiếng.
“Bạn Ngọc Trang là người tốt.” Hoa Linh gật gù nói.
“Cảm ơn mọi người.” Ngọc Trang mỉm cười thật tươi. Sự tin tưởng của mọi người
dành cho cô khiến cô cảm thấy hạnh phúc, và điều đó đồng nghĩa rằng mọi việc
Ngọc Trang làm đều đúng đắn.
…
“Con có sao không? Gia Hân?” Võ Gia Hiệp đến gần Võ Gia Hân rồi lo lắng hỏi,
ánh mắt tự trách vì không thể tận tay cứu Võ Gia Hân, để đứa con yêu quý phải
chịu nhiều đau khổ.
“Con không sao đâu, cha hãy lo cho những người kia đi.” Võ Gia Hân lắc đầu
nói, cô nhìn người bị thương vì cứu cô với khuôn mặt lo lắng.
“Đây là người cứu mạng của chúng ta, con hãy cảm ơn cậu ấy.” Võ Gia Hiệp kéo
Võ Gia Hân lại gần Lâm Phong rồi nói khẽ.
“Cảm ơn anh đã cứu mạng của tôi cùng mọi người.” Võ Gia Hân nói trong khi cúi
đầu thành khẩn.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Giúp người gặp nạn là một chuyện nhỏ mà thôi.”
Lâm Phong bình tĩnh nói.
“Thật ngại quá, tôi còn phải đi xem những người bị thương, không thể tiếp
chuyện với cậu được, xin thứ lỗi cho tôi.” Võ Gia Hiệp áy náy nói.
“Tôi cũng sẽ giúp đỡ anh một tay.” Lâm Phong thản nhiên nói.
Hai người cùng đi kiểm tra vết thương của mọi người, Võ Gia Hiệp dốc hết đan
dược của Võ Đường chữa thương, còn Lâm Phong thì vung tay lấy ra một đống đan
dược tặng cho Võ Gia Hiệp, chủ yếu là đan dược cấp một và cấp hai, giá trị
không đáng là bao đối với Lâm Phong.
“Cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu thì chúng tôi không thể nào vượt qua
đại nạn lần này.” Võ Gia Hiệp thở phào một hơi vì làm xong mọi chuyện, anh ấy
quay sang nói với Lâm Phong.
“Đại nạn của anh chưa triệt để biến mất đâu, rồi tên Cổ Điền Nguyên kia sẽ trở
lại trả thù, tôi nghĩ rằng anh nên rời khỏi đây để lánh nạn trong một khoảng
thời gian, đợi cho mọi chuyện qua đi thì trở về.” Lâm Phong suy nghĩ trong
giây lát và khuyên bảo.
“Cậu nói rất đúng, kẻ đó là đệ tử của Hợp Ma Tông, hắn sẽ không nuốt cơn giận
một cách dễ dàng được.” Võ Gia Hiệp cười khổ.
Khi không lại chọc phải một kẻ có hậu trường vững mạnh, Võ Gia Hiệp không nghĩ
ra cách nào tốt hơn ngoài di chuyển khỏi ngôi làng để lánh nạn.
Hiện giờ, các tu sĩ từ bốn phương, tám hướng nghe tin về Trúc Cơ Cốc và bọn họ
đang trên đường tới Hàn Linh Tông để tham dự Diệt Kiến Hội và có cả một đại
hội lớn hơn được tổ chức bởi năm đại thế lực hai sao.
Một nơi náo nhiệt với nhiều tinh anh tụ tập, trong đó không thiếu tu sĩ đệ tử
của Hợp Ma Tông.
“Sáng mai tôi liền lên đường, hiện giờ còn nhiều thời gian, nếu cậu không
phiền thì hãy cho phép tôi được diện kiến người tên Giáo Hoàng, để tôi gửi lời
cảm ơn đến người ấy.” Võ Gia Hiệp với bằng một khuôn mặt kiên quyết.
Anh nghe đến hai chữ Giáo Hoàng, một người thần bí từ Lâm Phong, cậu ta vô ý
để lộ ra, vì thế Võ Gia Hiệp cảm thấy bản thân nên gặp người Giáo Hoàng một
lần.
“Giáo Hoàng đang ở cửa hàng đậu hũ đường, anh có thể gặp ngài ấy ở đó.” Lâm
Phong trầm ngâm một chút rồi lên tiếng trả lời.
“Cảm ơn cậu.” Võ Gia Hiệp cười nói, sau đó ông căn dặn Võ Gia Hân thu xếp mọi
việc trong Võ Đường, ổn định thương thế của người bị thương để chuẩn bị cho
chuyến đi rời khỏi đây vào ngày hôm sau.
Còn Võ Gia Hiệp thì theo sau Lâm Phong trở lại quán đậu hũ đường, khi bước tới
cánh cửa quen thuộc ấy, Võ Gia Hiệp không khỏi thở dài một hơi.
“Anh đang có tâm sự gì à?” Lâm Phong khẽ hỏi.
“Đúng vậy, tôi nợ người chủ của cửa hàng này một lời xin lỗi.” Võ Gia Hiệp nhẹ
giọng trả lời.
“Chuyến đi vào ngay mai sẽ rất dài, tôi sợ rằng khi trở lại đây thì mọi chuyện
đã quá muộn.”
“Vì vậy, anh muốn trả nợ vào lúc này?” Lâm Phong nói ra.
“Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nhưng không thể mở lời được.” Võ Gia Hiệp ảm đạm nói
ra.
“Nhưng hôm, nay, tôi phải nói với bọn họ.”
“Tôi ủng hộ anh.” Lâm Phong vỗ vai Võ Gia Hiệp, giọng nói tiếp thêm dũng khí
cho anh ấy.
Sau đó, Lâm Phong cùng Võ Gia Hiệp đi vào trong cửa hàng, mọi người đã ăn đến
chén đậu hũ đường thứ ba, còn Hắc Tinh thì ăn đến chén thứ hai mươi hai, mọi
người mở to mắt ra nhìn cái tên lớn con đang ăn ngon lành, gần cạn số nước
đường của bà lão luôn rồi.
“Giáo Hoàng.” Lâm Phong nhẹ nhàng nói ra.
“Trở về rồi à?” Thanh Vũ bình tĩnh gật đầu nói.
“Xin chào ngài, tôi là Võ Gia Hiệp.” Võ Gia Hiệp thấy Lâm Phong chào hỏi Thanh
Vũ nên biết thân phận của Thanh Vũ, anh ta tiến lên rồi khom người nói, âm
thanh kính trọng.
Ngay cả mạnh như Lâm Phong còn kính phúc Thanh Vũ thì Võ Gia Hiệp làm sao tự
đặt bản thân ngang hàng với Thanh Vũ được chứ?
Với lại, Võ Gia Hiệp còn nghĩ đến cảnh sâu xa hơn, người đang ở đây trông như
đến từ một thế lực bí ẩn nào đó, việc gây hấn với Hợp Ma Tông là một quyết
định lớn, một mình Lâm Phong không thể đại diện cho toàn bộ một thế lực được.
Võ Gia Hiệp cho rằng chính Thanh Vũ là người ra lệnh cho Lâm Phong cứu giúp
ông và Võ Đường.
Vì thế, Võ Gia Hiệp càng đè thấp tư thái hơn để nói chuyện với Thanh Vũ.
“Xin chào, ta là Trần Thanh Vũ.” Thanh Vũ nhìn thấy Võ Gia Hiệp kính trọng
mình, thế là Thanh Vũ đứng lên rồi bắt lấy tay của Võ Gia Hiệp.
“Đây là một phép xã giao lịch sự của chúng tôi.” Lâm Phong mỉm cười giải thích
cho hành động đột ngột của Thanh Vũ.
“Cảm ơn ngài đã cứu giúp tôi, tôi có thể báo đáp ngài bằng mọi thứ tôi có
được.” Võ Gia Hiệp cười gượng gạo nhìn Thanh Vũ, sau đi buông tay ra thì anh
ấy nói một cách nghiêm túc.
“Ta không cần bất kỳ vật gì từ anh.” Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hãy rời khỏi đây, tránh ra tai nạn lần này, rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.”
“Cảm ơn ngài nhắc nhở, tôi cũng định làm như vậy.” Võ Gia Hiệp gật đầu nói.
“Có thật là ngài không cần tôi báo đáp không?” Võ Gia Hiệp chưa tin tưởng lắm,
anh cố gắng để hỏi tiếp.
“Không cần đâu, ai rồi cũng sẽ gặp khó khăn không thể vượt qua ít nhất một lần
ở trong cuộc đời, vì thế, việc cứu người là một chuyện hết sức tốt đẹp, cũng
giống như anh đang giúp đỡ người dân ở đây vậy.” Thanh Vũ thản nhiên nói, vẻ
mặt chân thành.
“Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cảm ơn ngài từ tận đáy lòng.” Võ Gia
Hiệp vừa nói vừa cúi đầu thật sâu để thể hiện cảm xúc của bản thân anh.
“Gặp nhau là có duyên, đây là một phần quà nhỏ, xin anh hãy nhận lấy.” Thanh
Vũ tiếp tục nói trong khi lấy một hạp ngọc đưa cho Võ Gia Hiệp.
“Không, tôi không thể nhận ơn huệ từ ngài nữa.” Võ Gia Hiệp lắc đầu liên tục,
anh ta còn lùi lại vài bước.
“Món quà này là minh chứng cho tình bạn giữa chúng ta.” Thanh Vũ cười nhẹ một
tiếng rồi dùng linh lực nâng đỡ hạp ngọc bay về phía Võ Gia Hiệp.
“Nhưng mà…” Võ Gia Hiệp còn đang định từ chối, nào ngờ hạp ngọc đột ngột rơi
xuống từ trên cao, theo phản xạ tự nhiên của thân thể, Võ Gia Hiệp đưa tay ra
bắt lấy hạp ngọc, khuôn mặt đờ ra nhìn Thanh Vũ.
“Chúc anh và gia đình có một ngày tốt lành.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng.
“Chúng ta đi thôi.” Sau đó Thanh Vũ quay đầu sang nhìn mọi người rồi nói ra.
“Vâng!” Không Yên, Lâm Phong đáp lại.
“Tôi còn chưa ăn xong!!” Hắc Tinh khổ sở nói.
“Đi mau, đừng có ăn hết quán của người ta chứ!” Dương Khả hùng hổ lôi kéo Hắc
Tinh, mặc dù Hắc Tinh lớn con nhưng tính tình lại thuần phác tựa một đứa trẻ,
chỉ khi nào Hắc Tinh giận dữ thì mới đáng sợ thôi.
“Bà bà, đây là tiền của các phần đậu hũ đường.” Tiêu Mị lịch sự nói với Trần
Loan, cô ấy đặt xuống tay của bà lão một đồng bạc, số đậu hũ kia không đáng
giá đó nhưng phần ký ức nó mang lại thì giá trị hơn nhiều.
“Tôi không có tiền để trả lại.” Bà lão Trần Loan lên tiếng nói.
“Vậy thì xin bà hãy giữ lại tất cả, số đậu hũ đường của bà đáng giá hơn thế
nhiều.” Ngọc Trang mỉm cười ôn hòa nói.
“Cảm ơn các vị rất nhiều.” Trần Loan cảm động nhìn những người đang rời khỏi
cửa hàng, ai cũng giơ tay lên chào tạm biệt bà lão và đứa trẻ Trần Nghiên
Trúc.
Đương nhiên, Trần Nghiên Trúc không nỡ rời xa Hoa Linh, cô bé đưa đôi mắt đỏ
hồng lên nhìn Hoa Linh đang cười khúc khích.
“Tạm biệt bạn Nghiên Trúc nhé, Hoa Linh sẽ còn trở lại sau khi đánh đuổi người
xấu xa.” Hoa Linh lanh lảnh nói.
“Tạm biệt bạn Hoa Linh, tôi sẽ rất nhớ bạn đấy, khi nào bạn trở lại thì tôi sẽ
giới thiệu cha mẹ của tôi cho bạn biết, họ là những người rất tuyệt vời.” Trần
Nghiên Trúc vẫy tay chào.
“Hứa rồi đấy nhé.” Hoa Linh cười thích thú trả lời.
“Nhất định!” Trần Nghiên Trúc gật đầu thật mạnh để thể hiện trọng lượng của
lời hứa.
…
Khi mọi người rời khỏi cửa hàng nhỏ, vẫn còn một người chưa đi, đó là Võ Gia
Hiệp, ông ấy nhìn Trần Nghiên Trúc, sau đó nhìn Trần Loan, khuôn mặt toát ra
một vẻ khó khăn để mở lời.
“Con vào trong một chút đi, một hồi bà đi chợ mua cho con kẹo đường.” Trần
Loan biết rằng Võ Gia Hiệp có chuyện muốn nói, bà lão ân cần nói với Trần
Nghiên Trúc.
“Hoan hô, bà nội là tuyệt vời nhất.” Trần Nghiên Trúc nhảy cẫng lên rồi chạy
ra sau nhà.
“Trần bà bà, tôi xin lỗi.” Võ Gia Hiệp đứng đó trong khoảng ba phút rồi mới
nói nhỏ nhẹ.
“Vì sao?” Trần Loan bình tĩnh hỏi lại.
“Bởi vì tôi không thể cứu hai người bọn họ, và cả những người khác nữa.” Võ
Gia Hiệp nói với vẻ mặt cay đắng.
“Bọn họ đã hi sinh mạng sống để chống lại bầy quái vật tấn công ngôi làng vào
một tháng trước, mặc dù chiến thắng nhưng nhiều dũng sĩ cũng chết đi.”
“Con trai và con dâu của bà là hai dũng sĩ nằm trong số đó.”
“Nó và vợ nó đi thật rồi sao?” Trần Loan bần thần nghe Võ Gia Hiệp nói, bà ngã
ngồi lên cái ghế gỗ, khuôn mặt buồn bã, bà đoán ra kết quả xấu này từ rất lâu
rồi nhưng khi được xác nhận thì một cơn đau đớn vô cùng bộc phát, nó dằn xé
lòng ngực của bà lão tuổi già.
Và nó còn cướp đi cả cha mẹ của Trần Nghiên Trúc, đứa trẻ mới vừa hứa rằng sẽ
giới thiệu cha mẹ cho một người bạn hiếm hoi mà cô bé kết giao được.
“Tôi xin lỗi, tôi không thể cứu được bọn họ.” Võ Gia Hiệp cúi đầu trong khi
nói, một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đang nhận lỗi trước một người phàm yếu ớt.
“Không sao đâu, ít ra nó và vợ nó vẫn đóng góp một phần sức lực để bảo vệ mọi
người, tôi tự hào vì được trở thành mẹ của hai đứa nó.” Trần Loan nhắm chặt
đôi mắt nhăn nheo và lẩm bẩm.
“Đây là di vật của hai người, xin bà hãy nhận lấy.” Võ Gia Hiệp lấy hai mảnh
của một cái ngọc bội đưa cho Trần Loan.
“Tạm biệt.” Võ Gia Hiệp nhẹ nhàng nói rồi đi ra khỏi đây mà không phát ra âm
thanh nào.
Để lại một bà lão tuổi xế chiều nắm chặt di vật của đứa con trai và người con
dâu yêu quý, nước mắt không thể tuôn rơi, ruột gan đứt rời từng khúc một. Trời
cao cướp đi những gì quý giá nhất của bà lão, mặc kệ những cố gắng của bà, mặc
kệ những lời cầu nguyện thành kính ở mỗi đêm…
Nhưng trời cao không hề dồn ai đến bước đường cùng, ít ra bà lão Trần Loan còn
có một đứa cháu để yêu quý, để bảo vệ và để gửi gắm cả hi vọng.
“Bà ơi, bà có sao không? Để con đấm lưng cho bà nhé.” Trần Nghiên Trúc ngẩng
đầu nhỏ lên hỏi bà lão, vẻ mặt trong sáng và đôi mắt thì hiện lên vẻ ngây thơ
thuần túy, tựa như một viên ngọc trai không dính bụi trần.
...
Võ Gia Hiệp đi về Võ Đường, ông mở cái hạp ngọc do Thanh Vũ tặng ra và nhìn
thấy vật nằm ở bên trong, mười viên Nguyên Linh Đan tuyệt phẩm giúp đề cao tu
vi của tu sĩ Trúc Cơ kỳ và quý trọng nhất là một viên Kết Kim Đan phẩm chất
thượng phẩm nằm yên ắng và tỏa ra một mùi hương dễ chịu.
Bất giác, đôi tay của Võ Gia Hiệp nắm chặt đến chảy ra máu tươi.
"Nếu như, mình có vật này sớm hơn, mình có thể cứu được bọn họ."
"Mình có thể..."
"Làm được nhiều hơn nữa..."