Hoàng Hôn Buông Xuống


Người đăng: thanhsontv2009

Moored bị tấn công bất ngờ, viên đạn bạc bắn ra từ nòng súng ngắm bay quá
nhanh, cho dù ở với thực lực ở hiện giờ thì Moored cũng không thể nhìn rõ viên
đạn bằng mắt thường.

Vào khoảnh khắc viên đạn bay tới, Moored cảm nhận nguy hiểm bằng trực giác và
thành công né tránh, tuy nhiên ông bị mất đà và rơi xuống mặt đất, tạo ra một
khoảng thời gian cho Fiona bay đi.

“Chết tiệt!” Moored gầm gừ một tiếng, ông liền ngẩng đầu lên và phóng thẳng
lên bầu trời, chân đạp vào không khí như đang đi ở trên đất liền, ông nhìn
thấy có một người con gái trẻ tuổi đang cầm súng ngắm loại cực mạnh chỉ thẳng
về phía ông.

“Là ngươi?” Moored tức giận quát lớn, bỗng nhiên bị tấn công ai mà nhịn được
chứ? Huống chi việc bắt giữ Fiona rất quan trọng, Moored cũng có thể bị trừng
phạt nếu để Fiona chạy thoát, khó giữ được chức vụ Tổng Tư Lệnh vì nhiều người
ở sau Moored đang dòm ngó tới vị trí tối cao này.

Ầm! Ầm! Ầm!

Akina vẫn lạnh nhạt nhìn Moored và không trả lời, cô đáp lại cho Moored bằng
ba tiếng súng vang dội, ba viên đạn bạc phóng ra khỏi nòng súng rồi đâm thẳng
về phía Moored, tiếng động lớn làm cho nhiều loài động vực xung quanh đây giật
mình, bọn chúng vội vàng bỏ chạy, động tĩnh khá lớn.

“Khốn kiếp!” Moored tức giận, không di chuyển theo bản năng và thành công né
tránh hết ba viên đạn, cảm giác nguy hiểm này khác lạ, trái tim Moored đập
nhanh hơn và lông tơ thì dựng ngược hết cả lên khi nhìn vào đôi mắt kỳ dị màu
tím của Akina.

“Một người tiến hóa cấp ba?” Moored kinh ngạc lên tiếng, áp lực đến từ Akina
không lớn lắm nhưng viên đạn thì mạnh mẽ một cách lạ lùng, Moored không dám
chịu đựng một vết thương từ viên đạn bạc.

“Tốc độ của hắn quá nhanh, mình phải tiếp tục tấn công để hắn không thể đến
gần mình.” Akina bình tĩnh lẩm bẩm vài tiếng và tiếp tục bóp cò súng, mỗi băng
đạn của AWM SSS có hai mươi viên, cô đã bắn bốn viên, còn lại mười sáu viên.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Nòng súng phát ra tia lửa đỏ, viên đạn xuyên qua muôn trùng không gian hòng
giết chết Moored, ông ấy đang ở giữa không trung trên trời nên không tìm được
vật che chắn, thế là Moored đành phải lùi lại để khoảng cách xa hơn, có thêm
thời gian tránh né viên đạn bạc, còn đôi mắt thì luôn chú ý đến Fiona, đôi lúc
ông lại liếc nhìn Fiona đang bay về phía chân trời.

“Không thể để như vậy được, mau giải quyết con khốn kia!” Moored âm thầm quyết
định, thế là Moored tập trung cao vào Akina, ông ta đang tìm ra điểm yếu của
cô để lợi dụng nó tấn công, giết chết Akina, một kẻ ngáng đường khó ưa.

“Akina!” Ramond, Rose, Max, Tekei ở dưới cánh rừng, bọn họ nhìn thấy trận
chiến chênh lệch quá lớn về sức mạnh giữa Akina và Moored, vẻ mặt họ thay đổi
trở nên lo lắng, xiết chặt nắm đấm đến chảy ra máu tươi.

Trái ngược với bọn họ, Akina thì điềm tĩnh chú ý vào Moored, tính toán sử dụng
từng viên đạn sao cho hợp lý nhất, không cho Moored một cơ hội để tấn công cô.

Moored cũng đáp trả bằng những đòn tấn công bộc phát từ xa, ông ấy đấm ra một
quyền, một vụ nổ lớn ập xuống từ trên cao, nhấn chìm vùng đất bên dưới khiến
Akina phải tránh đi.

Ầm! Ầm! Ầm!

Trong vòng mười lăm giây, Akina và Moored đã có những màn đánh nhau ác liệt và
căng thẳng, chỉ cần Akina lơ là trong một giây ngắn ngủi thôi thì đồng nghĩa
với việc chiến thắng nghiêng về phía Moored.

Kéo theo đó, chắc chắn rằng Akina chẳng thể nào giữ lại được mạng sống dưới
tay một Moored đang dần điên cuồng.

“Con khốn!” Moored gầm thét, ông ấy tiêu hao thời gian quá lâu ở đây với một
người tiến hóa cấp ba nhỏ yếu, còn Fiona thì đang tự do bay mất, Moored bắt
đầu thay đổi tốc độ của trận chiến, ông lạnh lùng và tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Cuối cùng, mười giây sau, trong hai con ngươi kinh hãi của Raymond, Rose, Max,
Tekei, Moored đã bắt trúng cơ hội mong manh, Akina thay đạn!

Đúng vậy, Akina đã sử dụng hai băng đạn, và nó giúp cho Akina còn sống, tuy
nhiên, lần thứ ba không hề tốt chút nào, Moored lập tức sử dụng năng lực tiến
hóa, một chân ông giẫm mạnh vào không khí tạo ra một vụ nổ lớn hình cây nấm,
động lực của vụ nổ thúc đẩy ông vụt thẳng đến gần Akina, một giây thôi thì
Moored đã đứng cạnh Akina, cánh tay thô to vươn tới bắt lấy cổ mảnh mai của
Akina.

“Akina!” Raymond, Rose, Max, Tekei hoảng hốt, bọn họ phản ứng một cách tự
nhiên, bốn người liền xông thẳng về phía Moored nhằm tấn công ông ấy để cứu
Akina.

“Cút!” Moored gầm một tiếng trong khi liếc nhìn bốn người yếu đuối, bọn họ
không phải là người sở hữu dị năng gì, làm sao chống lại được Moored?

Ánh lửa bùng chạy tràn ngập bầu trời, ngọn lửa kinh khủng hóa thành một cơn lũ
màu đỏ muốn chôn vùi bốn người Raymond, Rose, Tekei, Max vào cái chết thảm
khốc.

“Không, đừng làm như thế!” Akina hoảng loạn thốt thành tiếng, mặc dù ở cận kề
với Moored, ở bờ vực của tử vong nhưng Akina chưa bao giờ để lộ vẻ mặt lo lắng
đến thế này, rõ ràng ở trong lòng của Akina thì bốn người kia chiếm một vị trí
quan trọng.

Raymond, Rose, Tekei, Max nhìn thấy biển lửa chuẩn bị giáng xuống, khuôn mặt
ai nấy đều tuyệt vọng, tha thiết nhìn cảnh vật của thế giới tươi đẹp này thêm
một chút nữa, thế rồi bọn họ đều nhắm chặt đôi mắt, còn tay thì vẫn đấm về
phía trước, không hề từ bỏ một chút hi vọng.

“Đây là kết cuộc của những kẻ yếu kém dám cản đường ta!” Moored cười gằn, như
thể ông đang nói cho Akina và Fiona nghe vậy.

“Dừng lại!” Chẳng biết từ lúc nào, Fiona điều khiển Red Dragon quay về, cánh
tay sắt thép sáng rực bắn ra một tia sáng năng lượng đụng vào biển lửa, nhưng
bấy nhiêu thôi còn chưa đủ ngăn cản Moored, Red Dragon không phải là đối thủ
của ông ấy.

“Tôi xin lỗi.” Fiona mím môi khẽ nói, vẻ mặt áy náy vì chính cô kéo họ vào kết
quả đau thương.

“Muốn giết các dũng sĩ trước mặt ta?” Vào thời khắc nguy cấp, một tiếng nói
trầm trọng vọng ra từ đằng trước của bốn người Raymond, Tekei, Max, Rose, bọn
họ liền hé mở mắt nhìn về phía giọng nói kiên định đó.

Ầm!

Biển lửa cuốn tới, thứ nhiệt độ cao kèm theo nó rất đáng sợ, nó đốt sạch mọi
thứ dám đứng ở trước mặt, tuy nhiên, một bóng người đã chặn đứng biển lửa chỉ
bằng một đôi tay cứng cáp, một tinh thần bất khuất và có thể làm một chỗ dựa
vững chắc cho mọi người xung quanh, một người mà ai cũng có thể tin tưởng,
không ai khác đó chính là Shiron!

Sau cùng, Shiron sử dụng tốt thời gian Akina dành cho ông, ông cắt đuôi được
ba người tiến hóa khó chơi, tiếp ứng mọi người ở đây.

Sóng siêu âm và biến lửa va chạm vào nhau, luông sóng khí trùng điệp khuếch
tán ra bên ngoài, cây cối xung quanh vừa bị chạm trúng liền biến thành bụi
phấn, mặt đất thì thụt lún xuống vài mét, tình cảnh hết sức khủng khiếp.

“Shiron?” Raymond, Tekei, Max, Rose thất thần lẩm bẩm, bọn họ không ngờ rằng
Shiron lại có thể đứng ở đây để bảo vệ bọn họ.

Biển lửa tan đi, mọi thứ về với bình thường, ba người tiến hóa cũng đuổi theo
tới đây, vẻ mặt của bọn họ vẫn bình tĩnh, không hề tức giận vì bị Shiron vượt
mặt, tựa như mọi thứ là một kế hoạch mà họ lập ra vậy.

“Cảm ơn.” Shiron nghiêng đầu sang một bên, tiếng nói nhẹ nhàng khác với thân
thể to như thiết giáp của ông, bốn người chưa kịp lên tiếng trả lời thì Shiron
đã lao tới Moored, nắm đấm sắt thép vung tới, không khí nổ tung, mặt đất thì
run rẩy trước sức mạnh khổng lồ của Shiron.

Moored ngạc nhiên nhìn Shiron, sau đó ông ta liếc về phía ba người tiến hóa
với vẻ mặt suy tư, giây lát sau, Moored vứt Akina ra và lùi lại, tránh né đòn
tấn công hàm chứa sự phẫn nộ tận cùng của Shiron, ông cũng có thể nghiền nát
Akina nhưng đổi lại ông chắc chắn nhận một đòn trực diện, ít nhất thì ông sẽ
bị thương nặng.

Điều đó không đáng, làm ảnh hưởng trực tiếp tới kết quả của trận chiến.

Shiron thấy Moored lùi lại, ông không hề đuổi theo làm gì, ông vội vàng nâng
đỡ Akina, giúp cô ấy ổn định thân thể, với một vẻ mặt khâm phục và cảm ơn,
Shiron lên tiếng: “Cảm ơn cô Akina, tôi chân thành cảm ơn cô.”

Akina thấy biểu tình chân thành, không hề giả dối của Shiron, cô lắc đầu cười:
“Chúng ta hòa rồi phải không? Ông cũng đã cứu những người bạn của tôi mà!”

“Không, tôi nợ cô một lời cảm ơn không cách nào báo đáp được.” Shiron vừa lắc
đầu vừa bước đi về hướng bốn người Moored đang đứng.

Shiron nói đúng, Akina cứu Fiona tận hai lần trong một ngày, Akina liều cả
mạng sống một cách dửng dưng vì Fiona, người như vậy đáng để Shiron nợ một ân
tình, nợ luôn cả một lời xin lỗi thành khẩn vì lôi kéo Akina và những người
khác vào chuyện này.

“Shiron!” Fiona kêu lên thật lớn, khuôn mặt xinh đẹp ẩn sau lớp giáp đỏ biểu
lộ một sự đau khổ mà không ai nhìn thấy, Shiron vừa là vệ binh bảo vệ cô, vừa
là một người tài giỏi về nhiều lĩnh vực, còn cứu mạng của cô nữa, ông ta chăm
sóc Fiona như một người thầy, nhìn thấy cả quá trình trưởng thành của Fiona,
nhưng hôm nay, Fiona tưởng chừng như cuộc sống sẽ còn tiếp diễn một cách yên
lành thì mọi thứ cô đang gầy dựng chuẩn bị sụp đổ.

Dù nghe thấy tiếng gọi của Fiona, Shiron vẫn không quay đầu, ông đã tự lựa
chọn một con đường mà không ai có thể làm ông thay đổi quyết định.

“Tôi có thể nhờ mọi người một việc không?” Shiron nói và không quay đầu.

Raymond, Max, Tekei, Rose, Akina đứng ở sau lưng Shiron, bọn họ nghe thấy
giọng nói nặng trĩu và đồng cảm với tình cảnh của Shiron.

Akina gật đầu trả lời: “Có thể!”

“Đúng vậy.” Bốn người cũng đồng ý.

“Hãy bảo vệ Fiona giúp tôi, tôi cầu xin mọi người.” Shiron thấp giọng lên
tiếng, sau đó ông liền phóng thẳng tới bốn người tiến hóa, khuôn mặt hiện lên
một sự điên cuồng, đôi mắt màu nâu chuyển thành màu đỏ hồng.

Cùng lúc đó, chiếc xe hai tầng chuyên chở Fiona bỗng nhiên nổ tung, mấy chục
vật kim loại đủ lại hình dáng bay ra từ vụ nổ, phóng về phía Akina, hơn nữa,
có vật còn mang theo cả một bao lớn chứa đầy tinh thể tiến hóa cấp một, cấp
hai, cấp ba, nó đại diện cho lời cảm ơn cùng tiến công của yêu cầu bảo vệ
Fiona từ Shiron.

Năm người đứng nhìn các bộ giáp Red Dragon lắp ráp thành hình ở thân thể của
bọn họ, sau đó các bộ giáp bùng lên ngọn lửa năng lượng màu lam, đẩy thân thể
mọi người bay lên giữa trời cao, tạm thời mọi người chưa có quyền điều khiển
bộ giáp vì Shiron vừa thiết lập một mệnh lệnh cho trí thông minh nhân tạo của
bộ giáp.

“Shiron!” Fiona cố gắng gọi tên của người thầy đáng kính, và rồi năm bộ giáp
kéo Fiona về phía đằng chân trời, tận cùng của cánh rừng xanh mượt, tiếng gió
thổi luồn qua tán cây xanh chập chờn, ánh nắng vàng chiếu rọi xuống thế giới
từ phương xa cao vút, đem cho thế giới một thứ sắc màu tươi tắn.

“Đối thủ của các ngươi, là ta!” Shiron không hề quay đầu nhìn Fiona dù chỉ một
lần, vẻ mặt tỉnh táo ẩn sau đó là một sự điên cuồng vì bảo vệ Fiona, áp lực vô
hình tỏa ra từ Shiron khiến bốn người Moored không dám vọng động, phảng phất
như chỉ cần bọn họ dám đuổi theo Fiona thì Shiron sẽ lấy mạng sống của ông
trao đổi với mạng sống của họ vậy.

“Giết!” Một hồi lâu, Moored không chịu đựng được nữa, ông ta là người lên hét
lớn, tấn công đầu tiên, ông biết ba người kia đã tạo cơ hội cho Shiron cứu lấy
Fiona cùng năm người Akina, nhưng đây chưa phải là lúc tính toán với ba người
họ vì ông cần ba người kia giúp đỡ diệt trừ Shiron.

Và với lại, nhiệm vụ của ba người chỉ là giết chết Shiron, chưa liên quan đến
việc bắt giữ Fiona.

“Chúng ta cùng lên thôi.” Urien thản nhiên nói, còn Khazie và Direi thì gật
đầu, bây giờ bọn họ yên tâm khi đối đầu với Shiron rồi, vừa nãy, lúc Moored
gần bắt kịp Fiona thì Shiron trông rất kinh khủng nên ba người quyết định
nhường cho Shiron giải cứu Fiona.

Nếu như bọn họ còn cố gắng thì Shiron sẽ cho bọn họ biết thế nào là một cơn
cuồng nộ thật sự!

Người bị thiệt hại sau cùng là ba người, không phải Moored, không phải một ai
hết, làm sao ba người lại cam tâm nhận lấy cái chết vì một Martin Oliver? Bọn
họ đang làm vì phần thưởng do Martin Oliver đưa ra quá lớn mà thôi, thú thật
là bọn họ không muốn kết thù oán với Hoàng Tộc chút nào.

Mọi chuyện đã lỡ, bọn họ nghĩ nên làm xong việc, đoạt mạng của Shiron, lấy
phần thưởng còn lại từ Martin Oliver sau đó rời khỏi vùng đất thị phi này, tìm
đến nơi nào đó mà bọn họ có thể làm một Thổ Hoàng Đế.

Bốn người liên thủ đánh với Shiron nên Shiron liên tục bị thương nhẹ, sau đó
chuyển thành vết thương nặng, đỉnh điểm là lời nói nắm chặt phần thắng của
Moored rơi vào tai của Shiron khiến ông ta càng điên cuồng, tấn công bất chấp
tất cả.

“Shiron, ngươi tưởng bọn ta không dự tính đến chuyện này sao?”

“Công Chúa Fiona không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta dễ đến thế đâu.”

Ầm! Ầm! Ầm!

Trận chiến kinh khủng nổ ra giữa cánh rừng sâu, năm người chiến đấu đánh bật
cả một lớp đất dày, những cây cổ thụ cao hơn chục mét cối đổ ngã loạn xạ, còn
đám quái vật thì run rẩy ẩn nấp ở trong hang, chờ cơn đại loạn này qua đi.

Một số bầy đàn Venger phát hiện động tĩnh ở đây, còn quái vật mạnh mẽ thì đi
theo mùi máu tươi, một buổi đại tiệc thịnh soạn chết chóc diễn ra, mấy trăm
người đang giết chết lẫn nhau bỗng nhiên chào đón thêm quái vật, Venger tham
gia vào thịnh yến…

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu gào vang vọng khắp cả trời đất.

Thời gian qua đi, hoàng hôn buông xuống, tia nắng cuối cùng không cam lòng
biến mất khỏi mặt đất, trận chiến cũng kết thúc, cánh rừng loạn lạc ở buổi
trưa giờ đây yên ắng đến lạ thường, mùi máu tươi tanh nồng vẫn còn gay mũi
trong không khí, chẳng một ai biết được kết quả của trận chiến đó, một trận
chiến bị chìm sâu vào sự lãng quên của thời gian…


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #509