Người đăng: thanhsontv2009
“Ở trong các Quỷ Vương, Minh Khư ta là một Quỷ Vương rất công bằng!” Minh Khư
nhàn nhạt lên tiếng nói trong khi một tay chụp vào không khí, tìm tòi một vật
gì đó từ hố sâu ở sau lưng ông ta.
Vù!
Đúng như vậy, một món pháp bảo lóe lên ánh sáng chói lóa màu xanh lục bay vút
lên cao từ hố sâu rồi rơi vào bàn tay của Minh Khư, pháp bảo này có hình dạng
giống như một thanh kiếm dài, phong cách khá cổ xưa với những ký hiệu đang mập
mờ lóe lên.
Uy năng của nó thì không cần phải bàn cãi làm gì, so với thanh kiếm của Minh
Khư, mấy mặt quỷ tạo thành trận pháp của Tiền Phá Lang tựa như đồ chơi bằng
nhựa.
Minh Khư nắm chặt vũ khí vào tay rồi gật đầu một cách thỏa mãn, đã lâu rồi ông
mới cầm vũ khí để kề vai chiến đấu, linh áp của ông cũng tăng lên đột biến,
Minh Khư chậm rãi nói ra:
“Nếu ngươi đã sử dụng pháp bảo, vậy thì ta không khách sáo làm gì, một người
công bằng như ta luôn sử dụng pháp bảo để chiến đấu toàn lực với một tu sĩ
cũng sử dụng pháp bảo!”
Tiền Phá Lang, ba chục người mặc áo đen trợn tròn con mắt nhìn Minh Khư Quỷ
Vương, lời nói của ông thì rất có trọng lượng và nghiêm túc nhưng tại sao có
gì đó không đúng ở đây?
Một Quỷ Vương cầm pháp bảo mạnh cũng ngang bằng với tu vi đánh với tu sĩ yếu
hơn một cảnh giới lớn mà gọi là công bằng?
“Có vẻ như suy nghĩ của ngươi về khái niệm công bằng khá đặc biệt nhỉ?” Thanh
Vũ cười nhẹ một tiếng, tăng lượng linh lực tràn vào hơn mười cái vòng tròn
pháp thuật.
Ở trình độ hiện giờ, Thanh Vũ có thể điều khiển ít nhất mười lăm vòng tròn
pháp thuật bắn ra các loại pháp thuật công kích ngang với cảnh giới nửa bước
Tứ Dương kỳ, thậm chí còn đạt tới Tứ Dương sơ kỳ.
“Ta là một người công bằng! Vì vậy, ta sẽ sử dụng toàn bộ sức mạnh để chiến
đấu với ngươi.” Minh Khư bình thản gật đầu chấp nhận lời nói mỉa mai của Thanh
Vũ, sau đó, ông cầm chặt thanh kiếm lớn rồi chém thẳng xuống từ trên cao.
Ầm! Ầm! Ầm!
Thanh kiếm lượt qua tựa cơn gió, nhẹ như mây hồng, toàn bộ pháp thuật hoa lệ
của Thanh Vũ đều nổ tung như những bọt nước yếu ớt trước thực lực kinh khủng
của Minh Khư Quỷ Vương.
Minh Khư nhếch mép cười nhạt, thanh kiếm không dừng lại mà còn tăng tốc độ
trảm về phía Thanh Vũ.
Thanh Vũ nghiêm nghị và sử dụng toàn bộ những thủ đoạn mà hắn có để gia trì
lên ngọn thương ánh sáng đang rực rỡ, nhắm thẳng vào thanh kiếm lớn rồi đâm ra
ngoài, ngọn thương lóe lên rồi lao vút đi với tốc độ kinh khủng, không khí ở
trước mặt Thanh Vũ bị xé nát.
Keng!!
Âm thanh hai loại vũ khí sắc bén chạm vào nhau, tiếng động chập chờn tạo thành
những làn sóng thổi ra xung quanh, những quỷ tốt vội vàng kết trận bảo vệ, còn
Tiền Phá Lang, mấy chục người khác thì không phản ứng kịp, bọn họ bị thổi bay
lên trời cao, miệng phun máu tươi màu đỏ thẫm, còn lộn vài vòng ở trên không
trung, cắm mặt xuống lòng đất, đưa đôi chân đang lay động ở bên ngoài, cực kỳ
khó coi.
Sức mạnh truyền tới, Thanh Vũ nhận trực tiếp một đòn của Minh Khư Quỷ Vương,
lồng ngực hắn nhấp nhô và truyền ra cảm giác khó thở cùng đau đớn, đôi tay thì
tê dại đến mất cả cảm giác, Thanh Vũ còn nghi ngờ rằng nếu không phải thân thể
của hắn cứng cáp thì hắn đã bị xé nát thành vài chục mảnh vào lần đối đầu trực
diện này rồi.
Ầm!! Thanh Vũ bị đánh bay ra thật xa rồi đâm ngã rất nhiều cây cối.
“Có thể đỡ một đòn của ta?” Minh Khư Quỷ Vương thì kêu khẽ một tiếng, ánh mắt
tỏa ra sự kinh ngạc.
“Thật là thú vị, một tu sĩ bé nhỏ lại có thiên phú đáng sợ đến dường này.”
“Ta bắt đầu có hứng thú với ngươi rồi đấy, và ta xin rút lại lời nói ở lúc
trước, ngươi có thừa tư cách làm một Quỷ Tốt dưới trướng của ta.”
Mặc dù miệng nói ra những lời khen ngợi bay bổng, thế nhưng Minh Khư Quỷ Vương
chưa bao giờ ngừng chú ý vào Thanh Vũ, vào lúc Thanh Vũ vừa bay ra khỏi đống
đổ nát ở trong rừng cây.
Ánh mắt của Minh Khư Quỷ Vương lóe lên tia sáng màu xanh lục, và ông biến mất
khỏi thần thức của Thanh Vũ, chỉ nháy mắt sau, Minh Khư hiện ra ở trước mặt
Thanh Vũ, một thanh kiếm khổng lồ chém thẳng xuống, chẳng hề có một chút nhân
nhượng gì.
Ầm!!
Thanh Vũ nhảy lùi ra xa để né tránh, miệng thì kêu lên một tiếng ngạc nhiên:
“Thuấn di!!”
Không có câu trả lời nào tốt hơn, Minh Khư Quỷ Vương vừa sử dụng thủ đoạn chỉ
tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở nên mới có được, rút ngắn khoảng cách trong nháy mắt,
làm cho người khác trông thấy Minh Khư biến mất giống như dịch chuyển tức
thời.
Làm sao để Thanh Vũ có thể chống đỡ các đòn tấn công toàn lực nhanh như cắt
của Minh Khư Quỷ Vương?
Ầm!!
Thanh Vũ bị đánh bay ngược lên trời cao, máu tươi tràn ra khóe miệng và Thanh
Vũ nếm thử được mùi tanh nồng của máu, tuy nhiên, Thanh Vũ không có một giây
phút nghỉ ngơi nào.
Minh Khư Quỷ Vương đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể lóe lên rồi vụt mất như
một chiếc lá xanh giữa trời giông bão.
Vù!
Lúc xuất hiện một lần nữa, Minh Khư Quỷ Vương đứng lạnh lùng ở trên trời cao,
xiết chặt nắm đấm rồi đánh thẳng vào Thanh Vũ chưa ổn định được tinh thần.
Ầm!!
Thanh Vũ bị đánh bay xuống lòng đất tạo ra một hố sâu, bụi mù bao phủ lên cao
che chắn tầm nhìn của người bên ngoài.
Minh Khư Quỷ Vương lạnh lùng nhìn xuống, ánh mắt phảng phất như khóa chặt toàn
bộ không gian, chẳng hề để lọt một sinh vật nào dù đó là một con muỗi bé nhỏ,
giữ chặt pháp bảo trên tay, ở trong trận chiến áp đảo này, chưa một lần nào,
Minh Khư Quỷ Vương để lộ ra sơ hở của ông hay tỏ ra khinh địch.
Ngay từ đầu, ông ấy không có suy nghĩ rằng sẽ nhẹ tay trước một kẻ địch yếu
kém hơn ông rất nhiều, lời nói khinh bỉ trước đó chỉ là một lời nói suông dùng
để đánh lạc hướng mà thôi.
Một Quỷ Vương dày dặn kinh nghiệm thể hiện ra bản lĩnh tối cao của ông trước
Thanh Vũ.
Sự cường đại của Minh Khư Quỷ Vương làm bọn Quỷ Tốt đang quan sát reo hò trong
hân hoan, còn Tiền Phá Lang và mấy chục người mặc áo đen khác thì nuốt một
ngụm nước bọt, toàn bộ cơ thể đang bị mồ hôi lạnh nhấn chìm.
Đối mặt với Minh Khư, Tiền Phá Lang thà rằng tự tử cho xong chuyện!
“Hắn chết chưa?” Một người mặc áo đen hỏi với ánh mắt rung động.
Tiền Phá Lang cũng chú ý tới Thanh Vũ, nhận hơn mười đòn tấn công trực tiếp từ
Minh Khư Quỷ Vương mà vẫn còn sống nhăn răng, quả là một quái vật, một thiên
tài hiếm có.
Nhưng dù vậy, Tiền Phá Lang hi vọng Minh Khư giết chết Thanh Vũ hơn là thu
nhận Thanh Vũ làm một Quỷ Tốt, nếu tình cảnh đó xảy ra, dựa theo các mối thù
của Tiền Phá Lang và Thanh Vũ thì Tiền Phá Lang sẽ rất lo lắng cho tương lai,
sợ một Quỷ Tốt có tên gọi Giáo Hoàng trả thù.
“Tốt nhất là hãy chết sớm đi!!” Tiền Phá Lang cầu nguyện ở trong lòng.
“Khụ, khụ!” Bụi mù tản đi, một tiếng ho khan vọng ra từ phía dưới vùng đất
trũng bởi trận chiến kinh hoàng, Thanh Vũ vẫn còn sống và nhịp thở thì vẫn ổn
định, tuy nhiên, quần áo trên người đã rách rưới không tả được.
Quần áo xộc xệch một cách chật vật, máu tươi lênh láng, trông Thanh Vũ rất tồi
tệ, đây là lần đầu tiên kể từ khi đặt chân lên mảnh đất thần bí có tên gọi Tu
Chân Giới, Thanh Vũ bị một kẻ địch đánh cho không thể phản kháng!
Thật sự thì, Thanh Vũ phản kháng rất kịch liệt, nhưng các vòng tròn pháp thuật
quá yếu ớt trước một Minh Khư Quỷ Vương, ông ta chẳng hề ngần ngại gì mà
nghiền ép tới, Thanh Vũ rơi vào thế hạ phong và bị đẩy lùi liên tục.
Không phải là tu sĩ Tứ Dương kỳ, cho nên Thanh Vũ vô lực trước thủ đoạn thuấn
di!
Tốc độ kia quá nhanh chóng, mắt thường không thể nhìn thấy được, Thanh Vũ đoán
ít nhất khi bước vào cảnh giới Tứ Dương kỳ, làm cho linh hồn mạnh mẽ hơn trước
thì Thanh Vũ mới đủ thực lực chiến đấu với Minh Khư Quỷ Vương.
“Không tệ!” Minh Khư Quỷ Vương khen ngợi.
“Chống trả hơn mười chiêu của ta mà vẫn đứng vững, ngươi là một thiên tài rất
khó gặp tại vùng đất nghèo nàn này!”
“Trở thành một Quỷ Tốt của ta đi, nếu không hôm nay ngươi sẽ không thể bước
một chân ra khỏi đây!” Cuối cùng, Minh Khư Quỷ Vương lạnh lùng đưa ra bàn tay
của sự nhân từ.
Đổi sự trung thành lấy mạng sống, đó là một yêu cầu thường thấy của kẻ mạnh
dành cho kẻ yếu ở Tu Chân Giới.
“Ngươi đang mơ sao?” Thanh Vũ mỉm cười một cách thoải mái, ý chí của Thanh Vũ
vẫn vững như bàn thạch, chưa bao giờ bị lay động trước sức mạnh vượt trội và
một trình độ chiến đấu quá cách biệt.
Và cũng như Thanh Vũ chưa hề đề cao bản thân là một người đứng đầu hay một
thiên tài gì cả, xuất thân là một cô nhi đã dạy cho Thanh Vũ biết rõ vị trí
của bản thân hắn là ở đâu.
Minh Khư Quỷ Vương chỉ là một bằng chứng về thế giới rộng lớn với muôn vàng tu
sĩ, cường giả thông thiên triệt địa mà thôi!
“Hôm nay, ta quyết phải thu phục ngươi!” Thanh Vũ thản nhiên nói trong khi
dùng sức ngưng tụ vào một cánh tay, sau đó, ngọn thương sáng chói lao vụt tới
như một tia chớp giữa đêm khuya, một màn đêm không có sự tồn tại rực rỡ của
sao trời.
Vù!
Ngọn thương ánh sáng mang trên mình đòn tấn công, sức mạnh lớn nhất của Thanh
Vũ ở bấy giờ, nó vạch phá bầu trời, xuyên thủng hư không, chỉ thẳng vào Minh
Khư Quỷ Vương đang đứng một cách cao thượng trên bầu trời cao.
“Đáng tiếc, nếu ngươi đã tự tìm cái chết thì ta sẽ tặng cho ngươi!” Minh Khư
Quỷ Vương thở dài một hơi, giọng nói tiếc nuối nhưng đôi mắt thì ngập tràn sát
khí.
Sự nhân từ của một Quỷ Vương bị từ chối thì đồng hành với việc đó luôn là một
cái chết thảm khốc!
“Chết dưới kiếm thuật do chính tay ta sáng tạo đi!” Minh Khư lạnh lùng lên
tiếng, tay cầm kiếm bắt đầu trầm lặng và quỷ khí thì ngưng thực hơn nhiều,
chứng tỏ Minh Khư Quỷ Vương thật sự muốn giết chết Thanh Vũ.
Đối với một Quỷ Vương, Minh Khư có quy tắc riêng của ông, sự nhân từ kia chỉ
đưa ra một lần duy nhất!
Và Thanh Vũ thì thẳng thừng khước từ Minh Khư!
“Khư Hàn Trảm!” Giọng nói trầm thấp của Quỷ Vương vọng ra, không khí thì trở
nên lạnh lẽo, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, không khí bắt đầu ngưng tụ
thành những bông hoa tuyết mảnh mai rồi nhẹ nhàng chìm xuống mặt đất.
Xẹt!
Một tia kiếm khí xuất hiện ngang trời, trấn nhiếp tất cả mọi vật, mang theo sự
sắc bén đến kinh hồn và một sức mạnh thuộc về Quỷ Vương, quỷ khí thì cuộn cuộn
bao trùm thiên không, bầu trởi đã ảm đạm nay càng ảm đạm hơn.
Đứng trước đòn tấn công mạnh nhất của Minh Khư Quỷ Vương, dù cho tu sĩ Nguyên
Anh hậu kỳ có đứng ở đây thì cũng nhấc chân lên để chạy trốn, nếu là một con
người bình thường thì cứ nhắm mắt và tận hưởng phút giây cuối cùng ở trên cõi
đời này đi.
Ầm!!
Kiếm khí mạnh bạo xé nát ngọn thương ánh sáng rồi tạo ra một vụ nổ lớn, nó
không có ý định dừng lại, nó vẫn nhắm thẳng vào Thanh Vũ, một tia kiếm khí
khổng lồ cực kỳ bén nhọn!