Vương Tinh Ăn May, Bẫy Rập Đáng Sợ!


Người đăng: thanhsontv2009

Vương Tinh ngưng trọng nói: “Ngài biết về Linh Mộc rồi phải không?”

“Tất nhiên là ta biết Linh Mộc, một loại cây kỳ dị có thể tạo ra linh lực, có
khá nhiều Linh Mộc cấp hai ở trong Hắc Viên Sâm Lâm, và Linh Mộc cũng là một
loại nguyên liệu chế phù, lập trận pháp, và còn nhiều tác dụng khác nữa.”
Thanh Vũ chậm rãi gật đầu, lên tiếng nói về những kiến thức hắn biết.

“Đúng vậy.” Vương Tinh gật đầu nhẹ, sau đó nói tiếp.

“Tốc độ thời gian ở Huyễn Linh Chiến Trường khác biệt so với thế giới bên
ngoài, vì vậy nó là một kho báu chờ chúng ta đi khai thác, Linh Dược Đường
cũng không ngoại lệ, tôi đã suy nghĩ vắt cạn số trí lực cuối cùng và nghĩ ra
một cách sử dụng Huyễn Linh Chiến Trường, đối tượng chính là Linh Mộc.”

Thanh Vũ, Vương Lăng yên lặng dõi theo lời nói của Vương Tinh và không ngắt
lời làm gì, Vương Tinh đang đại diện cho Linh Dược Đường nêu ra quan điểm của
bản thân, Thanh Vũ phải lắng nghe ý kiến của Vương Tinh một cách nghiêm túc.

Còn Vương Lăng thì đang hoảng sợ trước thông tin ẩn trong lời nó của Vương
Tinh, cái gì Huyễn Linh Chiến Trường, cái gì tốc độ thời gian, Vương Lăng
chẳng hiểu một chút gì nhưng lại thừa sức hiểu rõ thông tin này bí mật đến
trình độ nào.

“Linh Mộc là một loại cây thông thường, cần thời gian lâu dài để phát triển
lên đẳng cấp cao, theo như Mặc lão nói, toàn bộ Tông Môn, Vương Triều điều
trồng Linh Mộc ở xung quanh lãnh địa của họ để tăng nồng độ linh khí, dù cho
một cây Linh Mộc không cung cấp được bao nhiêu, nhưng tổng cộng lại thì rất
khổng lồ.”

“Cho nên tôi đề nghị Giáo Đình hãy đem một số lượng lớn Linh Mộc trồng ở Huyễn
Linh Chiến Trường, chúng không cần quá nhiều điều kiện khắc nghiệt, chỉ cần
một nguồn nước sạch và một bầu không khí trong lành, cũng chẳng quan trọng về
nồng độ linh khí của môi trường, cái chúng cần nhất là thời gian để sinh
trưởng, và Huyễn Linh Chiến Trường chính là một nơi sinh ra dành cho Linh
Mộc.” Vương Tin càng nói, âm thanh càng phấn khởi.

Đây là một đề nghị quyết định địa vị của Vương Tinh ở Giáo Đình, một Đường Chủ
yếu đuối như Vương Tinh gặp phải rất nhiều lời đồn xấu và hôm nay, Vương Tinh
sẽ chứng minh bản thân trước Giáo Hoàng.

Một lời nói khen ngợi của Giáo Hoàng đủ để dẹp yên mọi nghi ngờ xung quanh
Vương Tinh.

“Đưa một số lớn Linh Mộc vào Huyễn Linh Chiến Trường?” Thanh Vũ nhẹ giọng lẩm
bẩm. Nét mặt thì suy nghĩ về cái được và cái mất khi làm theo lời Vương Tinh.

Một hồi lâu sau, dưới đôi mắt căng thẳng của Vương Tinh, Thanh Vũ mỉm cười một
cách thân thiện và gật đầu khen ngợi: “Một đề nghị không tệ chút nào.”

“Tuy nhiên, Linh Mộc cần một không gian rộng lớn, để cả một rừng Linh Mộc phát
triển an toàn thì phải có người đứng ra bảo vệ chúng nó khỏi lũ sinh vật ảo
kia, Vương Tinh, ngươi có giải pháp nào không?”

Vương Tinh nghe được lời khen ngợi phát ra từ chính miệng của Thanh Vũ thì
phấn khích hơn nữa, ra sức vận chuyển toàn bộ não bộ để đưa ra một câu trả
lời: “Tôi sẽ hợp tác với Quân Đoàn Gaia, nghe nói bọn họ vừa lập ra một kế
hoạch luyện binh theo từng đợt, xuyên suốt và không ngừng nghỉ, bọn họ chính
là người canh giữ khu rừng Linh Mộc.”

“Huống chi, Thập Linh Hỏa thành đang ở tình trạng chân không, chẳng có bao
nhiêu linh khí để mọi người hấp thu, sự tiêu hao linh thạch cứ thế tăng lên,
Linh Mộc là một cách giải quyết tốt nhất dành cho Thập Linh Hỏa thành, chỉ cần
trồng khoảng năm năm, chúng ta sẽ tạo ra một nhóm Linh Mộc cấp một rồi trồng ở
Thập Linh Hỏa thành, thay đổi nồng độ linh khí ở trong môi trường.”

“Tốt, ta đánh giá cao giải pháp này của ngươi, chúc mừng, người đã thông qua
bài kiểm tra ngầm của ta, trở thành một Đường Chủ danh xứng với thực!” Thanh
Vũ cười nhẹ một tiếng.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân!!” Vương Tinh liền khom người, giọng nói kích
động.

Vương Lăng đứng ở một bên cũng vui lây, nhưng giờ không phải là thời gian chúc
mừng cho Vương Tinh.

“Kể từ bây giờ, kế hoạch bồi dưỡng Linh Mộc sẽ giao cho ngươi quản lý.” Thanh
Vũ nghiêm giọng ra lệnh.

“Vâng, tôi lấy chức vụ Đường Chủ ra thề rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách
hoàn mỹ nhất.” Vương Tinh cao giọng nói.

“Giờ thì còn ai dám nói xấu ta nữa?” Vương Tinh cười thầm ở trong lòng, nhưng
thực chất nỗi niềm hạnh phúc đang tràn ngập trong thân thể Vương Tinh và làm
Vương Tinh kích động đến run rẩy.

Vương Tinh chưa bao giờ nghĩ rằng một người tay sai ở bên cạnh Không Yên lại
trở thành một Đường Chủ tôn quý của Giáo Đình.

Thế gian chứa đầy sự bất ngờ mà con người không thể nào hiểu rõ hết.

Vương Tinh chính là một ví dụ.

Cuộc đời của Vương Lăng, Vương Tinh thay đổi sau một đêm tấn công Thanh Vũ ở
ngôi làng nhỏ, bị Lâm Phong đánh cho một trận tơi bời, lại còn bị nhốt ở ngục
tối, và đó cũng là thời điểm thích hợp nhất, Giáo Đình lúc đó chưa có một
người mạnh mẽ sở hữu tu vi, nên Vương Tinh, Vương Lăng được Thanh Vũ coi trọng
sau khi cho hai người ăn Quang Minh Tín Ngưỡng Quả.

“Người còn chuyện gì nữa không?” Thanh Vũ nói với nét mặt bình thản.

“Tôi không còn chuyện gì nữa thưa Giáo Hoàng.” Vương Tinh nhỏ giọng trả lời.

Thanh Vũ gật đầu với Vương Tinh một cái, sau đó quay sang hỏi Vương Lăng: “Hãy
đưa cho ta vị trí của Tiền gia tại Không Vũ quốc, ta muốn đi chào hỏi bọn họ
một chút.”

“Tiền gia?” Vương Lăng ngây người, cái tên Tiền gia này quá vang dội, bọn họ
cắm rễ tại Không Vũ quốc hơn trăm năm nay, mặc dù gia tộc khá mạnh và sở hữu
nhiều sản nghiệp lớn nhỏ tại nhiều quốc gia, nhưng lại không hề có dã tâm
chiếm đoạt thứ gì.

Bọn họ giống như một người anh em thân thiện giúp đỡ cho các quốc gia kia khi
cần.

Tuyệt nhiên không nhúng một ngón tay nào tới chuyện quan trọng của các quốc
gia đó.

Nhưng sự tồn tại của Tiệm Tạp Hóa Quang Minh đẩy sản nghiệp của Tiền gia vào
chỗ chết, từ đó một tổ chức phá hoại gọi là Huynh Đệ Hội xuất hiện, Không Yên
suy đoán rằng người đứng sau tổ chức đó là Tiền gia.

Chẳng một ai đủ khả năng lung lạc nhiều Tín Đồ của Giáo Đình, cho bọn họ công
pháp tu luyện cấp cao, lại còn cung cấp pháp bảo đan dược.

Giờ đây Tiền gia là một cái gai trong mắt của Không Yên, hơn nữa, cả Kinh Nhân
Đức và Không Yên đều nghĩ rằng Tiền gia đang bao che cho lũ tán tu cướp bóc
tại biên giới, nhằm vào các thương hội để gây ra nhiều thù hận không đáng có.

Hành tung của các thương hội chỉ những người cấp cao trong hai quốc gia mới
biết được, nhưng mà các tán tu lại mài sẵn gươm kiếm ngồi chờ các đoàn thương
hội đi ngang để tấn công, việc này có nhiều uẩn khúc ở trong góc tối.

Tất cả những thứ trên đều chỉ đến một gia tộc mạnh, Tiền gia!

“Đúng vậy, ngươi có vị trí của bọn họ không?” Thanh Vũ nói ra.

“Đây là tấm bản đồ của Không Vũ quốc, vị trí của Tiền gia cũng nằm ở trên đó,
mời Giáo Hoàng nhận lấy.” Vương Lăng nhanh nhẹn lục tìm vật phẩm ở trong túi
trữ vật và lấy ra một tờ bản đồ lớn đưa cho Thanh Vũ.

Thanh Vũ cầm tấm bản đồ trên tay rồi mở ra, có rất nhiều điểm đánh dấu ở trên
bản đồ, rất chi tiết và tỉ mỉ, ghi lại những nơi như đồng bằng, vùng núi, thậm
chí là nơi có thể trồng linh dược, lúa nước, chính Không Yên cho người đi khắp
nơi, tìm hiểu địa thế để tổng hợp lại và vẽ ra tờ bản đồ này.

“Giáo Hoàng muốn tấn công Tiền gia sao?” Vương Lăng nhịn không được và lên
tiếng hỏi. Theo Vương Lăng nghĩ, loại tồn tại giống như ký sinh trùng giống
Tiền gia nên diệt càng sớm càng tốt.

“Ta chỉ chào hỏi Tiền gia một chút mà thôi.” Thanh Vũ lạnh nhạt trả lời, sau
đó hắn liền sử dụng linh lực bao quanh cơ thể, bay lên không trung hướng về
phía tây bắc, tấm bản đồ thì lơ lửng bay đến trên tay Vương Lăng.

“Tạm biệt Giáo Hoàng đại nhân!!” Vương Lăng, Vương Tinh đề cao giọng chào. Sau
đó hai người nhìn nhau rồi cười, xem ra Tiền gia sẽ gặp xui xẻo trong ngày hôm
nay.

“Chúc mừng cậu nha, Vương Tinh, từ nay không cần lo lắng nữa rồi.” Vương Lăng
lên tiếng cười nói.

Vương Tinh ưỡn ngực, tự hào nói: “Nếu không phải tôi nhanh trí, phát hiện ra
bài kiểm tra ngầm của Giáo Hoàng thì tôi đã không thể được ngài ấy coi trọng
rồi.”

“Bài kiểm tra ngầm? Đúng, đúng, ngài ấy quả là một người tài giỏi và thông
minh.” Vương Lăng cười gượng, nào có bài kiểm tra ngầm gì, không nhận ra nét
mặt đơ đơ của Giáo Hoàng sao?

Cái thằng Vương Tinh này quá tự tin vào trí thông minh rồi!

Nhưng may mắn là Giáo Hoàng không chấp nhặt với Vương Tinh, còn khen ngợi và
giao trọng trách nữa, lòng của Vương Lăng bắt đầu khâm phục Vương Tinh hơn
nhiều và không có đố kỵ, hai người làm bạn từ nhỏ và được nuôi dưỡng bởi Không
Yên, tình cảm rất tốt.

“Đáng tiếc, hôm nay tôi không thể ở lại nâng ly với anh được rồi, tôi còn có
việc quan trọng không thể lười biếng như trước nữa.” Vương Tinh lắc đầu thở
dài, khuôn mặt mập mạp phúc hậu đã bán đứng Vương Tinh.

Cái tên này có bao giờ nghiêm túc làm việc? Cứ có thời gian thì lại chạy tới
nhà bếp ăn vụng! Không thì cũng đãi tiệc với các bữa ăn thịnh soạn.

“Đúng là đáng tiếc thật.” Vương Lăng gật đầu, mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng ông
cứ gật đầu cho Vương Tinh vui, chẳng mấy chốc thì cái thằng Vương Tinh này
cũng trở lại với tính tình lười biếng mà thôi.

“À, cậu cần biết nơi các Linh Dược Sư ở lại phải không? Để tôi dẫn cậu đi.”
Vương Lăng nhanh trí chuyển đề tài, nếu không cứ nghe tên Vương Tinh luyên
thuyên thì mệt mỏi đến chết mất.

“Anh nói đúng, chúng ta đi thôi, phục vụ cho Giáo Hoàng và Giáo Đình là một
công việc không thể lơ là, tôi cần cố gắng hết sức mình!” Vương Tinh nghiêm
giọng trả lời.

“Nguyễn Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!” Cuối cùng, Vương Tinh còn
bồi thêm một câu thể hiện quyết tâm cao độ của ông.

“Chết! Tôi quên mất kể về công lao của Tina, chính cô ta thu thập bảy phần
mười số dược liệu tôi đang mang trên mình.” Vương Tinh giật mình nhớ ra chuyện
chưa làm.

“Tina là ai?” Vương Lăng ngây người, hôm nay các từ ngữ lạ cứ xuất hiện liên
lục làm Vương Lăng cảm thấy xa lạ hơn với Giáo Đình, có nhiều bí mật mà ông
vẫn chưa hề hiểu rõ, ví dụ như tại sao Giáo Hoàng lại đóng thuyền phá băng?

“Một cô gái xinh đẹp sở hữu năng lực phi phàm, cô ta hiền lành và rất thích
giúp người, và cô ấy vừa trở thành một thành viên danh dự của Linh Dược Đường,
nếu tính ra, cô ta còn giỏi hơn tôi nhiều.” Vương Tinh thoải mái trả lời, toàn
những lời nói bay bổng tốt đẹp về Tina cả.

“Có người lại tài giỏi đến vậy?” Vương Lăng nói một cách bất ngờ, được Vương
Tinh – một kẻ luôn tự đề cao bản thân và tự kỷ ở cấp độ cao khen ngợi, vậy thì
người con gái kia thật sự giỏi giang.

“Có nhiều người như vậy ở Hành Tinh Gaia lắm, nhưng có hai người tôi không
muốn gặp gỡ chút nào, bọn họ thật quá đáng!!” Vương Tinh thản nhiên nói tiếp.

“Là ai vậy?” Vương Lăng hiếu kỳ, có người cho Vương Tinh ăn hành ở Hành Tinh
Gaia? Làm cho một Đường Chủ tôn quý tức giận mà không dám phản kháng sao?

“Cũng là hai cô gái, bọn họ làm tôi tức muốn điên, một người gọi là Lilith,
một người gọi là Linda, nhất là cô gái tên Lilith kia, cái gì cô ta cũng biết,
cái gì tôi định làm thì cô ta cũng đoán được, tưởng như cô ấy đang điều khiển
tôi vậy!!” Vương Tinh nói với một khuôn mặt đỏ chót, lúc gặp gỡ Tina thì còn
gặp thêm hai người đáng sợ kia làm Vương Tinh sợ đến da đầu đổ mồ hôi hột, kể
từ giây phút đó Vương Tinh không hề dám gây khó dễ cho Tina, dù cô ta cũng là
một mối đe dọa đến vị trí Đường Chủ.

“Có loại người đáng sợ đến thế sao?” Vương Lăng lại tiếp tục kinh ngạc.

“Đúng vậy, chỉ kể thôi thì không đáng sợ đâu, khi gặp hai cô ta, anh mới biết
thế nào là ức chế mà không dám nói gì.” Vương Tinh nói với nét mặt sợ sệt.

Vừa kể về sự vật mới lạ ở Hành Tinh Gaia cho người bạn thân biết, Vương Tinh
và Vương Lăng tiếp tục cuộc hành trình mà điểm kết thúc là một nơi tương lai
sáng lạng, cả hai không hề hay biết rằng, ở tương lai, bọn họ sẽ trở thành một
truyền kỳ như thế nào đâu.

“Tây bắc Không Vũ quốc, là nơi này rồi.” Thanh Vũ đứng trên bầu trời cao, ánh
mắt nhìn xuống mặt đất mặc cho cơn gió lạnh cứ thổi qua người, tay áo phất
phới.

Đôi mắt tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng làm Thanh Vũ có được thị giác mạnh hơn,
khám phá ra nhiều thứ bị ẩn dấu.

“Không có đại trận bảo vệ, một khu nhà rộng lớn gần ở biên giới lại không cần
phòng vệ sao?” Thanh Vũ cau mày.

Gần biên giới, nơi mà tán tu ưa thích hoạt động, nhưng toàn bộ khu nhà cổ xưa
bên dưới được làm bằng vật liệu đắt tiền, đều đạt cấp hai trở lên, có nơi còn
đạt cấp ba, nếu lấy chúng đem bán thì kiếm được một số lớn linh thạch tiêu
xài.

Ấy vậy mà không có bất kỳ tán tu nào mò đến đây.

Thanh Vũ không suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì tới đây rồi thì hắn phải kiểm tra
xem Tiền gia có bí mật gì, tại sao lại thích phá hoại Giáo Đình và Không Vũ
quốc.

Thân là một Giáo Hoàng, nếu có kẻ gây rối, lừa đạt Tín Đồ thì Thanh Vũ cần bắt
người cầm đầu để trừng phạt.

Thanh Vũ rơi xuống từ trên cao và đặt chân lên mặt đất một cách nhẹ nhàng, chỉ
tạo ra một cơn gió thổi ra xung quanh làm cuốn lên một lớp bụi cát.

“Xin chào, chúng tôi chờ ngài đã lâu, vị khách quý Giáo Hoàng của Quang Minh
Giáo Đình.” Một ông lão mặc bộ đồ cũ nát nhưng ngăn nắp, sạch sẽ đang đứng
trước cánh cửa lớn của khu nhà với diện tích rộng, ông ta nở nụ cười hòa nhã
nói.

“Ông biết ta là ai?” Thanh Vũ lạnh nhạt lên tiếng.

“Tất nhiên rồi thưa ngài.” Ông lão cười nhẹ trong khi gật đầu.

“Ngài đã đến muộn hơn dự tính của chúng tôi hai ngày.”

“Ông đã ở đây chờ ta rất nhiều ngày?” Thanh Vũ lạnh lùng hỏi, ánh mắt dò xét
ông lão, nhưng ông ta được bảo vệ bởi một pháp bảo nào đó khiến Thanh Vũ không
thể thấy rõ tu vi của ông ấy.

“Đúng vậy, tôi chờ ngài kể từ khi Huynh Đệ Hội bị ngài và Không Yên dọn dẹp.”
Ông lão mỉm cười trả lời.

“Mục đích của các ngươi là gì?” Thanh Vũ hơi liếc nhìn xung quanh rồi lạnh
nhạt hỏi.

“Đương nhiên, chúng tôi đang trừ khử kẻ có thể gây hại đến kế hoạch nửa thiên
niên kỷ của Tiền gia và Luyện Hồn Tông rồi.” Ông lão vẫn có tư thái nhẹ nhàng,
nhưng lời nói thì ẩn chứa sát khí nồng đậm.

“Các ngươi đã tính toán gài bẫy ta? Và Các ngươi rất tự tin rằng có thể trừ
khử ta nhỉ?” Thanh Vũ cười nhẹ, thản nhiên đón nhận sát khí của mấy người đang
mai phục ở xung quanh, không có vẻ là lo lắng hay muốn chạy trốn.

“Ngài rất mạnh, chúng tôi không phải là đối thủ, chỉ đành phải sử dụng thủ
đoạn để chống lại.” Ông lão nghiêm túc gật đầu.

“Chúng tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ dành cho ngài khi ngài đến đây, chúc
ngài vui vẻ khi nhận lấy nó, một chút lòng thành từ Luyện Hồn Tông!”

Vừa nói xong, không đợi Thanh Vũ trả lời, ông lão lập tức quát lớn trong khi
đôi tay thì kết ấn quyết huyền ảo, bầu không khí đột ngột lạnh giá, gió thì
thổi lớn tạo ra âm thanh vù vù kinh khủng.

“Khởi trận! Luyện Hồn Địa Ma Trận!!!” Giọng nói của ông lão rất vang dội.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #485