Người đăng: thanhsontv2009
Hạc Vĩnh Tuân ngước nhìn tòa thành hơi cổ xưa từ cửa sổ xe, ngay cả Thương
Lăng – người có nhiều kiến thức rộng rãi cũng phải cảm thán trước sự đồ sộ của
tòa thành.
Hạc Vĩnh Tuân chỉnh chu quần áo cho gọn gàng, bộ đồ làm từ lụa thương hạng đẹp
đẽ, dù khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng thần thái vẫn như cũ, tựa như một thư sinh
bước ra từ gia tộc hào môn quý phái.
Mỗi một bước đi đều để lộ ra phong thái nhẹ nhàng, nụ cười mỉm khiến người
khác có hảo cảm vẫn đọng ở trên môi.
Thương Lăng thì giống như một người quản gia tận tụy đi theo sau Hạc Vĩnh
Tuân, còn đám người đi cùng họ thì nhanh chóng thu xếp đám Viêm Văn Hổ, có hơn
mười thùng xe dùng để chứa vật phẩm tặng cho Không Vũ quốc và Tiệm Tạp Hóa
Quang Minh.
Tới đây đủ để biết Hạc Vĩnh Tuân coi trọng chuyến đi tưởng chừng như vô nghĩa
tới thế lực một sao xa xôi này, lễ vật đều là tài nguyên tu luyện hay tài
nguyên luyện chế pháp bảo, phù, luyện khí dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở nên.
Theo như bọn họ được biết, mấy tháng gần đây, tu sĩ ở Không Vũ quốc đột nhiên
mạnh mẽ hơn mấy quốc gia xung quanh rất nhiều, mấy Thành Chủ đều có tu vi Trúc
Cơ đỉnh phong, nửa bước Kết Đan trở lên, ngay cả Hạc Vĩnh Tuân cũng coi trọng
họ.
Hạc Vĩnh Tuân nghĩ rằng có một bí mật động trời nào đó đứng sau Không Vũ quốc,
Kinh Hồng quốc, Tiệm Tạp Hóa Quang Minh vì ba thế lực này luôn hỗ trợ cho
nhanh với tình cảm đặc biệt không thể bị chia rẽ.
Phân bộ của Luyện Đan Sư chính là một ví dụ sống sờ sờ, chỉ sau vài ngày kể từ
khi tiệm tạp hóa đi vào hoạt động, đám Luyện Đan Sư cuốn gói đi mất, người
quản lý hai quốc gia không hề có ý định giữ lại bọn họ làm gì.
Dù Luyện Đan Sư đã từng giúp đỡ bọn họ, cung cấp đan dược đột phá và tu luyện.
Chứng tỏ tiệm tạp hóa có một địa vị cao cả đối với hai quốc gia.
Đều là tu sĩ với nhau, dù các tu sĩ ở hai quốc gia này rất yếu so với Phi Hạc
thương hội nhưng Hạc Vĩnh Tuân không bao giờ cho rằng bọn họ là ngu dốt cả.
“Loại quốc gia hẻo lánh, đẳng cấp mới có một sao nào lại cho tu sĩ Trúc Cơ sơ
kỳ, trung kỳ làm lính canh cổng thành chứ?” Thương Lăng hơi ngẩng đầu lên cao,
chậc lưỡi nói trong khi đánh giá đám lính gác đang làm nhiệm vụ cực nghiêm
túc.
Lính gác lạnh nhạt nhìn xuống đoàn xe Viêm Văn Hổ, và có người lập tức đi
thông báo cho người nào đó.
“Đây là Vương Thành của Không Vũ quốc à?” Hạc Vĩnh Tuân nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy.” Một người bước tới gần, một cô gái xinh xắn có nét đẹp riêng biệt
của tu sĩ, làn da trắng ngần, đôi mắt linh động cuốn hút đến lạ kỳ.
“Chào Kỳ Vân, chuyến đi tốt đẹp chứ?” Hạc Vĩnh Tuân cười nhìn cô gái có tên Kỳ
Vân.
Bọn họ gặp nhau tại một vùng đất hoang vu, lai lịch của Kỳ Vân là một chuyện
hết sức bí ẩn, Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng gặp cô ta giữa đường, Kỳ Vân đưa ra
lời đề nghị đi nhờ xe của bọn họ, và thế là Hạc Vĩnh Tuân đồng ý.
Cả đường đi, Kỳ Vân không nói mục đích của cô ấy là đâu, và thế là cô ta theo
đám người Hạc Vĩnh Tuân tới Không Vũ quốc.
“Cảm ơn cậu đã cho tôi đi nhờ.” Kỳ Vân mỉm cười nói.
“Không có gì, cô đã từng tới đây rồi sao?” Hạc Vĩnh Tuân hiếu kỳ hỏi.
Kỳ Vân gật đầu nói: “Tới một lần vào mười tám năm trước.”
“Vậy thì chắc hẳn cô quen thuộc với Vương Thành lắm phải không?” Hạc Vĩnh Tuân
hỏi tiếp, nét mặt hơi bất ngờ vì câu trả lời của Kỳ Vân.
Bởi vì Kỳ Vân trông như một cô gái tuổi đôi mươi, dạt dào sức sống của thanh
xuân tươi đẹp, mà dựa theo ba động của linh lực trên người cô ấy, cô ta đạt
cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ.
Đáng lẽ ra, tuổi thọ tăng thêm do Trúc Cơ kỳ mang đến không thể giữ cho Kỳ Vân
trẻ trung như thế được.
Ít gì cô ta cũng sống hơn ba mươi, thậm chí bốn mươi năm trời.
“Không có quen thuộc gì, tôi chỉ đứng nhìn nó từ xa thôi.” Kỳ Vân nhẹ nhàng
lắc đầu.
“Vĩnh Tuân công tử tới đây là để giao dịch với tiệm tạp hóa gì đó sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi muốn mua một ít vật phẩm từ bọn họ.” Hạc Vĩnh Tuân gật
đầu trả lời, không có giấu diếm gì Kỳ Vân.
“Còn cô thì sao? Cô tới đây để làm gì?” Hạc Vĩnh Tuân hỏi lại.
Kỳ Vân cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm vô định, sau một hồi thì Kỳ Vân
mới nhìn sang Hạc Vĩnh Tuân, nhẹ giọng trả lời: “Tôi đến đây là để tìm một
người.”
“Ồ!” Hạc Vĩnh Tuân ngạc nhiên thốt lên.
“Một người bạn của cô à?”
Kỳ Vân lắc đầu nói: “Một người thân của tôi.”
“Một người thân?” Hạc Vĩnh Tuân không hiểu.
“Chẳng lẽ có một người thân bị lạc ở Không Vũ quốc sao?”
“Đúng vậy, mà tôi cũng không chắc nữa.” Kỳ Vân gật đầu một cái rồi nói, chân
mày nhíu lại rồi giãn ra.
Ở xung quanh, sự xuất hiện của Phi Hạc thương hội tạo nên oanh động lớn, nhiều
người hiếu kỳ nhìn đám người Hạc Vĩnh Tuân như nhìn con vật lạ đời nào đó.
Nhất là những tán tu thì thì thầm bàn tán, ánh mắt hơi kiêng kỵ khi thấy là cơ
đang tung bay phấp phới kia.
“Phi Hạc thương hội, tại sao bọn họ lại ở đây?”
“Hình như đó là Hạc Vĩnh Tuân thiếu chủ, con của Hạc Vĩnh Siêu, ông ấy là một
trong ba người cầm lái của Phi Hạc thương hội.”
“Bọn họ tới đây làm gì thế nhỉ?”
“Thôi, chúng ta đừng có nói nữa, đi thôi, kẻo lại mang họa vào thân mất.”
“Đám người Phi Hạc thương hội không phải kẻ hiền lành đâu, tôi nghe phong
phanh rằng mấy năm trước, có tán tu cảnh giới Kết Đan Chân Nhân đắc tội bọn
họ, ngay sau đó tên Chân Nhân bị trảm đầu giữa một tòa thành trì, người của
Phi Hạc thương hội tự tay làm việc đó.”
“Cái gì? Kết Đan Chân Nhân còn bị chết thảm dưới tay bọn họ?” Có người hoảng
hồn nói.
“Chúng ta đừng nên đắc tội họ.” Thế là đám tán tu không dám nói nhiều nữa, bọn
họ nhanh chóng giao phí vào thành, biến mất khỏi tầm mắt của Hạc Vĩnh Tuân.
“Xin hỏi mọi người là Phi Hạc thương hội phải không?” Bỗng nhiên, có ba người
lính gác bay xuống tường thành, bình tĩnh hỏi.
Hạc Vĩnh Tuân tiến lên một bước rồi trả lời: “Đúng vậy, tôi là Hạc Vĩnh Tuân.”
“Nghe danh đã lâu, Không Yên đại nhân đang chờ mọi người ở bên trong Vương
Cung.” Một người lính gác mỉm cười trả lời.
“Để tôi đưa mọi người tiến vào Vương Cung.”
“Làm phiền anh rồi.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu, dù nói chuyện với lính gác có địa
vị thấp nhưng vẫn không mất đi phong thái tao nhã kia.
Người lính gác nhìn thấy thái độ của Hạc Vĩnh Tuân rất lịch sự, thái độ cũng
vui vẻ hơn nhiều.
“Vương Thành có một nơi dành cho thú cưỡi, tôi sẽ dẫn mọi người đến đó.” Hai
người lính gác khác thì lên tiếng nói.
“Đi thôi.” Hạc Vĩnh Tuân ra lệnh cho những người đi cùng hắn, để bọn họ dắt
bầy Viêm Văn Hổ đi theo hai người lính gác đó.
“Kỳ Vân, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?” Hạc Vĩnh Tuân quay sang hỏi Kỳ
Vân.
Kỳ Vân trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói: “Giờ thì tôi không có gì để làm, đi
một chuyến tham quan Vương Cung cũng được.”
“Làm phiền Vĩnh Tuân công tử rồi.”
“Không phiền đâu.” Hạc Vĩnh Tuân lắc đầu nói.
“Mời anh dẫn đường.” Hạc Vĩnh Tuân nhìn sang người lính gác.
“Mời theo tôi.” Người lính gác đi trước.
Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng, Kỳ Vân và một số người có nhiệm vụ mang lễ vật
theo, để tặng cho Không Vũ quốc, có năm rương chứa đầy tài nguyên, bằng khoảng
năm sáu phần mười tài phú của một thế lực một sao.
Dù ở trong Phi Hạc thương hội, Hạc Vĩnh Tuân mất đi vị thế vốn có, địa vị giảm
sút và bị người xa lánh, nhưng một số người làm việc cho Hạc Vĩnh Siêu vẫn
nuôi hi vọng nhỏ với Hạc Vĩnh Tuân, giúp đỡ cho Hạc Vĩnh Tuân một ít tiền tài
thì rất dễ dàng.
Tuy nhiên, bọn họ không dám làm quá trớn, đưa tay vào cuộc so tài giữa các
thiếu chủ, nếu không Phi Hạc thương hội sẽ không bỏ qua cho họ.
Đương nhiên, mấy quy định kia chỉ dành cho người có quyền lực, ngoại trừ Hạc
Vĩnh Tuân, một người bị đám thiếu chủ chèn ép, hạ độc.
Ngoài Thương Lăng – người làm việc trung thành với Hạc Vĩnh Siêu ra thì Hạc
Vĩnh Tuân không còn gì nữa, các mối làm ăn bị chia cắt, tài lực ít ỏi dẫn đến
việc làm liều như bây giờ.
Gửi gắm hi vọng vào thế lực một sao nhỏ yếu? Ở trong mắt những thiếu chủ khác,
Hạc Vĩnh Tuân như một con hổ con cùng đường, chỉ đành nhe răng múa vuốt một
cách đáng thương, vô hại.
“Cô gái Kỳ Vân này rất khó lường, không đơn giản như thiếu chủ nghĩ đâu, hãy
cẩn thận với cô ta.” Thương Lăng lặng lẽ truyền âm cho Hạc Vĩnh Tuân trong khi
cậu ta đang trò chuyện với Kỳ Vân.
Kỳ Vân chỉ đáp lại cực kỳ ngắn gọn, không muốn nói về bản thân quá nhiều cho
Hạc Vĩnh Tuân.
“Tôi biết.” Hạc Vĩnh Tuân bình tĩnh trả lời lại cho Thương Lăng.
Còn Kỳ Vân thì cảm thấy cái gì, cô mỉm cười nhẹ.
“Này anh bạn, tại sao anh đạt tu vi Trúc Cơ trung kỳ như vẫn làm một người
canh gác ở tường thành vậy.” Hạc Vĩnh Tuân đột nhiên hỏi người lính gác đang
dẫn đường.
Người lính gác cười nói: “Tên tôi là Nguyễn Dư Liêu, bởi vì tôi nhận ân huệ từ
Không Yên đại nhân vì thế tôi muốn đóng góp một ít sức mình vào xây dựng Không
Vũ quốc.”
Dư Liêu vừa nói, nét mặt vui vẻ không giả dối chút nào, hơn nữa, Dư Liêu còn
tự hào nữa.
“Không Yên là người quản lý Không Vũ quốc ở hiện tại sao?” Hạc Vĩnh Tuân hỏi
tiếp.
Nguyễn Dư Liêu gật đầu nói: “Đúng vậy, ngài ấy rất vĩ đại, là người vực dậy cả
một quốc gia đang ở bên bờ diệt vong như Không Vũ quốc.”
“Hơn nữa, ngài ấy còn là một thành viên quan trọng của—“ Nguyễn Dư Liêu nói
một hơi, nhận thấy mọi chuyện hình như hơi quá đà, thế là Dư Liêu không nói
tiếp giữa khúc quan trọng.
“Không Yên là thành viên quan trọng của thế lực gì?” Hạc Vĩnh Tuân hỏi tiếp.
Nguyễn Dư Liêu lắc đầu: “Tôi không thể nói, xin mọi người hãy quên nó đi.”
Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng hay Kỳ Vân đều lạ lùng với cách trả lời cực kỳ thận
trọng của Nguyễn Dư Liêu, một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ lại cam tâm làm việc cho
Không Yên – một tu sĩ vừa đạt Trúc Cơ hậu kỳ theo như tin tức bọn họ thu được.
Với lại, khi nhắc đến một tồn tại thần bí nào đó, Nguyễn Dư Liêu kiên quyết
không nói.
“Là Quang Minh Giáo Đình phải không?” Kỳ Vân đột ngột lên tiếng.
Nguyễn Dư Liêu quay sang nhìn Kỳ Vân một cái, sau đó mới gật đầu: “Đúng vậy,
Quang Minh Giáo Đình chính là ân nhân của cả Không Vũ quốc.”
“Quang Minh Giáo Đình?” Thương Lăng nhíu mày.
“Không phải đó chỉ là một tổ chức tuyên truyền tà giáo cho phàm nhân vô tri
hay sao?”
“Mời ông hãy tôn trọng một chút.” Nguyễn Dư Liêu lạnh lùng nhìn Thương Lăng,
mặc dù cảm nhận hơi thở cường đại của Kết Đan đỉnh phong nhưng Nguyễn Dư Liêu
không có vẻ gì là sợ sệt cả.
“Tới Vương Cung rồi thưa các vị.” Nguyễn Dư Liêu dẫn mọi người đến trước một
cái cổng sắt khổng lồ, có hai hàng lính canh đang đứng trấn giữ, mỗi người đều
đạt Trúc Cơ trung kỳ.