Người đăng: thanhsontv2009
“Lần này, phải lấy nhiều Tinh Hoa Của Đất Trời để đột phá đến cảnh giới Trúc
Cơ hoàn mỹ, tôi nghĩ rằng thể chất của cô đòi hỏi năng lượng vượt xa người
thường.” Belsin phân tích.
Quang Minh Thánh Thể nằm trong những loại thể chất hàng đầu, hiếm có đến người
người phát điên vì ghen tỵ, đồng thời, đi đôi với sự cường đại của Quang Minh
Thánh Thể, Ngọc Trang phải bỏ ra nhiều hơn mọi người để lấy được thứ cô mong
muốn.
Thông thường, cái giá kia cao hơn gấp mười lần so với người khác.
“Trúc Cơ Cốc ở Xích Nghĩ Sâm Lâm vừa mới bị phát hiện, chưa ai thăm dò nơi đó
trước đây cả, vì thế tôi nghĩ Trúc Cơ Thạch rất dồi dào, đủ để tôi đột phá.”
Ngọc Trang suy nghĩ một lát rồi nói.
“Hi vọng là như vậy.” Belsin gật đầu đồng ý.
Nói thật thì Belsin chưa bao giờ đến nơi gọi là Trúc Cơ Cốc cả, trong Thiên Sứ
tộc hay nơi Thiên Sư tộc đang ở có nhiều nơi thần kỳ, đếm mãi không hết, chúng
thường hung hiểm nhưng chúng cho mọi người một cơ hội vươn tới đỉnh cao hơn,
vì thế, mấy nơi kia thu hút nhiều người mạo hiểm.
Belsin từng tiến vào một khu vực thần kỳ và nhận được tạo hóa, đi kèm với
những tạo hóa kia là các trận chiến đẫm máu không nhân nhượng.
Bất cứ ai cũng đều muốn thu hoạch được tạo hóa dành riêng cho bản thân họ cả.
Trúc Cơ Cốc này không ngoại lệ.
“Yên tâm đi, với sức mạnh hiện giờ của cô thì tôi cam đoan rằng chẳng ai có
khả năng chống lại cô ở Trúc Cơ Cốc đâu, vì tất cả người tiến vào trong đều bị
giới hạn ở cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong trở xuống.” Belsin cười nhẹ nói.
Ngọc Trang vẫn không khẳng định lắm, cô lắc đầu nói: “Thế giới tràn ngập những
điều thần bí, chúng ta không nên khinh thường người khác.”
“Cẩn thận là tốt, khiêm tốn là tốn, nhưng không được khinh thường bản thân.”
Belsin nhàn nhạt nói.
“Hoa Linh đi ra từ Trúc Cơ Cốc, cô nên hỏi Hoa Linh về tình trạng ở bên trong,
bởi vì Hoa Linh nói trong đó có một người xấu.” Belsin chậm rãi nói.
“Người xấu trong miệng Hoa Linh tất nhiên là một tồn tại mạnh mẽ.” Ngọc Trang
ngưng trọng nói.
“Vì thế, hãy tìm ra cách đối phó kẻ đó.” Belsin bình tĩnh nói.
Trúc Cơ Cốc giới hạn những người đạt cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong trở xuống,
đó là một trong những điều kiện để bước vào trong nơi đặc biệt này.
Còn những sinh vật, người bên trong không bị ảnh hưởng gì, cảnh giới của họ
vẫn có thể tăng lên đều đặn, vì thế các tồn tại ở bản thổ, sinh trưởng ở Trúc
Cơ Cốc sẽ có sức mạnh khó đoán, thậm chí có kẻ còn đạt đến cảnh giới Tứ Dương
kỳ.
Hoa Linh chính là một minh chứng tốt nhất.
Ngọc Trang có thể không sợ người ở bên ngoài như tu sĩ, nhưng lại cần phải
thận trọng với người bên trong.
“Tôi sẽ để ý.” Ngọc Trang gật đầu nói.
Bóng Trăng in lên mặt nước nhộn nhạo đang chảy nhẹ về phía bờ, sóng nước lăn
tăn màu bạc nhìn từ xa giống như một điệu múa của hồ, một điệu múa độc nhất
giữa màn đêm đầy vì sao đang lấp lánh.
Bỗng nhiên, Belsin và Ngọc Trang dời tầm mắt về phía xa, đó là khu rừng bao
vây Hồ Bạch Tiên, bọn họ cảm nhận được vài hơi thở đang tiến tới gần với tốc
độ khá nhanh.
Vù vù!
Mấy tia sáng lóe lên hàn mang phóng ra khỏi khu rừng rồi nhắm thẳng vào túp
liều vải của Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị và Hoa Linh.
Linh lực bao phủ toàn bộ không gian ở xung quanh làm mọi người thức giấc, tỉnh
lại trong sự mơ màng chưa nhận ra tình cảnh nguy hiểm kia.
Belsin nhìn thấy vậy thì lắc đầu một cái, nhìn Ngọc Trang, nghiêm túc nói: “Kể
từ bây giờ chúng tôi tôn trọng quyết định của cô.”
“Bọn họ sống hay chết, chúng tôi không can thiệp vào nữa.”
Vừa nói xong Belsin liền trở nên mờ nhạt dần cho đến khi thành hư vô, biến mất
như chưa hề tồn tại.
Ngọc Trang nhìn Belsin thật sâu, anh ta đang cố gắng biểu thị quan hệ giữa đôi
bên, đáng lẽ mọi thứ ảnh hưởng xấu đến Ngọc Trang dù là nhỏ nhất hay gì đi
chăng nữa thì Thất Thánh Đại Thiên Sứ vẫn nhúng tay, kẻ nào cần phải chết đều
phải chết.
Mặc dù Ngọc Trang không đoạt lấy mạng sống của họ vẫn vậy.
Kết cục của những kẻ đó là được định sẵn ngay từ khi họ nhắm vào Ngọc Trang
rồi.
Giờ thì, Thất Thánh Đại Thiên Thứ tôn trọng quyết định của cô, không giết hại
họ nếu Ngọc Trang tha cho họ một mạng sống.
“Mình quen biết mấy người này.” Ngọc Trang nhíu mày nói, thần thức cô nhìn rõ
có hơn hai mươi người đang lao tới đây, cô từng lướt qua vài gương mặt ngay
khi đi trên đường trong một thành trì nào đó trước khi lệnh truy nã được ban
phát xuống.
Ngọc Trang liền hành động, cô nhẹ nhàng bay lên không trung, một đầu ngón tay
chỉ về phía mấy phi kiếm đang lao vùn vụt giữa không khí, linh lực ầm ầm sôi
trào nhấc lên một cơn gió mạnh thổi nghiêng cả những cây cổ thụ lớn.
Ầm!
Hàng chục thanh phi kiếm bay ngược trở về sau vì Ngọc Trang đã sử dụng pháp
thuật hệ thổ ngăn chặn đường đi của bọn chúng, đó là một bức tường cao hơn hai
mươi mét.
Sau khi làm xong nhiệm vụ, bức tường tan biến trở lại thành linh lực, hai mươi
ba người đi ra khỏi khu rừng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Ngọc Trang.
“Chính là bọn họ, bọn họ bị Kỷ Hằng Quốc truy nã.” Một người hô hào trong khi
chỉ tay về phía Ngọc Trang.
Dương Khả, Tiêu Mị, Hoa Linh mơ màng bước ra ngoài túp lều, mất vài giây ngắn
ngủi thì họ mới vào trạng thái đề phòng đám người lạ vừa xuất hiện.
“Ngọc Trang tỷ tỷ.” Dương Khả lên tiếng gọi.
“Bọn chúng vừa tấn công.” Ngọc Trang nhẹ giọng nói.
“Thật sao?” Tiêu Mị tức giận.
“Bọn họ là người xấu, Hoa Linh ghét người xấu.” Hoa Linh thì khua tay múa
chân, phồng má lên nói.
“Được rồi, chúng ta đi đánh người xấu có được không?” Dương Khả vừa lại gần
Hoa Linh vừa nói.
Hoa Linh liếc Dương Khả một cái, rồi thuận tiện nhìn luôn cả Tiêu Mị, hai cô
gái này đang đến gần sát Hoa Linh, tiếp theo, Hoa Linh chu mỏ nói: “Một mình
Hoa Linh đã đủ đánh người xấu, bạn Dương Khả và bạn Tiêu Mị không đánh lại
người xấu đâu.”
Lắng nghe lời của Hoa Linh, giọng nói chân thành làm người khác tin phục vô
điều kiện, khóe miệng và mí mắt của Dương Khả, Tiêu Mị giật giật, treo nụ cười
khó coi.
Hơn nữa, lời nói tiếp theo còn làm tim họ đau đớn.
“Bạn Ngọc Trang, Hoa Linh cùng bạn Ngọc Trang đi đánh người xấu.” Hoa Linh bay
đến gần Ngọc Trang, tay nhỏ giơ lên cao.
“Hoa Linh, em ở đây cùng Dương Khả và Tiêu Mị đi, một mình chị đủ đánh bại
người xấu rồi.” Ngọc Trang lấy ngón tay chạm vào má của Hoa Linh trong khi
nói.
“Bạn Ngọc Trang cố lên.” Hoa Linh gật đầu, thái độ khác hoàn toàn khi nói
chuyện với Dương Khả và Tiêu Mị.
“Đúng đó, Hoa Linh, em lại đây cùng bọn chị nào.” Tiêu Mị dùng tay ngoắc ngoắc
gọi Hoa Linh.
Hoa Linh bay tới gần Dương Khả và Tiêu Mị, sau đó vượt qua họ, đứng trước hai
người giống như đang bảo vệ vậy.
“Bạn Dương Khả và bạn Tiêu Mị hãy đứng sau Hoa Linh, Hoa Linh sẽ bảo vệ hai
bạn khỏi người xấu.” Hoa Linh thuần khiết nói.
Dương Khả, Tiêu Mị: “…”
Giữa cuộc nói chuyện làm Dương Khả, Tiêu Mị cảm thấy tuổi thân, đám người vừa
xuất hiện cũng đã xác định được danh tính của ba người Ngọc Trang.
“Đúng là bọn họ rồi, nếu chúng ta bắt họ áp giải về Kỷ Hằng Quốc thì cuộc sống
sẽ thay đổi! Thậm chí chúng ta còn được nhận một chức vụ cao ở Kỷ Hằng Quốc ấy
chứ.” Một người tham lam nói.
“Haha! Không uổng công chúng ta truy tìm bọn họ, tôi liền biết họ đang ở đây
mà, ai mà không thích du ngoạn Hồ Bạch Tiên chứ?”
“Thật không biết họ có bệnh gì không, bị truy nã còn thảnh thơi ngắm cảnh.”
“Chúng ta cùng nhau tiến lên, bắt giữ họ.”
“Đó là vật gì.” Có người để ý đến Hoa Linh.
“Tôi không biết, mặc kệ, trước tiên bắt ba người kia, thưởng thức mỹ nữ một
phen rồi mới đưa cho Kỷ Hằng Vương Triều để lấy phần thưởng.”
“Đúng vậy, Thạch Tứ nói rất chính xác.” Một người gật đầu nói.
“Haha! Mấy cô em gặp chúng ta thì coi như là xui xẻo rồi.” Thạch Tứ vừa bước
đi vừa cười to nhìn Ngọc Trang.
“Trúc Cơ đỉnh phong? Ta khuyên mấy cô đừng chống cự để miễn một ít đau khổ.”
Một người nữa cũng bước đi theo Thạch Tứ, hắn có tên là Dư Bình.
Hai mươi mấy người ăn mặc khác nhau, y như một đám thợ săn thường hay tụ tập
trước khi vào rừng săn bắn vậy, tay họ cầm pháp bảo là phi kiếm, một loại pháp
bảo cực kỳ thông thường của Tu Chân Giới, tìm chúng rất dễ vì nơi nào cũng bán
đầy.
“Ta từng nhìn thấy các ngươi.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói.
“Ở Tĩnh Lan thành, các ngươi không phải là tán tu, mà là một đội ngũ dong binh
đoàn, tại sao các ngươi lại đuổi theo chúng ta?”
Tĩnh Lan Thành là một nơi ba người Ngọc Trang từng đi qua, và họ biết bản thân
bị truy nã bởi Kỷ Hằng Quốc, giá cả hấp dẫn mê người, Ngọc Trang không muốn
gặp phiền phức nên rời khỏi Tĩnh Lan Thành thật nhanh, nào ngờ có người đuổi
theo họ.
“Haha! Cô em biết chúng ta là dong binh đoàn luôn đấy.” Thạch Tứ cười lạnh.
“Sao? Sợ rồi sao, dong binh đoàn không chỉ săn hung thú, yêu tộc, mà còn săn
cả người đáng giá, cái đầu của ba cô em rất giá trị đấy.” Dư Bình lạnh nhạt
nói.
“Đừng nói nhảm nữa, giết!” Thạch Tứ rống to một tiếng rồi điều khiển phi kiếm
đâm tới Ngọc Trang, mấy chục người còn lại kể cả Dư Bình đều lạnh lùng ra tay,
thúc giục pháp bảo tấn công.
Mấy chục tia sáng lóe lên giữa bầu trời, vạch phá không khí tạo ra âm thanh
chói tay, bọn chúng mang theo lực lượng mạnh mẽ tấn công đến Ngọc Trang.
“Không tự lượng sức mình!” Dương Khả lắc đầu nói, hoàn toàn coi lũ người kia
thuộc loại vô tri.
“Đúng vậy.” Tiêu Mị đồng ý nói.
“Sao bọn người xấu này lại yếu vậy? Hoa Linh dùng một tay liền đánh ngã bọn họ
luôn á.” Hoa Linh nghiêng đầu nhỏ hỏi.
Dương Khả, Tiêu Mị im lặng, và không phản bác lại Hoa Linh, tuy nhiên, bọn
người kia đều đạt Trúc Cơ kỳ trở lên, khoảng mười hai người còn là Trúc Cơ
đỉnh phong, đội ngũ như vậy đủ xưng bá ở thế lực một sao.
Đáng tiếc, bọn họ xem thường Ngọc Trang.
Ầm!
Ngọc Trang vẫn lạnh nhạt, nét mặt thản nhiên đứng trước công kích của lũ dong
binh kia, một ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống, linh lực bạo phát cuốn ngược cả
tầng mây đang trôi trên trời cao.
Bành!
Âm thanh nặng nề vọng ra từ mặt đất, mấy chục người vừa tấn công Ngọc Trang bị
một vật hình vuông có màu xám đè trúng, miệng chảy máu tươi, ánh mắt hoảng sợ
nhìn Ngọc Trang.
Pháp bảo không có người điều khiển nên cắm đầu xuống đất rồi nằm im.
Cả không gian yên tĩnh đến lạ thường.
“Khả năng sử dụng Ngũ Hành Thánh Thuật của Ngọc Trang tỷ tỷ đã đạt tới mức độ
đăng phong tạo cực rồi.” Tiêu Mị nói một cách ngưỡng mộ.
Ngũ Hành Thánh Thuật không giới hạn cách sử dụng đối với tu sĩ như những quyển
sách công pháp khác của Tu Chân Giới.
“Nó kìa!” Đột nhiên, một giọng nói vui mừng phát ra từ bầu trời đằng xa, vài
chục phi kiếm lao tới, có nhiều người mặc đồ giống nhau, trông rất gọn gàng và
khí khái, hình như bọn họ thuộc về một tông môn nào đó.
“Đúng là nó rồi!” Một người hưng phấn chỉ tay vào Hoa Linh.
“Giết! Bắt lấy nó, phần thưởng sẽ là của chúng ta!”