Người đăng: thanhsontv2009
“Thất Thánh Đại Thiên Sư là cái quái quỷ gì?!” Kỷ Bân tái mặt hỏi, áp lực quá
lớn, thân thể không hoạt động theo ý muốn của hắn nữa, đứng trước bóng người
kia, sự tồn tại của Kỷ Bân trở nên thấp kém, ti tiện đến đáng thương.
Nhưng việc sao việc này lại xảy ra? Kỷ Bân là một trong những tu sĩ làm việc
cho Kỷ Hằng Vương Triều, được xưng là một trong mười đại tu sĩ, tu vi nửa bước
Nguyên Anh kỳ, vẻn vẹn thiếu một chân là bước vào hàng ngũ Chân Quân, đủ tư
cách đứng đầu thế lực hai sao.
Ngày thường đều ngẩng đầu nhìn người, nhưng vào giờ phút này, Kỷ Bân lại cảm
thấy hoang đường!
Kỷ Bân hắn lại thua kém người khác sao?
“Đây là ảo thuật!” Kỷ Bân đinh ninh trong lòng, âm thầm dùng linh lực kháng cự
lại, nhưng không chạm vào bất cứ pháp thuật gì, hắn không bị trúng ảo thuật,
tuy vậy, Kỷ Bân vẫn tiếp tục thúc giục linh lực, không tin tà.
Bóng người kia có vẻ lười nhác, giống như vừa mới ngủ dậy, gương mặt mơ màng,
ấy vậy mà giọng nói vẫn tràn ngập đất trời, bất cứ ai trong Kỷ Mộc Phủ đều
nghe rõ ràng dù khoảng cách có bao xa đi chăng nữa.
“Đáng tiếc, các ngươi chưa đủ tư cách để biết Thất Thánh Đại Thiên Sứ là gì?”
Người kia thở dài một tiếng.
“Và cũng không cần biết Thất Thánh Đại Thiên Sứ làm gì!”
“Nhưng hãy nhớ kỹ, người đời xưng ta là『Siêng Năng』khi ta nghiêm túc, và là
『Lười Biếng』khi bình thường.”
“Hiện giờ, ta là『Siêng Năng』.”
Bóng người nói đến đây, giọng nói thay đổi trở nên nghiêm nghị hơn nhiều.
“Những kẻ có liên quan phải chết.”
Vù!
Vừa nói dứt lời, bóng người lạnh nhạt đưa một ngón tay trỏ nhấn xuống phía
dưới, bảy tám người tu sĩ đang ngẩng đầu không biết gì thì cơ thể đột nhiên nổ
tung, Kỷ Bân mở to mắt ra nhìn, hắn nhìn thấy có một tia sáng mơ hồ khó quan
sát đã xuyên thấu qua trái tim của bọn họ, rồi dẫn linh lực bạo động nổ tung.
“Ngươi---“ Kỷ Bân lắp bắp nói, âm thanh ẩn chứa sự sợ hãi đến tận cùng, người
kia xuất thủ, hắn không nhìn thấy bất cứ động tác gì, nếu mục tiêu là hắn thì
hắn không tránh khỏi, kết cục y hệt như tu sĩ vừa chết.
“Người liên quan đều đã bị thanh trừ.”
“Tạm biệt.” Bóng người nở nụ cười nhẹ, quay đầu bước lên một bước giữa không
trung và biến mất như chưa hề tồn tại.
Ngay cả Kỷ Bân cũng không theo dấu được bóng người tự xưng là『Siêng Năng』kia,
rõ ràng, sức mạnh giữa hai bên không thuộc một đẳng cấp, lần đầu tiên sau khi
trở thành mười đại tu sĩ của Kỷ Hằng Quốc, Kỷ Bân cảm thấy bản thân nhỏ yếu
đến thương cảm.
“Kỷ Bân đại nhân.” Người quản gia run rẩy kêu lên.
“Kỷ Mộc Thành Chủ, Kỷ Chinh thiếu chủ, và những người tham gia bắt Tiêu Mị tại
quán trọ Phi Hạc đều chết sạch.”
“Chúng ta nên làm gì đây?”
Kỷ Bân khổ sở lắc đầu, theo Kỷ Bân nhận định, loại tu sĩ kia đạt cảnh giới
Nguyên Anh Chân Quân trở lên, hắn không phải là đối thủ, thậm chí sợ rằng Kỷ
Hằng Quốc không muốn đối đầu với Nguyên Anh Chân Quân vì một Thành Chủ có danh
tiếng xấu xa.
Kỷ Mộc là một Thành Chủ đốn mạt, người người đều biết, nếu không đám tán tu ở
khu rừng phía đông đã bị diệt trừ rồi, nào có cơ hội đánh cướp Ngọc Trang,
Dương Khả chứ?
Bọn chúng ở rất gần Kỷ Linh Thành để làm việc xấu, chẳng một ai sờ gáy chúng
cả.
“Tiếp tục truy nã ba người kia, chắc chắn bọn họ liên quan đến chuyện này.” Kỷ
Bân trầm giọng ra lệnh, dù sao hắn được người phái tới điều tra về Kỷ Mộc, nên
hắn phải ra một vài quyết định giải quyết, còn cứ đứng trơ trơ ra một chỗ, thì
thế nào cũng có người trách tội xuống.
“Vâng.” Mọi người gật đầu đáp, sự kinh hoàng vẫn đọng lại trong đáy mắt.
…
“Công Hội Luyện Đan Sư?”
Giữa bầu trời trong xanh cao vời vợi, một bóng người lóe lên rồi đứng vững,
ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, bao trùm toàn bộ một vùng đất, đây là khu vực
của Luyện Đan Sư.
Phân bộ ở Kỷ Linh Thành, diện tích rộng rãi chiếm vị trí quan trọng ở Kỷ Linh
Thành, người ra vào đông nườm nượp, đa số là những người mua đan dược và Luyện
Đan Sư.
Chẳng có kẻ nào phát hiện bóng người đang quan sát họ ở trên không trung cả.
“Ngọc Trang, cô ấy quá mềm yếu.” Bóng người thở dài một tiếng.
“Đáng lẽ mình sẽ ngủ một giấc no say, nhưng giờ thì lại đi hoạt động tay chân
mệt mỏi thế này.”
“Tất cả tại vì bọn họ cả, những kẻ ngu dốt vô tri.”
“Làm nốt việc ở đây rồi đi thôi.” Bóng mờ nhẹ nhàng nói một tiếng, đôi cánh
hoàng kim vỗ nhẹ, không khí ở xung quanh lập tức sôi trào lên, cơn gió mạnh
quét ngang làm đám người bên dưới ngẩng đầu nhìn.
“Có ai đó đang ở trên bầu trời!” Một Luyện Đan Sư hét lớn.
“Mau xuống đây, tên khốn này, ai cho ngươi lá gan đó?” Một người giữ chức vụ
bảo vệ Luyện Đan Sư lập tức hét lên, ánh mắt giận dữ.
“Là ai vậy nhỉ? Dám sinh sự với cả Công Hội Luyện Đan Sư, hắn chán sống rồi
sao?” Người bình thường thì cười lạnh, cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Bóng mờ xem nhẹ mọi người bên dưới, ánh mắt khóa chặt một căn phòng của Luyện
Đan Sư, nhìn xuyên qua cả trận pháp của công hội, thấy rõ một người đang ở
trong, dáng vẻ rất căng thẳng và lo lắng.
Kỷ Lưu Sa rời khỏi Kỷ Mộc Phủ sau khi kiểm tra Kỷ Mộc, ông không muốn dính líu
gì đến chuyện này nữa vì sự việc vượt ngoài khả năng của ông rồi, một vị Thành
Chủ bị phế, nếu người ở trên điều tra xuống thì ông sẽ nhận một ít đau khổ.
Cho nên Kỷ Lưu Sa trở về, làm một người ngoài cuộc, vậy thì không ai biết ông
có liên hệ nữa.
Đột nhiên, Kỷ Lưu Sa rùng mình một cái, ông đang nghiền ngẫm Bích Huyết Đằng,
dược hiệu năm trăm, dư sức luyện chế một loại đan dược dành cho Nguyên Anh
Chân Quân sử dụng.
Kỷ Lưu Sa là một người có dã tâm nhưng vẫn ẩn nhẫn, ông muốn đột phá tới Luyện
Đan Sư ba sao, khi đó, ông trở nên cao cả hơn ai hết ở Kỷ Hằng Quốc, nhận được
nhiều chú ý từ tổng bộ của Luyện Đan Sư, từ nay vươn cao đến đỉnh phong.
Bích Huyết Đằng là một trong những linh dược giúp ông làm được việc đó.
Cạch!
Hạp ngọc trên tay rơi xuống mặt đất tạo nên tiếng vang, Kỷ Lưu Sa trừng mắt
nhìn tia sáng đang đóng vào lồng ngực của mình, sau đó ông ngẩng đầu nhìn
xuyên qua lỗ thủng trên trần nhà, nhìn thấy một bóng mờ với khí chất siêu
nhiên, tuyệt trần đang đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông.
“Ngươi---“ Kỷ Lưu Sa vừa nói vừa tràn máu miệng, vài giây sau, ông ngã quỵ ở
trên bàn, máu tươi chảy xuống và rơi vào hạp ngọc, Bích Huyết Đằng diễm lệ tỏa
ra ánh sáng lung linh màu đỏ, hấp thụ máu tươi của Kỷ Lưu Sa.
Bóng mờ huyền ảo thu hồi tầm mắt, thấy một cảnh tượng rối loạn ở bên dưới, mấy
chục tu sĩ đang lao đến tấn công vì thấy bóng mờ tấn công công hội.
“Khốn kiếp!! Ngươi là kẻ nào?” Một người gầm thét, ánh mắt dữ tợn.
“Giết hắn! Giết hắn đi!!”
“Kỷ đại sư bị hắn giết chết rồi!!!”
“Người đâu? Mau sử dụng đại trận tiêu diệt hắn!!”
“Mau lên!! Khốn kiếp!!” Âm thanh gầm gừ tức giận vang vọng không dứt, đám
người ở dưới thì hỗn loạn, vội vàng bỏ chạy khỏi nơi nguy hiểm, đôi khi nhìn
về phía bầu trời, bị khí chất của bóng mờ thu hút, bọn họ muốn ngắm nhìn bóng
mờ kia thật lâu.
“Đại trận đã bị hủy!!”
“Hắn hủy đại trận rồi!” Có người kêu lớn.
“Tại sao lại như vậy? Đại trận kia có thể vây khốn cả cường giả nửa bước
Nguyên Anh đấy!!” Có người không tin tưởng.
Trong khi đó, mười mấy tên tu sĩ đã thu hẹp khoảng cách, tiến tới gần bóng mờ,
bọn họ lập tức sử dụng pháp bảo bộc phát lực lượng mạnh bạo cuốn tới, hàng
chục tia sáng lấp lánh xuất hiện trên bầu trời, lao thẳng về phía bóng mờ.
“Chết đi cho ta!!” Đám tu sĩ nói với khuôn mặt hận thù. Một Luyện Đan Sư cao
quý bị giết hại trước mắt của họ, họ giữ nhiệm vụ bảo vệ nơi này, tính ra, bọn
họ nhận toàn bộ trách nhiệm, cái chết đang chờ đón họ ở phía trước nếu không
bắt được hung thủ.
Bóng mờ thản nhiên nhìn mười mấy tu sĩ một cái, sau đó mỉm cười, tay phất lên
chào tạm biệt, chân đạp lên không khí rồi biến mất, tan vào hư không.
Pháp thuật của đám tu sĩ đánh hụt, bọn họ lập tức tản ra tìm kiếm, truy bắt
nhưng vô vọng, mấy chục tu sĩ gần như điên cuồng, lao ra tứ phía ở Kỷ Linh
Thành, quyết tâm truy tìm hung thủ.
Lúc xuất hiện một lần nữa, bóng mờ đứng ở trên một quán trọ, lần này, tia sáng
trắng lóe lên rồi biến mất, một đòn pháp thuật giáng xuống từ bầu trời, tựa
như một mũi thương của Thần Thánh trừng phạt kẻ có tội.
Tia sáng xuyên thấu qua toàn bộ những gì cản đường, đâm thủng trái tim của một
người đàn ông đang ngồi đếm linh thạch ở căn phòng trống, linh thạch hạ phẩm
chồng chất như ngọn núi nhỏ, máu tươi chảy ra từ miệng ông ta, nhuộm đống linh
thạch thành huyết thạch.
Trước khi chết, ông ấy vẫn không hề hay biết gì, nụ cười đọng trên gương mặt
tham tài.
“Giờ thì mình có thể ngủ được rồi.” Bóng mờ lười nhác nói, thần sắc thay đổi
một trăm tám mươi độ, còn ngáp một hơi dài, nước mắt chảy ra khỏi hàng mi,
trông từ xa, có một khí chất siêu tuyệt của lười biếng mà không ai bắt chước
được.
Y như lời của bóng mờ nói, khi bình thường thì bóng mờ chính là『Lười Biếng』.
“Phân thân này sử dụng quá nhiều Tuyệt Quang lực, nên hơi uể oải chút.”
“Hi vọng lần sau, Ngọc Trang không dành những việc mệt mỏi này lại cho mình
nữa.”
“Thất Thánh Đại Thiên Sứ lại đi giết những tu sĩ nhỏ yếu, nếu bọn họ biết được
thì mình sẽ bị cười thúi đầu mất.”
“Nhưng bọn chúng dám gây hại đến Ngọc Trang, mình phải thanh tẩy chúng.”
“Thật là mệt mỏi.”
Bóng mờ vừa nói vừa tan biến thành các điểm sáng nhấp nháy trên bầu trời, biến
mất hoàn toàn, không để lại một chút gì ở Kỷ Linh Thành ngoài những câu chuyện
kỳ bí rợn người, trở thành đề tài cho tán tu nói chuyện phiếm.
Cuồng phong bắt đầu nổi lên ở Kỷ Hằng Quốc, Kỷ Mộc Thành Chủ chết, Kỷ Lưu Sa
đại sư chết, người chấp sự của quán trọ Phi Hạc chết, ba nhân vật máu mặt của
Kỷ Hằng Quốc đột nhiên bị sát hại.
Kỷ Hằng Quốc sẽ không để yên!
Chắc chắn là như thế!
Nghe nói, người đại diện mới của Phi Hạc thương hội tiến vào Vương Cung ngay
giữa đêm khuya, nổi trận lôi đình với cả Quốc Vương.
Một trong ba Thân Vương của Vương Tộc lập tức trở về từ biên cương, chất vấn
Quốc Vương vì Kỷ Mộc chính là em trai của Thân Vương ấy.
Còn Công Hội Luyện Đan Sư thì trực tiếp hơn nhiều, lập tức gửi một lá thư tới
Vương Tộc, đề nghị tiến hành truy bắt hung thủ, ban thưởng một viên đan dược
gọi là Kết Anh Đan làm chấn động Kỷ Hằng Quốc.
Bên cạnh đó, người bắt được Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị được thưởng năm
viên Kết Kim Đan, trở thành trưởng lão khách mời của công hội tại Kỷ Linh
Thành.
Một ngày bình thường này, không hề bình tĩnh chút nào, từng thế lực ở bóng tối
bắt đầu hành động!