Dị Hồn Chân Quân, Cường Đại Vô Biên


Người đăng: thanhsontv2009

“Nguyên Anh Chân Quân!!” Hắc Ni ngưng trọng nói, nét mặt thay đổi thành hoảng
sợ, Hắc Ni dùng linh lực cuốn tất cả Hắc Viên lùi ra thật xa, nghi ngờ nhìn
vào bóng mờ cường đại kia.

“Nguyên Anh Chân Quân!!” Mọi người kinh hoàng, một tu sĩ nhân loại đạt tới
cảnh giới Nguyên Anh kỳ xuất hiện giữa tộc, theo như lời của Hắc Phen, tu sĩ
kia chính là chủ nhân của Hắc Phen, điều đó đồng nghĩa với việc Hắc Phen đã bị
bắt giữ và nô dịch.

“Đó là linh hồn nô ấn.” Tiểu Hắc lên tiếng nói khi nhìn thấy một điểm sáng lập
lòe trên trán của Hắc Phen, chính điểm sáng kia kết nối cho tu sĩ nhân loại
giáng lâm tại đây.

“Ngươi là ai?” Hắc Ni trầm giọng hỏi.

“Bổn tọa là Dị Hồn Chân Quân.” Bóng mờ mở miệng nói, âm thanh vang vọng không
dứt, ẩn chứa hơi thở khủng bố, phảng phất như một người đứng từ trên cao nhìn
xuống, khinh thường chúng sinh.

Chỉ là một lũ yêu tộc cỏn con chưa có cường giả trấn giữ mà thôi, loại tộc như
thế này, bóng mờ đã nô dịch rất nhiều.

“Ngươi là Hắc Ni Tộc Trưởng đi?” Bóng mờ hiếu kỳ nhìn Hắc Ni.

“Ta chính là Hắc Ni, ngươi muốn gì ở tộc của ta? Tại sao lại nô dịch Hắc
Phen?” Hắc Ni gật đầu, bình tĩnh hỏi, kẻ đến không phải là chân thân, mà chỉ
là một tồn tại dạng linh hồn mượn nhờ Hắc Phen để xuất hiện mà thôi.

“Không tệ!” Bóng mờ gật đầu nói, lờ đi câu hỏi của Hắc Ni. Y như bóng mờ không
hề cho Hắc Ni một quyền gì để nói chuyện với hắn, Nguyên Anh Chân Quân, đi đâu
cũng là điểm sáng, đi đâu cũng được kính ngưỡng, không có tâm tình nói chuyện
với lũ yêu tộc man rợ.

“Được rồi, nể tình tộc của ngươi rất không tệ, ta sẽ ban cho các ngươi một cơ
hội.” Bóng mờ chầm chậm nói ra, tư thái thong dong và thản nhiên, đối với Dị
Hồn Chân Quân, tự mình tới đây gặp bọn yêu tộc đã là một ân huệ lớn rồi.

“Quỳ xuống, hiến dâng linh hồn cho ta, ta sẽ tha chết cho toàn tộc của ngươi!”
Dị Hồn Chân Quân bình tĩnh nói ra.

Đám đông lắng nghe vào tai, cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích nghiêm trọng,
nhất là Hắc Viên tộc không giữ được bình tĩnh và sự sáng suốt, ngay tức khắc,
một số tộc nhân gào thét tấn công vào bóng mờ.

“Lũ sâu bọ!” Dị Hồn Chân Quân hừ lạnh một tiếng, âm thanh như sấm chớp mang
theo sức mạnh áp đảo vọng ra, hàng chục tộc nhân bị trúng đòn rồi bay ngược ra
sau, cả người đầy máu tươi, hơi thở tắt hẳn.

“Khốn kiếp!” Hắc Ni tức giận, ông gầm gừ một tiếng, sử dụng thần thông, dùng
tốc độ cực nhanh áp sát Dị Hồn Chân Quân, một quyền đấm ra ngoài khiến không
khí nổ tung.

“Sâu bọ, vẫn mãi là sâu bọ.” Dị Hồn Chân Quân nhàn nhạt nói ra, một tay đưa
lên ngăn chặn nắm đấm của Hắc Ni mà vẫn không hề hấn gì, sau đó Dị Hồn Chân
Quân mở miệng phun ra một tia sáng màu cam trúng ngực Hắc Ni khiến Hắc Ni gục
ngã.

Toàn bộ mọi việc xảy ra quá nhanh, chưa tới ba giây, mọi người nhìn thấy Hắc
Ni Tộc Trưởng uy vũ nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt đau khổ, toàn thân vô lực
bởi một đòn nhẹ của Dị Hồn Chân Quân.

“Đừng tưởng ta không biết lũ sâu bọ như ngươi tính toán cái gì?!”

“Bổn tôn là Dị Hồn Chân Quân, một tia linh hồn của ta cũng đủ diệt tộc của các
ngươi.” Dị Hồn Chân Quân chấp tay sau lưng, âm thanh khinh thường vang vọng ra
làm mọi người căm phẫn mà không dám nói gì.

Nhưng rất nhanh thì bọn họ nhìn tới Tiểu Hắc như bám víu vào một sợi dây cuối
cùng, bọn họ không muốn làm nô lệ cho Dị Hồn Chân Quân như Hắc Phen.

“Haha!” Hắc Phen đứng lên rồi cười to.

“Mời chủ nhân giúp đỡ tôi chiếm lấy chức Tộc Trưởng, sau đó tôi sẽ thực hiện
tất cả mọi việc của ngài giao cho.” Hắc Phen cúi đầu với Dị Hồn Chân Quân, âm
thanh điên cuồng phát ra từ cái miệng.

“Ngươi là cái thá gì? Cút!” Dị Hồn Chân Quân cau mày nhìn vào Hắc Phen, cảm
thấy tên nô lệ này chả làm được việc gì, nội tâm chán ghét, một tay vung lên,
linh lực sôi trào tạo thành hàng trăm thanh kiếm chém tới Hắc Phen.

“Không!!” Hắc Phen hoảng sợ thét dài, hắn lập tức bỏ chạy, dùng toàn bộ sức
lực để tránh khỏi mấy trăm thanh kiếm kia, nhưng tất cả chỉ là vô ích mà thôi,
hàng trăm thanh kiếm gào thét xé nát cơ thể Hắc Phen, chưa đến một giây, Hắc
Phen đã bị cắt thành vài trăm mảnh vụn, mùi máu tươi tanh nồng lan tràn ra khu
vực của Hắc Viên tộc.

“Ngươi rất không tệ, quỳ xuống làm nô lệ cho ta!” Dị Hồn Chân Quân quăng cho
Hắc Ni một ánh mắt thưởng thức, âm thanh như ra lệnh.

“Quỳ cái con em gái ngươi!” Hắc Ni khàn giọng gào thét, ông đứng lên rồi tấn
công tới Dị Hồn Chân Quân.

“Bổn tôn không cần một tên nô lệ khó dạy bảo.” Dị Hồn Chân Quân lắc đầu, bay
lên bầu trời, hai mắt trừng lớn về phía Hắc Ni.

“Thưởng thức nổi đau về linh hồn đi loài sâu bọ hạ đẳng!” Dị Hồn Chân Quân
nhàn nhạt nói ra, cùng lúc đó, có một sức mạnh kỳ lạ xuất hiện, đánh thẳng vào
Hắc Ni khiến Hắc Ni lăn qua lăn lại trên mặt đất, âm thanh thống khổ vọng ra
không dứt.

“Tộc Trưởng!!” Hắc Tiều lo lắng nói lớn, mười ba bô lão kết thành một trận
hình mà họ diễn luyện rất lâu tấn công Dị Hồn Chân Quân, nhưng họ chưa đi đến
gần được năm mét thì Dị Hồn Chân Quân đã cho họ bay lên trời như mấy con rối
bị điều khiển, tay chân quơ loạn xạ, nhìn rất thảm hại.

“Mọi chuyện không ổn rồi!” Hắc Diên Sương truyền âm cho Tiểu Hắc một cách lo
lắng. Còn các Tộc Trưởng khác thì đã có ý định thoái lui, cường địch như Dị
Hồn Chân Quân nằm ngoài tầm của họ, giờ thì họ mới hiểu một cường giả Nguyên
Anh quan trọng đến mức nào đối với một bộ tộc trên đà phát triển.

“Chúng ta phải làm gì đây?” Hắc Diên Sương tiếp tục hỏi.

“Chiến!” Tiểu Hắc trầm giọng trả lời, vào lúc Dị Hồn Chân Quân mang theo ý đồ
xấu hiện ra, thì Hắc Ni cùng mười mấy bô lão liền biết mọi việc đã đi quá xa,
bọn họ tình nguyện lấy thân thử sức mạnh của Dị Hồn Chân Quân, dọn đường cho
Tiểu Hắc chiến đấu.

Nhưng chênh lệch quá lớn về thực lực, thủ đoạn của Dị Hồn Chân Quân thì khó
nắm bắt như một luồng sương mù, TIểu Hắc không biết bản thân có chống lại được
hay không nhưng Tiểu Hắc vẫn phải tấn công, lùi một bước, toàn bộ Hắc Viên ở
đây sẽ chết!

“Thế nào? Đây là cơ hội cuối cùng!” Dị Quân Chân Quân cười lạnh nói với Hắc
Ni.

“Ngươi! Xuống! Địa! Ngục! Đi!” Hắc Ni gằn từng chữ với đôi mắt phẫn nộ, mấy
chục tộc nhân vừa mới sống sờ sờ thì biến thành một xác chết lạnh băng, chỉ
bởi vì một tên khốn kiếp ở trước mặt, thân là Tộc Trưởng như ông không bảo vệ
được họ, Hắc Ni cảm thấy có lỗi với toàn bộ tộc.

“Chậc chậc! Xương của lũ sâu bọn tụi bây luôn cứng vậy sao? Đừng để ta phải đồ
sát đến tộc thứ hai mươi chín chứ?” Dị Hồn Chân Quân cười lắc đầu, giọng nói
bình tĩnh như đang nói về một chuyến phiếm vui vẻ nào đó.

“Nào, lũ hạ đẳng, ai cho phép các ngươi dùng đôi mắt đê hèn ấy nhìn ta?” Dị
Hồn Chân Quân ác liệt nói, hơi thở cường đại bao phủ xuống, từng Hắc Viên nằm
yên trên mặt đất không thể động đậy.

“Ta cho các ngươi ba giây để thể hiện bản tính của một súc vật bị nô dịch!” Dị
Hồn Chân Quân bình thản nói, hắn nhìn từng biểu tình trên khuôn mặt của các
Hắc Viên vào đáy mắt.

“Một!” Dị Hồn Chân Quân bắt đầu đếm, nhưng hắn lập tức chú ý đến một Hắc Viên
vẫn còn đứng vững dưới áp lực khổng lồ từ cường giả Nguyên Anh kỳ, đó không
khác gì một sự sỉ nhục dành cho Dị Hồn Chân Quân.

“Ai cho phép ngươi đứng? Tên súc sinh kia!” Dị Hồn Chân Quân dữ tợn nhìn vào
Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc bình tĩnh nhìn thẳng vào Dị Hồn Chân Quân, hai đôi mắt lạnh lùng đầy
sát khí giao nhau trên không trung tạo nên một cỗ áp lực vô hình, cơn gió mạnh
nổi lên làm một vòng xoáy linh lực xuất hiện.

“Thiên Huyễn Diệt Hồn Ấn!” Dị Hồn Chân Quân nhàn nhạt nói, hai tay kết ấn chưa
đến nửa giây, linh lực cuồn cuộn bốc lên bầu trời, ngưng tụ thành một cái ấn
lớn hình vuông, cái ấn lớn đập xuống từ trên cao, mang theo sức mạnh kinh
khủng có thể ảnh hưởng đến cả linh hồn của Tiểu Hắc.

“Thật mạnh! Đây chỉ là một tia linh hồn của hắn thôi sao?” Tiểu Hắc chấn kinh
trong lòng, còn mấy Tộc Trưởng khác kinh hãi nhìn vào Tiểu Hắc, hy vọng Tiểu
Hắc làm nên một kỳ tích gì đó để bảo vệ Hắc Viên tộc.

“Thánh Viên Thông Linh Quyền!” Tiểu Hắc thét dài, lớp lông màu đen chuyển sang
màu trắng, đôi mắt ánh kim cao ngạo, một tay đấm mạnh ra ngoài bằng tất cả
những gì Tiểu Hắc có được.

Dị Hồn Chân Quân ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của tên Hắc Viên hèn
mọn, và hơn hết là hơi thở của tên Hắc Viên kia càng lúc càng lớn, chạm đến
nửa bước Nguyên Anh kỳ.

“Không tệ chúng nào, một tên có huyết mạch đặc thù nữa sao?” Dị Hồn Chân Quân
bình tĩnh đánh giá, nhưng chưa đến một giây, hắn mở to mắt ra nhìn cảnh tượng
ở trước mắt.

Bành!

Tiểu Hắc dùng một đấm đánh vỡ Thiên Huyễn Diệt Hồn Ấn, thừa thế xông lên, Tiểu
Hắc hóa thành một vệt bóng trắng phóng tới gần Dị Hồn Chân Quân, lại là một
quyền ẩn chứa sức mạnh kinh khủng khiến Dị Hồn Chân Quân mở hai mắt ra hoảng
sợ.

“Sức mạnh bộc phát quá lớn!” Dị Hồn Chân Quân bình tĩnh phân tích sau khi đè
nén nội tâm hoảng sợ, hắn chưa từng nhìn thấy một tên yêu tộc nào lại kỳ lạ
như tên Hắc Viên này, rõ ràng là cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, nhưng sức mạnh
lại hơn cả nửa bước Tứ Dương kỳ, chắc chắn có một bí mật nào đó ẩn sau thân
thể của tên Hắc Viên kia.

“Mình phải bắt được nó.” Dị Hồn Chân Quân tham lam nói thầm, mắt thấy Tiểu Hắc
sắp tới gần, Dị Hồn Chân Quân cười lạnh một tiếng, âm thanh nhàn nhạt vọng ra.

“Dù cơ thể ngươi có mạnh tới đâu nhưng linh hồn vẫn ở mức Trúc Cơ viên mãn mà
thôi.”

“Dừng lại được rồi, con súc vật, Thiên Huyễn Khống Hồn Quyết!” Dị Hồn Chân
Quân lạnh nhạt nói, tay kết ấn rồi đánh ra, một cái ấn ký màu cam với ánh sáng
nhấp nháy đột ngột hiện ra ở giữa không trung, sau đó nó xuyên qua bàn tay của
Tiểu Hắc rồi xâm nhập vào phần đầu.

“Hãy để ta xem, bí mật của ngươi là gì nào?” Dị Hồn Chân Quân liếm môi nói.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #416