Linh Long Thành Chủ!


Người đăng: thanhsontv2009

Không Vũ vương quốc, Linh Long thành, phủ thành chủ.

Linh Long thành chủ là một người thanh niên, khuôn mặt mang một nét tà dị, một
đầu tóc đen tùy ý rủ xuống.

Linh Long thành chủ cảm ứng được một tia dị dạng từ trong túi trữ vật. Hắn lấy
ra một lá phù, trong đó truyền đến thanh âm của Kinh Nhân Đức.

Sau khi nghe được thanh âm này, Linh Long thành chủ nhíu mày, trầm ngâm trong
chốc lát rồi nói ra:

“Người đến, cầm xuống tất cả thám tử lai lịch không rõ kia, nhớ kỹ, toàn bộ
bắt sống, sau đó mang chúng đến đây.”

“Vâng.” Hơn mười thân ảnh hiện ra trước mặt Linh Long thành chủ, họ đều mặc bộ
đồ màu đen.

Nhìn thấy thuộc hạ hành động, Linh Long thành chủ nhìn lên bầu trời đầy sao,
hai mắt hiện lên hàn mang.

“Dẫn lửa thiêu thân, việc ngu xuẩn như vậy mà ngươi bắt ta phải làm, cho dù có
là Kết Đan công pháp đi chăng nửa cũng không đủ để đổi mạng sống của ta.”

Bắt hết thám tử kia rồi để một tên chạy thoát, sẽ làm thế lực không rõ kia
hành động nhanh hơn nữa, tệ hơn là có thể bộc phát chiến tranh giữa thế lực
không rõ và Không Vũ vương quốc.

Nếu thế lực không rõ kia yếu thì cũng thôi, ngược lại thế lực kia có đầy đủ
sức mạnh, hắn sẽ là một con cờ bị đá đầu tiên. Thế lực kia sẽ khai đao với
hắn.

“Nếu ngươi đã dùng mạng của ta ra đánh cược thì cũng đừng trách.” Linh Long âm
trầm nói.

Diêu Hạo cùng những thành viên của ảnh bộ tụ hợp trong một căn phòng.

Căn phòng này cũ kỷ, tỏa ra từng tia mục nát của gỗ. Giờ phút này, những thành
viên của Ảnh Bộ đang báo cáo cho Diêu Hạo thông tin mà họ thu thập được, Diêu
Hạo sẽ chọn lọc những thông tin rồi gửi về cho Thanh Vũ.

“Tà Đồ bị giết chết nhiều cường giả, liên tục bại lui.’’ Lê Anh báo cáo.

Diêu Hạo, gật đầu nói: ‘’Không những vậy, tựa hồ Vương Quốc còn rất ra sức
tiêu diệt Tà Đồ, nhiều cường giả của Vương Quốc vẫn lạc nhưng họ có vẻ không
sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn giết địch.’’

Nguyễn Hùng cười khổ nói: ‘’Ta không thu thập được gì, nhưng nghe các ngươi
nói, chuyện này có chắc chắn cổ quái.’’

Đối địch với Tà Đồ, những kẻ kia tàn ác cực đoan, sử dụng đủ loại thủ đoạn để
đề thăng cảnh giới. Mặc dù lực chiến của Tà Đồ rất yếu, nhưng số lượng lại quá
nhiều.

Đứng trước tử vong, ai mà không sợ hãi?

Nhưng kỳ lạ là những cường giả Trúc Cơ kỳ ở trên chiến trường liên tục tăng
lên, hưng phấn đánh giết Tà Đồ.

Vương Quốc đang che dấu bí mật gì chăng?

Diêu Hạo suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên hắn hét to: ‘’Chạy mau, có địch tập
kích’’

Diêu Hạo là người mạnh nhất trong đây, đạt đến nửa bước Trúc Cơ. Hắn cảm nhận
được hơn mười đạo khí tức không thua kém gì mình, từ bát phương tập kích đến,
không che dấu khí tức của mình một chút nào.

Nghe được Diêu Hạo quát lên, những thành viên Ảnh Bộ lập tức tản ra tứ phía để
bỏ chạy.

Nhưng tất cả đều muộn!

Ầm! Ầm!

Mười đạo pháp thuật công kích đánh tới, căn nhỏ gỗ bị đánh thành mảnh vụn văng
tứ phía.

Những thành viên của Ảnh Bộ bị đánh trọng thương nằm la liệt dưới đất. Cảnh
giới của họ quá thấp để tiếp nhận được hơn mười đạo pháp thuật từ nửa bước
Trúc Cơ kỳ.

Giờ phút này, chỉ còn Diêu Hạo đang đứng vững, một vòng phòng hộ bằng linh lực
bao vây lấy hắn, trên người hắn tỏa ra ánh sáng, sau đó có một bộ giáp xuất
hiện bao phủ toàn bộ thân hình Diêu Hạo.

Hơn mười đạo thân ảnh đứng trấn thủ bát phương, bao vây lấy Diêu Hạo ở giữa,
không khí băng lãnh đến cực điểm.

Nhiều tu sĩ đằng xa nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng tránh đi, đứng từ xa
quan sát. Họ biết, nếu có chiến đấu ở trong thành trì, tất nhiên sẽ bị thành
chủ áp chế, nhưng bây giờ thành chủ còn chưa xuất hiện, tất nhiên đã được
thành chủ cho phép.

Mười đạo thân ảnh bao phủ dưới lớp áo màu đen, để lộ ra hai mắt khóa chặt Diêu
Hạo, còn những người khác họ trực tiếp không nhìn.

‘’Các ngươi là ai?’’ Diêu Hạo nhìn thấy mình bị bao vây, lên tiếng nói.

“Đại nhân của chúng ta muốn mời các ngươi tới để nói chuyện một lát.’’ Một tên
hắc y nhân nói.

Trong lúc đối phương trả lời, Diêu Hạo đang suy nghĩ cách chạy trốn khỏi nơi
đây, nhưng hắn nghĩ mọi cách vẫn không tìm được phương pháp.

Diêu Hạo phát một tin nhắn cứu viện về cho Thanh Vũ.

Sau đó lấy ra một tờ phù chú quăng về phía Nguyễn Nam, quát lên: ‘’Trốn mau.’’

Việc làm của hắn nhanh chóng, những hắc y nhân kia phản ứng kịp thì đã muộn,
chỉ thấy Diêu Hạo bộc phát, linh lực sôi trào đánh tới một tên hắc y nhân.

Ầm!

Tên hắc y nhân kia đỡ lấy một đòn, lui về sau mấy bước.

Nguyễn Nam nhận lấy lá phù, vội vàng kích hoạt, lá phù phát ra một cỗ lực
lượng cuốn lấy Nguyễn Nam, bay về phương hướng của tên hắc y nhân bị Diêu Hạo
đẩy lùi. Tốc độ nhanh chóng đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ.

Đây là phù chú mà Nguyệt Linh đã chế tạo! Tốc độ phù.

Diêu Hạo đánh lui một tên hắc y nhân, hắn cảm nhận được pháp thuật ba động sau
lưng, biết rằng những tên hắc y nhân kia đã đánh tới.

Diêu Hạo lấy ra một thanh đao từ trong túi trữ vật.

Tay phải vung lên, một đao chém ra, đao khí bạo phát đánh với tên hắc y nhân
trước mặt.

Hắn phải dọn dẹp tên này dể Nguyễn Nam bỏ chạy.

Chín đạo pháp thuật đánh tới Diêu Hạo, va chạm vào vòng phòng hộ linh lực, chỉ
trong nháy mắt, vòng phòng hộ kia đã vỡ nát. Pháp thuật trực tiếp đánh tới bộ
giáp bao phủ bên ngoài thân thể của Diêu Hạo.

Ầm!

Lực lượng mạnh mẽ đánh nát bộ giáp của Diêu Hạo, trợ giúp cho Diêu Hạo tăng
thêm tốc độ đánh tới.

Diêu Hạo phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn không để ý, bởi vì thân thể của
hắn mạnh mẽ phi thường.

Một đao của Diêu Hao bổ tới, đao khí hóa thành thực chất, xé nát vòng ngự của
hắc y nhân kia.

Mặc cho hắn chống trả, nhưng vẫn không đỡ lấy nổi một đòn này. Một vết thương
dài xuất hiện trên ngực của hắn, sau đó hắn bị linh lực cuồng bạo bắn ra xa.

Nguyễn Nam nhìn lấy tất cả, hắn cắn răng, kích hoạt toàn diện phù chú, bay về
phía ngoài thành.

Diêu Hạo miễn cưỡng nhận lấy nhiều đòn đánh, hắn không thể áp chế thương thế,
đầu cắm xuống đất rồi hôn mê. Lúc cuối, hắn chỉ hi vọng Nguyễn Nam chạy thoát.

‘’Đáng chết!’’ Tên hắc y nhân bị thương nhìn thấy Diêu Hạo gục ngã, hắn quát
lên, hai mắt hiện ra sát ý, đánh ra một đòn về phía Diêu Hạo.

Nhưng đòn đánh bị những hắc y nhân khác hóa giải, một tên hắc nhân tiến tới,
phong ấn tu vi của Diêu Hạo, sau đó quát về phía tên bị thương: ‘’Đại nhân
muốn hắn sống!’’

Chỉ một câu nói thôi đã làm tên bị thương kia đổ mồ hôi lạnh, hắn lấy ra vài
viên đan dược rồi cắn vào để ổn định thương thế. Hắn nghĩ lại mà kinh, nếu hắn
dám làm trái ý của thành chủ thì hắn sẽ chết không có chổ chôn!

Những tên khác đã đuổi theo Nguyễn Nam, nhưng tốc độ của Trúc Cơ sơ kỳ không
phải là nửa bước Trúc Cơ có thể đuổi kịp, họ chỉ nhìn thấy Nguyễn Nam càng
chạy càng kéo dài khoảng cách.

Nguyễn Nam đỏ cả hai mắt, hắn nhìn thấy đồng đội, những người bạn thân của
mình đã bị bắt lấy, mà hắn lại chỉ có thể bỏ chạy. Nguyễn Nam ước gì mình có
thể ở lại cùng với họ, nhưng để hắn chạy thoát, Diêu Hạo đã bỏ ra một cái giá
lớn, hắn không thể phụ lòng họ được.

Tốc độ của Trúc Cơ sơ kỳ rất nhanh, Nguyễn Nam bỏ xa bọn hắc y nhân, trước mắt
hắn là một bức tường, chỉ cần ra khỏi đây là hắn có thể chạy thoát thành công.

‘’Nhất tinh phù, có chút ý tứ.’’

Lúc Nguyễn Nam gần tới bên ngoài thành, một thanh âm hùng vĩ vang vọng ra khắp
thành trì.

Sau đó, một cái bàn tay từ trên trời vỗ xuống bao trùm một khu vực, thẳng đến
Nguyễn Nam.

Nhìn thấy bàn tay vồ đến mình, Nguyễn Nam sợ hãi, áp lực mà nó tỏa ra làm cho
Nguyễn Nam không thể nào chống cự, sức mạnh này vượt qua cảnh giới của hắn quá
nhiều.

Nhất tinh phù bị áp lực làm cho vỡ nát, tốc độ của Nguyễn Nam từ từ giảm lại,
bàn tay bắt lấy hắn rồi kéo về phương xa.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #41