Người đăng: thanhsontv2009
Vào thời điểm Thế Giới Thông Đạo nối liền giữa hai giới, thì Thanh Vũ có thể
thực hiện liên lạc giữa hai giới thông qua Hệ Thống.
Nếu không có Thế Giới Thông Đạo, muốn liên lạc là một chuyện cực kỳ khó khăn
vì khoảng cách quá xa, không đủ điểm cống hiến chi trả cho mức phí tin nhắn.
Giờ thì quá dễ dàng rồi, bỏ ra vài nghìn điểm tín ngưỡng, Thanh Vũ nhắn tin
cho Mặc Hàn chuẩn bị tiếp đón người đến từ Thánh Điện.
Và thuận tiện xây một trang trại ở gần Thập Linh Hỏa Thành, dành cho bầy sói
xám của Tiểu Cẩu, và cho cả trang trại của Lý Quỳnh Chi.
Còn vấn đề an toàn thì chẳng cần phải để ý làm gì, bầy sói có sức chiến đấu
rất mạnh, coi như quái vật, Venger có tấn công thì sao? Chúng liền biến thành
thức ăn trong miệng lũ sói xám.
Hơn nữa, Quân Đoàn Gaia không thích hợp nuôi dưỡng bầy sói, họ có nhiều việc
phải làm, giao bầy sói vào tay Lý Quỳnh Chi sẽ tốt hơn nhiều, còn quyền sử
dụng bầy sói vẫn giữ trong tay Quân Đoàn Gaia, các thành viên nào muốn thu
phục một con sói xám làm tọa kỵ, cùng nhau chiến đấu thì phải có thực lực làm
chúng chịu phục.
Không đáp ứng được điều kiện tối thiểu kia, đừng hòng chạm vào một con sói
xám, lực uy hiếp của Tiểu Cẩu còn lớn hơn cả Quân Đoàn Trưởng, ai dám bắt sói
xám trong mắt của Tiểu Cẩu?
“Đã để anh phải chờ lâu.” Khoảng ba mươi phút sau, Lý Quỳnh Chi bước đến với
bộ quần áo hơi dơ bẩn, âm thanh hỗn loạn biến mất hẳn, mọi người tụ tập và dẫn
theo các loài hung thú đi về phía Thánh Điện.
“Không có gì, nhân cơ hội cũng đi tham quan được một vòng.” Thanh Vũ nhẹ nhàng
nói ra, trang trại có quy mô khá lớn, sản xuất các loại thịt cung cấp cho
nhiều nơi, bao gồm cả Thánh Điện, nhờ thế mà trang trại có vốn duy trì hoạt
động khi bị thu hẹp ngân phí.
“Chúng ta đi xem Độc Giá Mã thôi.” Thanh Vũ cười nói.
“Ở hướng này, bọn chúng đang chở một đống đồ khá lớn.” Lý Quỳnh Chi dẫn đường,
Thanh Vũ theo sau, hai người băng qua từng dãy nhà và chuồng trại, trái lại
với suy nghĩ của Thanh Vũ, cả trang trại có một mùi thơm dịu nhẹ, chẳng có mùi
hôi thối nào.
“Xem ra, quyết định đưa cô làm chủ trang trại rất đúng.” Thanh Vũ cười nói ra.
“Tôi chỉ làm hết năng lực của bản thân thôi.” Lý Quỳnh Chi cười nói.
“Hung thú cũng giống như con người vậy, chúng thích ở nơi có nhiều đồng loại,
nơi sạch sẽ, như vậy thì chúng mới lớn nhanh được.”
“Cô nói rất đúng, bất kỳ loài vật nào cũng thích nơi sạch sẽ cả.” Thanh Vũ gật
đầu.
“Đây rồi.” Lý Quỳnh Chỉ đưa ngón tay ra chỉ về một khu nhà rất lớn, có hơn hai
trăm con Độc Giác Mã đứng xếp hàng theo chỉ dẫn của vài chục người, bọn họ làm
việc rất chuyên nghiệp, từng con Độc Giác Mã đều có số thứ tự rõ ràng.
“Bọn chúng phụ trách chở đồ vật trong nhà kho.” Lý Quỳnh Chi nói tiếp.
“Chủ yếu là một số thức ăn, không quan trọng lắm, nhưng bỏ thì tiếc.”
“Mỗi con Độc Giác Mã đều có cảnh giới khoảng chừng Nhất Dương đỉnh phong cho
đến Nhị Dương sơ kỳ.” Lý Quỳnh Chi vừa dẫn đường cho Thanh Vũ vừa giải thích.
“Rất tốt, mới vài tháng nuôi dưỡng mà chúng đã có sức mạnh vượt ngoài sự mong
đợi của ta.” Thanh Vũ cười gật đầu, rất hài lòng với kết quả này, hơn hai trăm
Độc Giác Mã với lực chiến cỡ đó, đủ để tạo nên một trận tai nạn dành cho Không
Vũ quốc, đương nhiên là Không Vũ quốc ở thời đại của Không Bá Hưng.
“Tham kiến Giáo Hoàng.” Vài người nhận thấy Thanh Vũ, họ lập tức cung kính cúi
đầu chào hỏi.
“Đừng để ý đến ta, mọi người cứ làm việc đi.” Thanh Vũ nói khẽ.
“Vâng!” Bọn họ gật đầu, lao mình vào công việc với tâm trạng hưng phấn, họ
không trực tiếp nhìn trận chiến giữa Tà Đồ với Giáo Đình, nhưng một số thông
tin gây chấn động đã truyền tới tai họ, người Giáo Hoàng trước mặt là cường
giả nghiền nát Nhân Tà Quỷ, một con quỷ cảnh giới Tứ Dương sơ kỳ.
“Dù kết quả làm ta rất vui mừng, nhưng nó sẽ là một cảnh tượng khác nếu chúng
được nuôi ở Hành Tinh Gaia.” Thanh Vũ nói với Lý Quỳnh Chi, một giọng nói tràn
đầy niềm tin.
“Vậy à? Ngay cả Giáo Hoàng đại nhân vĩ đại còn nói như vậy, thì tôi có rất
nhiều hi vọng với Hành Tinh Gaia đấy.” Lý Quỳnh Chỉ cười nói.
“Không xong rồi, không xong rồi.” Đột nhiên, một âm thanh lo lắng vọng ra từ
phía xa, có một người con trai vội vàng chạy tới gần, nét mặt hấp tấp.
“Chị Quỳnh Chi, số hàng còn rất nhiều, còn Độc Giác Mã chở hết nổi rồi.” Người
thanh niên kia thở dốc vì mệt mỏi, báo cáo cho Lý Quỳnh Chi, bỗng cậu ta nhìn
thấy người đứng bên cạnh, hai mắt trừng to, lập tức cúi đầu nói:
“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.”
“Không Huy, cậu đừng có lo lắng quá mức vậy chứ, việc đó chỉ là chuyện nhỏ
thôi, một chuyến không đủ, thì hai chuyến, rồi nhà kho sẽ sạch trơn.” Lý Quỳnh
Chi hơi nhíu mày vì thái độ của Không Huy, muốn giải quyết các tình huống thật
tốt thì cần một cái đầu bình tĩnh, rõ ràng Không Huy chưa đáp ứng yêu cầu đó.
“Không Huy?” Thanh Vũ đưa mắt nhìn tới Không Huy.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Thưa ngài, tôi được cha gửi tới đây để học tập.” Không Huy thành thật trả
lời.
“Người trẻ tuổi, nên đi nhiều để học thêm nhiều, người xưa cũng có câu, đi một
ngày đàng, học một sàng khôn.” Thanh Vũ cười gật đầu nói.
“Còn chuyện Độc Giác Mã không chở hết số hàng, ta sẽ giải quyết cho.” Thanh Vũ
nhìn sang Lý Quỳnh Chi.
“Anh định giải quyết thế nào?” Lý Quỳnh Chi nghi ngờ hỏi. Tổng trọng lượng của
số hàng lên đến mấy chục gần một trăm tấn, một mình Thanh Vũ có mạnh ngang với
Tứ Dương kỳ đi nữa thì việc di chuyển số hàng là một chuyện rất khó.
“Đơn giản, một chiếc nhẫn là đủ rồi.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, tay cầm một
chiếc nhẫn đưa cho Lý Quỳnh Chi.
“Nhẫn chứa đồ?” Không Huy giật mình, nhẫn chưa đồ là mặt hàng cao cấp, nghe
nói chỉ có Thánh Sứ trở lên mới đủ tư cách đổi từ Cửa Hàng, giá cả thì mắc đến
người tắc lưỡi.
“Một trăm mét vuông trong chiếc nhẫn?” Lý Quỳnh Chi kiểm tra, nét mặt chấn
kinh.
“Nó thuộc về cô, hãy xem nó như một món quà xin lỗi dành cho cô từ Giáo Đình.”
Thanh Vũ từ tốn nói ra.
“Cảm ơn anh.” Lý Quỳnh Chi cười đáp lại, cô chấp nhận món quà từ Giáo Đình, nó
sẽ giúp ích cho trang trại rất nhiều.
“Đi di chuyển đống đồ đi, chúng nên lên đường trở về Thánh Điện thôi.” Thanh
Vũ hối thúc.
“Được rồi, tôi sẽ xong ngay.” Lý Quỳnh Chi gật đầu, dẫn theo Không Huy đi lo
liệu cái nhà kho, vài phút sau, cô trở ra với khuôn mặt tươi cười.
“Đi thôi.” Lý Quỳnh Chi nói ra.
Độc Giác Mã tạo thành một hàng dài di chuyển xuyên suốt qua cả nửa quốc gia,
bọn chúng nhanh chóng bị người phát hiện, những tin tức chú ý tràn ngập trong
Không Vũ quốc, nó rất nhanh sẽ chìm vào quên lãng, vì nhóm Độc Giác Mã kia
không còn ở đây nữa rồi.
“Bên đầu kia có một người tên Mặc Hàn, ông ấy giữ chức Hồng Y Giáo Chủ và quản
lý tất cả mọi việc ở đó, ông ấy sẽ giúp cô, nếu có gì khó khăn cứ việc tìm đến
ông ấy.” Thanh Vũ nói với Lý Quỳnh Chi sau khi mọi người về tới Thánh Điện.
“Còn nữa, có một đàn sói ở đó, cô quản lý chúng giúp tôi nhé.” Thanh Vũ cười
nói tiếp.
“Một đàn sói?” Lý Quỳnh Chi đưa ánh mắt không tin tưởng về phía Thanh Vũ.
“Thôi, tôi đi đây.” Lý Quỳnh Chi nói xong, cô lập tức bước vào Thế Giới Thông
Đạo với tâm trạng vui vẻ đầy sức sống, cô vừa nhận được rất nhiều tinh thể
tiến hóa từ Thanh Vũ, đủ để cô tu luyện tới cảnh giới Tam Dương kỳ.
“Tôi cũng phải đi sao?” Không Huy chỉ vào chính mình, cậu hơi chần chờ vì nghe
một số tin đồn về sự nguy hiểm của Hành Tinh Gaia. Một thiếu gia ăn chơi,
không lo lắng gì như cậu làm sao chịu ở nơi đó chứ? Mạng nhỏ mất lúc nào mà
chẳng hay a.
“Tất nhiên, Không Yên rất tự hào nếu cậu làm nên một việc vĩ đại nào đó giống
như nuôi dưỡng Độc Giác Mã.” Thanh Vũ khích lệ, một chân đá tới.
“AAAA!” Không Huy hét thảm, cả người bay vào Thế Giới Thông đạo, cậu vừa tính
chuồn thì một bàn tay bắt tới, kéo theo Không Huy, nước mắt chảy dài, khích
lệ? Đây rõ ràng là cưỡng ép!
Thanh Vũ thu hồi ánh mắt khỏi Thế Giới Thông Đạo, nói chuyện nhẹ nhàng, khích
lệ Không Huy? Nằm mơ đi, tên kia từng tính kế cả Giáo Đình, dẫn tới Hắc Viên
tộc tấn công, nếu không phải Ngọc Trạng đại phát thần uy thì Giáo Đình đã hẻo
từ lâu rồi. Một cước kia quá nhẹ!
“Giáo Hoàng không thể thù dai.” Thanh Vũ nói thầm trong lòng, cảm thấy dễ
chịu.
Giữa bầu không khí nóng hổi, thời điểm toàn bộ Giáo Đình để tu luyện một cách
chăm chỉ, Thanh Vũ cũng bắt đầu tu luyện, kế hoạch của ngày hôm nay là tu
luyện ra Nhị Dương Thánh Thuật, Kim Dương Kiếm.
Trở lại căn phòng của mình, Thanh Vũ bỏ ra vài phút điều chỉnh trạng thái cơ
thể và tinh thần, sau đó hắn lấy một viên đan dược rồi bỏ vào miệng, Thanh Tâm
Đan, tác dụng giúp tu sĩ ngưng thần, tĩnh khí, tập trung dễ dàng hơn.
“Nhị Dương Thánh Thuật – Kim Dương Kiến.” Thanh Vũ thở sâu, nhẹ giọng nói. Lúc
đầu, Thanh Vũ tưởng rằng mấy thánh thuật này không đặc biệt, cũng như Ngũ Hành
Thánh Thuật mà thôi.
Nhưng tới hiện tại, Thanh Vũ tìm hiểu về các thánh thuật ở mỗi cảnh giới, Nhất
Dương có Nhất Dương Trảm Ma, Nhị Dương có Kim Dương Kiếm, Tam Dương có Mộc
Dương Kiếm, điều kiện tu luyện khá hà khắc.
Để hiểu rõ hơn về chúng, Thanh Vũ phải tu luyện tất cả các loại thánh thuật
đó, nội tâm Thanh Vũ thoáng hiện lên một cảm giác rằng chúng không làm Thanh
Vũ thất vọng.
“Kim Linh Thạch.” Thanh Vũ giữ viên đá màu vàng trên tay, nó tỏa ra hơi thở
băng lãnh của kim loại và chứa đựng một nguồn năng lượng hệ kim lớn lao.
Thanh Vũ nhắm mắt lại, cảm nhận toàn bộ cơ thể, linh lực chuyển động tràn ra
ngoài hấp thụ Kim Tinh Thạch, năng lượng hệ kim theo sự chỉ dẫn của Thanh Vũ,
tràn vào viên Mặt Trời thứ hai trong cơ thể, năng lượng ngưng tụ lại với nhau
hóa thành các ký hiệu màu vàng lấp lánh in lên viên Mặt Trời.