Nhận Lấy Phần Thưởng


Người đăng: thanhsontv2009

Oành!

Lại một lần nữa, Nhân Tà Quỷ bị hất văng lên bầu trời, cơ thể to quá khổ rơi
lên mặt đất tạo thành một cái hố to, luồng sóng xung kích thổi tan mọi vật ở
gần, nó lập tức đứng lên, tư thế đề phòng nhìn Thanh Vũ.

Đoàn Minh Hồ thì xoay vài chục vòng trong cái đầu lâu Nhân Tà Quỷ, vất vả lắm
thì hắn mới ổn định được thân hình, dù vậy hắn cũng bị ngã tới toàn thân đau
nhức, sắc mặt trắng bệch như chẳng có một giọt máu nào, khí thế suy sụp và lụi
tàn.

Phảng phất như một người bình thường vẫn có thể đánh bại Đoàn Minh Hồ. Điều đó
cho thấy để thúc giục Nhân Tà Quỷ này thì Đoàn Minh Hồ phải bỏ ra giá cả lớn
như nào.

“Nếu ngươi đã gọi nó là Diệt Linh Mâu, vậy thì ngọn thương ánh sáng ở trên tay
ta chính là Diệt Ma Thương!” Thanh Vũ chậm rãi nói, ngọn gió thổi qua làm làn
tóc ngắn của hắn lay động, cả bộ giáp nhẹ trên cơ thể lóe sáng, Thánh Dực điềm
tĩnh vỗ vài cái.

Nghe Thanh Vũ nói vậy, hai mắt Đoàn Minh Hồ co rụt lại, linh hồn hắn đột nhiên
cảm thấy bất an, có một nguy hiếm đang đến gần hắn.

“Nhân Tà Quỷ, Nhân Tà Huyền Ma Quang.” Đoàn Minh Hồ liền thúc giục Nhân Tà
Quỷ, hai mắt của nó lóe lên ánh sáng màu lục đậm đặc, và rồi hai tia sáng
phóng ra khỏi đôi mắt to đùng, bắn thẳng về phía Thanh Vũ, hai tia sáng màu
xanh lục quỷ dị dường như có thể diệt sát tất cả vật chúng chạm phải.

“Diệt Ma Thương.” Thanh Vũ nói khẽ, tay cầm ngọn thương ánh sáng đưa về phía
sau rồi dùng toàn bộ sức mạnh phóng ra ngoài, nhắm vào Nhân Tà Quỷ.

Ngọn thương biến thành một tia sáng vàng rực rỡ chói mắt lao nhanh trên không
trung, xuyên thấu qua từng tầng không khí, nó mang theo sức mạnh của Quang
Minh diệt trừ tất cả tồn tại tà ác.

“Giáo Hoàng tất thắng!!” Đám người bên dưới hô to. Âm thanh tạo thành từng
ngọn gió thổi mạnh, khí thế ngất trời.

Thoáng chốc, hai luồng sức mạnh đâm vào nhau, Diệt Ma Thương rung động nhẹ một
cái, nó liền xé tan hai tia sáng xanh lục thành các mảnh vỡ văng ra ngoài,
chúng nổ tung như pháo hoa tạo thành từng hình ảnh đẹp đẽ ở trên bầu trời.

Còn Diệt Ma Thương vẫn tiếp tục lao thẳng rồi đâm trúng vào ngực của Nhân Tà
Quỷ, sau đó trong nháy mắt, Diệt Ma Thương tỏa ra sức mạnh cuồng bạo giống như
đạt tới giới hạn chịu đựng nào đó rồi nổ tung, âm thanh oanh minh tràn ngập cả
vùng đất, kèm theo tiếng nổ lớn kia là các tia sáng chiếu rọi ra từng phần
ngực của Nhân Tà Quỷ, cả người nó bị xé thành mấy chục mảnh.

“Oa!” Đoàn Minh Hồ bám vào một mẩu xương trắng, hai mắt đau đớn, máu tươi tràn
lên khóe miệng. Còn Nhân Tà Quỷ thì di chuyển loạn nhịp, cơ thể sắp vỡ vụn và
ngã gục xuống.

“Không thể như vậy được!!” Đoàn Minh Hồ hét lớn, nhưng mà nét mặt hắn bỗng
dưng đọng lại, biểu tình cứng đờ ngây dại, ở trong hai con ngươi phản chiếu
một hình ảnh làm hắn nín thở.

“Đến đây là kết thúc.” Thanh Vũ hiện ra ở gần đầu của Nhân Tà Quỷ, hắn bình
tĩnh nhìn Đoàn Minh Hồ rồi nhẹ giọng nói. Một quyền bỗng nhiên đấm ra, trúng
thẳng vào vùng trán Nhân Tà Quỷ, lực lượng từ một quyền rất khủng bố, cả không
khí xung quanh đều bạo tạc ra âm thanh ầm ầm.

Vù vù!

Nhân Tà Quỷ bay ngược ra đằng sau, tà khí trên người nó chập chờn và có dấu
hiệu tắt hẳn, còn cái đầu ở giữa có vài tia nứt đang từ từ mở rộng, Đoàn Minh
Hồ ôm ngực nằm ở một bên, một quyền của Thanh Vũ cũng làm hắn bị trọng thương,
nét mặt kinh hoàng, hắn nhìn tia sáng từ bầu trời xuyên thẳng qua đám sương mù
tạo nên bởi tà khí, cho đến khi sương mù tan hết đi, đầu Nhân Tà Quỷ vỡ nát
cùng với cả thân thể to khổ, tia sáng mới chạm vào khuôn mặt của Đoàn Minh Hồ.

Phốc!

Một cái lông chim lao vụt tới, xuyên thủng trán Đoàn Minh Hồ, đoạt đi mạng
sống của hắn!

“Chúc mừng Quang Minh Giáo Đình, Giáo Hoàng Trần Thanh Vũ tiêu diệt một Nhân
Tà Quỷ, ban thưởng mười triệu điểm tín ngưỡng.”

“Chúc mừng Quang Minh Giáo Đình, Thánh Sứ Nguyễn Vu có công tiêu diệt một Nhân
Tà Quỷ, ban thưởng hai triệu điểm cống hiến.”

“Chúc mừng Quang Minh Giáo Đình, Thánh Sứ Nguyễn Thanh có công tiêu diệt một
Nhân Tà Quỷ, ban thưởng hai triệu điểm cống hiến.”

“Chúc mừng Quang Minh Giáo Đình, Thánh Đồ Trần Liễu có công tiêu diệt một Nhân
Tà Quỷ, ban thưởng một triệu điểm cống hiến.”

“Chúc mừng Quang Minh Giáo Đình, Thánh Sứ Lâm Phong có công tiêu diệt một Nhân
Tà Quỷ, ban thưởng một triệu điểm cống hiến.”

“Chúc mừng Quang Minh Giáo Đình, Giáo Hoàng Trần Thanh Vũ tiêu diệt một Tà Đồ,
ban thưởng hai triệu điểm tín ngưỡng.”

“Chúc mừng Quang Minh Giáo Đình, các thành viên Trần Thanh Vũ, Nguyễn Vu, Ngọc
Trang, Lâm Phong, Nguyệt Linh, Không Tinh, … hoàn thành nhiệm vụ “Tiêu diệt
tất cả Tà Đồ tại Không Vũ quốc”, ban thưởng mỗi người nhận được năm trăm ngàn
điểm cống hiến.”

Âm thanh thông báo vang lên trong tai Thanh Vũ cùng các thành viên của Giáo
Đình, mỗi một cường giả tham chiến đều nhận được phần thưởng dựa theo công lao
của họ trong trận chiến, ngay cả tu sĩ Nhị Dương kỳ cũng nhận được từ một trăm
ngàn điểm cống hiến đến hai trăm ngàn.

Bọn họ còn không ngờ ngay cả nhiệm vụ trong tính năng nhiệm vụ cũng hoàn thành
theo luôn, có khoảng mấy trăm người nhận được năm trăm ngàn điểm cống hiến.

Nhất thời, niềm vui sướng hiện trên khuôn mặt họ, họ dang tay ra đón nhận tia
sáng từ vầng Mặt Trăng và nở một nụ cười chiến thắng. Có thêm nhiều điểm cống
hiến, đồng nghĩa với việc họ mua được nhiều tài nguyên hay trao đổi từ người
khác, tu vi tăng cao, có thêm sức mạnh đóng góp cho Giáo Đình, cho quê hương.

“Tà Đồ Tam Dương hậu kỳ có giá là hai triệu điểm tín ngưỡng à?” Thanh Vũ phất
tay một cái, thu lấy tất cả tinh hoa linh khí của Nhân Tà Quỷ cùng Đoàn Minh
Hồ vào trong hai cái bình ngọc. Chúng tỏa ra từng cỗ sóng năng lượng mạnh mẽ,
nó là một thu hoạch khá dồi dào.

Tà Đồ cảnh giới Tam Dương sơ kỳ có giá trị một triệu điểm tín ngưỡng, tăng lên
một cấp thì giá trị tăng lên năm trăm ngàn, cho đến khi Tà Đồ đạt Tam Dương
đỉnh phong thì giá trị lên hai triệu năm trăm ngàn điểm.

Còn Nhân Tà Quỷ với cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, giá trị của nó là mười triệu
điểm tín ngưỡng, nhưng nhiêu đó mới chỉ là phần của Thanh Vũ, còn chia ra
nhiều phần kia hơn, nếu cộng lại thì hơn mười triệu nhiều lắm.

“Phải dọn dẹp đống hỗn loạn này nữa.” Thanh Vũ thở dài nhìn bãi chiến trường,
mấy chục tu sĩ Tam Dương kỳ, cùng hàng trăm tu sĩ Nhị Dương kỳ đại chiến với
nhau, tạo ra từng vết nứt trên mặt đất, cây cối xung quanh bị lật tung hết cả
lên, khung cảnh chẳng khác gì vừa có một con hung thú chà đạp qua.

Thanh Vũ khẽ thở ra một hơi, hắn đã sử dụng rất nhiều linh lực, kể cả linh lực
dự trữ trong Thánh Hoàn để tạo ra thế trận một chiều, đánh nát niềm tin chiến
thắng của Đoàn Minh Hồ đồng thời tạo ra hình tượng uy nghiêm của Giáo Hoàng
trước mọi người.

Dù sao thì việc bỏ Giáo Đình mấy tháng không lo cũng gây ảnh hưởng tới uy vọng
Thanh Vũ trong lòng mọi người, nhờ vào Nhân Tà Quỷ, vấn đề này giải quyết dễ
dàng.

“Giáo Hoàng uy vũ!!”

“Giáo Hoàng uy vũ!!”

“Giáo Hoàng uy vũ!!”

Thanh Vũ vừa bước xuống Thánh Điện, mọi người liền hô hào tên của hắn, giọng
nói hưng phấn cùng kính trọng, Thanh Vũ bình tĩnh đưa tay ngăn họ lại, nội tâm
hơi cảm khái một chút, dù sao hắn cũng đối mặt với hình ảnh vạn người chú mục
này nhiều rồi, không có e ngại hay có cảm giác sợ sệt nữa.

“Tà Đồ đã bị ta đánh bại, Thánh Điện đã an toàn, mọi người không cần lo lắng
nữa.” Thanh Vũ chầm chậm nói ra, giọng nói bé nhỏ truyền ra toàn bộ Thánh
Điện, lọt vào lỗ tai của mọi người.

“Chiến thắng ngày hôm nay, không chỉ là của ta, mà nó còn là của mọi người.”

“Chính nhờ vào nỗ lực, cố gắng cùng với sức mạnh của mọi người, nhờ thế Giáo
Đình đánh đuổi được Tà Đồ, vì vậy, ta sẽ luận công ban thưởng.” Thanh Vũ vừa
nói vừa phất tay, hàng ngàn tia sáng bắn ra từ nhẫn chứa đồ rồi bay đến lơ
lửng trước mặt mọi người, các tia sáng chính là tinh thể tiến hóa từ cấp một
cho đến cấp ba, mỗi người được một viên.

“Đây là một loại năng lượng tinh thuần giống như tinh hoa linh khí, nhưng yếu
hơn một cấp độ, mọi người luyện hóa chúng sẽ tăng cao tu vi, củng cố cảnh
giới.” Thanh Vũ nhẹ giọng giải thích.

Hắn thu thập khá nhiều tinh thể tiến hóa ở Hành Tinh Gaia, sau khi ban thưởng
cho Quân Đoàn Gaia và một số người khác, Thanh Vũ còn lại ba mươi ba ngàn viên
cấp một, sáu ngàn năm trăm viên cấp hai, một trăm viên cấp ba các loại.

Ý là Thanh Vũ ban thưởng rất hào phóng như một tỷ phú xài tiền như nước và hắn
tu luyện một phần, nhưng hắn vẫn còn rất giàu có.

Số tinh thể tiến hóa kia chủ đều đến từ bầy nhện và lũ cướp cùng một số lần
Venger tấn công Thập Linh Hỏa thành, chiến tranh quả nhiên là con đường làm
giàu nhanh nhất, nhưng Thanh Vũ không hề thích con đường ấy một chút nào.

Tuy vậy, Thanh Vũ sao có thể giảng đạo lý, giảng nhân tính với Venger hay Tà
Đồ? Khác gì đàn gảy tai trâu còn bị trâu đạp một cước?

Nhắc đến mới nhớ Trâu Lửa, người nó nhìn thấy đầu tiên khi sinh ra là Thanh
Vũ, vì vậy nó mặc định Thanh Vũ chính là người thân của nó, giờ thì Thanh Vũ
lại đem nó bỏ xó, không thèm để ý đến, Thanh Vũ cũng hết cách, việc của Giáo
Hoàng quá nhiều, căn bản không lo hết nổi.

Mọi người nghe âm thanh ôn hòa của Thanh Vũ, rồi nhìn sang viên tinh thể lấp
lánh đang tỏa ra từng hương thơm thu hút họ, đó là mùi hương của sức mạnh, họ
nào có thể kiềm chế được? Lòng không khỏi vui sướng tột cùng, nhém chút nữa là
khóc lên rồi.

Hấp thu một viên tinh thể dạng này, đủ để tu vi họ tăng lên một mảng lớn. Còn
Thanh Vũ thì điềm tĩnh nhìn tất cả, hơn hai ngàn viên mà thôi, Thanh Vũ chẳng
để vào lòng làm gì, tạo ra tài nguyên là dùng để tiêu xài, tăng cao thực lực
Giáo Đình chứ ai lại để trong kho?

“Tất cả thành viên có chức vụ Thánh Đồ trở lên lập tức theo ta về Thánh
Đường!” Thanh Vũ từ tốn nói, ánh mắt đảo sang Nguyễn Thanh, Vũ Hy rồi gật đầu
chào hỏi một cái, sau đó hắn bay về phía trung tâm của Thánh Điện, có một dãy
cung điện hoành tráng đặt tại đó, và phòng dùng để tổ chức cuộc họp gọi là
Thánh Đường.

“Vâng!” Nguyễn Vu, Trần Liễu, Không Tinh và mọi người gật đầu trả lời, sau vài
phút luyện hóa đan dược, vết thương họ khép lại và chuyển biến tốt hơn, sắc
mặt cũng hồng hào.

“Giáo Hoàng uy vũ!” Đám người không có quyền đi tới Thánh Đường nhìn thấy
Thanh Vũ biến mất khỏi tầm mắt, họ liền giơ tay lên rồi reo hò, nội tâm kính
trọng Thanh Vũ đến một mức độ cao nhất.

“Thanh Vũ.” Nguyễn Thanh nhẹ giọng nói.

“Xem ra, cậu ấy thay đổi rất nhiều sau chuyến đi dài đó.”

Khuôn mặt của Thanh Vũ khi chiến đấu với Tà Đồ.

Nó có vẻ như, rất xa lạ thì phải.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #386