Huyết Tế


Người đăng: thanhsontv2009

Xì xì!

Cơ thể Tà Đồ vừa chết bị ngọn lửa xuất hiện từ hư vô đốt cháy, tà khí bị tịnh
hóa thành tinh hoa linh khí, Lâm Phong nhẹ nhàng thu chúng vào một cái bình
ngọc, hắn nhìn đôi tay và nắm chặt lại, bây giờ thì hắn đã có một chút thực
lực để tự vệ cho bản thân.

Lâm Phong giải trừ phong ấn trong huyết mạch và thấy nhiều đoạn ký ức liên
quan đến Lâm gia, vì sao Lâm gia lại bị tiêu diệt, hắn biết kẻ thù của Lâm gia
rất mạnh, nếu thân phận Lâm Phong bị lộ ra ngoài thì chắc chắn kẻ địch sẽ tiêu
diệt hắn để diệt trừ hậu hoạn.

“Mình cần phải mạnh hơn nữa.” Lâm Phong nói thầm một tiếng, khi ngẩng đầu lên,
đôi mắt tỏa ra từng tia sáng lấp lánh đầy tự tin, hắn không phải một mình, hắn
còn có Giáo Đình!

“Tiểu Hắc, giết bọn chúng nào!” Lâm Phong thét dài một tiếng, dẫn theo Tiểu
Hắc nhảy vào từng vòng chiến đấu.

“Haha!” Tiểu Hắc gật đầu cười to, mỗi một tên Tà Đồ giống như kho tàng đối với
hắn vậy, làm sao hắn lại bỏ qua chứ?

“Giết!” Hàng trăm tu sĩ Nhị Dương kỳ chiến đấu với đám Tà Đồ, tình cảnh thảm
thiết, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, ở trung tâm vòng chiến phát ra sức mạnh
nghiền nát tất cả, từng tu sĩ bay ngược về phía sau rồi ộc máu, một số còn bị
thương nặng đến nỗi hôn mê.

Tuy nhiên, sau khi Lâm Phong, Trần Liễu, Tiểu Hắc giải quyết xong hai tên Tà
Đồ Tô Hoan và Hắc Điêu, sĩ khí bên Giáo Đình tăng lên đến một mức độ kinh
người, mỗi tu sĩ đều hét dài tấn công Tà Đồ, còn bọn Tà Đồ đau khổ chống trả,
lui lại liên tục, mỗi một khoảng cách đều có Tà Đồ ngã xuống, bị chém giết.

“Phù Trận, Bát Phù Xích Quang.” Nguyệt Linh yểu điệu nói một tiếng, tám lá phù
trên bay bốc cháy rồi tạo ra một phù trận ngưng thực trên không trung, một tia
sáng màu đỏ lóe lên rồi bay thẳng vào tên Tà Đồ đang chiến với cô.

“Hoàng Ma Chưởng!” Tà Đồ quát lớn, tay kết ấn quyết, một bàn tay khổng lồ chứa
đầy tà khí xuất hiện rồi chạm vào tia sáng màu đỏ.

Ầm! Âm thanh vang trời, Tà Đồ đã thành công ngăn chặn phù trận của Nguyệt
Linh, hắn lập tức thúc giục một pháp bảo hình phi kiếm, nó lao đến định đâm
Nguyệt Linh như một tia chớp màu đen.

“Hắc Sa Ngự Kiếm Thuật!”

Phi kiếm mang theo sức mạnh lớn lao có hình một con cá với đầu cực kỳ nhọn đâm
tới. Nguyệt Linh không dám khinh thường, một tay cô nhanh chóng bắt ấn quyết,
một tay thì sử dụng bảy lá phù.

“Ngũ Hành Thánh Thuật.”

“Phù Trận, Thất Phù Quang Thuẫn.”

Một vòng linh quang xuất hiện bao phủ Nguyệt Linh vào trong, một vòng tròn
pháp thuật hệ kim xuất hiện, nó bắn ra hàng chục tia sáng màu vàng bay thẳng
vào tên Tà Đồ.

Ầm! Phi kiếm đâm vào quang thuẫn, nhưng quang thuẫn vẫn bình thường, nó mới
chập chờn vài cái rồi yên tĩnh lại, Tà Đồ thấy vậy, hắn liền triệu hồi phi
kiếm để tạo thành một vòng kiếm khí bảo vệ chính bản thân hắn.

“Thần Thông, Tước Đoạt.” Nguyệt Linh nhận thấy cơ hội đã tới, cô liền sử dụng
thần thông, nháy mắt, một luồng sức mạnh tràn ra bên ngoài bao trùm phi kiếm
rồi xóa đi tinh thần ấn ký của tên Tà Đồ.

“Oa!” Tên Tà Đồ phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt kinh hãi, hắn không có gì
che chắn trước mặt nữa, Ngũ Hành Thánh Thuật lao đến rất gần hắn rồi, Tà Đồ
vội vã lùi về phía sau, tay bắt ấn quyết, nhưng chưa kịp làm gì thì giọng nói
dịu nhẹ của Nguyệt Linh lại rơi vào tai của hắn làm da đầu hắn muốn nổ tung vì
cảm thấy nguy hiểm cùng cực.

“Phi kiếm, bạo!”

Ầm!

Thanh phi kiếm đạt tới cấp bậc Kết Đan kỳ bỗng chốc nổ tung bên cạnh tên Tà
Đồ, sức mạnh trùng kích tới trúng vào cơ thể hắn, các mảnh vỡ phi kiếm đâm
xuyên cơ thể xé ra các vết thương dữ tợn.

“AAA!” Tên Tà Đồ hét thảm, mắt hắn nhìn thấy các tia sáng màu vàng đâm tới,
tạo thành hàng chục lỗ thủng trên người hắn, tà khí yếu đi, tên Tà Đồ rơi
xuống mặt đất, phát ra tiếng động nặng nề, hơi thở ngừng lại chết đi.

“Phù!” Nguyệt Linh vuốt vuốt bộ ngực nhỏ, may là kế hoạch dẫn dụ tên Tà Đồ
thành công, khiến hắn không đề phòng pháp bảo của chính mình.

“A? Anh Lâm Phong và Tiểu Hắc tiêu diệt tên Hắc Điêu rồi?” Nguyệt Linh ngây
người nói, cô tưởng rằng cô nhanh hơn mọi người chứ. Nguyệt Linh nhìn về phía
Thánh Điện và tận hưởng vô số ánh mắt kính nể hâm mộ, trong đó có cả người của
Phù Đường đang nhìn cô.

“Hãy xem ta đây, Cửu Phù Hợp Nhất, Thiên Hồ Chấn Giới Vĩ.” Nguyệt Linh lên
tinh thần, cô sử dụng chín lá phù tạo thành phù trận, một hư ảnh Thiên Hồ bảy
đuôi hiện ra giữa không trung, từng cái đuôi quất xuống mang theo uy lực kinh
khủng.

“Nguyệt Linh đường chủ uy vũ!” Từng người ở Phù Đường gào thét, giống như họ
hận không thể để người ngoài biết đó là đường chủ của họ vậy.

“Thấy chưa, Nguyệt Linh đường chủ không những tuyệt sắc mà còn có thiên phú
kinh người.”

“Đường chủ vĩ đại chính là tấm gương của Phù Đường chúng ta.” Từng người thanh
niên trong hội nhóm hâm mộ Nguyệt Linh ra sức thổi phồng, tuyên truyền từng
hành động vĩ đại của thần tượng.

“Chết tiệt!! Một người bên ta đã ngã xuống!” Một vài Tà Đồ tức giận đỡ lấy
Thiên Hồ Chấn Giới Vĩ, bọn họ bay ngược ra sau, lồng ngực đau đớn, máu tươi
dâng trào lên miệng. Vừa phải chém giết với cường giả Giáo Đình, lại còn gặp
đánh lén, bọn chúng bị dồn vào bước đường cùng.

“GAAA!” Nhân Tà Quỷ nộ rống, sóng âm trùng trùng điệp điệp lan tỏa ra không
gian xung quanh, mặt đất vỡ nát, nó mất đi một cánh tay, vì vậy nó đã tức giận
ngập trời.

“Nhân Tà Quỷ mau giết hắn!!” Đoàn Minh Hồ rống lên. Tên Nguyễn Vu chỉ mới Tam
Dương trung kỳ quá đáng sợ, khiêu chiến vượt tận ba cấp độ, người như vậy đều
là thiên tài tuyệt thế, nếu để Nguyễn Vu tiếp tục phát triển thì hắn sẽ là một
mối nguy cơ dành cho Tà Đồ mất.

Nhân Tà Quỷ đạp một chân lên mặt đất, tay còn lại vung ra ngoài bên, không khí
phát ra tiếng ầm ầm vì sức mạnh kinh khủng từ cánh tay, nó như che cả bầu trời
lại vậy.

“Một con quỷ vật mà thôi.” Nguyễn Vu cười nhạt, tay cầm chiến phủ vào thế, một
phủ bổ xuống, dường như chia cắt cả trời đất làm hai nửa.

“Trảm Thần Tứ Thức, Trảm Linh!” Nguyễn Vũ gầm lên một tiếng, linh lực biến
thành một cơn sóng lớn ngập trời, ngưng tụ ra bóng mờ cầm chặt một chiến phủ
màu đỏ lòm tỏa ra sát khí kinh thiên chém vào Nhân Tà Quỷ.

“GAA!” Nhân Tà Quỷ rống lên, một tay đấm vào chiến phủ của Nguyễn Vu.

Ầm!! Ầm!! Ầm!!

Từng tiếng oanh động vang ra, Nhân Tà Quỷ bị đẩy lùi ra sau, bước chân cắm sâu
xuống lòng đất, một tay nó bị cắt thành hai nửa, tà khí xao động có vẻ như
đang yếu dần đi.

“Không thể nào!! Tại sao lại như vậy!!” Đoàn Minh Hồ nghiến răng, nghiến lợi
nói, ánh mắt đỏ ngầu.

“Ngươi phải chết ở đây!” Đoàn Minh Hồ cắn răng nói lớn, một tay hắn đập vào
ngực, tinh huyết bay ra khỏi miệng rồi rơi vào người Nhân Tà Quỷ.

Tà khí trên người con quái vật được tiếp thêm năng lượng, chúng dâng tràn lên
cao, linh khí xung quanh bị tà khí ăn mòn rồi trở thành một phần của Nhân Tà
Quỷ, hai cánh tay xuất hiện ở chỗ cũ, khí tức gần đột phá tới Nguyên Anh sơ
kỳ.

“Haha!” Đoàn Minh Hồ thấy thế, hắn cười to, sắc mặt tái nhợt không còn một tia
máu, tuy vậy, hắn cảm thấy rất đáng giá, giết Nguyễn Vu rồi hiến tế cho Tà
Thần, hiến tế một thiên tài, nói không chừng Tà Thần sẽ ban cho hắn sức mạnh
đột phá tới Nguyên Anh kỳ, thậm chí là Hóa Thần kỳ.

“Thủ đoạn rất nhiều, đáng tiếc, hôm nay ngươi phải thất bại.” Nguyễn Vu trầm
giọng nói, liên tục sử dụng hai thần thông làm linh lực ông giảm đi một phần
lớn, nhưng ông vẫn đầy chiến ý, hiếm khi lắm thì mới có cơ hội đánh một trận
với loại tồn tại kinh khủng như Nhân Tà Quỷ này.

Nhân Tà Quỷ xông tới, nắm đấm lớn như một tòa núi giáng thẳng vào Nguyễn Vu.

“Tới đây!” Nguyễn Vu thét dài, ông sử dụng toàn bộ kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ,
một phủ nơi tay chống trả lại Nhân Tà Quỷ!

Ầm! Ầm! Ầm!

Một người, một quỷ đại chiến bên ngoài Quang Minh Thánh Điện, từng quyền oanh
ra làm không khí nổ tung, Nguyễn Vu vững vàng chống đỡ tất cả, đôi khi còn
chém một búa vào người Nhân Tà Quỷ bức lui nó ra sau.

“Đây là sát lục ý cảnh sao? Quả nhiên sức tấn công rất mạnh mẽ.” Vũ Hy đứng
bên dưới, cậu cảm khái.

“Nguyễn Vu Thánh Sứ quá mạnh!”

“Trời ạ, con quỷ kia không làm gì được ngài ấy.”

Giọng nói khâm phục phát ra không dứt từ miệng những người bên trong Thánh
Điện, hình ảnh một người đàn ông nhỏ bé chặn đứng một con quỷ vật khổng lồ,
bảo vệ mạng sống cho mấy ngàn người, nó cực kỳ hào hùng và tráng lệ.

Anh hùng không hơn gì cái này!

“Ngươi phải chết! Ngươi phải chết! Ngươi phải chết!” Ý thức Đoàn Minh Hồ rối
loạn, hôm nay hắn bị đả kích quá lớn, hắn cần phải giết người một cách tàn
nhẫn để đạt được sức mạnh, còn người ta thì ở ngoài sáng, chiếm lấy toàn bộ
cái đẹp, lại là thiên tài tuyệt thế, Đoàn Minh Hồ có gì để so với Nguyễn Vu
chứ?

Hắn đang đố kỵ! Hắn đang ghét cay ghét đắng Nguyễn Vu! Tại sao hắn lại thua
kém Nguyễn Vu đến vậy? Đoàn Minh Hồ chưa có câu trả lời, vậy thì xóa bỏ Nguyễn
Vu! Biến kẻ mà hắn đố kỵ thành chất dinh dưỡng cho hắn!

“Giết!!” Đoàn Minh Hồ dùng sức rống giận.

“Không xong rồi, chúng ta mất đi rất nhiều người!” Một vài thần thức đột ngột
truyền âm cho Đoàn Minh Hồ, hắn liền nhìn sang bên kia, hàng chục tên Tà Đồ bị
chém chết, còn số sống sót đang chống trả trong vô vọng.

Điều đó đồng nghĩa với nhiệm vụ của Đoàn Minh Hồ thất bại, nhưng hắn không cho
phép chuyện đó xảy ra.

Ánh mắt Đoàn Minh Hồ liếc về phía Nguyễn Vu, dù trên người Nguyễn Vu có đầy
máu, tuy nhiên khí thế vẫn như cũ, Nhân Tà Quỷ tàn lụi dần, một thời gian sau
nó tất bị Nguyễn Vu đánh chết.

“Vì Tà Thần!” Đoàn Minh Hồ tàn nhẫn nói, hai tay kết ấn, từng pháp quyết lạ
lùng quỷ mị như đang thực hiện một nghi thức tàn độc nào đó.

“Huyết tế!” Đoàn Minh Hồ đánh ra một ấn quyết, giọng nói lạnh băng rơi vào tai
đám Tà Đồ ở xa làm chúng hoảng hốt, từng khuôn mặt biến sắc vặn vẹo.

“Không!!” Chúng hét lên trong tuyệt vọng! Ấn quyết bay tới rồi đóng vào trán
chúng, đôi mắt chúng trợn trừng lên, toàn bộ lực lượng trong cơ thể mất bị hút
ra rồi gia nhập vào ấn quyết.

“Nhân Tà Quỷ, bữa ăn của ngươi đã chuẩn bị hoàn tất rồi.” Đoàn Minh Hồ cười
gằn nói.

Nhân Tà Quỷ đang chiến với Nguyễn Vu nghe vậy, nó liền dùng ánh mắt vô cảm xúc
nhìn về phía đám Tà Đồ, một bàn tay đưa ra ngoài rồi bóp mạnh, các ấn quyết
run rẩy bay khỏi người Tà Đồ, rơi vào tay Nhân Tà Quỷ.

Sau khi tất cả ấn quyết đều bay đến, Nhân Tà Quỷ há miệng ra nuốt xuống, luồng
hơi thở kéo lên nhanh chóng, tựa hồ nó chạm đến một vách ngăn nào đó, tuy
nhiên sức mạnh từ các ấn quyết giúp nó đột phá vách ngăn, một cỗ áp lực khủng
khiếp xuất hiện đẩy lùi Nguyễn Vu ra xa, ngay cả đám người Không Tinh cũng bị
trấn áp, cơ thể nặng trĩu không còn một chút sức lực nào.

“Nguyên Anh sơ kỳ!” Nguyễn Vu ngưng trọng nói.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #382