Người đăng: thanhsontv2009
Phía nam Quốc Gia Niyensa, hạ nguồn sông Jimith, cách khoảng hơn ba trăm km so
với thành phố Nikasa.
Đám cỏ màu vàng nhạt lay động chập chờn theo cơn gió nhẹ, nó mang theo một
luồng không khí se lạnh xua tan đi hạt nắng gay gắt giữa ban ngày. Bỗng nhiên,
vài cọng cỏ cao gần bằng đầu người bị chặt đứt và rơi xuống, một người đàn ông
tay cầm lưỡi liềm vung vẫy cắt chém, vài giây sau, con đường nhựa màu lam đậm
xuất hiện vì đám cỏ bị dọn sạch.
“Kiểm tra tình hình xung quanh, đừng bỏ sót bất cứ chi tiết gì.” Người đàn ông
trầm giọng nói, dường như ông ta đang làm một nhiệm vụ dẫn đường, cách ông ta
vài mét có vài người cũng đang làm y hệt ông ấy vậy.
“Kiểm tra hoàn tất, khu vực an toàn.” Một cô gái lên tiếng báo cáo, cô ta đang
cầm một khẩu súng khá lớn, trọng lượng của nó lên đến vài chục kg, nhưng mà cô
ấy cầm nó một cách thoải mái, không hề bị ảnh hưởng gì bởi sức nặng kia.
Người đàn ông nhìn cô gái rồi gật đầu nói: “Tốt lắm Akina, tôi báo cáo lại cho
bọn họ đây.”
Nhiệm vụ của họ hoàn thành một nửa, vì đội có đến hơn hai mươi người phân chia
ra một vùng đất khá rộng lấy con đường nhựa làm trung tâm, mà con đường nhựa
được xây cách biệt bên ngoài các thành phố, nó được biết đến với một cái tên
Cầu Vồng và nó có thể đưa họ đến bất cứ đâu trong quốc gia Niyensa.
“Tôi là Raymond đây, chúng tôi đã điều tra con đường phía trước, nó rất an
toàn để vượt qua, tôi sẽ trở về đội trong vòng mười phút nữa.” Raymond, người
đàn ông chững chạc nói vào một cái bộ đàm để truyền tin tức về đội ngũ.
“Chúng tôi đã nhận được cáo báo từ ông Raymond, người của ông có thể rút lui,
đội điều tra của Duncan đang tiến tới đó.” Bộ đàm phát ra một giọng nói trả
lời lại cho Raymond.
“Tôi biết rồi.” Raymond trầm giọng nói một tiếng và tắt bộ đàm.
“Akina, hãy tập hợp mọi người lại và về thôi.” Raymond quay sang nhìn cô gái
trẻ tuổi.
Akina hơi gật đầu, cô lấy một cây súng lục nhỏ rồi bắn lên bầu trời, viên đạn
xuyên thấu qua từng tầng không khí và nổ tung thành một cột khói màu đỏ, nó là
tín hiệu của Akina. Vài phút sau, hơn hai mươi người trong đội Raymond tập hợp
và di chuyển về phía sau lưng họ để tụ họp với đội ngũ chính.
Xa xa, cách vài km so với vị trí của Raymond, một đội ngũ có hơn một ngàn
người đang di chuyển với tốc độ khá chậm, họ có một hàng người cầm súng tiểu
liên đứng xung quanh, bên trong là những chiếc xe tải bọc thép hiện đại chở
đầy vật tư, vũ khí và thức ăn, có khoảng hai mươi chiếc xe tải như thế đang
chạy, động cơ phát ra âm thanh êm tai.
Có một chiếc xe với thiết kế sang trọng màu tím dẫn đầu, nó là căn nhà của một
người quan trọng, công chúa Fiona với mái tóc vàng rực rỡ, cô tùy ý ngồi trên
một cái ghế sô pha mềm mại, còn mắt cô đang chăm chú nhìn vào quyển sách trên
tay, hình như Fiona đang bị ngôn từ của quyển sách hút hồn.
“Tham kiến công chúa.”
Một giọng nói chợt vang lên ở bên ngoài cánh cửa, chiếc xe này khá lớn nên nó
có vài căn phòng, và chỉ một mình Fiona ở trên đó, tuy nhiên, vẫn có một căn
phòng dành cho Shiron, người hộ vệ trung thành tận tâm nhất cho hoàng tộc.
“Shiron à? Ông có thể vào đây.” Fiona hơi liếc mắt nhìn vào cánh cửa, cô lên
tiếng, giọng nói thanh thoát và trong trẻo, cô đặt nhẹ nhàng đặt quyển sách
lên bàn, và hơi vươn người về phía sau vì mỏi mệt, cô đã đọc hàng giờ liền, vì
chuyến đi rất tẻ nhạt khiến Fiona buồn chán.
Hành động vô ý đó làm nổi bật đường cong mềm mại chạy dọc từ hai ngọn đồi cao
vút ẩn hiện mập mờ bên trong chiếc áo ngủ màu trắng, vùng cổ trắng hồng diễm
lệ, đôi môi màu đỏ cuốn hút kết hợp với làn tóc màu vàng cao quý, mỗi một nhăn
mày hay chớp mắt dịu dàng của Fiona đều tôn vinh lên vẻ đẹp vượt qua cái bình
thường gấp nhiều lần, bộ trang phục mộc mạc kia không che lấp được sự thanh
cao của một cô công chúa đầy quyền lực.
Cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, Shiron bước vào với một bàn chân trần, ông
cao khoảng hai mét, khuôn mặt nghiêm nghị đầy lạnh lùng dù Shiron có nhìn thấy
hành động khiến trái tim con người rạo rực của Fiona, ông đã quen với Fiona từ
khi cô gái còn trẻ, và ông từng dùng cơ thể trần chặn một viên đạn cho Fiona
và cứu cô gái một mạng.
“Shiron, có chuyện gì sao?” Fiona ngẩng đầu lên nhìn Shiron và mỉm cười hỏi.
Nụ cười tỏa sáng từ Fiona khiến khuôn mặt Shiron dịu đi rất nhiều, nó xóa tan
đi biết bao căng thẳng và áp lực của ông.
Shiron hơi khom người thể hiện thái độ cung kính dành cho công chúa Fiona.
“Tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.” Shiron lên tiếng.
“Chúng ta còn cách trạm tiếp tế lương thực và vũ khí khoảng mười bảy km, và
tôi không nghĩ lần tiếp tế này yên ổn như mấy lần trước.”
“Vậy à? Ông có đề nghị gì không?” Fiona im lặng một lát rồi hỏi.
“Dù có nguy hiểm gì thì an toàn của ngài vẫn là trên hết, chúng tôi sẽ toàn
lực bảo vệ ngài.” Shiron trầm giọng nói.
“Nếu gặp nguy hiểm vượt ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi thì ngài hãy sử dụng
nó.” Nói tới đây, Shiron dời tầm mắt về phía sau của chiếc xe, đó là vị trí
của một cái nhà kho.
“Ông có tin tức gì về trạm tiếp tế đó à?” Fiona gật đầu một cái nhẹ và hỏi
tiếp.
“Nó gần với một thành phố nhỏ, tôi rợ rằng chúng ta phải đối mặt với một đội
quân Venger lớn.” Shiron bình tĩnh trả lời, trạm tiếp tế kia thuộc về quân
đội, nơi đó có lương thực và vũ khí, họ đã đi qua hai trạm tiếp tế từ trước và
tất cả đều ổn định, nhưng lần này bầu không khí có vẻ hơi khác.
“Yên tâm đi, chúng ta có nhiều người mà.” Fiona lạc quan cười nói.
“Vì chúng ta đông người nên tôi mới lo lắng.” Shiron lắc đầu nói.
“Tôi đã báo cáo xong, xin phép ngài.” Shiron hơi cúi đầu nói, sau đó ông quay
người và bước ra ngoài cánh cửa.
Fiona thở dài một hơi, từ khi rời khỏi địa điểm trước, cô luôn không cảm thấy
an toàn một chút nào, họ đã tiêu diệt rất nhiều Venger cản đường và nhờ vào số
tinh thể tiến hóa kia để tăng cao sức mạnh, bây giờ Shiron cũng đã đạt tới
tiến hóa cấp ba hậu kỳ, ông còn có một năng lực tiến hóa mạnh mẽ nữa.
Xung quanh Fiona còn có hai trăm vệ binh được trang bị kỹ càng, họ sẽ xé xác
bất cứ thứ gì có ý định gây hại đến cô.
“Nước đến đất ngăn, hi vọng chuyến đi này sẽ bình an.” Fiona lẩm bẩm nói một
câu, cô hơi nghiêng đầu về phía nhà kho, trong đó có vật khiến Fiona phải tới
vùng đất phía nam tiếp đón một vài người quan trọng tới từ xa, tất cả chỉ vì
vật ấy.
Họ cách một quân doanh không xa lắm khoảng mười hai ngày đi đường, nếu một
người tự mình đi thì chỉ cần năm ngày mà thôi, họ đang di chuyển với một đội
ngũ lớn, tốc độ và đủ vấn đề nảy sinh nên thời gian cứ kéo dài.
Fiona đã xác định mục tiêu từ trước, đó là tranh thủ sự ủng hộ của quân doanh
trên đường đi, tạo thành một sức mạnh đủ để đối kháng với Martin Oliver, khi
tới đó, cô dễ dàng thu được sự tin tưởng của mọi người, xóa bỏ hoàn toàn quyền
lực của Martin Oliver, trở thành người lãnh đạo.
Mà trên đoạn đường tới quân doanh của công tước Martin Oliver, có khoảng ba
quân doanh khác cùng rất nhiều nguy hiểm, tỷ lệ thành công của Fiona rất nhỏ,
tuy nhiên cô phải bám lấy vào hi vọng cuối cùng, chỉ có sức mạnh thì Fiona mới
gặp lại được người thân ở phía bắc quốc gia Niyensa, nơi ở của hoàng tộc.
Tất cả thông tin ở đó đều bị ngăn cách bởi khoảng cách, Fiona chẳng hề hay
biết gì về tình hình hiện tại của hoàng tộc cả.
…
Bên cạnh dãy núi phía Tây Bắc, một doanh trại kéo dài vài km mọc thẳng và đứng
sừng sững trên mặt đất, với những quân nhân cầm súng canh gác, nó không khác
gì một pháo đài bất khả chiến bại, nếu có kẻ nào dám xâm phạm, tin chắc rằng
kẻ đó sẽ bị nghiền nát bên dưới những họng súng khổng lồ nằm ở bìa doanh trại,
chúng sẽ bị đánh tan bởi những con quái vật thép to lớn.
Đây là một doanh trại thuộc quyền chỉ huy của công tước Martin Oliver! Nơi
được xem là mảnh đất yên bình cuối cùng của đất nước Niyensa, tuy nhiên, tiếng
tăm kia chỉ truyền trong bán kính vài trăm km mà thôi.
Lúc này, Martin Oliver, một người đàn ông tuổi chừng năm mươi đang mặc một bộ
quân phục uy nghiêm, ông ta chống cằm xem từng bản cáo báo được gửi đến từ
khắp nơi.
“Căn cứ nằm phía Đông, cách doanh trại mười bảy km, có thủ lĩnh tên là Cyber
từ chối gia nhập doanh trại.” Martin Oliver lạnh lùng đọc báo cáo, khi đọc tới
đoạn này, hai mắt Martin ánh lên mãnh liệt như một con khủng long bị chọc
giận.
“Người tới, truyền lệnh của ta, tiêu diệt Cyber, giải cứu một ngàn người khốn
khổ bị Cyber nô dịch.” Martin Oliver nhìn về phía ngoài căn phòng và nói lớn.
“Vâng!” Một người quân nhân truyền tin lập tức chấp hành và vội vàng đi truyền
lệnh.
Martin Olvier chậm rãi nhìn xem từng bản báo cáo, thời gian trôi qua hơn nửa
tiếng, bỗng nhiên ông nhìn thấy một tờ giấy lạ kẹp cùng một tờ báo cáo của
thuộc cấp dưới quyền.
“Cách quân doanh về phía Đông Nam một trăm hai mươi km, một tòa thành trì bỗng
nhiên xuất hiện và được một tổ chức thần bí gọi là Quang Minh Giáo Đình cùng
một quân đoàn tự phát gọi là Quân Đoàn Gaia chiếm giữ, có hơn mười ngàn người
đang sống tại đó, họ sở hữu một sức mạnh thần bí gọi là pháp thuật, bất cứ ai
cũng có thể học được.” Martin Oliver đọc từng đọc tin tức trên tờ giấy báo
cáo, giọng của ông càng lúc càng nóng bỏng và hai mắt thì hiện lên vẻ tham lam
không cách nào kiềm nén được.
Martin Oliver đọc xong, ông hít sâu một hơi để tâm tình bình tĩnh trở lại rồi
mới cầm tờ rơi kế bên lên và ngắm nhìn hình ảnh Thập Linh Hỏa thành được chụp
từ xa. Martin Oliver liếm môi một cái, sau đó ông nở một nụ cười nguy hiểm phô
ra hàm răng trắng tinh, một tay ông cầm bút mực lên rồi khoanh một vòng tròn
bao quanh tòa Thập Linh Hỏa Thành, tựa hồ nó đã là tài sản trong túi ông.
“Cấp báo, thiếu tá Lion trở về và mang theo một tin tức về giống loài Venger
mới!” Một người bỗng nhiên bước vào và thông báo cho Martin Oliver, ông gật
đầu một cái nhẹ. Ông là một người có nhiều hoài bão cùng một dã tâm lớn, vì
vậy ông đã ra lệnh cho nhiều đội ngũ tiến hành thăm dò xung quanh doanh trại
hòng tìm các căn cứ có nhiều người sống sót, sau đó sử dụng thủ đoạn chiếm
đoạt tất cả, bao gồm con người, tài sản, vũ khí, thậm chí là chiêu mộ người
tiến hóa cấp cao.
Nhờ thế mà quân doanh này rất hùng mạnh! Tiếng người nhộn nhịp vội vả đi tìm
kiếm tài nguyên đem về nộp cho Martin Oliver, người tiến hóa cấp ba thì chạy
đầy đấy, không thiếu người sở hữu năng lực tiến hóa.
“Hãy đưa ta đến gặp Lion.” Martin Oliver đứng lên với khuôn mặt hứng thú, ông
rời khỏi cái bàn làm việc, bước chân ổn định, vững vàng, khí thế tỏa ra từ ông
làm người quân nhân đổ mồ hôi lạnh, hai chân hơi co lại vì sợ hãi.
“Vâng!” Người quân nhân yếu ớt trả lời.
Tuy nhiên, khi chưa đi được xa lắm, một người quân nhân khác vội vàng chạy tới
và báo cáo bằng âm thanh kích động: “Thưa ngài, có một người vừa liên lạc với
chúng ta, người kia tự nhận mình là Mason Oliver.”
Martin Oliver nghe vậy, ông lập tức nói: “Mau mau, đưa ta đi tới đó.”
Không chỉ Martin Oliver, mà cả hai người kia đều vui vẻ, ai mà chẳng biết
Mason Oliver là đứa con trai độc nhất của Martin chứ? Bây giờ, Mason có tin
tức, tất nhiên Martin Oliver sẽ bỏ qua tất cả tập trung vào Mason.
Lý do để ông làm điều đó không chỉ là tình thương dành cho đứa con trai, mà
còn có một lý do khác, ông biết con trai ông đang đi cùng với công chúa Fiona,
và công chúa Fiona tới vùng phía nam để thực hiện một sứ mệnh quan trọng thay
đổi cán cân quyền lực giữa hoàng tộc và các thế lực khác trong quốc gia
Niyensa.