Người đăng: thanhsontv2009
Từ Thập Linh Hỏa thành đi về phía Đông Bắc năm mươi km chính là thành phố
Nikasa, lúc trước, nó là ngôi nhà của gần một triệu người dân, họ sinh sống và
làm việc tại đó, thậm chí một số người còn chưa từng rời khỏi thành phố.
Còn bây giờ thì, nó là nơi trú ngụ của ba trăm ngàn Venger mất trí, chúng tự
chia thành nhiều nhóm với một Venger mạnh mẽ cầm đầu, chúng chia cắt toàn bộ
thành phố thành nhiều phần nhỏ và giết hại lẫn nhau để sinh tồn, đương nhiên,
không phải chúng cứ đâm đầu vào giết nhau, một vài nhóm nhỏ rời khỏi thành phố
vào ban đêm để đi săn mồi, có khi chúng còn rời bỏ thành phố để đi tìm nơi ở
khác.
Các nhóm di chuyển vô định như vậy chính là một tràng tai nạn thảm khốc dành
cho mọi sinh vật trên đường đi.
Đi ra bên ngoài thành phố Nikasa về phía Đông Nam khoảng ba mươi km, nơi có
nhiều dãy núi cao với đủ loại phong cảnh đẹp, nó nhanh chóng được quốc gia
Niyensa khai thác và trở thành địa điểm du lịch của mọi người dân tới tham
quan, đặc biệt, nơi này có rất nhiều hang động sâu và đẹp đẽ.
Lúc này, Lilith và Linda đang bước đi trên một con đường mòn, nó là một đường
nhựa vỡ nát, cỏ dại mọc khắp nơi nhưng chúng vẫn để lộ ra đường nhựa cũ, Rinka
và Linda đi trên đó theo ký ức của mấy ngày trước, khi hai cô đi săn tìm vài
sinh vật tiến hóa có năng lực.
“Lilith, trời tối rồi đấy, chúng ta phải mau lên.” Linda nói nhỏ, cô đi chậm
rãi và không làm phát ra tiếng động nào vì cô biết nơi này rất nguy hiểm, cô
tận mắt nhìn thấy nhiều nhóm Venger chiến đấu với quái vật tiến hóa, các trận
chiến đẫm máu, kéo theo đó là hàng loạt những sinh vật đói khát tham gia vào.
“Cô không cần phải lo lắng quá, tôi đã sử dụng năng lực của mình và bóp méo
nhận thức không gian xung quanh, bọn chúng sẽ không nhìn thấy chúng ta đâu.”
Lilith nói với vẻ mặt bình tĩnh như ngày thường.
“Không biết họ có chịu theo chúng ta về Thập Linh Hỏa thành không nữa.” Linda
bỗng nhiên nói bằng giọng lo lắng.
Thanh Vũ đã hứa với hai người họ rằng họ sẽ nhận được quyền quản lý người nếu
dẫn hơn ba ngàn người trong hang động kia kia Thập Linh Hỏa thành, ngoài ra,
hai cô còn có thể thu nhận thêm một đồng đội có năng lực tiến hóa thúc đẩy
thực vật sinh trưởng nữa.
Dù năng lực kia không đem lại cho họ sức chiến đấu vượt trội, nhưng linh dược
và linh thảo là mặt hàng đắt giá và nóng bỏng trong Giáo Đình, chúng là nguyên
liệu dùng để luyện đan, Rinka, Linda sẽ có một nguồn thu vào ổn định.
“Tất nhiên là họ sẽ đồng ý rồi.” Lilith hoàn toàn tin chắc việc đó.
“Tại sao có lại đinh ninh vậy?” Linda không khỏi hỏi.
“Linda, cô có muốn ở trong một hang động ẩm ướt đến suốt đời không?” Lilith
hỏi lại.
Linda liền lắc đầu lia lịa, còn hai tay thì quơ qua quơ lại thể hiện sự ngại,
cô nói: “Không, không bao giờ tôi muốn sống ở hang động, nơi đó rất tối, còn
không có bồn tắm nước nóng nữa, tôi sẽ chết nếu như sống trong đó ba ngày trời
mất!”
“Vậy thì bây giờ cô đã biết vì sao tôi lại tự tin chưa?” Lilith tiếp tục hỏi.
Linda lập tức trả lời: “Tôi hiểu rồi.”
“Tôi sẽ không bao giờ hỏi mấy câu ngu ngốc đó một lần nữa.”
“Cô biết mình ngốc thì tốt rồi.” Lilith nở nụ cười tươi tắn nói.
“Chúng ta đến rồi.” Linda đột nhiên chỉ về phía trước, đó là một cái thác nước
đổ từ trên cao xuống, họ đang đứng bên bờ suối nhỏ, hang động nằm trong đá ẩn
sau thác nước.
“Chúng ta chẳng thể nào nhầm lẫn được đâu, tôi rất có ấn tượng với cái cây
kia.” Linda tự hào nói trong khi chỉ về phía một cây gỗ thân to với những cành
lá sum xê, trên mỗi tán cây có đầy mấy trái cây to bằng bàn tay người.
Đừng nhìn hang động có vẻ nhỏ mà khinh thường, nó rất dài rộng đủ để chứa ba
ngàn người mà không cảm thấy quá chật hẹp, nó còn có một đường ra ở đầu bên
kia, nếu bị tấn công và chặn ở một đầu, mọi người sẽ chạy ra từ đầu khác.
Lilith và Linda đi tới gần thác nước, khi hai cô gái cách hang động xa khoảng
chừng mấy chục mét thì một vài tiếng động vang ra.
Có vài người hiện ra từ những viên đá khổng lồ, họ dùng chúng để ẩn nấp và
quan sát động tĩnh xung quanh thác nước.
“Là hai cô sao? Linda, Lilith.” Một cô gái lên tiếng hỏi, vì ánh sáng ở nơi
này yếu nên họ nhìn không thấy rõ người vừa mới đến.
“Đúng là chúng tôi, Tina.” Linda nhìn họ rồi trả lời.
“Thật tốt quá, chúng tôi đã đợi hai người rất lâu rồi.” Tina vui mừng nói
trong khi chạy tới gần Linda và Lilith.
Tina là cô gái có khuôn mặt ưa nhìn, làn tóc dài màu nâu, nước da trắng sáng
ngần, cô cao khoảng một mét bảy, nhưng bây giờ trên khuôn mặt đẹp đẽ đó có
nhiều nét ưu sầu và buồn bã.
“Có chuyện gì vậy, Tina?” Lilith quan tâm.
“Kể từ khi hai cô rời khỏi đây, một vài người của chúng tôi đã bị lũ cướp bắt
giữ, và nhiều người muốn tấn công lũ cướp để giải cứu họ, nhưng tôi biết sức
mạnh của chúng tôi quá yếu, tất cả mọi người sẽ chết nếu chiến đấu trực tiếp
với lũ cướp, vì vậy tôi đã ngăn cản họ.” Tina lên tiếng nói.
“Lũ cướp đáng khinh, nếu như chúng dám tới đây một lần nữa thì tôi sẽ cho
chúng biết tay.” Linda tức giận nói.
“Cảm ơn cô Linda.” Tina gật đầu nói.
“Hai cô đã đi đâu vậy? Tôi lo lắng cho hai cô lắm đấy.” Tina hiếu kỳ hỏi.
“Chúng tôi trở về Thập Linh Hỏa thành, tôi đã kể với cô rồi đúng không?”
Lilith trả lời.
“Đúng vậy, nơi đó thật tốt.” Tina nói ra.
“Tôi có tin vui dành cho cô và mọi người đây.” Linda thần thần bí bí nói, nét
mặt tự mãn.
“Là tin tức gì vậy?” Tina lập tức hỏi.
“Chúng tôi đã được sự cho phép của Giáo Hoàng, mọi người có thể chuyển về Thập
Linh Hỏa thành sinh sống.” Lilith trả lời trong khi Linda đang muốn luyên
thuyên một vài câu nữa, điều đó làm Linda chu mỏ, khó chịu trong lòng.
“Thật sao?” Tina thốt lên. Một vài người đứng gần cũng ngạc nhiên vì vui sướng
đến quá đột ngột.
“Tôi chưa bao giờ lừa gạt cô đâu.” Lilith cam đoan.
“Nhưng nơi này cách rất xa Thập Linh Hỏa thành, tôi sợ rằng chúng tôi không
thể đến đó.” Tina ủ rũ nói, cô nàng có vẻ khá yếu đuối và bi quan dù cô sở hữu
một năng lực tiến hóa tuyệt vời, nhờ vào đó mà Tina trở thành người lãnh đạo,
người tạo ra thức ăn đủ duy trì sự sống cho hơn ba ngàn người. Tina chưa nhận
ra tầm quan trọng và giá trị thật của chính mình.
“Tôi đã tính toán hết cả rồi, một đội quân sẽ được cử đến đây nếu như cô và
mọi người đồng ý chuyển chỗ ở.” Linda cười nói.
“Thế nào? Tina, cô có đồng ý đi với chúng tôi tới Thập Linh Hỏa thành không?”
Linda nói.
“Tôi rất đồng ý luôn ấy chứ.” Tina cười tươi trả lời. Nỗi lòng sầu bi dần bị
thay thế bởi cảm xúc vui mừng, bấy lâu nay cô vẫn sống trong một cuộc sống
nguy hiểm, sợ hãi mọi thứ, và rụt rè với tất cả sự vật xung quanh, Tina chỉ
yên bình khi ở cùng với mọi người và một cái cây khổng lồ do cô tự tay thúc
đẩy nó phát triển.
“Còn ý kiến của mọi người thì sao? Họ có đồng ý như cô không?” Linda hỏi tiếp.
“Tôi nghĩ rằng mọi người đều đồng ý cả.” Tina hơi chần chờ, cô không tự tin
cho lắm.
“Chúng tôi rất đồng ý, mọi người đều muốn cuộc sống của họ trở nên tốt hơn, và
chỉ có cách duy nhất là đi tới Thập Linh Hỏa thành.” Một người đàn ông lập tức
lên tiếng thể hiện quyết tâm của ông.
“Đúng thế.”
“Chúng tôi đều đồng ý.” Có người nói ra.
“Vậy thì tốt rồi, chúng tôi sẽ liên lạc với đội quân.” Lilith gật đầu nói, sau
đó cô lấy con Bọ Cánh Cam ra từ nhẫn chứa đồ khiến đám người trầm trồ, kinh
ngạc.
Bọ Canh Cam bắt kết nối với Trinh Sát Đoàn ở Thập Linh Hỏa thành, nó liền vỗ
cánh rồi bay lên ngang với tầm mắt của Lilith.
“Lilith, cô đã tới đó rồi à?” Giọng nói của Selina phát ra từ Bọ Cánh Cam, hai
mắt con bọ đỏ hồng chứng tỏ Selina nhìn thấy toàn bộ hình ảnh ở đây.
“Selina, chúng tôi đã thuyết phục được mọi người ở đây, họ đồng ý đi tới Thập
Linh Hỏa thành, vì vậy tôi làm phiền cô hãy thông báo cho Quân Đoàn Trưởng, để
họ phái người tới đây tiếp hộ tống.” Lilith nhìn Bọ Cánh Cam và nói.
“Tốt lắm, tôi sẽ liên lạc với Quân Đoàn Trưởng ngay.” Selina lập tức trả lời
lại, và Bọ Cánh Cam yên lặng trong một vài giây, sau đó lại phát ra âm thanh.
“Lilith, thật đúng dịp đấy, tôi vừa liên lạc với họ và nhận được một tin tức
mới, sáng ngày mai, Quân Đoàn Gaia cùng Giáo Hoàng, Mặc lão sẽ tới đó, họ dự
định tấn công dinh thự trên ngọn núi Vivian để cứu người.”
“Quân Đoàn Trưởng Richard kêu tôi nói lại với cô là họ sẽ hộ tống mọi người
trở về Thập Linh Hỏa thành sau khi đánh hạ dinh thự.”
“Cái gì?” Linda thốt ra.
“Bọn họ muốn tấn công bọn cướp à?”
“Đúng vậy, vừa có vài việc xảy ra tại Thập Linh Hỏa thành, chúng tôi được giao
nhiệm vụ thăm dò dinh thự trong đêm nay, tôi phải đi làm việc đây.” Selina trả
lời.
“Cảm ơn cô Selina.” Lilith nói.
“Cô đừng có ngủ gật trong lúc làm việc đấy nhé, có cần tôi tôi chuyển cho cô
một ly cà phê không?” Linda cười nói.
Selina nói với giọng hài hước: “Một ly cà phê làm sao đủ chứ hả Linda? Trinh
Sát Đoàn có rất nhiều người thức đêm giống tôi đấy, cô phải chuyển cà phê cho
toàn bộ mọi người mới đúng.”
“Thôi thôi, tôi chúc cô làm việc vui vẻ.” Linda xua tay rồi nói, loại cà phê
mà Giáo Đình sử dụng đều là hàng cao cấp, nó có hương vị đậm đà mà không làm
nóng người, mùi vị đắng pha lẫn ngọt đặc trưng khiến bất cứ ai cũng say mê,
nếm thử một lần thì sẽ không thể nào quên được, nó là loại thức uống do Thanh
Vũ tặng Trinh Sát Đoàn để họ có đủ tinh thần làm việc cả ngày lẫn đêm, và nó
dần trở thành phong trào của Giáo Đình.
Bọ Cánh Cam rơi vào tay Lilith rồi nằm im một chỗ, Lilith đặt nó vào nhẫn chứa
đồ rồi nhìn Tina cùng mấy người đang ngạc nhiên không nói lên lời.
“Tina, cô nghe rồi đó, đội quân của chúng tôi sẽ tấn công lũ cướp, người của
cô bị chúng bắt sẽ được giải cứu trong ngày mai, vì vậy, cô hãy thông báo cho
mọi người đi nhé.” Lilith cười nhạt nói.
“Cảm ơn cô Lilith, Linda.” Tina nói với khuôn mặt cảm động và thành tâm.
“Hai cô chính là ân nhân của chúng tôi.” Mấy người đứng kế bên cũng nói trong
cảm xúc nghẹn ngào.
“Nào, hãy vui lên đi, chúng tôi sẽ chúc mừng mọi người bằng cách mở tiệc nhé,
tôi có rất nhiều thức ăn đấy.” Linda cười khúc khích nói. Tại sao bọn họ lại
tôn trọng cô và Lilith đến thế? Đó là vì sau khi đánh bại mấy tên cướp, Linda
và Lilith đã cho mọi người thức ăn no bụng, chúng chẳng là gì quan trọng đối
với Linda cùng Lilith, nhưng mọi người ở đây lại rất cần chúng.
“Lau sạch nước mắt rồi vào trong thôi.” Lilith cười nói với Tina đang bật
khóc, cô ấy đang lo lắng về an toàn của những người bị bắt, đủ thứ khiến Tina
yếu đuối phải đau đầu và khổ sở, nay chúng hoàn toàn được giải quyết, gánh
nặng của Tina biến mất làm cô cảm thấy nhẹ người.