Kẻ Này, Không Tầm Thường!


Người đăng: thanhsontv2009

Theo Rory nghĩ thì hai người có sức mạnh ở cùng cấp bậc và không chênh lệch
nhau lắm nếu chiến đấu họ sẽ đánh nhau với khoảng thời gian khá lâu mới phân
được thắng bại.

Nhưng hầu như tất cả mọi người đang xem trận chiến chuẩn bị diễn ra giữa Yvis
và Yenci đều nghĩ ngược lại, họ còn không tin tưởng Yenci có thể cầm cự được
ba phút ngắn ngủi.

“Ông là người mới tới phải không?” Có một ông lão vuốt râu trắng trả lời Rory.

Rory gật đầu nhẹ nói: “Tôi vừa đến đây không lâu.”

“Vậy thì ông không hiểu được rồi.” Ông lão cười nói.

“Người dân ở đây đều đã tu luyện công pháp của Giáo Đình ban cho, một quyển
gọi là Quang Minh Thánh Điển, còn quyển sách kia gọi là Kỵ Sĩ Thánh Điển.” Ông
lão nói từ từ, giải thích cho Rory nghe và ông lão có vẻ không phiền lòng hay
bực bội gì.

“Ông có thể chọn tu luyện cả hai quyển cùng lúc, nhưng ông cần có tài nguyên
rất nhiều để duy trì cả hai, vì vậy, người dân nơi đây thường chọn một quyển
làm chính, và quyển kia làm phụ, khi tu luyện Quang Minh Thánh Điển ông sẽ có
linh lực để sử dụng pháp thuật, Giáo Đình gọi họ là Thánh Pháp Sư, tương tự,
quyển còn lại cũng vậy, khi ông tu luyện nó thì cơ thể, bắp thịt của ông sẽ
mạnh mẽ và cứng cáp hơn, Giáo Đình gọi là Thánh Kỵ Sĩ.”

“Nói thì rườm rà, nhưng sau khi ông tu luyện thì hiểu ngay thôi.”

“Ví dụ như Yvis, cậu ta chuyên về Thánh Kỵ Sĩ, nhưng vì gia nhập Giáo Đình,
sức mạnh Thánh Pháp Sư của Yvis không kém bao nhiêu, nên sức chiến đấu của
Yvis tăng lên một cấp độ mới.”

“Dù cho một người tiến hóa cấp ba cũng phải mất thời gian rất dài để đánh bại
triệt để Yvis.”

“Còn Yenci chỉ có Nhị Dương trung kỳ, cậu ta cũng chuyên về Thánh Kỵ Sĩ, nhưng
tài nguyên tu luyện thiếu thốn, Thánh Pháp Sư chỉ ở Nhị Dương sơ kỳ, mà Thánh
Pháp Sư làm cho linh hồn, khả năng phản ứng tăng của con người tăng lên rất
nhiều, suy ra, Yenci không cùng cấp bậc với Yvis.”

“Nhưng trong chiến đấu chuyện gì cũng có thể xảy ra, người ở đây nghiêng về
Yvis vì cậu ta đã trải qua nhiều trận chiến tàn khốc cùng với Quân Đoàn, khả
năng của cậu ta hơn hẳn Yenci.” Ông lão nói ra, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của
Rory, ông lão cười thầm không ngớt, người mới quả nhiên còn non lắm, sao có
thể bằng người có kinh nghiệm lâu năm như lão chứ.

“Cậu hiểu rồi chứ.” Ông lão chốt một câu.

Mặc dù đầu Rory có chút đau, nhưng ông vẫn cười một cách miễn cưỡng rồi gật
đầu tỏ ra đã hiểu.

“Tốt lắm, thế nào? Cậu có hứng thú làm một trận không?” Ông lão híp mắt lại
nói trong khi lấy ra một quyển tập trắng tinh, trên đó có nhiều con số và tên
người.

“Yenci một ăn năm, Yvis một ăn một.” Ông lão phất tay nói, hình tượng không
khác gì một cao nhân đang nghiên cứu đề tài nào đó cực kỳ thâm ảo với một tay
là cây viết mực, một tay là quyển sách, dáng đứng hiên ngang.

Rory trố mắt lên nhìn ông lão đang cực kỳ khốc, ông còn chẳng phản ứng kịp thì
tay ông đã đặt vào túi áo rồi lấy ra một viên tinh thể tiến hóa cấp hai.

“Uh, cậu quả nhiên không tầm thường.” Ông lão thỏa mãn nói.

“Vậy, cậu muốn đặt ai nào?”

“Không phải ông nói Yvis sẽ chiến thắng sao?” Rory hỏi lại.

“Đúng vậy, cậu chọn Yvis à?” Ông lão mỉm cười nói.

“Không, tôi muốn đặt Yenci thắng.” Rory nói ra một câu chẳng ăn nhập gì với
câu trước làm ông lão đứng hình.

“Tốt, cậu quả nhiên không tầm thường chút nào.” Ông lão khó khăn lấy viên tinh
thể tiến hóa cấp hai từ Rory, rồi hỏi một số thông tin cơ bản của Rory, thế là
Rory đã đặt cược xong. Đó cũng là lần thứ hai ông lão nói ra câu trên.

Khi hai người đã xong xuôi chưa được bao lâu, cuộc chiến trên sân đấu đã bắt
đầu, Yvis đứng hiên ngang như một cây trường thương chỉ thẳng lên bầu trời,
ánh mắt sắc bén như mũi thương đe dọe Yenci cách đó không xa.

Yenci thì trầm tĩnh hơn nhiều, dù cậu ta đang ở một cuộc kiểm tra quan trọng
có thể thay đổi cuộc đời, nhưng tâm tính Yenci được trui rèn qua nhiều trận
chiến sống còn với quái vật, hay thậm chí là con người, ông bà xưa có câu rất
hay “Có công mài sắt, có ngày nên kim.”

Yenci có thể trùng điệp với hình bóng cây kim trong câu đó, ở đây, cái được
rèn là bản lĩnh cùng tâm thái Yenci, cậu không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi
Yvis chút nào, dù Yenci đang chuẩn bị chiến đấu với người cậu hâm mộ.

“Yvis, tôi nhất định sẽ chiến thắng ngài.” Yenci nói thầm trong lòng, gia nhập
Quân Đoàn Gaia, trở thành một người phấn đấu cho mục tiêu cao cả, Yenci sẽ rất
tự hào khi sống cuộc đời như vậy, cha mẹ ở dưới suối vàng chắc chắn vui mừng
cho cậu.

Keng---! Tiếng chuông vang lên ở góc nào đó báo hiệu trận chiến bắt đầu.

Ngay lập tức, trong ánh mắt ngỡ ngàng, hưng phấn của đám đông, và ngạc nhiên
của Rory, Yenci dậm chân vào mặt đất, cậu phóng tới Yvis rất nhanh, chỉ chớp
mắt một cái thì Yenci đã đứng trước mặt Yvis và tung ra một chân với lực mạnh.

Vù vù!!

Cơn gió do cú vung chân tạo ra thổi mạnh, ánh mắt Yvis lóe lên, cậu ta không
hề bị đòn tấn công nhanh của Yenci làm hoảng loạn, tay Yvis đấm tới chân
Yenci.

Ầm!

Yenci bị đẩy lùi về phía sau vài mét sau đòn tấn công không thành công, Yvis
rất có kinh nghiệm về khoảng này vì Yvis thường hay rèn luyện mình cùng các
đồng đội trong Quân Đoàn Gaia, và nhiệm vụ luyện tập của Quân Đoàn thì không
đơn giản chút nào.

Yenci bình tĩnh quan sát Yvis, tiếng reo hò bên dưới không khác gì tạp âm và
Yenci hoàn toàn bỏ ngoài tai, Yenci nhảy lên không trung, một tay cậu kết
những ấn quyết khó, linh lực Yenci dần chuyển hóa thành các ký hiệu và vòng
tròn pháp thuật màu xanh lá cây xuất hiện gần Yvis.

Xì xì, các dây leo có gai phóng ra khỏi vòng tròn pháp thuật và bắn tới chân
Yvis nhầm kèm cặp Yvis không cho cậu có thời gian để đối phó Yenci, còn Yenci
thì tung một chân giáng thẳng từ trên trời xuống, tất cả diễn ra cùng một lúc,
hai đòn tấn công một trên một dưới đang ập tới Yvis.

Yvis cười nhạt, cậu khá ngạc nhiên khi Yenci thông thạo việc sử dụng pháp
thuật đến vậy, không phải ai cũng có thể sử dụng pháp thuật chỉ bằng một tay,
nhưng đáng tiếc là Yenci gặp phải Yvis, và trong Quân Đoàn Gaia, bảy mươi phần
trăm thành viên đều dư sức sử dụng pháp thuật theo kiểu Yenci.

“Phá.” Yvis hừ một tiếng, cậu dùng chân đá văng tất cả dây leo, chúng tan vỡ
thành từng mảnh và biến thành linh khí phiêu dạt khắp nơi, trong khi đó, Yvis
kết ấn bằng một tay, vòng tròn pháp thuật màu vàng đất hiện ra ở bên dười
Yenci, và có một cọc nhọn đâm từ đó ra, Yvis định tấn công theo bản năng tiếp
tục, nhưng Yvis khựng người lại, đây chỉ là một buổi tuyển chọn thành viên mới
cho Quân Đoàn Gaia, không phải là trận chiến sinh tử.

“Để xem cậu có thể chịu đựng được không?” Yvis nói thầm.

“Thế nào?” Ông lão cười đến hai mắt lão mất tăm tích khỏi khuôn mặt.

“Đó là pháp thuật, chúng thật thần kỳ và mạnh mẽ.” Rory gật đầu khen nói,
nhưng nó không đồ sộ và vĩ đại như khung cảnh Mặc Hàn chiến đấu với lũ người
cây.

“Mặc lão chắn phải có cảnh giới rất cao mới làm được điều đó.” Rory suy nghĩ
trong lòng.

“Tất nhiên, Giáo Đình gọi các sức mạnh đó là ơn huệ của Quang Minh Chi Thần.”
Ông lão chậm rãi nói, không khác gì một người có kiến thức thâm ảo.

“Yenci của cậu gần thất bại rồi.” Ông lão cười nhạt nói.

“Để xem trước đã.” Rory bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng Rory đang muốn
mắng chửi người, đặc biệt là ông lão này, rõ ràng ông ta đã đào một cái hố và
Rory tự mình nhảy xuống, một viên tinh thể cấp hai, nó là khoản tài phú khá
lớn đủ cho Rory tiêu xài trong một tuần nếu ông ấy tiết kiệm.

Trên sân đấu, Yenci nhào thẳng đến gần Yvis từ không trung, nhưng cọc nhọn đâm
ra khỏi vòng tròn pháp thuật là một mối nguy hiểm lớn, Yenci nhanh chóng kết
ấn tạo ra một vòng pháp thuật hệ kim bảo vệ xung quanh thân thể, miếng kim
loại màu vàng óng bảo bọc Yeni khỏi cọc nhọn, và cậu nhanh chóng bỏ đi phương
án tấn công Yvis, cậu dùng linh lực vào chân rồi chuyển hướng để quay về phía
sau.

“Yenci bị thương rồi.” Ông lão lại vuốt râu rồi nói, ánh mắt khiêu khích nhìn
về phía Rory.

“Yenci chỉ bị thương nhẹ mà thôi, không đáng lo ngại.” Rory gật đầu, bình thản
nói.

“Cứ chờ xem.” Ông lão cười nhạt nói.

“Dùng hết sức mạnh của cậu đi.” Yvis nói ra, giọng nói đầy áp lực khiến Yenci
phải đề phòng cao độ, rõ ràng Yvis chưa hề rời khỏi vị trí của mình kể từ khi
trận chiến bắt đầu.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức mình.” Yenci gật đầu, nghiêm túc nói, thời gian chỉ
mới trôi qua chưa đến hai mươi giây.

“Tôi rất chờ mong màn thể hiện của cậu.” Yvis lạnh nhạt trả lời. Và rồi, Yvis
rời khỏi vị trí, cậu ta tiếp cận Yenci và tung ra từng quyền ra như vũ bão,
quyển ảnh gào thét tấn công tới Yenci, mỗi một quyển đều nặng nề và đầy uy
lực, tựa hồ nó có thể đánh nát tất cả sắt thép.

“Áp lực đã thay đổi.” Yenci bình tĩnh quan sát, cậu nhảy lùi về sau né tránh
đòn tấn công từ Yvis, nhưng Yenci lại nhận ra rằng cậu đang bị ép phải lùi về
quá sâu, nơi cuối sân đấu, có vài vòng tròn pháp thuật từ từ ngưng tụ, Yenci
sẽ thua nếu bị ép đến đó.

“Nhưng mình phải vượt qua anh ta.” Yenci kiên định nói, cậu rống to một tiếng
như dã thú đang bạo nộ, từ một người chiến binh bình thường, Yenci bỗng chốc
hóa thân thành kẻ cuồng bạo, vài tia sương mù màu đỏ thẫm nhanh chóng tràn ra
khỏi cơ thể Yenci, tạo nên một lớp khí bao phủ quanh cậu.

“Sử dụng kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ à?” Yvis gật đầu, cậu ta bỏ đi việc sử dụng
pháp thuật và ngừng thế công.

Yenci vừa sử dụng Chiến Ý tăng cao tinh thần và ý thức chiến đấu, cùng với
Nhiệt Huyết tăng toàn bộ sức mạnh lên gấp mấy lần.

“Chiến Ý cấp ba, Nhiệt Huyết cấp ba, cậu ta là người rất tài giỏi.” Yvis tiếp
tục khen ngợi thầm. Thông thường, Thánh Kỵ Sĩ có vài kỹ năng sức chiến đấu,
chúng có năm cấp độ, mỗi một cấp sức chiến đấu sẽ tăng lên gấp hai lần, tối đa
là năm lần, nhưng sự tổn hao huyết khí cũng gia tăng theo cấp số nhân.

Yenci là người giỏi khi luyện Chiến Ý và Nhiệt Huyết lên cấp độ ba, sức chiến
đấu của cậu ta tăng gấp ba lần lúc bình thường.

“Tốt lắm, thể hiện cho ta xem nào.” Yvis phấn khởi nói lớn, cuối cùng thì sau
vài trận chiến áp đảo người báo danh trước, tinh thần chiến đấu Yvis đã vực
dậy nhờ vào Yenci.

“Tôi đến đây!!” Yenci gầm lên, cậu liền phóng tới Yvis, trông từ đằng xa,
Yenci giống như một cơn sấm sét màu đó đang gào thét tấn công Yvis.

“Đây là Thánh Kỵ Sĩ sao?” Rory mở to mắt ra quan sát trận chiến.

Còn ông lão chủ sòng đặc cược thì có khuôn mặt màu đen, nội tâm ông ta đang
chửi thầm Rory hàng ngàn lần.

“Kẻ này, quả nhiên không tầm thường.” Ông lão cảm khái.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #340