Bầy Giun Đất Khổng Lồ


Người đăng: thanhsontv2009

Cả đám người ở đằng sau Sin, bao gồm cả Vilan đều bị ảnh hưởng bởi áp lực do
Venger phát ra, họ ngồi bệch xuống đất và nhìn con Venger với ánh mắt hoảng
sợ, họ đã mất đi quyền điều khiển của cơ thể mình, đứng trước một Venger có
sức mạnh to lớn vượt trội họ chẳng có một ý nghĩ phản kháng nào và chờ đợi cái
chết giáng lâm.

“Tha cho tôi đi!!” Sin thấy Venger bắt đầu di chuyển, cậu hét ầm lên, nước mắt
chảy khỏi khóe mi.

“Tôi biết sai rồi, tôi không dám vào lãnh thổ của ngài nữa đâu!!” Sin tiếp tục
hét cho đến khi cậu nhắm chặt đôi mắt run rẩy, nhưng cái chết vẫn không hề
giáng lâm, Sin hiếu kỳ mở mắt ra và nhìn thấy con Venger cao ba mét kia đang
bắt lấy một con vật có hình dạng như giun nhưng nó lại to hơn rất nhiều lần,
to bằng cả thân của cây cổ thụ ấy chứ.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Sin ngơ ngác lẩm bẩm.

“Nó vừa cứu mình sao?” Sin thấy con giun đưa cái miệng có đến hàng trăm cây
răng nhọn hoặc về phía cậu, rõ ràng là con giun đang muốn tấn công Sin và bị
Venger bắt lấy.

“Gào!” Venger gầm lên một tiếng, nó dùng một tay còn lại nắm lấy con giun rồi
xé thành hai nửa, máu tươi màu đỏ trộn lẫn bùn đất bốc mùi hôi thối phun ra
khắp nơi.

“Ghê quá.” Sin ngửi thấy mùi hôi, cậu nhảy về phía sau tránh khỏi các vết máu,
cả đám đông giờ mới tỉnh hồn lại và ngơ ngác nhìn Venger, bọn họ không biết
con giun lại ẩn nấp gần họ đến vậy, nếu không nhờ có Venger thì họ đã bị tấn
công, thậm chí một vài người sẽ chết mất.

“Chúng ta nên làm gì đây Sin?” Vilan run sợ đến gần Sin rồi hỏi, cô không còn
cảm thấy áp lực nặng trĩu nữa, uy áp của Venger không nhằm về phía họ.

“Tôi không biết.” Sin lắc đầu nói.

“Tại sao cậu không cảm nhận được nguy hiểm nữa vậy, Venger trước mặt có sức
mạnh kinh khủng nhất tôi từng nhìn thấy đó.” Vilan hỏi.

“Ừ nhỉ? Tại sao tôi không cảm nhận được nguy hiểm?” Sin giật mình lẩm bẩm.

“Mọi người đừng manh động, hãy xem xét tình hình trước đã.” Vilan thấy một vài
người đang có dự tính bỏ chạy, cô vội vàng đưa tay ra ngăn cản họ.

Venger xé xác con giun xong, nó quay qua nhìn đám người yếu ớt trước mặt, bỗng
nhiên nó dậm vào mặt đất thật mạnh, cú dậm chân tạo ra một cơn địa chấn nhỏ
làm mặt đất nứt vỡ, và có một vài âm thanh gào thét đau đớn vọng ra từ các khe
hở kia.

Vụt! Vụt! Vụt!

Trong ánh mắt ngẩn ngơ của mọi người, cả bầy giun khổng lồ phóng ra từ mặt
đất, mỗi con đều dài hơn mười mét, chúng tỏa ra uy áp của tiến hóa bậc hai,
mọi người liền tập trung lại gần nhau hơn và nhìn bốn phía với ánh mắt đề
phòng.

“Đây là hang ổ của bầy giun!!” Sin hốt hoảng nói, bây giờ thì cậu đã cảm nhận
được nguy hiểm rồi, nó đến từ bầy giun chứ không phải từ Venger.

“Vì sao mình lại không cảm nhận được nguy hiểm từ Venger vậy?” Lại một lần
nữa, Sin khó hiểu.

“Chúng ta nên chạy trốn đi.” Một người trong nhóm đề nghị, cả đêm hôm nay quả
thật chính là một ác mộng đối với cậu, từ cả bầy Venger dường như vô cùng vô
tận, cho đến bầy giun khổng lồ cùng một Venger khủng khiếp. Cậu cảm thấy rằng
cả ông trời cũng đang ghét bỏ chính cậu.

“Chạy đi đâu bây giờ? Bọn chúng có rất nhiều, chúng ta bị bao vây rồi.” Vilan
lắc đầu nói.

Bầy giun ngoi lên mặt đất, chúng không hề chú ý đến những con người bên dưới,
mà bọn chúng đều tập trung vào Venger cao ba mét, so với bọn chúng thì tên
Venger này có một thân hình nhỏ bé, tuy nhiên cái áp lực tỏa ra từ Venger
khiến bầy giun đề cao cảnh giác.

“Gào!” Venger nhìn bầy giun rồi gầm lên một tiếng thị uy, sau đó nó nhìn sang
đám người, đôi môi khẽ nhúc nhích như đang cố gắng nói ra âm thanh của con
người.

“H—ã---y ở y—ê—n đ—ó.” Các âm thanh đứt quãng nhưng đủ để một con người hiểu ý
nghĩa của nó.

“Con Venger kia, nó đang nói?” Vilian kinh ngạc.

“Đúng thế, nó bảo chúng ta ở yên đây.” Sin gật đầu, bây giờ thì cậu hiểu rõ
tại sao rồi, vì con Venger không hề có ác ý với cậu.

“Nó là một Venger khác biệt so với lũ Venger còn lại sao?” Một người lẩm bẩm.

“Có thể là vậy.”

“Chúng ta không nên nghe lời Venger.” Một người đề nghị.

“Hừ! Ở yên đây đi, tôi cam đoan là Venger sẽ không hại chúng ta đâu.” Sin lên
tiếng bản bác, cậu tin tưởng vào năng lực cảm nhận nguy hiểm của chính mình,
niềm tin kia được đúc kết từ hàng chục lần sống sót của Sin.

Venger thấy đám con người nghe theo lời mình, nó không để ý đến họ nữa, nó
nhìn sang lũ giun đất khổng lồ, sau đó Venger nhảy lên không trung rồi đá mạnh
vào một con giun đất.

Ầm! Con giun đất không kịp phản ứng, nó bị đá trúng và gãy làm đôi, sức mạnh
từ bàn chân quá khủng khiếp, nó xuyên thấu cơ thể giun đất như xuyên thấu một
tờ giấy mỏng.

Venger không dừng lại, nó mượn lực từ cơ thể con giun đã chết rồi bắn tới gần
một con giun đất khác và đấm ra một quyền vào đầu nó.

Ầm! Cái đầu giun đất nổ tung thành nhiều mảnh, cơ thể ngã xuống đất làm phát
ra một âm thanh nặng nề, Sin ngây dại nhìn cảnh tượng chiến đấu máu tanh và
hoang dại, nó như một bộ phim 3D cậu từng xem khi còn trẻ vậy, còn bây giờ thì
nó đã diễn ra trước mắt cậu.

“Con Venger này rất mạnh.” Vilan nói ra.

“Đúng vậy, nó có sức mạnh ở bậc ba hoặc có thể là cao hơn nữa, nhìn xem lũ
giun đất toàn bị tàn sát và không có sức lực chống trả.” Một người nói ra.

“Có thật là nó không gây hại đến chúng ta không?” Một người vẫn lo lắng.

“Tôi dùng sinh mạng cam đoan.” Sin vỗ ngực nói, cậu làm sao cho phép một người
nghi ngờ về khả năng sinh tồn của cậu được? Tính mạng có thể bỏ, nhưng tôn
nghiêm thì không!

Đương nhiên, đến thời điểm quyết định lựa chọn giữa tôn nghiêm và tính mạng
thì Sin sẽ không do dự, sống là trên hết.

Oành! Lại một con giun đất khổng lồ bị xé làm hai, chỉ trong khoảng ba phút,
Venger đã tàn sát hơn ba chục con giun đất có sức mạnh tiến hóa bậc hai, và
dường như một tồn tại nào đó không chịu để yên để tình cảnh này diễn ra tiếp
nữa.

Vù! Khi Venger đang tấn công một giun đất khổng lồ, có bóng đen xuất hiện ở
sau lưng nó, bóng đen kia phun ra một loại chất lỏng bắn thẳng vào cơ thể của
Venger.

Xì xì xì! Khi chất lỏng kia chạm vào làn da Venger thì làn da kia liền sôi lên
rồi bong tróc, máu tươi tràn ra từ vết thương, Venger cảm nhận được đau đớn,
nó đấm vỡ đầu con giun trước mặt rồi nhảy ra xa để giữ khoảng cách.

“Gào!” Venger mở to cái miệng ra và gầm lên. Nó nhìn thấy một con giun đất to
hơn mấy con khác gấp đôi, cơ thể có màu đỏ hồng như núi lửa đang vào giai đoạn
phun trào.

“Một con giun đất có năng lực tiến hóa.” Vilan liền nói.

“Không ngờ chúng ta lại ở ngay trên hang ổ của nó mà không hề hay biết.” Sin
nuốt một ngụm nước bọt rồi nói, cả đám liền quay sang nhìn hắn rồi trừng mắt,
rõ ràng là tên này luôn cam đoan về khả năng của hắn nhưng lại dẫn cả bọn vào
nguy hiểm.

Cả đám đánh lên người Sin một câu, không đáng tin cậy!

Venger cảnh giác nhìn giun đất màu đỏ hồng, ở trên vết thương xuất hiện một
lớp da mới với tốc độ đáng kinh ngạc, chỉ trong vòng chưa đến năm giây, Venger
chữa trị xong toàn bộ thương thế.

“Grừ!” Venger cuồng hống một tiếng, nó nhảy lên không trung phóng tới con giun
đất. Giun đất khổng lồ thấy vậy, à không nó không có con mắt, nó cảm nhận mọi
vật xung quanh bằng giác quan khác, giun đất mở cái miệng ra thật to rồi phun
ra các bãi chất lỏng tới Venger.

Venger dùng hai tay đặt lên phía trước, luồng sương mù đen ngưng tụ thành một
quả cầu bảo vệ nó vào trong, lớp chất lỏng chạm vào sương mù đen và ăn mòn
nhanh chóng, nhưng nó không thể xuyên phá lớp phòng ngự của Venger.

“Gào!” Venger tới gần, nó đá ra một chân thẳng tới cái đầu con giun đất.

Ầm! Con giun bay ngược về phía sau một đoạn thật dài mới ngừng lại, ngay khi
nó định đứng lên, thì Venger lại xuất hiện gần nó và đánh tới.

Ầm! Ầm! Ầm! Venger tấn công như vũ bão, từng quyền, từng cước đều sử dụng toàn
bộ sức mạnh, con giun đất khổng lồ lãnh đủ tất cả đòn tấn công, khoảng ba mươi
giây sau thì nó mới ngừng giãy dụa và chết đi.

Vài con giun đất khổng lồ gần đó thấy con đầu đàn bị giết, chúng vội vàng chui
xuống đất rồi chạy trốn. Venger nhìn theo bọn chúng nhưng không có ý định truy
sát, nó nhanh nhẹn xé lớp ra con giun đất đỏ hồng và lấy một viên tinh thể màu
đỏ rực ra ngoài.

Venger nhìn viên tinh thể biến dị trên tay rồi bỏ vào miệng và nuốt xuống
trong ánh mắt tiếc hận của đám người ở xa.

“Nếu tôi có thể có một viên như vậy thì tốt biết mấy.” Một người ước ao nói,
viên tinh thể biến dị kia đại diện cho một năng lực tiến hóa, theo con giun
thể hiện mình trong cuộc chiến thì năng lực của nó sẽ liên quan đến nham thạch
và độc tính.

“Đừng mơ tưởng, cậu có gan thì đi cướp nó từ tay Venger kìa.” Một người châm
chọc.

“Thôi thôi, tôi không muốn chết.” Người kia lắc đầu nói.

“Mục tiêu kế tiếp của nó là chúng ta sao?” Một người lo lắng nói, nguy hiểm từ
bọn giun đất đã được giải trừ, cái cậu ta lo tiếp theo là con Venger khủng
khiếp kia.

“Chắc chắn là không.” Sin cứng giọng nói.

Cả đám đông nín thở nhìn Venger, sau khi Venger nuốt viên tinh thể được ba
phút thì nó đi đến gần mọi người, từng bước một, từng bước một cho đến khi con
Venger tới gần họ không đến ba mét.

Đầu Sin đổ đầy mồ hôi lạnh, đứng gần Venger đó giống như một cực kỳ đối với
cậu.

Tốc độ của con Venger giảm dần, dường như mỗi bước chân đều rất khó khăn vậy,
khi con Venger đến gần Sin, nó đưa tay về phía trước định bắt lấy gì đó từ
Sin.

Vilan thấy vậy, cô hét lên: “Sin, cẩn thận!!”

Sin không hề nghe thấy tiếng hét kia, cái cậu nghe thấy ở bây giờ đó là tiếng
tim đập thình thịch của chính cậu, cậu chẳng có nổi một sức lực để nhấc cái
chân của mình lên.

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Venger đưa tay gần chạm đến Sin, nhưng
nó lại ngừng lại vì cả cơ thể nó ngã ầm xuống mặt đất, khí thể màu đen xung
quanh Venger dần dần tản đi.

Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì cơ thể Venger bắt đầu chuyển đổi,
chiều cao giảm đi, cái đuôi bắt mắt teo nhỏ lại rồi biến mất, một con người
hiện ra trước mặt họ.

“A!” Vilan đột ngột hét toáng lên và nhanh chóng dùng tay che lại hai mắt
mình, cơ thể Venger sau khi biến đổi là một người con trai khá lực lưỡng, tuy
nhiên cả người hắn lại trần như nhộng vậy.

“Venger, con người?” Sin lắp bắp nói, bây giờ thì ngón tay của cậu có thể cử
động lại rồi, khi nãy Sin đặt hết niềm tin vào năng lực cảm nhận nguy hiểm của
cậu và cậu đã chiến thắng.

“Thấy chưa, tôi đã nói rằng Venger sẽ không làm hại chúng ta.” Sin vỗ ngực
nhìn đám người rồi nói.

“Là vì nó ngất xỉu thôi.” Một người châm chọc.

“Được rồi, chúng ta nên làm gì với người kia đây.” Một người lên tiếng hỏi.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #328