Mặt Đơ Tâm Hắc!


Người đăng: thanhsontv2009

Hoàng hôn buông xuống vùng đất bằng phẳng, tựa như một bức tranh vẽ mờ ảo, con
sông lớn uống lượng khúc khuỷu như là một họa tiết đặc trưng tô lên bức tranh
một vẻ đẹp yên bình, tường hòa.

Thập Linh Hỏa thành như một con cự thú chiếm lấy hết phần sáng của bức tranh,
với khuôn viên lớn, có thể chứa ba mươi ngàn người mà không chen chút, tòa
thành tỏa ra một cỗ khí thế uy nga sững sừng không ngã.

Đây chính là ngôi nhà của mười ngàn người! Một ngôi nhà rắn chắc không sợ gió
bão, mưa xa và không cần lo đến lũ quái vật ở bên ngoài tường thành. Hôm nay,
mười ngàn người kia mở rộng vòng tay ấm áp chào đón hơn hai ngàn người khốn
khổ vừa thoát khỏi địa ngục trần gian.

Thanh Vũ đứng trên tòa tháp cao, nhìn thấy những tia sáng cuối cùng của một
ngày bận rộn phủ xuống Thập Linh Hỏa thành, ánh sáng màu vàng pha lẫn một chút
sắc cam giống như một chiếc áo choàng mỹ lệ.

Thanh Vũ có thể nhìn thấy các cậu bé đang chơi đùa, chúng không phải đùa giỡn
như các đứa trẻ bình thường khác, mà chúng đang nhảy lên những tòa nhà cao ba
bốn tầng, chơi trò đuổi bắt rong ruổi kéo dài cả một dãy nhà lớn, đôi khi có
tiếng cười trong trẻo mà thoải mái vọng ra khiến mọi người ở dưới phải ngước
nhìn lên, sau đó họ vừa cười nhạt vừa mắng bọn chúng tinh nghịch.

Có một đứa trẻ nghịch ngợm nhảy lên một tòa nhà bốn tầng, say mê trước vẻ đẹp
của buổi chiều yên bình ngắn ngủi, cậu bé nở nụ cười trong sáng rồi giang hai
tay đón nhận tia nắng xua tan đi cái lạnh.

Có một đứa trẻ ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai mắt hiện lên vẻ tinh nghịch, cậu
ta nhảy lên một cái thật cao rồi lơ lửng bay vèo vèo vụt qua các tòa nhà. Cậu
bé liếc qua liếc lại, tựa hồ đang sợ một thứ gì đó.

“Hừ! Lại là thằng nhóc này, mau bắt nó xuống, không được phi hành ở trong Thập
Linh Hỏa thành!” Rồi thứ mà cậu bé lo lắng đã xảy ra, một vị hộ vệ của thành
trì gầm lên một tiếng, vội vàng bay lên đuổi theo, sau đó hộ vệ sử dụng một
cái dây trói màu đen cuốn tới bắt lấy cậu bé.

Cuối cùng, cậu bé và người hộ vệ biến mất khỏi tầm mắt của Thanh Vũ, có lẽ cậu
ấy sẽ bị trừng phạt một phen, và bán vốn với cha mẹ.

“Lũ trẻ này!” Thanh Vũ lắc đầu cười một cái, hắn vừa mới tu luyện xong, tu vi
không tăng lên bao nhiêu hết, lâu rồi hắn mới được nhìn một cái hoàng hôn
tuyệt đẹp như vậy.

Với thính giác của một cường giả Tam Dương trung kỳ, thêm nhất tinh Thiên Tài,
Thanh Vũ có thể nghe thấy và hiểu ra lý do vì sao cậu bé lại làm chuyện đó,
một lũ trẻ tập trung lại với nhau rồi thi thố, ai có thể bay lượn ở trên bầu
trời lâu nhất sẽ được làm đại ca.

Mà cậu bé vừa bị bắt đi rất nóng nảy, bị lũ trẻ hố một phen, khi thấy hộ vệ
xuất hiện, lũ trẻ liền cười ầm lên rồi trêu trọc, sau đó chúng như nhận thấy
điều gì, vội vàng chạy trốn.

“Tiểu Ngạc trở về rồi.” Thanh Vũ ồ lên một tiếng, sau đó hắn liền nhìn về một
phương hướng rồi bay đi, thân ảnh như tia chớp lóe lên rồi biến mất, ngay cả
các hộ vệ cũng không phát hiện.

Thanh Vũ bay lên bờ sông, hơi xa Thập Linh Hỏa thành một chút, nhánh sông này
không thuộc phương hướng của thành phố Nikasa, xung quanh có vài động vật nhỏ
hoạt động, có khi chúng còn đánh nhau vì miếng ăn và sinh tồn nữa.

Đột nhiên, một luồng áp lực nặng nề đè xuống thân thể của chúng khiến chúng
không thể không lùi ra xa, sợ hãi ngước nhìn bầu trời, rồi chạy vào hang hay
sào huyệt để ẩn núp.

Thanh Vũ không cần thiết phải để ý đến lũ động vật tiến hóa đó, cảnh giới của
chúng chỉ khoảng Nhất Dương kỳ cho đến Nhị Dương kỳ, chúng chưa phải là một
mối đe dọa gì lớn lắm, có lẽ chúng có thể đả thương vài người ở trong Thập
Linh Hỏa thành, nhưng chúng càng có tác dụng là trở thành đối tượng bị cư dân
săn giết, hoặc bắt giữ để bán đi hay trao đổi.

Nhất là các con non mới ra đời, nếu có thể bắt được rồi thuần dưỡng thành thú
nuôi, sau này chúng phát triển thành một hung thú to lớn, ai mà có thể kháng
cự được chuyện cưỡi một thú sủng như vậy chứ?

Nguồn thu chủ yếu của họ phát ra từ con sông và một số bìa rừng, thu thập trái
cây, một số dược thảo có năng lượng tiến hóa, và săn giết động vật. Mỗi ngày
qua ngày, họ làm không biết mệt mỏi, hi vọng vào một ngày gần, họ sẽ đạt được
một thứ gì thay đổi cuộc đời họ.

Thanh Vũ dùng thần thức bao phủ vùng đất, chưa phát hiện một người nào, có lẽ
vì nhận được tin tức từ Thập Linh Hỏa thành, họ đã trở về để chuẩn bị cho bữa
tiệc tối, cũng có thể là trở về để bán đi các vật họ tìm được cho Quân Đoàn
Gaia hay cho các cư dân khác.

“Tiểu Ngạc.” Thanh Vũ nhìn thấy một con cá sấu không có vẻ gì là nổi bật đang
ngáp ở gần bờ sông, mà ở cạnh nó là một cái tổ khổng lồ được làm bằng rơm khô
để giữ nhiệt cho ba quả trứng khổng lồ, các đứa con của Ngạc Thiên Quang còn
chưa nở.

Nhìn thấy ba quả trứng đó, Thanh Vũ càng hiếu kỳ về giới tính thật của Ngạc
Thiên Quang, hắn không thấy một con cá sấu thứ hai ngoài Tiểu Ngạc, tại sao
Tiểu Ngạc có thể đẻ trứng được chứ?

“Giáo Hoàng đại nhân.” Ngạc Thiên Quang từ tốn nói bằng giọng đã tốt hơn trước
nhiều, hắn đã phát hiện Thanh Vũ đến đây vì vậy hắn đành phải ở một chỗ để chờ
đợi.

“Nghe nói ngươi và Mặc Hàn có mâu thuẫn?” Thanh Vũ hỏi.

Ngạc Thiên Quang gật đầu trả lời: “Đúng vậy, tên đần độn kia muốn xuất thủ
trước.”

“Phải nói, tên đần kia ăn gì mà đần đến nỗi đánh cả đồng minh luôn, thật là
một kẻ ngu si mà, Giáo Hoàng nên chỉnh đốn hắn đi.”

Ngạc Thiên Quang được dịp, cộng với việc hắn chưa nói chuyện bằng ngôn ngữ con
người nhiều cho lắm, Ngạc Thiên Quang nói một hơi rồi dùng ánh mắt long lanh
nhìn Thanh Vũ.

Bị cái ánh mắt chân thành to tròn chiếu đến, Thanh Vũ không khỏi im lặng, chắc
chắc đây là một con cá sấu hố cha.

“Được rồi, không cần phải nghĩ về vấn đề đó, vì ta chưa ban cho ngươi một chức
vụ ở Giáo Đình, cho nên Mặc Hàn mới hiểu lầm ngươi.” Thanh Vũ hòa hoãn nói.

“Vậy Giáo Hoàng đại nhân là người đần độn? Không không, là người sai mới
đúng.” Ngạc Thiên Quang trừng mắt nói, chợt nghĩ đến một số cách giao tiếp của
con người, nó liền sửa giọng, đắc tội cấp trên không có chỗ tốt a.

Mặt Thanh Vũ đen lại, nói: “Đã bảo là không nói đến chuyện đó nữa, bây giờ ta
sẽ ban cho người trở thành một thành viên của Giáo Đình, chức vụ của ngươi là
Thánh Sứ, như Khế Ước, hiện tại thì nhiệm vụ của người là bảo vệ Thập Linh Hỏa
thành.”

“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân ban thưởng, tôi biết phải làm gì rồi.” Ngạc Thiên
Quang nói với giọng vui vẻ. Tiếp đó, Ngạc Thiên Quang chợt nhớ ra cái gì, hắn
hỏi thêm một câu:

“Giáo Hoàng đại nhân, nghe nói chỉ cần trở thành một thành viên của Giáo Đình
là sẽ được Giáo Đình bao ăn ở, ngài xem, bây giờ tôi đói muốn chết rồi, ngài
có thể đưa thức ăn đến đây hay không? Tôi là một cá sấu ăn kiêng, không cần
nhiều lắm đâu, chỉ cần vài ba con sinh vật tiến hóa cấp ba là được rồi.”

“Tất nhiên ngươi sẽ được bao ở, nhưng sẽ không được bao ăn, vài ba con sinh
vật cấp 3? Ngươi muốn ăn sạch Giáo Đình hay sao? Tự đi mà kiếm ăn lấy!” Thanh
Vũ trả lời bằng giọng chính trực.

“Ồ, vậy sao? Giáo Hoàng đại nhân, nếu các con của tôi nở hết, Giáo Hoàng đại
nhân sẽ bắt chúng bảo vệ ở đây và ban cho chức vụ Thánh Sứ luôn phải không?”

“Tất nhiên là không rồi, chỉ có một mình ngươi ký Giấy Khế Ước, nên chỉ một
mình ngươi được trở thành Thánh Sứ.” Thanh Vũ kiên nhẫn trả lời con cá sấu đầy
hiếu kỳ.

“Vậy hả? Ngài xem, nếu không thì khi nào con của tôi nở, ngài đánh chúng một
trận rồi ký Giấc Khế Ước luôn đi.” Ngạc Thiên Quang nghiêm túc gật đầu rồi nói
bằng giọng thiên chân vô tà.

Thanh Vũ sậm mặt nói ra: “Cũng được, nếu con của ngươi bị đánh chết thì đừng
có tìm ta trả thù.”

“Ây, tôi chỉ nói đùa mà thôi, ngài nhìn đi, nhánh sông này nhỏ như vậy, số
lượng cá còn không đủ để tôi ăn nữa kìa, thêm ba miệng ăn chắc tôi chết đói
mất.” Ngạc Thiên Quang vội vàng nói.

“Ngươi tính được như vậy là tốt.” Thanh Vũ gật đầu, hai mắt tán thưởng.

“Giáo Hoàng đại nhân anh minh, nào như lão đần độn kia chứ.” Ngạc Thiên Quang
gật đầu, nói bằng âm thanh đồng ý pha lẫn chê trách.

Thanh Vũ không ngờ Ngạc Thiên Quang một bộ trong sáng vô địch, lại có trái tim
màu đen đến vậy, quả thật là hố người không cần mặt! Biết nói với hắn chút nữa
thì thế nào cũng sẽ có chuyện, Thanh Vũ phất tay một cái nói ra: “Bây giờ
ngươi hãy trấn thủ khúc sông này, nhớ chừa cá cho cư dân Thập Linh Hỏa thành
săn bắt, còn ngươi muốn ăn no hơn thì hãy đến khúc sông khác săn mồi, bây giờ
ta có việc cần phải trở về rồi.”

“Vâng thưa Giáo Hoàng đại nhân, tôi sẽ làm tốt công việc này.” Ngạc Thiên
Quang trầm giọng nói. Lời nói của hắn chưa kịp ra hết, thì Thanh Vũ đã bay đi.

Ngạc Thiên Quang giật mình, nhìn theo thân ảnh của Thanh Vũ rồi cao giọng nói
lớn: “Giáo Hoàng đại nhân, ngài còn chưa bao ở cho tôi a! Nhà của tôi đâu Giáo
Hoàng đại nhân, tôi chỉ cần một cái chuồng cá sấu rộng vài trăm mét là được
rồi, có thể lót gạch bằng tinh thế tiến hóa thì tốt hơn.”

Lời nói ầm vang vào tai của Thanh Vũ, làm khóe miệng hắn co giật liên tục,
thân hình lảo đảo nhém chút rớt xuống mặt đất luôn rồi.

“Mẹ kiếp, mình vừa thu phục một con cá sấu loại gì thế này? Có phải đây là
quyết định cực kỳ sai lầm hay không?”


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #242