Cá Sấu Kiêu Ngạo, Thiên Phú Chi Tinh


Người đăng: thanhsontv2009

“Lễ nghi cái quỷ gì?” Mặc Hàn giật nảy cả mình lên, đang định sử dụng thần
thông nào ngờ nghe được con cá sấu nói chuyện một cái liền mất tập trung, thần
thông cũng biến mất.

Mà Rinka, Richard, Dieter đang ở gần đó nghe giọng nói của con cá sấu rõ ràng,
họ cũng bị kinh ngạc đến ngây người, không phải là chuẩn bị có một trận đại
chiến kinh thiên hay sao? Mà con cá sấu làm sao có thể nói chuyện phát ra
tiếng người được.

Trick, Yvis, Vikton, và nhiều thành viên đã chạy ra xa, nhưng tiếng nói của
con cá sấu như là bom nổ vậy, thổi ra một trận gió lớn làm đám người lảo đảo
lộn nhào vài vòng ở trên không trung, khuôn mặt hiện lên vẻ không dám tin nhìn
về phía con cá sấu.

Lúc nghe được cá sấu kia là một tồn tại mạnh mẽ có thể giết sạch mọi người mà
không tốn chút sức lực nào, đầu họ đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thở dài may mắn
vì không làm chuyện gì ngu ngốc để đánh thức nó.

“Trick, con cá sấu kia vừa nói chuyện?” Yvis nói bằng giọng hoang mang.

“Đúng rồi, chắc chắn nó vừa nói chuyện.” Trick nuốt một ngụm nước bọt rồi nói,
chẳng lẽ chỉ mới không lâu mà lũ sinh vật đã tiến hóa đến mức độ có thể phát
ra âm thanh của con người rồi? Mà sao nó lại biết ngôn ngữ của con người để
nói vậy?

“Có ai cho tôi biết chuyện gì vừa xảy ra hay không?” Giọng nói Vikton pha lẫn
hoảng sợ, lúc trước hắn định đi chọc con quái vật khủng bố có trí khôn bằng
con người ư? Nghĩ lại mà kinh hồn tấng đảm, dạ dày quặn đau, lá gan cũng héo
tàn a.

Đám người ổn định cơ thể giữa không trung, họ bay được một khoảng cách lớn
rồi, bây giờ vì sự hiếu kỳ về con cá sấu cho nên các thành viên đều dừng lại
để nhìn diễn biến.

Mà Mặc Hàn suy nghĩ trong chốc lát trước ánh mắt nghi hoặc của Ngạc Thiên
Quang, đến lúc này thì hắn không có dục vọng để tấn công nữa rồi.

“Ngươi nói ngươi là đồng minh của chúng ta?” Mặc Hàn nhìn Ngạc Thiên Quang rồi
hỏi, ánh mắt của tên kia có vẻ không đúng lắm thì phải, Ngạc Thiên Quang hoàn
toàn không phòng bị Mặc Hàn.

Nghĩa của từ đồng minh của Ngạc Thiên Quang cũng khá giống với từ đồng loại,
mà đồng loại thì làm sao có thể chém giết lẫn nhau được chứ? Không phải nguyên
bầy cá sấu của Ngạc Thiên Quang thường hay vui đùa ở dòng sông, lâu lâu còn
táp chết vài chục con nai vàng ngơ ngác hay sao?

Dù cho sau khi tiến hóa, một số đồng loại của nó đã cách biệt, không có gặp
lại, nhưng mà Ngạc Thiên Quang gặp chúng thì hắn vẫn không tấn công làm gì.

“Đúng rồi, ta đã ký kết Giấy Khế Ước với Giáo Hoàng đại nhân, trở thành một
thành viên của Giáo Đình với chức vụ bảo vệ Thập Linh Hỏa thành khỏi những
sinh vật tiến hóa khác, không phải ngươi cũng vậy à?” Ngạc Thiên Quang không
giữ lại gì, hắn nói ra sạch hết, quả là một con cá sấu đơn thuần.

“Hơn nữa, Giáo Hoàng đại nhân còn ban thưởng ta một cái tên gọi là Ngạc Thiên
Quang.”

Mặc Hàn nghe Ngạc Thiên Quang nói, hắn liền mở ra bảng thông tin để kiểm tra
xem có thành viên nào tên giống như trên hay không, nhưng Mặc Hàn tìm kiếm
không thấy, rõ ràng Ngạc Thiên Quang chưa phải là thành viên của Giáo Đình.

Nghĩ đến lũ sinh vật tiến hóa này quá khác biết không theo lẽ thường an bài,
Mặc Hàn suy đoán rằng Ngạc Thiên Quang đã gặp phải một tạo hóa gì để nó có thể
nói chuyện và thu nhỏ lại như bây giờ.

Mặc Hàn lạnh lùng nói trong khi tỏa ra áp lực vô hình chuẩn bị xuất thủ: “Hừ!
Ngươi đừng có tưởng làm như vậy là có thể lừa gạt ta.”

Thấy Mặc Hàn không tin tưởng mình, Ngạc Thiên Quang khinh bỉ nói: “Ngươi là
cái gì mà ta phải lừa gạt?”

“Rõ ràng là ngươi muốn tấn công ta trước!” Ngạc Thiên Quang càng nói càng cảm
thấy tức giận, tên này đánh mình một trận thì thôi đi, không ngờ trở thành
đồng minh rồi còn dự định xuất thủ, quả là một nhân loại không đứng đắn.

Hắn chẳng phải là hạng cá sấu chịu đứng im để người ta đánh chết, Ngạc Thiên
Quang dùng ánh mắt phòng bị nhìn Mặc Hàn, khí tức tỏa ra từ cơ thể khổng của
nó làm cho không khí quay cuồng, tất cả cây cổ thụ gần đó bị thổi nghiêng về
một bên.

Rinka, Dieter, Richard vừa cảm nhận được khí tức của Ngạc Thiên Quang liền lùi
về sau, mở ra linh lực hộ thuẫn để chống lại áp lực khổng lồ, nó tựa như một
ngón núi đang dùng trọng lượng khủng bố đè xuống cơ thể họ.

“Thật mạnh, tốc độ tiến hóa của nó quá nhanh, chỉ chưa đến một ngày mà thôi mà
nó lại mạnh hơn trước ba phần.” Mặc Hàn kinh hãi nói, sau đó hắn chợt nhận ra
cái gì, luồng khí tức này rất quen thuộc, vì nó ẩn chứa một thuộc tính của
Giáo Đình, Quang Minh Linh Lực!

Ngạc Thiên Quang vừa tu luyện không đến hai mươi phút, với lại ở trọng trạng
thái kỳ dị đó cho nên nó lĩnh ngộ vượt xa bình thường, bây giờ năng lượng tiến
hóa đang chuyển thành Quang Minh Linh Lực, khoảng mười ngày sau là Ngạc Thiên
Quang sẽ trở thành một cường giả nửa bước Tứ Dương kỳ, nên Mặc Hàn mới có thể
cảm nhận được Quang Minh Linh Lực yếu ớt từ Ngạc Thiên Quang.

“Thế nào, ngươi biết sợ rồi sao?” Ngạc Thiên Quang thấy vậy, hắn liền nói bằng
giọng đắc ý.

“Tại sao ngươi lại có Quang Minh Linh Lực?” Mặc Hàn nghi ngờ nói.

“Đương nhiên là ta phải có Quang Minh Linh Lực gì đó rồi, Giáo Hoàng đã ban
cho ta nhiều thông tin và tri thức.” Ngạc Thiên Quang trả lời.

“Chẳng lẽ ngươi thật sự là một thành viên của Giáo Đình.” Mặc Hàn có chút
không tin tưởng lắm, hắn không tìm thấy tên của Ngạc Thiên Quang trên bảng
thông tin Giáo Đình.

“Hừ! Đến bây giờ mới nhận ra, quả nhiên là một người đần độn, không biết Giáo
Hoàng làm sao lại để người như ngươi ở trong Giáo Đình, nếu là ta thì ta đã
táp chết ngươi từ đời nào rồi.” Ngạc Thiên Quang không kiêng nể gì nói, hắn
còn học giọng hừ lạnh của Mặc Hàn nữa.

Khuôn mặt của Mặc Hàn đen lại, sậm mặt nói: “Đó là do ngươi không biểu thị ra
Quang Minh Linh Lực.”

“Là do ngươi không nhận ra mà thôi.” Ngạc Thiên Quang dùng ánh mắt khinh bỉ
nhìn Mặc Hàn. Nếu không phải Mặc Hàn mạnh hơn nó cùng với Giấy Khế Ước trói
buộc thì với tính cách của mình, Ngạc Thiên Quang đã nhào lên đại chiến Mặc
Hàn.

Mặc Hàn bị tức giận không nhẹ vì thái độ của Ngạc Thiên Quang, trong lòng thở
dài một hơi, hắn nói ra: “Sao chỉ có mình người ở đây? Còn Giáo Hoàng đâu
rồi?”

“Giáo Hoàng đại nhân sau khi giết sạch lũ nhiều chân gọi là nhện kia thì đã
vào hang ổ của bọn chúng để lục soát, còn ta phải đi về dời những đứa con còn
chưa ra đời vào Thập Linh Hỏa thành.” Ngạc Thiên Quang trả lời.

Mặc Hàn nghe được Thanh Vũ không những không bị làm sao, còn giết sạch cả bầy
nhện, hắn hơi chấn kinh, sau đó nói ra: “Được rồi, nếu như Giáo Hoàng đã quyết
định như vậy, xem như ngươi là một thành viên của Giáo Đình, bây giờ hãy cùng
chúng ta trở về.”

“Ngươi muốn về cứ về một mình, ta còn có chuyện phải làm.” Ngạc Thiên Quang
vừa quay đầu vừa liếc Mặc Hàn rồi nói, sau đó hắn đi xa, cái đuôi đong đưa
trông cực kỳ đáng ghét.

“Ngươi---.” Mặc Hàn tức giận không nhẹ, thằng cá sấu Ngạc Thiên Quang không hề
để hắn vào trong mắt, chỉ là một thành viên mới gia nhập mà kiêu ngạo như vậy
sao?

“Chúng ta trở về đi.” Mặc Hàn xoay người rồi nói với mọi người.

. ..

Bành!!

Âm thanh nặng nề vọng ra từ hang động tối đen như mực, Thanh Vũ nặng nề hít
thở sau khi xé một con nhện Tam Dương hậu kỳ cuối cùng thành hai nửa, máu tươi
tanh tưởi chảy ra làm ướt hết mặt đất.

“Chỉ đánh với bốn con nhện Tam Dương hậu kỳ mà mất nhiều thời gian cùng với
sức lực như vậy, xem ra kỹ năng chiến đấu của mình quá kém cỏi.” Thanh Vũ nói
bằng giọng không hài lòng lắm, lúc này bộ quần áo của hắn đã tung tóe như giẻ
rách.

“Mình cần phải tiến bộ hơn mới được, cứ như bây giờ thì ngay cả một tu sĩ cùng
cảnh giới cũng có thể đánh ngang tay với mình.”

Thanh Vũ lấy ra một bộ đồ mới rồi mặc vào, sau đó mới thu thập tinh thế tiến
hóa để vào túi trữ vật.

“Mười ba ngàn viên cấp một, bốn ngàn hai trăm viên cấp hai, một trăm hai mươi
mốt viên cấp 3.” Thanh Vũ kiểm kê xong, hắn vui vẻ nói.

Thanh Vũ ngồi xuống hồi phục một chút, nhớ ra mình đã hoàn thành một nhiệm vụ,
thế là Thanh Vũ mở ra bảng thông tin để nhận thưởng.

“Năm viên tinh thần ấn ký này có thể để cho năm ngươi Nhị Dương đỉnh phong sử
dụng, Giáo Đình lại có thêm năm cường giả Tam Dương sơ kỳ.” Thanh Vũ gật đầu
hài lòng.

“Vật phẩm Thiên Phú Chi Tinh này là gì vậy nhỉ?” Thanh Vũ lấy ra một viên tinh
thể hình giọt nước rồi nhìn xem tác dụng.

“Thiên Phú Chi Tinh: thần vật vô giá, có thể vô điều kiện tăng lên thiên phú
vĩnh viễn một bậc.”

Vừa coi xong, hai tay của Thanh Vũ run rẩy mãnh liệt, hắn nuốt một ngụm nước
bọt rồi nở nụ cười nói:

“Vật phẩm này có thể tăng lên thiên phú, Hệ Thống, ngươi lúc nào lại hào phóng
đến vậy?”

“Thiên Phú Chi Tinh tăng lên tất cả thiên phú một bậc vĩnh viễn, không phải là
thiên phú không ổn định kia, sau khi sử dụng, cho dù ký chủ có đột phá một
cảnh giới lớn cũng không ảnh hưởng gì đến thiên phú.” Hệ Thống nói bằng giọng
máy móc như giải thích cho Thanh Vũ.

“Nói như vậy thì ngoài thiên phú chiến đấu, tất cả thiên phú như luyện đan,
luyện phù, luyện khí gì đó cũng tăng lên một bậc?” Thanh Vũ không dám tin vào
những gì mình nghe thấy, dĩa bánh này quá ngon rồi.

“Nếu có nhiều Thiên Phú Chi Tinh thì mình sẽ trở thành siêu cấp thiên tài à?”

“Thiên Phú chia thành năm cấp độ, muốn tăng lên một cấp cần sử dụng số lượng
Thiên Phú Chi Tinh gấp đôi cấp độ trước.” Hệ Thống nhìn không nổi sự ảo tưởng
của Thanh Vũ liền tạt một gào nước lạnh.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #231