Người đăng: thanhsontv2009
Không Yên Thành, Phủ Thành Chủ, một thiếu niên khuôn mặt anh tuấn, mang theo
ngạo khí đang ngồi uống trà, bỗng nhiên hắn nghe được bên ngoài truyền đến
tiếng gỏ cửa, hắn nhàn nhạt nói ra:
‘’Vào đi.’’
Cửa mở ra, một thân ảnh bước vào, thân ảnh mặt một bộ hắc bào, nhưng hắc bào
cũ nát, có nhiều vết rách và máu đã khô, khuôn mặt thân ảnh tiều tụy, hắn ta
bước vào trong, cung kính nói ra:
‘’Thuộc hạ Vương Lăng, tham kiến Thiếu Chủ.’’
Thiếu chủ tên là Không Huy nhìn thấy thân ảnh này hắn phẫn nộ quát lên:
‘’Đồ vô dụng, không phải ngươi bị cái gì Quang Minh Giáo Đình bắt đi sao? Sao
ngươi lại còn sống?’’
Vương Lăng nghe được Không Huy nói vậy, biểu tình tiều tụy, nói ra một cách
đáng thương:
‘’Đúng là thuộc hạ bị bọn chúng bắt đi a, thuộc hạ vâng theo lời Thiếu Chủ,
tấn công Giáo Hoàng, nhưng không ngờ bên cạnh hắn lại có cường giả, đánh bại
thuộc hạ và Vương Tinh.’’
‘’Thuộc hạ bị bắt đi, bọn chúng thật đúng là độc ác, thuộc hạ bị bọn chúng sử
dụng nhiều loại thủ đoạn để tra tấn, moi thông tin từ thuộc hạ, nhưng thuộc hạ
thà chết chứ không chịu khai.’’
‘’Bọn chúng làm mọi cách mà không làm được gì thuộc hạ, nên bọn chúng đã buông
tha, thuộc hạ tưởng chừng cả đời này đều ở trong ngục tù mà sống đến tuổi già,
không ngờ, bọn chúng bị yêu thú tấn công, người chết, người chạy.’’
‘’Thuộc hạ biết được cơ hội của mình tới, nhân lúc không ai chú ý mà thoát đi,
trải qua mấy ngày gian khổ mới đến gặp được Thiếu Chủ để bẩm báo, mong Thiếu
Chủ khai ân a.’’
Vương Lăng nói một hơi, kết hợp với khuôn mặt tận trung và muốn khóc của hắn
ta, Không Huy định quát lên, nhưng nhìn thấy vậy, hắn không khỏi mềm lòng nói
ra:
‘’Thôi thôi, dù sao ngươi cũng đã trở về, bọn chúng cũng đã chết, còn Vương
Tinh đâu, sao hắn không trở về với ngươi?’’
Vương Lăng nghe đến Vương Tinh, nước mắt chảy ra, nói với giọng đau khổ:
‘’Lúc ấy loạn lạc, thuộc hạ cũng không biết Vương Tinh ở đâu, nhưng bây giờ
hắn chưa trở về, có lẽ là dữ nhiều lành ít.’’
Không Huy nhìn tên thuộc hạ bẩm báo, trong lòng đau buồn, đây dù gì cũng là
thuộc hạ của hắn trong mấy năm nay, con heo ở chung còn có cảm tình chứ nói gì
đến con người, Không Huy thấy Vương Lăng tận trung, vừa thoát khỏi đã trở về
bẩm báo, không sợ trách phạt, Không Huy thầm nghĩ, thấy không đây chính là
thuộc hạ tận trung nhất, chỉ có mị lực của ta mới có thể làm hắn tận trung như
vậy đi, Không Huy càng nhìn càng thuận mắt, khoát tay nói ra:
‘’Chuyện cũng đã qua, ngươi hãy trở về dưỡng thương, đi gặp quản sự lấy trăm
viên hạ phẩm Linh Thạch, coi như ta ban thưởng cho ngươi.’’
Vương Lăng vội vàng khom người, nói ra:
‘’Đa tạ Thiếu Chủ ban thưởng, nhưng thuộc hạ làm việc thất bại, không dám nhận
công, chỉ mong có thể vì Thiếu Chủ làm việc nhiều lần hơn nữa.’’
Không Huy nhìn biểu tình Vương Lăng như vậy, trong nội tâm vui mừng, nói ra:
‘’Ngươi hãy đi lĩnh một ngàn viên Linh Thạch, thuộc hạ của ta không thể có đãi
ngộ thấp hơn kẻ khác.’’
‘’Vâng, thưa Thiếu Chủ.’’ Vương Lăng biết mình không thể từ chối được, cảm
kích nói.
Đã qua hơn mười ngày, Nguyễn Thanh tiêu hao nhiều điểm tín ngưỡng, thất bại
nhiều lần, lần này Nguyễn Thanh tự tin có năm thành luyện chế thành công Trúc
Cơ đan. Sử dụng linh lực cuốn lấy một đám dược liệu, trải qua nhiều lần luyện
chế, Nguyễn Thành ngày càng thuần thục, đan phương đã thuộc trong lòng, đan lô
bị lửa đốt nóng, lần lượt các dược liệu được thả vào, trong vài phút ngắn
ngủi, các dược liệu đã bị tinh luyện thành những giọt tinh hoa trôi nổi trong
đan lô.
Từng giọt tinh hoa được Nguyễn Thanh dẫn dắt, từ từ dung hợp lại với nhau, mùi
thuộc từ trong đan lô từ từ tỏa ra khắp phòng, động tác của Nguyễn Thanh nước
chảy mây trôi, những giọt tình hoa được dung hợp từ từ, cho đến khi còn một
giọt cuối cùng, đây là bước khó khăn nhất.
Qua nhiều lần thử nghiệm, Nguyễn Thanh đều thất bại ở bước cuối cùng này, mỗi
lần cô tính dung hợp đều bị dược lực cuồng bạo làm kinh hồn, vội vàng ngưng
luyện chế. Lần này cũng vậy, Nguyễn Thành đem tinh hoa của loại dược liệu cuối
cùng dung hợp, dược lực mất không chế, sôi trào lên, dược lực cuồn cuộn làm
Đan Lô run động, Nguyễn Thanh nhìn thấy vậy, trong nội tâm thở dài, lần này có
lẽ là một lần thất bại nữa đi, con đường dược đạo của ta phải bị ngăn cản bởi
Trúc Cơ đan sao?
Trong lúc hoảng hốt, hai mắt cô ngưng tụ, một cái Trúc Cơ đan mà cũng dám cản
đường của ta, ngươi thích cuồng bạo chứ gì? Nguyễn Thanh đánh ra một đạo linh
lực thẳng vào dược liệu tinh hoa, quát lên:
‘’Cuồng bạo tiếp đi!’’
Tinh hoa bị linh lực tác động, hai giọt tinh hoa bộc phát ra một cỗ khí thế,
khói trắng từ trong đan lô truyền ra, Nguyễn Thanh đã chuẩn bị linh lực để bảo
vệ mình trước đan bạo, nhưng cảnh tượng cô dự đoán đã không xảy ra, mũi cô
ngửi đươc một mùi hương đặc trưng mà chỉ đan dược mới tỏa ra được. Nguyễn
Thanh vui mừng, mở nắp đan lô ra, cô thấy trong đó là một viên đan dược màu
vàng, ánh sáng dịu nhẹ từ nó tỏa ra, Nguyễn Thanh nắm lấy viên đan dược, vui
mừng hét lên:
‘’Thành công rồi?’’
Đối với một Luyện Đan Sư, có gì vui mừng hơn là luyện chế thành công một loại
đan dược mà mình chưa từng luyện chế đâu? Cảm giác vui sướng chạy dọc khắp
thân thể, Nguyễn Thanh cầm lấy viên đan dược đi đến gặp Thanh Vũ. Thanh Vũ
nghe Nguyễn Thanh luyện chế thành công Trúc Cơ đan, hắn hưng phấn gọi Lâm
Phong vào, nói:
‘’Đây là Trúc Cơ đan do Nguyễn Thanh đường chủ luyện chế đi ra, ngươi hãy thử
sử dụng nó,.’’
‘’Vâng.’’ Lâm Phong nhìn viên đan dược đang tỏa ra mùi hương hấp dẫn, trong
lòng hắn lửa nóng đã bị đốt lên, Trúc Cơ đan a.
Lâm Phong nhận lấy viên Trúc Cơ đan, trong hai con mắt chờ mong của Thanh Vũ
và Nguyễn Thanh, hắn bỏ viên đan dược vào miệng, Trúc Cơ đan vừa chạm vào
miệng hắn, ngay lập tức tan ra, dược lực bộc phát mạnh mẽ, Lâm Phong cảm nhận
được, sử dụng công pháp dẫn đường cho dược lực chạy dọc thân thể, áp súc vầng
Mặt Trời nhỏ lại, dược lực cuồn cuộn chảy vào trong vầng Mặt Trời. Khoảng mười
phút sau, dược lực của Trúc Cơ đan mới bị Lâm Phong hấp thụ hết, hắn thở ra
một ngụm trọc khí, nở nụ cười nói:
‘’Đây thật là Trúc Cơ đan, chúc mừng Nguyễn Thanh đường chủ luyện chế thành
công Trúc Cơ đan.’’
‘’Không dám, nếu không có Giáo Hoàng đại nhân cung cấp dược liệu thì ta cũng
không có điều kiện để luyện chế được.’’
Nguyễn Thanh nở nụ cười một cái, tự tin nói ra:
‘’Còn nữa, đây chỉ là viên đan dược đầu tiên mà ta luyện chế ra, cho nên chỉ
có một viên thành đan, khi luyện chế thuần thục rồi thì ta tự tin rằng có thể
đề cao số lượng đan dược thành đan.’’
‘’Tốt, đan dược của Quang Minh Giáo Đình xin nhờ Nguyễn Thanh đường chủ.’’
Thanh vũ nghe được Nguyễn Thanh nói có thể đề cao số lượng thành đan, hắn cười
to nói ra. Lâm Phong đứng bên cạnh, khuôn mặt vui mừng, Quang Minh Giáo Đình
có Trúc Cơ đan thì hắn sẽ nhận đươc đan dược để đề thăng thành Trúc Cơ kỳ
cường giả.
Trong lúc Quang Minh Giáo Đình phát triển mạnh mẽ, Ngọc Trang đến gặp Thanh
Vũ, nói ra:
‘’Không Yên thành cường giả số lượng rất nhiều, cho dù Vương Lăng là thân vệ
bên cạnh Không Huy cũng không điều tra được bao nhiêu, còn có hộ thành đại
trận, chúng ta không đủ sức mạnh để cường công được.’’
Thanh Vũ gật đầu, nói:
‘’Cho dù có đủ sức mạnh thì ta cũng không muốn cường công, làm vậy sẽ gây hậu
quả là nhiều người vô tội sẽ chết đi, dân chúng có ác cảm với Quang Minh Giáo
Đình, bây giờ Vương Lăng đã sử dụng Quang Minh Tín Ngưỡng Quả, tuyệt đối trung
thành với Quang Minh Giáo Đình.’’
Nói đến đây, Thanh Vũ cười khẽ:
‘’Nói với hắn, tập trung làm cho Không Huy tín nhiệm hắn hơn nữa, chỉ cần thời
cơ phù hợp, chúng ta sẽ ra tay.’’
Ngọc Trang biết được Thanh Vũ đang nói đến cái gì, cô gật đầu nói ra:
‘’Vâng.’’
‘’Còn những thành viên của Ảnh Bộ đã điều tra tới đâu rồi?’’
‘’Ảnh Bộ đã thành công ẩn nấp mà không ai phát hiện, bây giờ họ đang cố thu
thập thông tin về Vương Quốc, nhưng để tránh bị nghi ngờ, Ảnh Bộ không dám làm
quá nhiều hoạt động.’’
‘’Diêu Hạo vừa gửi một đoạn thông tin thú vị đến, Không Vũ Vương Quốc, Vương
Thành có một công hội Luyện Đan Sư, hội trưởng chính là Nhất Tinh Luyện Đan
Sư, mỗi mười năm tất cả các Thành Chủ cùng với thân tín đều tiến về Vương
Thành để tham gia một đại hội.’’
‘’Đại hội đó do công hội Luyện Đan Sư tổ chức, dùng để phân bố Trúc Cơ đan
dược, người thắng sẽ được mua nhiều Trúc Cơ đan dược hơn từ công hội.’’