Viễn Chinh (2)


Người đăng: thanhsontv2009

Thanh Vũ có thể cảm nhận được Mặc Hàn đã thay đổi, trở nên hoàn toàn khác hẳn
so với lúc trước. Bởi vì khí huyết của Mặc Hàn không còn khô bại nữa, mà là
cực kỳ dồi dào, tựa hồ như là một cái núi lửa đang không ngừng bộc phát mãnh
liệt.

Ẩn chứa bên trong thân thể đó, là một cỗ sức mạnh khiến cho tim Thanh Vũ đập
nhanh hơn một chút, không có sử dụng thủ đoạn gì, Thanh Vũ chắc chắn không thể
nào có thể đối kháng với một cường giả nửa bước Tứ Dương kỳ đã ngộ ra ý cảnh
của chính mình.

Lúc này, mỗi động tác của Mặc Hàn đều hết sức nhẹ nhỏm, chứng tỏ hắn có thể
điều khiển thân thể một cách hoàn mỹ và thong dong, trình độ thao túng linh
lực rợn người, đó là một trong những lợi ích khi ngộ ra ý cảnh.

Giờ phút này, Mặc Hàn như thu được một lần tân sinh! Mở ra một cuộc đời huy
hoàng!!

“Được trở thành một phần của Giáo Đình là một vinh hạnh lớn nhất của Mặc Hàn!”
Mặc Hàn khẽ khom người và nói bằng giọng thành kính.

Thanh Vũ cười nhẹ và không trả lời gì, hắn nhìn thấy cảnh giới của Mặc Hàn đã
tăng lên, thế là hắn chợt nhớ ra một chuyện, Thanh Vũ liền liên lạc với Hệ
Thống.

“Hệ Thống, Mặc Hàn còn có thể sử dụng một lần cơ hội đột phá để tăng lên cảnh
giới không?”

“Cảnh giới của Mặc Hàn là Nửa Bước Tứ Dương Kỳ, thuộc về một cảnh giới cực
hạn, không thể sử dụng bất gì cơ hội đột phá nào, cần tự thân đột phá đến Tứ
Dương kỳ mới có thể sử dụng cơ hội đột phá của Tứ Dương Kỳ.” Hệ Thống trả lời
bằng giọng bình thản, không ẩn chứa một chút cảm xúc nào.

“Xem ra, không thể sử dụng cách đó để đột phá một cảnh giới lớn rồi.” Cho dù
Thanh Vũ đã đoán được kết quả này, nhưng hắn không khỏi thở dài, trong lòng
mất mát.

“Nếu có thể thì tốt quá, Giáo Đình sẽ có một cường giả Tứ Dương kỳ rồi!”

Mặc Hàn đứng bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt sầu khổ của Thanh Vũ, hắn liền nghĩ
đến việc Thanh Vũ đang lo lắng đến cuộc viễn chinh của Quân Đoàn Gaia, Mặc Hàn
nói:

“Nếu như Giáo Hoàng còn lo lắng, vậy thì Mặc Hàn xin nhận nhiệm vụ theo sau
Quân Đoàn để có thể tương họ trong lúc khó khăn.”

“Việc này không cần Mặc lão lo lắng, ta dự định theo sau bọn họ, còn Mặc lão
cứ tọa trấn Thập Linh Hỏa thành là được.” Thanh Vũ suy nghĩ một chút rồi nói,
lần viễn chinh đầu tiên có ý nghĩa rất lớn, dẫn đến hai kết quả.

Một là, thành công vang dội, khích lệ tinh thần của mọi người, chứng thực rằng
hoang dã không phải là một nơi chết chóc, không những vậy, bọn họ còn có thể
cứu lấy đồng loại, tạo nên một niềm tin vững chắc, bọn họ đã có khả năng thăm
dò hoang dã.

Hai là, thất bại thảm hành, quân đoàn viễn chinh tử thương vô số, nhưng lại
không đạt được chiến lợi phẩm gì, làm cho tinh thần của mọi người sa sút, dẫn
đến một nổi sợ hãi vô hình ám ảnh họ, khiến cho họ không dám bước chân ra
ngoài đó nữa.

Tất nhiên là Thanh Vũ muốn nhìn thấy kết quả thứ nhất, dù sao đi nữa, một
thành viên của Quân Đoàn chết đi cũng có thể làm cho Thanh Vũ đau lòng, họ
không chỉ đơn giản là một thành viên thuộc Giáo Đình, mà họ còn là những người
đã vào sinh ra tử, chiến đấu vì bảo vệ Thập Linh Hỏa thành, đối với Thanh Vũ,
tất cả họ như là bạn thân của hắn, thế nào hắn lại có thể nhìn bọn họ chết
trong miệng quái vật.

Mục đích của viễn chinh là thăm do những nơi bí ẩn mà trinh sát đoàn không
điều tra được và thu nạp những nạn dân, bên cạnh đó, Thanh Vũ còn muốn rèn
luyện Quân Đoàn Gaia, chỉ có đối diện xương máu, họ mới có thể trưởng thành,
bằng chứng là sau trận chiến với bầy Venger, nhiều thành viên đã đột phá cảnh
giới, lúc này năm trăm người kia đề đã đạt đến cảnh giới Nhị Dương trở lên, có
thể nói, đây là Quân Đoàn mạnh nhất của Giáo Đình.

Nếu như Thanh Vũ có thể đem năm trăm người đó mang trở về Tu Chân Giới, hắn tự
tin rằng, cho dù một thế lực Tam Tinh cũng phải e dè khi muốn tấn công Giáo
Đình.

“Không thể được, thưa Giáo Hoàng!!” Mặc Hàn nghe vậy, hắn kinh hô thành tiếng,
việc này quá mạo hiểm, thân là Giáo Hoàng sao có thể tự đặt mình vào nguy hiểm
được?

“Mặc lão yên tâm, ta tự có phân tất.” Thanh Vũ nhìn thấy khuôn mặt khó coi của
Mặc Hàn, hắn an ủi.

“Nhưng mà….!” Mặc Hàn còn chưa nói xong, đã bị Thanh Vũ cắt ngang.

“Mặc lão không phải không biết, một khi ta ra quyết định thì rất khó thay đổi,
huống chi chỉ là thăm dò tình hình ở ngoài một chút mà thôi, chúng ta đã từng
đi xuyên qua rừng rậm, cho nên việc đó không thể gây nguy hiểm gì cho ta
được.”

“Hành Tinh này lớn đến như vậy, nếu đã đến thì ta phải tìm hiểu một phen, thân
là Giáo Hoàng, không thể cứ ngồi ở trong nhà kiếng mà để cho mọi người bảo vệ
được.” Thanh Vũ từ từ giải thích.

“Vậy thì Mặc Hàn sẽ ở lại thủ hộ Thập Linh Hỏa thành, Giáo Hoàng cứ yên tâm.”
Mặc Hàn đành phải nhận mệnh.

Trong trận chiến với bầy Venger kia, Thanh Vũ đã mất khống chế nhiều lần vì
dục vọng chiến đấu của bản thân, hắn biết được không thể kiềm nén dục vọng
này, đó là một thứ gì đó khó tả, khiến cho tâm hồn hắn ở vào trạng thái hung
phấn khi gặp kẻ địch, và muốn tiến lên đánh nhau vài hiệp. Hơn nữa, Thanh Vũ
cảm thấy được tu vi của hắn trở nên ngưng thực hơn sau trận chiến, chắc hẳn
chiến đấu sẽ làm cho tu sĩ trở nên mạnh mẽ hơn.

Trinh sát đoàn đã đều tra các khu vực xung quanh và đánh dấu một số nơi, trong
đó có nhiều khu vực có dấu vết của con người hoạt động, nhưng không thấy ai
cả, một số khu vực là địa bàn của băng nhóm, một số thì là sào huyệt của quái
vật khổng lồ và Venger, căn bản không có một mối đe dọa nào có thể làm cho
Thập Linh Hỏa thành sụp đổ, vì vậy Thanh Vũ quyết định tiến về hoang dã và rèn
luyện bản thân.

Đương nhiên, dựa vào Mặc Hàn thủ hộ ở đây là một trong những điều kiện mà
Thanh Vũ cần phải có, bởi vì con cá sấu kia đang ở rất gần, nếu nó tấn công
thì Mặc Hàn sẽ chống cự được vài phút và câu thời gian cho Thanh Vũ trở về.

“Mọi việc ở đây nhờ vào Mặc lão.” Thanh Vũ đứng lên căn cơ một chút rồi nói.
Sau đó hắn bước về phía lối ra, biến mất ở tầm mắt của Mặc Hàn.

“Cảnh giới tăng lên quá nhanh, mặc dù không ảnh hưởng đến căn cơ, nhưng có một
thứ gì đó không hợp, giống như tu vi này không phải thuộc về ta vậy.” Thanh Vũ
khẽ cảm nhận thân thể, hắn cười khổ nói.

“Chỉ có chiến đấu với khiến tu vi ngưng thực hơn.” Thanh Vũ nhận định, hắn
quyết tâm đến vậy là vì hắn đang mong chờ sử dụng cơ hội đột phá, nếu sử dụng
lúc này, càng làm cho Thanh Vũ không thể điều động linh lực một cách tự nhiên,
lực chiến đấu giảm sút.

Thanh Vũ bước đến tường thành, thần thức liền bạo phát, bảo phủ phương viên
mấy dặm, truy tìm tung tích của năm trăm người, bọn họ không đi được quá xa so
với Thập Linh Hỏa thành, theo như Thanh Vũ biết được, Quân Đoàn Gaia đang viễn
chinh đến một thị trấn nhỏ ở gần đây, nơi đó, trinh sát đoàn phát hiện ra có
dấu hiệu của con người, cho nên Rinka quyết định thăm dò nơi đó trước.

Thanh Vũ sử dụng thần thức, cũng không phải trực tiếp nhìn xem Quân Đoàn, cho
nên không ai phát hiện cả, vì thế, Thanh Vũ che dấu tung tích, lắc mình một
cái đi theo sau Quân Đoàn Gaia.

“Không hổ là người có kinh nghiệm về rừng sâu, cả năm trăm người hành quân
nhưng lại không phát ra một tiếng động nào, che dấu khí tức cực tốt, xem ra vì
lần viễn chinh này Rinka đã chuẩn bị rất hoàn mỹ.” Thanh Vũ cảm khái trong lúc
đi theo sau họ.

Đúng thật là như vậy, vì hành động lần này quá lớn, Rinka đã mua một bộ kỹ
năng có thể che dấu khí tức và dạy cho tất cả mọi người, còn làm cho họ hiểu
rõ về rừng sâu, mỗi người đều là tu sĩ, khả năng học tập tăng lên nhiều lần,
vì vậy họ đã hấp thụ được hết kiến thức của Rinka.

Việc này khiến cho Rinka rất hài lòng.

“Thưa Quân Đoàn Trưởng, chúng ta cách mục tiêu còn hai mươi phút, trong đó
chúng ta phải đi qua một khu vực bình nguyên, trên đó có nhiều sinh vật tiến
hóa, xin ngài hãy cẩn thận.” Bên cạnh Rinka là một con bọ cánh cam nhỏ bằng
một ngón tay, âm thanh là do nó phát ra, đây là một công cụ trinh sát của
trinh sát đoàn, lúc này họ đang hỗ trợ Rinka từ xa.

“Rất tốt, hãy giúp ta quan sát khu vực xung quanh, nếu có dấu hiệu của sinh
vật thì báo cáo.” Rinka gật đầu nói.

“Tuân mệnh!” Bọ cánh cam đáp một cái rồi phát tính hiệu cho những trinh sát
đoàn ở xung quanh, vì tránh những sự va chạm bất ngờ, trinh sát đoàn trở thành
tai mắt của Quân Đoàn Gaia, ở xung quanh đây có đến hang trăm bọ cánh cam khác
đang ẩn nấp.

Đương nhiên, với trình độ khoa học kỹ thuật này, bọ cánh cam không thể nào
phát hiện ra Thanh Vũ đang ở trạng thái che dấu được, dù sao hắn là tu sĩ, rất
dễ dàng tránh ra khỏi tầm hoạt động của Bọ Cánh Cam.

Trên đường đi, Quân Đoàn do Rinka chỉ huy đã chạm trán với nhiều sinh vật tiến
hóa, trong đó không thiếu sinh vật đạt đến Tam Dương sơ kỳ, nhưng tất cả bọn
chúng nếu dám chặn đường của Quân Đoàn, đều bị Quân Đoàn giết sạch, thu lấy
thân thể để vào Trữ Vật Giới Chỉ.

Trong lúc đó, Rinka không hề có ý định tấn công giúp đỡ Quân Đoàn, năm trăm
người tu sĩ có trang bị đầy đủ, kèm theo trận pháp Bách Thánh Trận còn không
thể chiến thắng bọn quái vật này, nói gì đến cứu ai? Năm trăm người, đều là
chiến binh thiện chiến, đối mặt với bọn quái vật, không hề nao núng, bọn họ
hợp thành trận pháp chém giết kẻ địch hơn cấp, nếu gặp một số bầy đàn, bọn họ
hợp lực tiêu diệt từng bộ phận

Chỉ trong mười lăm phút, thu hoạch của họ đã rất kinh người. Thanh Vũ ở đằng
sau, hắn chỉ quan sát, thấy được cảnh này, hắn không khỏi gật gù, mặc dù một
số thành viên bị thương, có đôi khi còn nguy hiểm đến mạng sống, nhưng tất cả
nằm trong phạm vi mà Thanh Vũ có thể tiếp nhận, mục đích luyện binh đang gần
hoàn thành rồi.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #210