Người đăng: thanhsontv2009
Thanh Vũ không tiếc điểm tín ngưỡng để mua nguyên liệu thuộc loại cao cấp
nhất, trong đó không thiếu nguyên liệu nấu ăn đạt đến Nhất Tinh, bằng với cảnh
giới Trúc Cơ kỳ, bởi vì đây là một buổi tiệc tôn vinh chiến thắng của tất cả
mọi người, cho nên việc thức ăn là không thể sơ xài được.
Dù sao để tất cả mọi người ăn no, họ càng có sức làm việc. Còn việc canh gác,
đề phòng các sinh vật tiến hóa hay Venger tấn công đã có Lưu Úc, hắn đang điều
khiển Thập Linh Hỏa trận và tu luyện, nếu có sinh vật nào dám đến gần Thập
Linh Hỏa thành, Lưu Ức sẽ phát hiện, có vẻ như Lưu Úc đang dùng hết sức để tu
luyện, từ khi đến đây đến giờ này, Thanh Vũ không thấy Lưu Úc dừng tay một
chút nào.
‘’Áp lực khi đứng trước đám đông thật quá khủng khiếp, nó làm trái tim mình cứ
nhảy mạnh lên, thật mừng vì đã phát biểu thành công.’’ Thanh Vũ than thở nói
trong khi bước xuống bục cao, tiếp theo là chương trình văn nghệ với sự góp
mặt của một số ca sĩ, âm thanh là một dàn loa cực kỳ tân tiến.
Thanh Vũ ngửi được mùi thơm của thức ăn cứ thoang thoảng ở trong không khí làm
cho dạ dày hắn kêu lên.
‘’Nhắc mới nhớ, từ khi đến mình đã không hề ăn một chút gì.’’ Thanh Vũ vừa nói
vừa tìm kiếm một nơi để hắn dừng chân và ăn uống một bữa no nê, từ lúc đặt
chân đến thế giới này, hắn chỉ có chiến đấu và tu luyện, không hề đụng đến một
chút thức ăn, việc này quá phí phạm, đây là một thế giới khác, nếu đã đến đây
mà không thưởng thức một chút đặc sản thì thật ngu ngốc.
‘’Giáo Hoàng!!’’ Bỗng nhiên, Thanh Vũ nghe được tiếng gọi hắn. Thanh Vũ nhìn
theo âm thanh, đó là Mặc Hàn đang ngồi chung một đám người và đang đứng lên
gọi Thanh Vũ.
Trong lòng của Thanh Vũ cười, nhưng khuôn mặt lại nghiêm túc bước đi đến cái
bàn đó và ngồi xuống nhập tiệc, phải giữ gìn uy nghiêm của Giáo Hoàng trước
mặt tất cả mọi người, làm sao hắn có thể hào hứng chạy đến như một đứa trẻ
nhìn thấy cái ăn được?
‘’Mọi người tốt.’’ Thanh Vũ gật đầu chào hỏi.
‘’Giáo Hoàng tốt.’’ Mọi người chào lại.
Ngay khi Thanh Vũ vừa muốn nói tiếp vài câu thì bất chợt có một âm thanh vang
lên.
O o o o!!!
Thế là tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái!
…
Căn cứ quân sự của Davine vào buổi đêm không có tường thành bảo vệ, chỉ có một
lớp tường thấp bé bao bọc một khoảng không gian mà thôi, bức tường nhỏ này quá
yếu đuối, một sinh vật tiến hóa đến Nhị Dương sơ kỳ có thể dễ dàng đạp nát nó.
‘’Chết tiệt!’’
‘’Không được lùi bước!!’’
‘’Giữ vững phòng tuyến, bắn yểm trợ!!’’
‘’Giết!! Giết! Giết!!’’
‘’A! Tay của ta!!’’
‘’Đừng chết mà, anh trai!!!’’
Ngay tại thời điểm này, căn cứ quân sự của Davine đang bị sự hỗn loạn bao
trùm, tiếng la hét, tiếng kêu gào hòa lẫn vào âm thanh của súng đạn và tiếng
gầm gừ của loài thú. Tất cả pha trộn vào nhau tạo thành một khúc ca đầy điên
cuồng.
Căn cứ quân sư này gần như là bại lộ trước mặt bầy thú, các quân nhân đã lập
phòng tuyến và dùng các loại súng máy với sức sát thương khủng khiếp để tiêu
diệt bầy thú đang tấn công họ, một số sinh vật biên dị đột phá vòng vây và tàn
sát nhiều người sống sót ở bên trong. Những người tiến hóa đang cầm lấy vũ khí
và chống trả sinh vật biến dị.
Davine lơ lửng giữa không trung vì hắn sử dụng năng lực tiến hóa để đỡ lấy
thân thể hắn, đó là một miếng sắt hình tròn, với lực lượng tinh thần khổng lồ,
Davine đang điều khiển hơn một trăm cây súng máy, chúng lơ lửng ở xung quanh
Davine và đồng loạt nổ súng, tia lửa từ đầu súng cực kỳ chói lóa.
Các sinh vật biến dị bị hàng trăm cây súng chỉa vào đều bị bắn thành cái sàng,
Davine đã mất đi sự bình tĩnh vốn còn, bây giờ hắn chỉ còn lại sự điên cuồng,
bằng ánh mắt vằn vện tia máu, Davine gào thét:
‘’Chết đi!!!’’
…
‘’Cứu tôi với!!’’
‘’Tôi không muốn chết ở đây, xin hãy cứu tôi.’’
Ba người đàn ông có thân thể gầy còm, khuôn mặt hốc hác và đang có biểu tình
sợ hãi cực độ đang chạy hết tốc lực, xuyên qua khu rừng âm u của buổi đêm lạnh
lẽo, trên người bọn họ có nhiều vết thương, đa số thuộc về các loại cây gai
mọc ở trong rừng, một người có vết cào cấu của loài động vật có móng vóng sắc
bén.
Ba người đang ở trong tình trạng mệt mỏi, dù cho chân của họ đang tê cóng và
mất đi cảm giác, họ vẫn chạy hết tốc lực, chạy vì sự sống, điểm đích của họ là
một khu biệt thự to lớn có một lớp tường dày và cao to.
Ở sau ba người đàn ông là gần mười con sói màu xám, chúng to hơn sói thường
gấp ba lần, móng vuốt rất dài, chúng có đôi mắt đỏ lòm khát máu, đàn sói dẫm
đạp lên các loài thực vật và đuổi theo ba người đàn ông dựa theo mùi máu.
Vài giây sau, ba người đàn ông chạy ra khỏi phạm vi của khu rừng, biệt thự
khổng lồ như một cái hoa viên đang ở trước mặt họ không đến một trăm mét.
‘’Cứu mạng!!’’
‘’Làm ơn hãy cứu chúng tôi.’’
‘’Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, xin các ngài hãy cứu chúng tôi.’’
Ba người gào lên bằng giọng thảm thiết, ánh mắt của họ nhìn vào bức tường
thành là ánh mắt của hi vọng, nhưng cũng có sự hận thù.
‘’Chúng đã trở lại thưa ngài.’’ Một người đang ở trong bức tường nhìn khu vực
bên ngoài bằng cái ống nhòm xuyên đêm, hắn nhìn thấy ba người đàn ông và bầy
sói khát máu, hắn liền quay đầu và nói với một người khác.
‘’Không cần!’’ Người còn lại nói với giọng không cảm xúc, hắn cũng đang nhìn
về bên ngoài, nhưng ba người đàn ông không phải là thứ hắn nhìn, hắn chỉ nhìn
về bầy sói mà thôi.
‘’Hãy chuẩn bị tiêu diệt bầy sói này.’’
‘’Cứ để ba tên đó chết đi, chúng ta không có dư lương thực và thuốc men dành
cho chúng.’’
‘’Vâng thưa ngài.’’ Người đang cầm ống nhòm trả lời.
Ba người đàn ông chạy đến gần tường thành bằng thép cứng cỏi, nhưng càng chạy
đến gần, họ càng nhìn thấy được một sự tuyệt vọng đang chờ đợi họ, cánh cổng
to lớn kia không hé ra một kẽ hở nào.
‘’Không!! Chúng ta đã dẫn bọn nó đến đây, tại sao các ngươi lại không cứu
chúng ta?’’
‘’Làm ơn, xin các người hãy cứu chúng tôi!!’’
Ba người càng kêu càng sợ hãi, bầy sói với bốn chân to khỏe đã đuổi kịp họ,
hơn mười con sói nhào đến, tấn công ba người đàn ông, họ không có một chút sức
lực để chống lại bọn sói này, miệng máu của chúng mở ra và cắn xé, máu tươi
bắn tung tóe.
Một lát sau, cánh cổng mở ra, có một đội ngũ hơn ba mươi người được trang bị
vũ khí sắc bén, đàn sói đã ngấu nghiến ba người xong xuôi, chúng thấy được con
mồi tiếp theo, thế là chúng nhào lên, tấn công đội ngũ này.
…
‘’Đi nhanh, nhân lúc bọn chúng đang tiêu diệt lũ quái vật chúng ta phải trốn
thoát khỏi đây.’’
‘’Bọn chúng chính là súc vật, không phải con người, nếu còn ở lại chúng ta sẽ
chết hết.’’
Ở một khu vực bên trong tòa biệt thự có diện tích cực lớn, bốn người đang tập
trung ở đây, với thân thể gầy gò, khuôn mặt tiều tụy, bọn họ đang đi với bước
chân nhỏ nhẹ, lén lút đi đến một đoạn tường.
‘’Mau lên.’’ Người dẫn đầu nói với giọng hấp tấp. Ánh mắt của hắn đảo quanh để
đề phòng.
Bốn người lần lượt leo lên tường thành cao, sức mạnh từ năng lượng tiến hóa
cho phép họ leo tường với tốc độ cực nhanh, chỉ vài giây sau, bốn người đã ở
bên ngoài tường thành.
‘’Chúng ta nên làm gì tiếp theo?’’ Một người thanh niên hỏi.
‘’Tôi không biết thế giới hiện tại đã ra sao, nhưng có lẽ quân đội sẽ kiểm
soát nhiều nơi, lập ra trại tị nạn, chúng ta hãy tìm đến đó nhờ trợ giúp, quân
đội sẽ tới đây tiêu diệt bọn cướp này để cứu lấy mọi người đang kẹt ở đó.’’
Người dẫn đầu là một phụ nữ có khuôn mặt đoan trang, thành thục.
‘’Vậy thì chúng ta phải đi nhanh thôi, bọn chúng sẽ phát hiện ra chúng ta
mất.’’ Một người trong nhóm hối thúc.
‘’Được rồi, đi thôi, tôi quen đường ở nơi này, vì vậy hãy để tôi dẫn đường.’’
Người cuối cùng tự tin nói.
‘’Vậy mọi việc xin nhờ cậu.’’ Cô gái gật đầu nói.
Ngay khi bốn người vừa đi đến gần khu rừng, thì có âm thanh vang lên ở phía
sau họ.
‘’Các ngươi đang làm gì đó?’’
‘’Bọn chúng muốn chạy trốn!!’’
‘’Bắt chúng lại!!’’
Bốn người vừa nghe được âm thanh, họ không hề quay đầu lại, họ dùng tốc độ cực
nhanh để chạy vào khu rừng, ở sau và vài chục người đang cầm vũ khí đuổi theo.
‘’Các ngươi chạy được sao?’’ Trong những người đuổi theo, có một người đạt đến
cạnh giới Tam Dương sơ kỳ, hắn có tốc độ vượt qua tất cả, vì vậy hắn đã chặn
đầu được bốn người, đó là một tên thanh niên, khuôn mặt xấu xí và gian xảo,
hắn đang cầm một vũ khí nhọn hoặc và dài, có hình dạng như một cây giáo.
‘’Là ngươi Sulai!’’ Cô gái lên nói bằng giọng tức giận.
‘’Haha! Ngươi không ngờ chính là ta phải không?’’ Sulai nhìn cô gái bằng ánh
mắt nóng rực. Dù chỉ có một mình hắn đối mặt với bốn người, hắn vẫn ung dung,
không lo lắng gì, đó là sức mạnh đã mang lại sự tự tin này cho hắn.